Chương 33: Giang Hoán bị đánh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Liễu Liễu Đường.

Beta-er: Thiên Bách Nguyệt.

***

Giang Vãn đang muốn đi, lại thấy đối phương đỏ mặt thẹn thùng bộ dáng cũng giống Giang Hoán, vì thế dùng miệng lưỡi của đàn chị trưởng thành kiến nghị nói: "Em trai, cậu gặp phải khó khăn ở chỗ tôi là có nguyên nhân. Chân thành cho cậu một lời khuyên. Cậu nhất định phải tin rằng việc phát đơn tuyên truyền cũng là một công việc vinh quanh, không cần thấp thỏm khẩn trương như vậy."

Trưởng bộ phận: ??

Giang Vãn vui vẻ nhìn nam sinh đang ngốc nghếch rồi rút ra một tờ đơn tuyên truyền trong lòng ngực hắn, cười nói: "WeChat không cần thêm, nhưng đơn tuyên truyền thì tôi lấy."

Nói xong thì hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi về phía trước, giống như cảm thấy chính mình đã làm chuyện tốt.

Tiền Cẩn lúc đi còn an ủi vỗ vỗ bả vai nam sinh.

"Đừng xấu hổ, cậu không phải là người đầu tiên bị từ chối đâu."

Đương nhiên, cũng không phải là người cuối cùng.

Trưởng bộ phận:???

Giang Vãn không phát hiện, Bùi Trạch đứng chung một chỗ với lãnh đạo giáo viên phía xa xa, ánh mắt nóng bỏng đang nhìn chằm chằm bóng dáng cô như vừa thấy vị cứu tinh.

Đây là đối tượng hắn muốn học tập.

Lãnh đạo giáo viên chỉ vào thư viện cười nói: "Mặt sau thư viện có nơi ở của các giáo viên, nổi tiếng là vườn hoa quế, hiện tại còn sớm, Bùi Trạch nếu không thì cùng đi xem đi?"

Vốn định trở về phòng nghỉ ngơi, Bùi Trạch vì không biết như thế nào để từ chối, đành phải miễn cưỡng đồng ý.

Đồng ý xong một lát lại không khỏi hối hận.

Trên đường đến vườn hoa quế, lãnh đạo còn có không biết bao nhiêu lời muốn nói với hắn.

Vừa nghĩ vậy, da đầu hắn liền tê dại.

Bùi Trạch có chút sợ hãi, nhưng cố tình là hắn không thể nói từ chối với bất kỳ ai.

**

Đi dạo ở vườn trường gần một giờ, Giang Vãn vẫn không gặp được Giang Hoán.

Phòng Điềm Điềm nằm trên ghế đá, bất chấp hành vi kém ưu nhã này, chua xót đấm không ngừng vào chân, thảm thiết nói: "Vãn Vãn, tìm Giang Hoán như mò kim đáy biển, tìm hết ngày mai cũng không chưa chắc có thể tìm được. Muốn tìm Giang Hoán, không bằng gọi điện thoại gọi cậu ta tới."

Tiền Cẩn liên tục gật đầu: "Huống hồ nếu cậu ta không có hứng thú với ngày kỷ niệm thành lập trường, căn bản sẽ không tới đâu."

Giang Vãn cũng không nghĩ là sẽ mò kim ở đáy biển.

Nếu đối phương không phải Giang Hoán, cô sớm đã vọt về ký túc xá, nắm chặt cổ áo của hắn thẳng thắn hỏi một hơi liền.

Nhưng tính cách của Giang Hoán như thế này...

Gọi điện thoại cũng sẽ không nhận.

Giang Vãn nâng cổ tay nhìn đồng hồ, bất lực nói: "Thôi được, đến xem buổi tiệc tối kỷ niệm ngày thành lập trường trước, tìm cậu ấy sau vậy."

Phòng Điềm Điềm xoa xoa chân miễn cưỡng đứng lên, Tiền Cẩn đứng bên cạnh theo bản năng đỡ lấy cô ấy.

Hai người đồng thời sửng sốt.

Tiền Cẩn mờ mịt không nghe đầu óc sai sử bèn vươn cánh tay, không được tự nhiên mà nói: "Tôi sợ cô còn chưa đứng được sẽ té ngã."

Phòng Điềm Điềm hừ một tiếng, nhưng cũng không có đẩy cánh tay đang duỗi ra.

Giang Vãn đi đến phía trước biển báo giao thông tìm đường, sau khi biết hướng đi vội quay đầu lại nói: "Bên này."

Lời vừa dứt, Tiền Cẩn, Phòng Điềm Điềm giống như kẻ trộm bị bắt gặp mà từng người lùi tay mình ra sau.

Trên mặt Phòng Điềm Điềm ửng đỏ, cuống quít nói: "Vãn Vãn, tôi... tôi tới ngay đây!"

Giang Vãn nghi ngờ liếc nhìn bọn họ một cái, cũng không nói gì.

Bọn họ lần đầu tiên tới đại học F, đối với đường đi trong trường không quá quen thuộc, ánh trăng dần hiện lên, ngôi sao lấp lóe trên cao, hoàng hôn lặng yên không tiếng động kéo đến, hơn nữa giờ phút này cần phải nhanh chóng đến buổi tiệc tối kỷ niệm ngày thành lập trường vì đã đến giờ khai mạc, xung quanh một học sinh có thể hỏi đường đi cũng không có.

Bọn họ bảy bước đi thẳng tám bước quẹo, không biết đi như thế nào mà tới cửa sau đại học F.

Ba người đứng tại chỗ khai thật, đối mặt nhìn nhau.

Còn đi như vậy nữa, sợ rằng không kịp xem Bùi Trạch biểu diễn.

Phía bên ngoài cửa sau, đèn đường thắp sáng, ánh vàng rực chiếu đến những cành cây lay động theo gió ở xung quanh, mang đến một cảm giác rất ấm áp.

Có người trông có vẻ là sinh viên đang bước nhanh tới, Tiền Cẩn muốn tiến lên hỏi, liền nghe được một người trong đó khó chịu bất an nói: "Giang Hoán... Giang Hoán là người có tiếng ở hệ máy tính, sao lại bị người ta đánh trắng trợn táo bạo thế? Giáo viên không biết sao?"

[Truyện được đăng tại watt pad @tbguyet và dembuon.vn, mọi nơi nào khác (như truyenhdz, truyenfull, vân vân.) đều là reup trái phép. Nếu các bạn muốn đọc trọn bộ truyện thì lên hai trang chính chủ, cũng như để ủng hộ công sức của team. Cảm ơn các bạn nhiều!]

Một người khác thấp thỏm nói: "Không biết. Nhưng tôi nghe nói mấy ngày nay Giang Hoán vô cớ trốn học vài lần, cậu ta là học bá cũng là thiên tài, sẽ không vô duyên vô cớ trốn học."

Người còn lại chưa nói, nhưng ở đây ai cũng hiểu.

Trốn học là vì sợ người khác thấy cậu ấy bị thương.

"Chúng ta hãy nói với thầy, để thầy tới quản đi." Có người hoảng đến mức giọng nói run rẩy.

"Cậu không nghe người kia nói, nhà hắn có tiền, ai cũng kiêng kị ba hắn sao."

"Nhà hắn có thân phận gì mà lại trâu bò như vậy?"

"Hình như là cùng lớp cấp ba với Giang Hoán, họ Ngụy."

Ba người gấp gáp chạy về trước, thình lình phát hiện trước mặt có ba thân hình cao lớn, từ trên cao nhìn xuống bọn họ.

Ánh đèn mờ nhạt chiếu vào trên người bọn họ, kéo chiếc bóng ra thật dài, thoạt nhìn rất dữ tợn.

Cùng lúc đó, người nữ cột tóc đuôi ngựa trầm giọng hỏi: "Giang Hoán trong lời của các cậu, đang ở đâu?"

Âm thanh tựa như từ trong địa ngục truyền đến, khi bọn họ nghe được thì trong lòng không khỏi run lên.

Giang Vãn khóe môi cong lên, trong mắt ẩn giấu sự cuồng nộ.

Ha hả.

Là đồ phế vật nào để mắt dưới chân, đến em trai cô mà cũng dám bắt nạt.

**

Giang Vãn chạy chậm thẳng một đường, cách bảy tám mét phía ngoài, mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng người đang cử động chậm rì rì.

Ẩn trong bóng tối, khó phân biệt được là ai.

Phía trước có ngọn đèn đường thẳng tắp, bóng người càng ngày càng gần, ánh sáng mờ nhạt chiếu vào thân hình hắn càng thêm rõ ràng.

Khi họ đi đến gần, người nọ đang nhìn chằm chằm dưới chân vài lần, ba bóng dáng cứng ngắt trước mặt vẫn không nhúc nhích.

Hắn ngẩng đầu.

Thân mình một nửa lộ dưới ánh đèn, một nửa ẩn trong bóng tối âm thầm.

Giang Vãn không nói chuyện, lẳng lặng nhìn gò má thanh tuấn của Giang Hoán bây giờ nhiễm chút bụi bặm.

Vết máu trên khóe miệng đã khô, chiếc sơ mi trắng vốn luôn sạch sẽ in vài dấu chân.

Giang Hoán đột nhiên cúi đầu, chậm rì rì đi đến cửa sau đại học F.

Vừa đi, vừa dùng mu bàn tay chà lung tung lau vết máu trên khóe miệng, lại dùng lòng bàn tay vuốt phẳng lại nếp uốn quần áo.

Trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ vì cố nén nước mắt mà mặt hơi hơi nóng lên, hốc mắt phiếm hồng.

Khi đi đến cách Giang Vãn mấy mét, Giang Vãn mới nghe được một tiếng hít mũi nhè nhẹ.

Bỗng nhiên lại biết mấy không thấy đâu.

Giang Vãn không tiến đến an ủi.

Lòng tự trọng của Giang Hoán không hề thấp hơn bất kỳ người nào trong bọn họ, huống chi, hiện tại Giang Vãn và Giang Hoán vẫn đang trong mối quan hệ khá lúng túng.

Khi Giang Vãn trở lại bãi đỗ xe của đại học F, vừa lúc nghe thấy một loạt tiếng vỗ tay ầm ầm như dời non lấp biển, trong đó có lẫn vài tiếng kêu "Bùi Trạch" càng lúc càng xa.

Cô không nhắc lại việc về Bùi Trạch, trầm mặc trở về biệt thự. Chuyện đầu tiên khi về nhà là gọi cho Bố Trọng Nghiêu, suốt đêm thành lập một đội nhỏ "Bảo vệ em trai Giang Hoán".

Tiền Cẩn bận rộn tìm người suốt cả đêm, tra xét các quan hệ bạn cùng lớp thời cấp ba của Giang Hoán.

Khoảng hai giờ sáng, anh ta xoa xoa đôi mắt cay xót, giọng thong thả nói:

"Bạn cùng lớp thời cấp ba của Giang Hoán, xác thật có họ Ngụy, hắn tên Ngụy Uy."

"Ngụy Uy? Chưa nghe qua tên này." Phòng Điềm Điềm nói.

Bố Trọng Nghiêu có chút ấn tượng: "Trong nhà hắn ta kinh doanh đồ nội thất, cửa hàng nội thất lớn ở thành phố phía Bắc kia hẳn là của nhà bọn họ."

Sau khi xác nhận thông tin của tên phế vật kia thì việc tìm tư liệu về nhà hắn trở nên dễ dàng hơn nhiều.

Ba giờ sáng, Phòng Điềm Điềm buồn ngủ đến mức không nhấc nổi mí mắt, Bố Trọng Nghiêu thì liên tục ngáp ngắn ngáp dài.

Giang Vãn cảm động trong lòng, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn mọi người."

Giang Hoán dù sao cũng là em trai của cô, không phải bọn họ.

Phòng Điềm Điềm, Tiền Cẩn, Bố Trọng Nghiêu không cần thiết phải tốn thời gian cố sức giúp cô như vậy.

Tiền Cẩn lắc đầu: "Không phải giúp cô, là giúp Giang Hoán."

Giang Hoán khá tốt.

Trước đó vài ngày bọn họ còn đang cãi nhau ầm ĩ vì những quân bài trong mini game cùng tên 'Cướp phú tế bần'. Mỗi người đều có ý tưởng khác nhau, đều muốn thể hiện quân bài của họ là lợi hại độc nhất vô nhị.

Náo động đến cuối cùng Phòng Điềm Điềm phiền muộn mà lấy gối ôm đánh Tiền Cẩn, không lâu sau Giang Vãn, Bố Trọng Nghiêu cũng gia nhập chiến trường, bốn người ở biệt thự nháo đến gà bay chó sủa, rốt cuộc trong phòng khách bông bay đầy đất, còn Giang Hoán không nói một lời mà ngồi ở một bên vừa cười vừa xem bọn họ đánh nhau, chờ khi bọn họ không còn sức lực thì ngoan ngoãn thu thập hết thảy.

Cuối cùng, còn nhớ kỹ những yêu cầu vô tâm lại vô lý của mỗi người, yên lặng thiết kế ra nhân vật phù hợp với tâm nguyện bọn họ.

Phòng Điềm Điềm miễn cưỡng mở mí mắt: "Em trai mít ướt biết nghe lời lại quật cường, vô tình khơi dậy khát vọng bảo vệ cậu ấy."

Đâu có người nào lại mong muốn nhìn thấy thiên tài học bá trốn ở góc khóc đỏ cả mắt.

Phòng Điềm Điềm, Tiền Cẩn, Bố Trọng Nghiêu từ nhỏ đã lớn lên trong môi trường toàn người tài giỏi, không phải là những kẻ ngu ngốc.

Bọn họ cùng Giang Vãn mở quán bar, suốt chặn đường cho dù náo loạn đến đâu cũng có vốn liếng là gia đình chống lưng.

Nhưng Giang Hoán không có.

Mặc dù vậy, rõ ràng tương lai rất tốt, các công ty lớn tung ra cành ôliu cho hắn, mà dưới tình huống đó hắn vẫn như cũ lựa chọn Giang Vãn.

Cho dù biết sự hỗ trợ của mình rất nhỏ bé, cho dù phải ăn mặc cần kiệm hơn, vẫn không ngại khó sát cánh bên cạnh chị mình.

Đám Tiền Cẩn không phải giúp Giang Vãn, mà lần này là thật tình thật lòng muốn giúp hắn.

8/1/2023

[Truyện được đăng tại watt pad @tbguyet và dembuon.vn, mọi nơi nào khác (như truyenhdz, truyenfull, vân vân.) đều là reup trái phép. Nếu các bạn muốn đọc trọn bộ truyện thì lên hai trang chính chủ, cũng như để ủng hộ công sức của team. Cảm ơn các bạn nhiều!]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net