Chương 17: Bất ngờ không kịp chuẩn bị gì thì bị hôn một cái...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi thề là truyện này tên chương rất là dài =)))))

Tiết Đan Dung dừng một chút, sử dụng thuật Khiết Tịnh rồi lấy trong nhẫn trữ vật một cái đệm mềm ra trải lên mặt đất, hắn nhìn Phương Triều Chu trong ngực mình, thấy y gật đầu thì mới đặt người xuống.

Sau khi Phương Triều Chu ngồi xuống đệm thì không khỏi nắm thật chặt quần áo trên người.

Không thể không nói, bây giờ Phương Triều Chu nhìn qua có chút tội nghiệp. Mái tóc dài đã sớm bị Lê Nhất Diệp làm cho rối tung, lúc này lại lòa xòa tán loạn trên người, vạt áo thì lộn xộn, trên mặt dính đầy máu, khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười hiện giờ đờ đẫn hơn rất nhiều so với thường ngày.

Tiết Đan Dung ngồi xổm xuống trước mặt nhìn Phương Triều Chu, mím môi lại rồi dùng thuật Tịnh Thân (lau người) cho y, rửa sạch vết máu trên người y, nhưng tình trạng của Phương Triều Chu cũng không có chuyển biến tốt đẹp hơn.

"Nhị sư huynh." Tiết Đan Dung nhẹ nhàng gọi Phương Triều Chu.

Một tiếng gọi này làm Phương Triều Chu nâng mắt lên.

Phương Triều Chu nhìn Tiết Đan Dung trước mắt, không hiểu vì sao chợt thấy ấm ức, tuy y không biết sao lòng mình lại ấm ức nhưng y đang rất ấm ức, vậy là y mặt dày hỏi một câu.

"Tiểu sư đệ, huynh ôm đệ một cái được không?"

Nếu là ngày thường, y sẽ hận không thể cách xa Tiết Đan Dung hơn một chút, nhưng lúc này tại đây chỉ có Tiết Đan Dung bên cạnh y.

Y từng xem rất nhiều cảnh giết người trên phim, nhưng dù sao phim cũng chỉ là phim, y chưa từng làm hại ai cả chứ đừng nói đến việc đâm đối phương tới nỗi máu chảy đầm đìa.

Những giọt máu nóng đỏ tươi nhỏ trên người y, cái cảm giác kinh rợn này đến bây giờ vẫn còn ám ảnh trên người.

Con người vẫn là một giống loài động vật quần cư, đôi khi chỉ một cái ôm đã là biện pháp an ủi tốt nhất, vậy nên Phương Triều Chu không kìm được mong muốn nhận được sự an ủi từ người trước mặt này.

Cho dù người đó là Tiết Đan Dung.

Nhưng khi Tiết Đan Dung nghe thấy lời này, vẻ mặt hắn hơi đổi, trên khuôn mặt trắng như tuyết hiện lên sắc đỏ phơn phớt, như thoa phấn lên mặt, sau đó sắc mặt hắn hơi vặn vẹo nhưng cũng không nói gì, cũng không từ chối Phương Triều Chu.

Phương Triều Chu suy nghĩ giây lát, thay đổi câu từ, "Tiểu sư đệ, đệ ôm huynh một cái đi."

Khi nói lời này, y thử bắt lấy ống tay áo của Tiết Đan Dung.

Một lúc lâu sau, Phương Triều Chu mới thấy Tiết Đan Dung hơi hơi lại gần, vươn tay nắm lấy bả vai y rồi chậm rãi ôm chặt.

Mà Phương Triều Chu khác với Tiết Đan Dung, y gặp được người nguyện ý chia sẻ một cái ôm cho mình, thì y sẽ coi đối phương như động vật trị liệu, hai tay y ôm tiểu sư đệ thật chặt, thậm chí y còn chôn đầu trong bả vai đối phương.

Y vốn nuôi một con mèo, mỗi khi tâm trạng không tốt thì y thích ôm mèo của mình mà hít thật mạnh, đôi lúc còn thích cọ cọ cái mặt vào bụng mèo. Hầy, nếu bây giờ tiểu sư đệ là mèo thì tốt quá.

Chủ yếu là do quen thói hít mèo nên Phương Triều Chu không nhịn được mà hít Tiết Đan Dung một cái.

Hít được một lúc, Phương Triều Chu đột nhiên hiểu vì sao nhiều người đàn ông lại thích Tiết Đan Dung đến vậy.

Tiểu sư đệ thật sự thơm quá!

Không rõ đây là mùi gì nhưng mà ngửi rất thoải mái, làm cho người ta không khỏi ngửi tiếp, cho nên Phương Triều Chu đã hít thêm mấy cái nữa.

Tiết Đan Dung bị hít thì cả người cứng đờ, hắn chậm rãi dịch ra một chút, nhưng hắn vừa dịch thì Phương Triều Chu lại càng tiến sát lại gần, cuối cùng vẫn là Phương Triều Chu có tâm nhận ra, y đang đè Tiết Đan Dung trên đất nên vội vàng buông tay ra.

"Cảm ơn tiểu sư đệ, huynh khá hơn nhiều rồi."

Thật ra Phương Triều Chu còn muốn ôm cái nữa, nhưng y thấy sắc mặt Tiết Đan Dung càng ngày càng kì quặc, nốt chu sa giữa chân mày hình như ngày càng đỏ hơn, đỏ đến nỗi như muốn nhỏ máu.

Y sợ y ôm lâu quá thì chốc nữa tiểu sư đệ cầm kiếm Đoạn Thủy chém y mất.

Nhưng mà, sao y có thể điều động kiếm Đoạn Thủy?

Rõ ràng đó là pháp bảo bản mạng của tiểu sư đệ mà.

Phương Triều Chu nói ra nghi hoặc trong lòng, nhưng Tiết Đan Dung chỉ nghiêng mặt qua, thấp giọng nói: "Ta cũng không biết."

"Ừm." Phương Triều Chu cúi đầu, mắt thường cũng thấy được cả người y đang dần dần mất mát.

Tuy y không biết tại sao đại ma đầu lại biết tên y, nhưng y đã đâm đại ma đầu một kiếm, vốn phải là tiểu sư đệ đi đoạn cốt truyện này thì bây giờ lại đổi thành y thế chỗ rồi. Giờ thì y toi đời rồi, hoặc là mông nở hoa, hoặc là đầu nở hoa.

Ôi, cả hai cái y đều không muốn, làm sao bây giờ?

Đương lúc Phương Triều Chu đang nhăn mày thành hình chữ bát (八), giọng nói của Tiết Đan Dung bỗng vang lên.

"Nhị sư huynh, huynh... có muốn..." Yết hầu của hắn dường như có phần căng thẳng, nói chuyện không chỉ ấp a ấp úng mà còn hơi cứng ngắc, như thể lời này cực kì khó có thể nói ra, "Muốn ôm thêm một chút?"

Phương Triều Chu vứt liêm sỉ đi dứt khoát ngẩng đầu, gật đầu thật mạnh.

Vừa mới gật đầu một cái, y đã được tiểu sư đệ thơm ngào ngạt ôm lấy.

Phương Triều Chu đau buồn mà đặt cằm lên vai Tiết Đan Dung, vừa hít tiểu sư đệ vừa nghĩ xem có cách nào để kiềm chế bản thân không.

Đôi bên không có tình cảm không có nghĩa là không có tâm hồn!

"Tiểu sư đệ." Phương Triều Chu chợt nhỏ giọng nói.

Tiết Đan Dung đang ôm Phương Triều Chu rũ mắt, khi nghe được thanh âm của đối phương thì hàng mi dài khẽ run lên rồi cũng nhỏ giọng đáp lại, "Ừm."

Phương Triều Chu ngượng ngùng một chút, sau đó không biết xấu hổ mà hỏi: "Tiểu sư đệ, Kim Thiền y huynh tặng cho đệ... đệ có thể trả lại cho huynh không?"

Y vốn nghĩ là Tiết Đan Dung sẽ tức giận, chung quy cũng là y tặng hắn mà bây giờ lại mặt dày đòi lại. Vậy mà ngoài dự đoán của y, Tiết Đan Dung không chút do dự gì, buông y ra rồi lập tức cởi quần áo.

Phương Triều Chu bị phần tình cảm sư huynh sư đệ này làm cho cảm động, y vốn đã ngượng ngùng, hiện tại lại càng ngại hơn, vội vàng đứng lên ngăn lại động tác của Tiết Đan Dung, "Đừng, đừng cởi, huynh nói giỡn với đệ thế thôi."

Lông mi đen nhánh của Tiết Đan Dung nhấc lên, đôi ngươi kia thanh lãnh nhưng cũng thấu triệt không kém, "Vì sao?"

Phương Triều Chu bị đôi ngươi sạch sẽ này nhìn chằm chằm, y bỗng cảm thấy bản thân mình quá ích kỷ, y không thể vì cúc hoa mình gặp nguy hiểm không nghĩ cho cúc hoa tiểu sư đệ được. Dù gì thì, chỉ có đại ma đầu kia có ý định bạo cúc y, mà nam nhân có ý định bạo cúc tiểu sư đệ thì lại quá nhiều!

"Huynh tặng cho đệ rồi, nào có cái lý cho đi rồi đòi lại? Đệ cứ mặc đi, không cần đưa cho huynh, vừa nãy là huynh nói vớ vẩn." Phương Triều Chu run run cởi áo khoác ngoài của Tiết Đan Dung ra rồi khoác lại trên người hắn.

Tiết Đan Dung nhíu mày, đôi mắt có hơi không vui, "Nhưng ta cũng không tặng lễ vật gì cho nhị sư huynh, trả lại cái này cũng là chuyện đương nhiên."

"Vậy đệ đưa huynh cái khác là được. Kim Thiền y này đệ phải giữ lại, cho dù có ai muốn cũng nhất quyết không thể mù quáng mà đưa như này được, cho dù là huynh cũng không được." Phương Triều Chu cảm thấy tiểu sư đệ quá đơn thuần, nhỡ đâu sau này có kẻ thâm hiểm ngang tàng nào lặng lẽ lừa tiểu sư đệ cởi quần áo cho hắn ta chơi, đoán chừng tiểu sư đê thật sự sẽ thật sự hồ đồ mà cởi.

Tiết Đan Dung nghe vậy thì hơi cúi đầu, không nói được hay không, một lát sau Phương Triều Chu mới thấy hắn mở miệng.

"Nhị sư huynh muốn có lễ vật?"

Ờm, thật ra y cũng không muốn lễ vật gì, nhưng nếu phải nói thì y muốn vừa mở mắt ra sẽ lập tức quay về Thiên Thủy tông, rồi ngay sau đó y sẽ mau mau đi bế quan, bế quan mười tám năm, khiến cho Lê Nhất Diệp quên mất trên đời có nhân vật là y này.

Trong mười tám năm đó, y nhất định phải chơi thật sướng, ngủ thật ngon, bất cứ ai cũng không thể làm phiền y được. Y càng nghĩ càng động lòng, ngay cả khóe môi cong lên mà cũng không biết.

Tiết Đan Dung đứng đối diện thấy y chậm chạp không trả lời, ngẩng đầu lên lập tức thấy khóe môi Phương Triều Chu cong cong, giống như có chuyện rất vui.

Hắn trố mắt một chút, sau đó mím môi, khoảnh khắc đó, hắn chợt sáp lại gần y.

Một nụ hôn đáp xuống khóe môi Phương Triều Chu.

Bất ngờ không chuẩn bị gì thì bị hôn một cái, Phương Triều Chu chết lặng. Y trợn mắt há mồm nhìn Tiết Đan Dung, hơn nửa ngày mới thốt lên được vài chữ, "Đệ... đệ..." Đệ nửa ngày trời, cũng không nói tiếp được vế sau.

Mà Tiết Đan Dung hôn người ta được một cái xong, cả người lập tức thẳng lên, khuôn mặt trắng muốt bây giờ đỏ rực, sắc đỏ lan đến tận cổ, thậm chí vành tai cũng đỏ như trái lựu, đỏ đến mức giống như vừa chạm vào sẽ có thể chảy ra nước lựu. Hắn thoáng nhìn Phương Triều Chu, khuôn mặt quay qua quay lại, nhìn mặt đất, nhìn tượng Phật, nhìn mạng nhện, cái gì cũng nhìn chỉ có Phương Triều Chu là không nhìn.

Sắc mặt Phương Triều Chu quái đản, y sờ soạng nơi mình vừa bị hôn hết nửa ngày trời rồi y mới gọi Tiết Đan Dung một tiếng.

"Tiểu sư đệ."

Tiết Đan Dung còn đang nhìn mạng nhện trong nháy mắt cả người càng cứng đờ lại, hắn không nói gì, chỉ hơi gật đầu tỏ ý mình nghe thấy.

Phương Triều Chu lúc này lại biến thành dáng vẻ nhị sư huynh ôn hòa dịu dàng, y duỗi tay vỗ vỗ bả vai Tiết Đan Dung, cũng không quan tâm thân thể đối phương ngày càng cứng ngắc, chỉ lo bản thân mình tự nói: "Vốn dĩ độc của rắn Vân Giáng trong cơ thể đệ còn chưa được thanh trừ sạch sẽ. Đệ không cần lo lắng, bao giờ quay về Thiên Thủy tông, huynh sẽ nhờ sư phụ tiếp tục thanh độc giúp đệ."

Tiết Đan Dung nghe thế liền quay đầu nhìn về phía Phương Triều Chu, môi đỏ của hắn khẽ nhếch, còn chưa kịp nói chuyện thì đã bị Phương Triều Chu chặn lại.

"Đệ đừng lo, hết thảy sự việc vừa nãy đều chưa từng xảy ra, huynh cũng tuyệt đối không tiết lộ ra ngoài."

Phương Triều Chu tự giác nở ra một nụ cười săn sóc rồi còn chớp mắt một cái với Tiết Đan Dung.

Trên đời này còn có một sư huynh lương thiện ân cần hiểu ý như y sao?

Tiểu sư đệ sướng nhất rồi đó!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#danmei