Chương 25.2: Tết Trung Thu (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Liễu Liễu Đường.

Beta-er: Thiên Bách Nguyệt.

***

Ở biệt thự nhà họ Tiền, Tiền Không Dật ngồi trầm mặc.

Không lâu sau thì có người nói Tiền Cẩn đã trở lại.

Ông mừng đến nỗi ngồi bật dậy từ trên sô pha, đến khi mơ hồ nhìn thấy thân hình Tiền Cẩn lại bày ra vẻ mặt vô cảm ngồi xuống, hai tay ôm lấy đầu gối.

"Con còn biết trở về." Cha Tiền hừ lạnh một tiếng nói.

Tiền Cẩn nhịn không được cãi lại: "Cũng không phải là con muốn trở về."

Nhưng cũng không phải là có người bắt buộc anh ta.

Khi xe đi được một nửa đường, Tiền Cẩn liền cảm thấy có điểm không thích hợp, hình như là đường về nhà, do dự một lúc sau, cũng không kêu xe dừng lại.

Cha Tiền tức giận đến mức hai má đỏ lên.

Tài xế ở một bên cười nói: "Cậu chủ Tiền đã trở lại, tôi đây phải trở về ăn Trung Thu. Chúc ông Tiền ngày Tết Trung Thu vui vẻ."

Được nhắc nhở, cha Tiền mới nhớ tới hôm nay là ngày nào.

"Nếu đã trở về thì tốt nhất là ở lại đây một đêm, chuyện gì ngày mai hẵng nói."

Tiền Cẩn không lên tiếng.

Ba năm trước đây, cha Tiền cưỡng chế đưa anh ta ra nước ngoài.

Trên máy bay bỗng nhận được tin mẹ bị bệnh tim bộc phát ngoài ý muốn qua đời.

Khi Tiền Cẩn bắt chuyến bay cuối cùng trở về, chỉ sờ được thân thể lạnh băng, không kịp gặp mẹ lần cuối.

Việc không thể nhìn thấy mẹ lần cuối, Tiền Cẩn đổ toàn bộ trách nhiệm này lên người cha Tiền.

Nếu ông không buộc anh ta xuất ngoại, có lẽ khi mẹ phát bệnh, anh ta cũng có thể bồi bên cạnh bà.

Từ đó, hai cha con không thể nào loại bỏ hiềm khích ngăn cách.

Mấy năm nay bọn họ vẫn luôn không ăn Tết cùng nhau, ngay cả Tết Âm Lịch cũng không.

Lần này Tiền Cẩn về lại nhà không ngờ lại phát hiện ra, sau khi cha anh ta vào bệnh viện một chuyến, tóc bạc trên đầu đã nhiều hơn không ít.

"Cái... Cái hộp trên tay con kia, là cái gì." Cha Tiền làm bộ không quan tâm lắm mà chỉ ngón tay vào đồ vật đã để ý nãy giờ kia.

"Con làm bánh trung thu."

"Có thể ăn sao?"

Tiền Cẩn đưa hộp bánh đến trước mặt ông, không được tự nhiên mà nói: "Không phải ba ăn thử là sẽ biết à."

Nói xong, giống như chạy nạn mà lên lầu rửa mặt.

Tiền Không Dật thấy đám người đi rồi, hừ nhẹ một tiếng rồi chậm rãi mở hộp ra.

Nếm một miếng.

Ừ... Ăn không ngon chút nào.

Thôi thì cũng là của con ông làm, "bất đắc dĩ" đành ăn hết.

Sau khi lấy bánh trung thu hoàn chỉnh ra, Tiền Không Dật tình cờ thoáng nhìn thấy ở dưới đáy hộp đặt một phong thư.

Chữ viết không phải của Tiền Cẩn.

Nó đến từ Giang Vãn.

——

Bác Tiền, chào ngài:

Cháu là Giang Vãn gần đây hợp tác với Tiền Cẩn kinh doanh quán bar. Trước kia đã đồng ý với ngài sẽ không nhận bất cứ thứ gì từ Tiền Cẩn, về điểm này cháu đã làm được. Nhưng mà mỗi ngày cháu đều gặp mặt anh ấy, không biết điều này có phải đang vi phạm lời hứa lúc trước không. Nếu phải, chỉ có thể nói tiếng xin lỗi ngài.

Cháu và Tiền Cẩn thật ra chỉ là bạn đặc biệt thân. Anh ấy không phải là kiểu người không chí khí, không năng lực, phản nghịch như ngài đã nói, ở quán bar anh ấy làm việc rất tốt.

Về phương diện tài chính, mặc dù anh ấy chưa bao giờ học qua, nhưng vì quán bar mà học tập ngày đêm, ngoài ra, có một lần khi cháu và một bạn tốt khác là Phòng Điềm Điềm cùng nhau đi qua cửa phòng anh ấy, đã nghe thấy bên trong đang phát bài giảng về kiến thức liên quan đến việc quản lý.

Anh ấy chỉ ra vẻ như không để ý chuyện gì, nhưng trong lòng lại xem trọng hơn bất kỳ ai khác.

Không chỉ như thế, đôi lúc anh ấy sẽ nhận nhiệm vụ phục vụ khách hàng vào buổi tối. Có khi gặp khách khó chịu, anh ấy rất kiên nhẫn giải quyết một cách thỏa đáng. Mới đầu cháu nghĩ, anh ấy sinh ra là người ngậm thìa vàng nên có lẽ sẽ kiên trì không được lâu lắm, nhưng anh ấy lại làm tốt hơn cả sự mong đợi của mọi người.

Mạo muội nói những lời này chỉ là hy vọng có thể xóa bớt phần nào hiểu lầm trước đây của hai người, nếu như có mạo phạm gì thì mong được tha thứ.

Hôm nay Tết Trung Thu, chúc bác ngày lễ vui vẻ hạnh phúc. Xin nhắc nhở một chút, bánh trung thu là Tiền Cẩn làm.

Giang Vãn viết.

[Truyện được đăng tại watt pad @tbguyet và dembuon.vn, mọi nơi nào khác (như truyenhdz, truyenfull, vân vân.) đều là reup trái phép. Nếu các bạn muốn đọc trọn bộ truyện thì lên hai trang chính chủ, cũng như để ủng hộ công sức của team. Cảm ơn các bạn nhiều!]

——

Đồng thời, mẹ của Phòng Điềm Điềm cũng mở xem thư viết cho bà.

Sau khi mẹ Phòng xem xong thì ôm con gái đang giận dỗi nói: "Có thể làm hòa với mẹ được chứ?"

Phòng Điềm Điềm gật đầu.

"Người bạn này của con không tệ."

Phòng Điềm Điềm cao giọng một chút: "Tất nhiên!"

Giang Hoán thì cùng cha mẹ mở hộp ra, ngoại trừ lá thư, tài xế đưa hắn trở về còn bưng mấy phần quà tặng.

Nội dung thư rất đơn giản.

【Trong khoảng thời gian này công việc vất vả, tuy rằng không biết vì sao cậu khăng khăng muốn ở lại ăn tết tại quán, nhưng tôi nghĩ, vẫn là về nhà bồi cha mẹ sẽ tốt hơn. Vì thế không cần cậu đồng ý, tôi tự tiện ra quyết định này. Mong rằng một nhà các cậu có ngày Tết Trung Thu vui vẻ hạnh phúc.】

【À đúng rồi. Trước kia có nhận rất nhiều quà của mẹ cậu, vì thế lần này cậu trở về tôi chuẩn bị chút quà tặng, chỉ là tùy ý mua, hy vọng mọi người sẽ thích. 】

Tổng cộng ba phần quà.

Một phần là lá trà khô thượng hạng cho cha Giang Hoán, một phần đưa mẹ Giang Hoán là bộ mỹ phẩm dưỡng da, còn đôi giày là cho Giang Hoán.

Giang Hoán suy nghĩ thật lâu, cũng không rõ vì sao cô muốn tặng giày cho hắn.

Lúc ăn cơm, hắn sực nhớ lại ngày phỏng vấn, khi Giang Vãn đồng ý cho hắn ở lại, cô cứ nhìn chằm chằm vào đôi giày cũ rít của hắn.

Trong nháy mắt, hốc mắt Giang Hoán đỏ lên.

Vì hắn cần một cơ hội kiếm tiền, cho nên mới... giữ lại hắn sao?

Người một nhà ai cũng chưa nói chuyện với nhau.

Sau một lúc lâu, Giang Hoán nghẹn ngào nói: "Nói với chị đi."

"Trong nhà này không có rất rất nhiều tiền, nhưng có rất nhiều rất nhiều tình yêu thương."

**

Đêm nay trăng sáng sao thưa, Giang Vãn nâng chén rượu ngồi yên tĩnh trên ghế ngắm trăng.

Mười giờ rưỡi tối, màn đêm nặng nề.

Trước Tượng Vạn thành không một bóng người.

Trên chiếc cầu duy nhất có thể đi qua bên này, một người cũng không có.

Giang Vãn nhìn chằm chằm nó một lúc, bỗng dưng mơ hồ nhìn thấy có một bóng người.

Mới đầu nhỏ bé không rõ, đến gần mới phát hiện, người đứng thẳng tắp ở đầu cầu nhìn cô là Sở Trác có ngoại hình giống như đúc Sở Trạc.

Là anh họ của Phòng Điềm Điềm.

Sở Trác nhìn bốn phía, dường như là lạc đường, trên mặt mang theo chút nghi hoặc đi về phía Giang Vãn.

"Đây là ngã tư đường phía bắc?" Sở Trác đứng ở ngoài cách hơn hai mét, lên tiếng hỏi.

Giang Vãn cười cười: "Anh đi ngược rồi."

"Ra vậy."

Sở Trác đến gần chút, ngồi trên chiếc ghế dài cách một lối đi nhỏ đối diện Giang Vãn.

"Tôi ngồi ở đây nghỉ ngơi để chờ trợ lý tới, có tiện hay không?"

"Tùy ý."

Hai người cách nhau một mét đồng thời ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Ánh trăng chiếu rọi kéo thật dài bóng dáng bọn họ.

Qua hai phút, Sở Trác đánh vỡ sự yên tĩnh này: "Trợ lý phải mất chút thời gian nữa mới có thể tìm được tôi. Có nhàm chán lắm không?"

Giang Vãn: "Ừ?"

Vị này được xưng là tổng tài bá đạo lạnh lùng mặt đen, sao hôm nay lại nói nhiều lời như vậy.

Sở Trác hỏi: "Chơi cờ?"

Chơi cờ?

Giang Vãn sửng sốt một chút.

Trước kia, sau khi quen Sở Trạc, cô và bà ngoại đều ăn Tết Trung Thu ở nhà hàng xóm là anh.

Bọn họ có tổng cộng ba người lớn, hai đứa trẻ.

Trẻ con không chơi mạt chược được, nghĩ tới nghĩ lui, Giang Vãn không biết từ đâu tìm một hộp cờ phi hành.

Bốn người cha mẹ Sở Trạc, bà ngoại và cô cùng tác chiến.

Sở Trạc mỉm cười ngồi xem bọn họ chơi cờ.

Về sau ngày lễ ngày tết, cờ phi hành là thứ mà bọn họ chuẩn bị cùng nhau chơi.

Đó là sự ấm áp đặc biệt chỉ thuộc về năm người.

"Chơi cờ gì?" Giang Vãn hỏi.

Sở Trác nghiêng người, lòng bàn tay mở ra.

Giang Vãn thuận thế xem qua.

Dưới ánh trăng trong trẻo, một hộp cờ phi hành vuông vức giản dị nằm gọn trong lòng bàn tay anh ấy.

Là cờ phi hành*.

(*飞行棋 Ai tò mò thì cứ search từ này lên mạng rồi xem hình ảnh nhé, cũng tương tự cờ cá ngựa ấy.)

22/11/2022

[Truyện được đăng tại watt pad @tbguyet và dembuon.vn, mọi nơi nào khác (như truyenhdz, truyenfull, vân vân.) đều là reup trái phép. Nếu các bạn muốn đọc trọn bộ truyện thì lên hai trang chính chủ, cũng như để ủng hộ công sức của team. Cảm ơn các bạn nhiều!] 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net