Chương 117

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Jade

Chương 117 Vương miện gai (6)

Tại dinh thự của Thủ tướng Lauren. Kevin cẩn thận dạo quanh một vòng, cau mày bước ra khỏi cửa.

"Không có sao..."

Cậu ta không tìm thấy gì cả.

Không còn dấu vết của con người, cũng không có lối đi bí mật hay tầng lửng - những thứ này nhất định đã được Kim Nhật Luân khám xét - và tất nhiên, không có tội phạm bị Đế quốc truy nã nào ẩn náu trong đó.

Cậu ta không thu hoạch được gì, có lẽ kẻ đột nhập đêm qua thận trọng hơn cậu nghĩ, dấu chân chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên.

Vậy chỉ có thể quay về. Kevin cầm Vòng tay, do dự nên báo chuyện này lên quân đội hay trực tiếp liên lạc với đàn anh Khương.

Hiện tại hẳn đang tiến hành điển lễ, cậu nghĩ, đàn anh đang ở hiện trường chắc sẽ không tiện nhận máy. Vậy vẫn nên báo lên quân đội...

Bỗng nhiên, từ khóe mắt Kevin, có thứ gì đó bên đường chợt lóe lên dưới ánh nắng mặt trời.

Thiếu niên biến sắc, vội vàng chạy tới, khom lưng nhặt nó lên từ bùn đất, nhánh chóng dùng góc áo lau khô.

Trong lòng bàn tay là một viên đá quý, còn gọi là bảo châu, một viên mã não đỏ được mài giũa thành hình cầu, kích thước chỉ bằng nửa hạt đậu xanh.

Nhịp tim Kevin lại bắt đầu đập nhanh hơn, đây không phải đồ của thủ tướng Lauren. Mà suy cho cùng, bị nửa chôn vùi trong bùn đất như vậy cũng rất kỳ quái.

Chẳng lẽ nó thuộc về kẻ đột nhập đêm qua?

Âm thanh ồn ào rung trời truyền đến từ phía xa, là phía buổi lễ.

... Không được, đã có thêm manh mối, có lẽ cần phải nói cho đàn anh Khương biết.

Kevin nắm viên đá quý kia, sắc mặt biến đổi mấy lần. Cậu ta đổi ý, cất đồ vào túi áo, vội vã bước nhanh về hướng âm thanh náo động.

=

Trước điện Bạch Phỉ Thúy là một khoảng không an tĩnh.

Giữa buổi lễ lẽ ra không nên có sự im lặng đột ngột như vậy. Đáng lẽ, tối thiểu cũng phải có tiếng hòa tấu của Ban Nhạc Quân đội Hoàng gia, nhưng bây giờ ngay cả tiếng nhạc nghi lễ cũng đã ngừng lại.

Đầu óc Khương Kiến Minh trống rỗng, anh ngây người ngồi trên ghế, hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ.

Cho đến khi tiếng hét chói tai đầu tiên xé nát bầu trời, như sấm nổ giữa ban ngày, và sự hỗn loạn tương tự khi điện hạ Lean xuất hiện trong cuộc nội loạn ngày Tết lại xuất hiện.

Mọi người sợ hãi hô to, phóng viên kích động phun nước miếng, đèn máy ảnh chớp nháy liên tục, những người đang ngồi xôn xao đứng dậy muốn chen lên phía trước.

Sau khi hồi thần lại từ cú sốc ban đầu, tất cả mọi người chỉ bức thiết muốn biết một chuyện: là ai?

Hoàng Thái tử điện hạ sắp công bố người yêu, bạn đời, Hoàng Thái tử phi của bọn họ, Hoàng hậu tương lai tôn quý của Đế quốc này — rốt cuộc là ai?

Nhưng Hoàng Thái tử nói xong câu đó, liền xoay người bước xuống bậc thang tuyết trắng thần thánh.

Môi mỏng khép mở, giọng hắn xuyên qua micro đeo trên tai, truyền đi rất xa:

"Chúng tôi đã yêu nhau được 5 năm, anh ấy từng đeo chiếc nhẫn tôi trao, chúng tôi trao nhau nụ hôn và lời thề ước trọn đời."

"Nhưng vì sự chần chừ và hèn nhát, tôi vẫn không thể công bố mối quan hệ giữa chúng tôi với càng nhiều người hơn, khiến anh ấy chịu rất nhiều ủy khuất."

Điện hạ Lean vừa nói vừa bước đi, bước chân trầm ổn và ưu nhã, ánh mắt của mọi người như đang dõi theo bước chân hắn, ánh nắng và hương hoa cũng phảng phất như đang dõi theo bước chân hắn.

Càng nhiều người nhìn theo ánh mắt của Hoàng Thái tử, đầu tiên cố gắng tìm kiếm người may mắn được sủng ái trong giới quý tộc, sau đó lại nhìn tới những đại phú hào và những gia tộc nổi tiếng.

Nhưng điện hạ vẫn tiếp tục đi về phía trước, bước xuống những bậc thang dài trắng như tuyết, đi qua từng hàng ghế, nhìn về nơi nào đó với ánh mắt kiên định rực lửa: "Anh ấy có tài năng khiến tôi vô cùng kính nể, cũng là một linh hồn bất khuất hơn bất luận kẻ nào."

"Ba năm trước đây, tiền tuyến đế quốc căng thẳng, phát hiện có dấu hiệu của kẻ địch trong nội bộ; bệ hạ bày mưu tính kế để tôi giả chết trước mặt công chúng, đầu tiên toàn lực chi viện tiền tuyến Ngân Bắc Đẩu, thứ hai dụ rắn ra khỏi hang, dụ ra những kẻ địch lẩn trốn trong bóng tối – những phần tử Tinh thể giáo biến chất."

"Vì tính chất tuyệt mật của chiến lược, tôi nhẫn tâm giữ bí mật trước anh ấy như bao người khác, thậm chí còn ra hiệu cho Đế quốc phớt lờ anh, hy vọng có thể nhờ đó mà giữ anh ấy rời xa chiến loạn."

"Nhưng tôi đã đánh giá thấp ý chí của anh... Để gia nhập quân đội Viễn Tinh tế, anh ấy đã trả giá bằng cả quãng đời còn lại của mình. Tôi đã phạm phải một sai lầm không thể sửa chữa, đây sẽ là sự hối hận mà tôi không bao giờ nguôi ngoai được suốt cuộc đời này."

"——Sự chuộc tội duy nhất tôi có thể làm bây giờ, là nói sự thật cho toàn bộ đế quốc ở đây ngày hôm nay."

Giọng nói của điện hạ Lean rõ ràng, mạnh mẽ, tiếng giày giẫm lên mặt đất vang lên thanh thúy, "Anh ấy là người duy nhất trên thế giới này có thể sóng vai cùng tôi, nếu anh ấy vẫn sẵn lòng tha thứ cho tôi, anh ấy sẽ là Hoàng thái tử phi của Đế quốc."

Phía sau, một số người biết chuyện đều trợn mắt há hốc mồm.

Chiêu này của điện hạ quá là cao siêu, thế nhưng biến lý do thoái thác cho "ba năm chết giả", hoàn mỹ chuyển hóa thành một phần của màn bày tỏ tình yêu trước công chúng.

Logic lại cố tình mà hết sức trau chuốt! Người khác muốn cắt ngang cũng không cắt ngang nổi!

Khương Kiến Minh cứng ngắc ngồi trên ghế, trong đầu tràn ngập suy nghĩ: Sao mọi chuyện lại thành ra thế này?

Không biết từ giây phút nào, vô số ánh mắt xung quanh bắt đầu hướng về phía anh, những người quen bắt đầu nhỏ giọng hô, đặc biệt là những sĩ quan đã quen với việc nhìn thấy Hoàng Thái tử hàng ngày đến thăm tầng tám của tòa nhà Kim Nhật Luân.

"Thượng tá Khương!?"

"Sao có thể."

"Không phải thật chứ, thượng tá Khương!?"

Đủ loại âm thanh ầm ĩ khiến đầu óc Khương Kiến Minh hỗn loạn thành một đống, lúc này môi anh yếu ớt cử động, muốn cố gắng ngăn chặn tình hình tiếp tục phát triển.

Anh muốn đứng dậy túm tiểu điện hạ mắng hắn nói nhảm, lại muốn lập tức xoay người chạy trốn khỏi cục diện tuyệt vọng này, nhưng anh không thể.

Dù sao, "Hoàng Thái tử bày tỏ tình yêu với một Tàn nhân loại bình dân trước mặt mọi người" cũng đã đủ tệ rồi.

Nhưng "Hoàng Thái tử bày tỏ tình yêu với một Tàn nhân loại bình dân trước mặt mọi người sau đó lại bị từ chối", hay "Hoàng Thái tử bày tỏ tình yêu với một Tàn nhân loại bình dân trước mặt mọi người nhưng đối phương lại bỏ trốn khỏi hiện trường", chẳng lẽ không phải càng tệ hơn sao?

Cuối cùng, Hoàng Thái tử Lean dừng bước, thân ảnh dong dỏng ung dung đứng trước mặt một người.

Dưới con mắt của vạn người, là một sĩ quan trẻ tóc đen mắt đen, mặc quân phục Kim Nhật Luân, vẻ mặt vừa ngơ ngẩn vừa bối rối. Anh không đeo găng tay, cổ tay thanh tú tiết lộ thân phận người Vô Tinh.

Tiếng ồn xung quanh theo đó mà nhỏ lại, thay vào đó là tiếng suýt xoa sợ hãi.

Có một số điều không cần phải nói rõ ràng.

Trong khoảng thời gian này, chứng Hỗn loạn Tinh thể mãn tính của thượng tá Khương đã gây ra rất nhiều ồn ào huyên náo.

Nhiều cuộc tranh cãi tập trung vào việc anh đã thừa nhận "được thăng chức nhờ ảnh hưởng của quý tộc", và câu "ham muốn ích kỷ" kia.

Ham muốn ích kỷ gì? Có phải là ham muốn ích kỷ, muốn có được một quân hàm bằng cách dựa vào quan hệ, vừa thăng quan phát tài vừa hưởng lạc vô biên sao?

Giờ đây tất cả những điều này đã được giải đáp, dưới hình thức một sự đảo ngược bất ngờ.

Xen lẫn trong đám đông, Dương Tiểu Trân không thể tin nổi ôm miệng, những giọt nước mắt hối hận tràn ngập hốc mắt.

"Khương."

Lean gỡ bông hồng vàng kim trên túi áo trước ngực xuống, hôn lên cánh hoa hồng, sau đó khom người, gài nó trên khuy áo của Khương Kiến Minh.

"Em yêu anh." Vẻ mặt hắn nghiêm túc, "Theo em nhé, được không."

Đây là một câu hỏi lừa, bởi vì Khương Kiến Minh căn bản chưa được trả lời, đã bị Lean nắm lấy cổ tay.

"Điện hạ."

Giọng nói Khương Kiến Minh khẽ run rẩy, đồng tử đen láy phản chiếu bóng dáng người yêu, cánh môi trắng bệnh nhỏ giọng nói: "Sao ngài có thể..."

Chân anh nhũn ra, lại bị Lean kéo lên.

Hoàng Thái tử đỡ anh bước lên trên.

Đó là một sức mạnh không thể kháng cự được.

Khoảnh khắc điện hạ xoay người, ban nhạc quân đội dường như cũng tìm lại được trách nhiệm của mình.

Dưới lá cờ vàng kim tượng trưng cho Đế quốc, giai điệu sôi động hào hùng lại tiếp tục, những nốt nhạc nhảy trên kèn, dây đàn và mặt trống phản xạ ánh nắng chói chang.

Ngoài ra, không ai lên tiếng. Thế giới như ngưng tụ thành một khúc ca rung động, hai người nắm tay nhau bước lên những bậc thang dài trắng như tuyết.

Khương Kiến Minh bó tay hết cách.

Nháo thành như vậy, mình sẽ bị nhận xét như thế nào đã không còn quan trọng. Quan trọng là Lean, Hoàng Thái tử Đế quốc, mà Hoàng Thái tử trước nay đều là hoàn mỹ không tỳ vết.

Nói như vậy không có nghĩa là tiểu điện hạ Lean trước kia là một pho tượng thần lạnh băng, bất động yên lặng không vui không buồn nên mới hoàn mỹ, không phải.

Bởi vì tiểu điện hạ quá mạnh, cho dù thỉnh thoảng có ngẫu nhiên "tùy hứng", cuối cùng vẫn có thể giải quyết bằng một thắng lợi áp đảo, mang lại vinh quang vô tận cho Đế quốc.

Nhưng nếu có bạn đời, lại là một vấn đề khác.

Bạn đời tàn khuyết, đương nhiên cũng sẽ ảnh hưởng đến sự hoàn mỹ của Hoàng Thái tử.

Ví dụ như một sĩ quan bình dân gây nhiều tranh cãi; một Tàn nhân loại nhu nhược; một bệnh nhân Hỗn loạn Tinh thể mãn tính sắp chết, và rất có thể chưa trở thành Hoàng Hậu đã phải chui vào quan tài.

Mà Hoàng Thái tử lại xin lỗi và cầu xin tình yêu từ một người như vậy.

Rõ ràng là vàng ngọc và gỗ mục, khác nhau một trời một vực.

"Điện hạ." Khương Kiến Minh lại bất lực hô một tiếng, mặc dù lúc này, anh cũng không biết cách nào khác để giải quyết chuyện này.

Anh mất đi nhận thức về thế giới bên ngoài, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập trong lồng ngực, máu nóng chảy xiết như nước sông.

...Vậy chuyện gì sẽ xảy ra sau khi anh chết?

Khương Kiến Minh chợt nghĩ, sau đó cảm thấy nực cười. Chẳng lẽ điện hạ cũng phải làm góa phu cho mình sao, cả đời không cưới vợ sinh con sao?

Chỉ cần Lean suy nghĩ hơi lý trí một chút, cũng sẽ hiểu rằng đây là hành vi điên rồ.

Tiếng nhạc lên đến đỉnh điểm, ánh mặt trời trắng như tuyết, muôn vàn giọt sáng hội tụ.

Từ đầu đến cuối, Lean chỉ nắm cổ tay anh thật chặt, thật chặt, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía trước, gần như đang kéo người bên cạnh đi lên.

"Ngài...đợi đã, điện hạ...!"

Khương Kiến Minh gấp gáp thở dốc, mơ màng ngơ ngác nhấc chân bước lên bậc thang tiếp theo, cảm giác như đang giẫm phải bông, hoàn toàn dựa vào lực ở cổ tay chống đỡ mới không mềm chân đến mức ngã quỵ xuống.

Từng khuôn mặt kinh ngạc bị bỏ lại phía sau, ai cũng có địa vị cao quý hơn anh nhiều.

Anh đi ngang qua chị em nhà Lance, Diana ngơ ngác há miệng anh đào nhỏ, Audley lại nhìn anh với con mắt đỏ hoe ẩm ướt; bên cạnh là Tạ Dư Đoạt, thiếu tướng sắp trừng rớt con mắt ra ngoài; lên trên hai bước, anh đi qua Tịch Lâm sắc mặt xanh mét, lại bị Lean tiếp tục kéo lên chỗ càng cao hơn, nữ thượng tướng hoàn toàn bị bỏ lại phía sau —

Lướt qua một bóng người.

Lại bước lên một bậc thang.

Đến cuối cùng.

Khi Khương Kiến Minh tỉnh táo lại, đã đi đến cuối cùng. Gió mạnh thổi qua bên tai, anh đứng trên đài cao của điện Bạch Phỉ Thúy, trên đỉnh đầu là bầu trời xanh vô tận.

Bên cạnh anh là đám lễ quan tay chân luống cuống, và Nữ đế lặng im.

Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt Nữ đế trông bình tĩnh đến lạ thường, trên gò má dường như có vết nước trong suốt lấp lánh, tựa như nước mắt mới rơi.

.... Nước mắt?

Khương Kiến Minh ngẩn người.

Anh muốn nhìn rõ hơn, nhưng không thể.

Bởi vì ngay sau đó, Lean nắm vai anh, xoay người anh lại đối mặt với hàng ngàn hàng vạn dân chúng bên dưới.

Độ cao thu nhỏ đầu của mọi người, hàng triệu người nhìn lên, giống như một bãi biển yên tĩnh rực rỡ.

Quá không chân thật.

Khương Kiến Minh ngơ ngác nhìn khung cảnh rộng lớn này, chợt nhẹ giọng nói: "Điện hạ, tôi hơi sợ độ cao."

Anh nghiêng đầu, nhìn thấy đường viền sườn mặt của trữ quân. Lean mím môi, cặp mắt phỉ thúy lãnh ngạnh hướng về phía chân trời.

"Chính là muốn để anh sợ." Hoàng Thái tử tắt micro đi, cúi người xuống, cánh môi trầm giọng nói, "Mới biết em không gì không làm được."

Năm ngón tay Lean giữ chặt bả vai anh, như ôm ấp cũng như giam cầm: "Cho nên, anh cũng sẽ vô địch."

Vẻ mặt Khương Kiến Minh đầu tiên lộ ra một tia kinh ngạc, sau đó anh âm thầm cười khổ.

"Ngài thật là... quá tùy hứng."

Anh thở dài nhắm mắt lại.

Lean ôm anh không buông, để Khương Kiến Minh tựa vào lòng thả lỏng một lát.

Cảm giác tiếng thở dốc và nhịp tim dồn dập của đối phương hơi bình tĩnh lại một chút, mới cau mày hỏi: "Tại sao lại sợ thành như vậy, ba năm trước không phải cũng đã hứa hẹn sau này sẽ công khai sao? Anh ngay cả chút chuẩn bị tâm lý trước cũng không có?"

Khương Kiến Minh ngẩng đầu, vẻ mặt ngơ ngác.

"......Thực sự không có."

Nháy mắt, anh nhận ra một chuyện.

Khương Kiến Minh chợt phát hiện, dù năm đó anh đã hứa hẹn cả đời với Lean, nhưng anh chưa bao giờ tưởng tượng được hình ảnh mình sóng vai cùng tiểu điện hạ trên đỉnh cao của Đế quốc.

Bởi vì anh tàn khuyết ốm yếu, sức lực nhỏ bé, chỉ là phá vỡ một góc gông xiềng, đã phải thiêu đốt ngọn lửa sinh mệnh của mình.

Ví dụ như yêu trữ quân Đế quốc.

Ví dụ như tìm kiếm sự thật về cái chết của trữ quân.

Anh không còn sức để đòi hỏi thêm nữa.

Lean lại nghĩ gì về điều này?

Hồi ức ngược dòng ập tới, tiểu điện hạ năm đó cũng từng lo âu thống khổ hứa hẹn với anh, cầu xin anh tin tưởng, chỉ sợ anh sẽ không tin.

Anh luôn cho rằng, tiểu điện hạ còn quá trẻ và ngây thơ nên mới làm quá, nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ Lean đã mơ hồ nhận ra thái độ tiêu cực của anh.

— Tâm thái thỏa mãn với tình yêu ngầm, qua một ngày là được một ngày, không dám lên kế hoạch cho tương lai, chỉ dám chắp vá hiện tại.

Nhưng, linh hồn Khương Kiến Minh rung động, anh nghĩ: Nhưng mình vẫn đứng ở đây.

Anh vẫn vô lực như trước, nhưng điện hạ không ngừng hung hăng kéo anh, kéo anh lên nơi cao như vậy.

"Là anh đã kéo em đến nơi này, Khương."


Lean thấp giọng thì thầm, thần thái cao ngạo triển lãm rõ ràng thế nào gọi là lý không ngay nhưng khí vẫn tráng*."

*vô lý nhưng vẫn vênh như thật

"Em tới Đế quốc là vì anh, kế thừa cái tên này là vì anh, giờ phút này đứng ở đây cũng là vì anh. Suy cho cùng thì tình huống hiện tại cũng là tại anh, anh phải chịu trách nhiệm."

Khương Kiến Minh thở dài: "...Tôi chịu trách nhiệm, thật sự được sao."

Lean: "Là anh mới được."

Khương Kiến Minh bất đắc dĩ nhướng mày cười khẽ, sóng xanh dưới đáy mắt mênh mang: "Vậy xem ra không còn cách nào khác."

Kỳ lạ thay, anh không còn run rẩy nữa, vẻ hoảng sợ biến mất khỏi đôi mắt đen như một vết sẹo tróc vảy.

Khương Kiến Minh đi về phía những người làm lễ đang cầm khay vàng và lễ vật, khuôn mặt ba lễ quan đều chết lặng, như thể đang nói "Tôi là ai, đây là đâu, tại sao tôi lại ở đây".

Anh bình tĩnh duỗi tay về phía chiếc khay ngoài cùng bên trái, chậm rãi nâng Vương miện màu vàng kim kia lên, vô số viên kim cương, trân châu và hoa văn chạm khắc hội tụ ánh nắng mặt trời.

Hai tay Khương Kiến Minh ôm vương miện vào lòng, khi xoay người lại, Lean đã quỳ một gối xuống đất, nửa quỳ xuống.

Quy trình cũng không cần Hoàng Thái tử phải quỳ.

"Vậy cầu nguyện cho ngài," Khương Kiến Minh nhẹ giọng nói, "Vinh quang không bao giờ phai nhạt, không gì không làm được."

Lean trịnh trọng rũ mắt cúi đầu, Khương Kiến Minh khom người xuống, cẩn thận đặt vương miện lên mái tóc xoăn màu bạch kim, sắc phong cho hắn.

Cảnh tượng này đọng lại trong ánh mắt của hàng nghìn người nhìn lên cung điện, mang theo một cảm giác thần thánh cổ kính đến kỳ lạ.

Nói xong, Khương Kiến Minh quay người, nâng vương trượng từ khay vàng thứ hai lên.

Nó mảnh dài, phía trước được chế tác tinh xảo và lộng lẫy, được khảm chín viên kim cương, trọng lượng hơi nặng.

Khương Kiến Minh đang định giao cho Lean thì Lean đột nhiên đứng dậy, vươn tay nắm lấy hoàng bào trên chiếc khay thứ ba.

Nó được chế tác thành một chiếc áo choàng có thể mặc ngoài, nền sa tanh màu đỏ sậm và những sợi chỉ vàng ròng dệt thành hoa văn lộng lẫy và uy nghiêm, cổ áo lông dày màu trắng như tuyết có thể che kín đến tận sau lưng, vạt sau rất dài, phủ xuống mặt đất.

Một tay Hoàng Thái tử ôm Thái tử phi của hắn vào lòng, một tay kia giũ trường bào ra, góc áo tung bay lên một đường vòng cung, quấn chặt lấy hai người.

Họ là tình yêu đích thực của linh hồn, dành nửa cuộc đời cho nhau, vì thế cũng nên chia sẻ quyền lực và vinh quang này cùng nhau.

Một tiếng hét từ đâu đó truyền đến, những tiếng vỗ tay và cổ vũ lẻ tẻ vang lên, mặc dù có chút hấp tấp, hỗn loạn và bất quy tắc.

Khương Kiến Minh ôn nhu mỉm cười, đưa tay tháo chiếc micro nhỏ treo trên tai Lean ra, đưa lên miệng: "Mọi người không cần vỗ tay bây giờ đâu."

Âm thanh truyền đi rất xa.

"Mọi người không cần vỗ tay bây giờ đâu." Khương Kiến Minh lặp lại, "Tôi biết trong lòng mọi người có kinh ngạc và nghi hoặc. Điều này rất bình thường, bởi vì những gì chúng tôi đang làm, là phá vỡ quy tắc cũ."

"Hoàng Thái tử Đế quốc, sắc lập một người Vô Tinh xuất thân bình dân làm Hoàng Thái tử phi."

Khương Kiến Minh vừa nói vừa nhìn sang bên cạnh, Lean đang lặng lẽ nhìn anh, như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.

Mí mắt Khương Kiến Minh giật giật, nghĩ thầm, điện hạ em cũng phải nói vài câu đi chứ.

Nhưng Lean chỉ nheo mắt, dán môi lên gáy anh, ôm anh cọ cọ, tựa như một con thú lông xù ngoan ngoãn.

Trong lòng Khương Kiến Minh tuyệt vọng thở dài, vẻ mặt vẫn bình tĩnh không dao động, hắng giọng nói tiếp: "... Đây có thể là tốt cũng có thể là xấu, bởi vì chưa từng có tiền lệ, không ai chắc chắn được là bên nào."

"Đối với những người cố gắng phá vỡ quy tắc cũ, những lời khen ngợi hay xúc phạm hiện tại chỉ là thoáng qua, họ chỉ có thể bị phán xét bởi lịch sử."

Anh nói, "Lịch sử có một đôi mắt nhìn thấu bụi bặm thời gian, nó sẽ khắc ghi người thắng chân chính."

"Orlando, vị quân vương đầu tiên thiết lập nền cai trị của Đế quốc cũ, đã từng dùng tên vị vua của những vị thần trong thần thoại Lam Mẫu Tinh cũ, tự phong là Đại đế Odin. Nhưng chỉ hơn trăm năm sau, 'Đại đế Odin' đã biến thành 'Bạo chúa Odin'."

"Đế quốc mới không cố ý ra lệnh, cũng không có ai công khai đề xướng, chẳng qua các tác giả lần lượt thay đổi cách viết, những câu chuyện phiếm đầu đường cuối ngõ cũng thay đổi xưng hô."

"Vào năm thứ 32 Cựu Đế lịch, Hiệp hội Bồ câu trắng Lá đỏ vốn là một tổ chức vũ trang kháng chiến chống lại sự chuyên chế của Đế quốc cũ, đã buộc phải giải tán. Hội trưởng đầu tiên, bà Helga lưu vong mười sáu năm, cuối cùng chết thảm trên Lam Mẫu Tinh nghèo nàn đổ nát."

"Nhưng bức tượng đồng của Helga, ngày hôm nay vẫn sừng sững giữa Tinh thành của Lãnh thổ tự trị."

Khương Kiến Minh chậm rãi nói, đám đông ngẩng đầu lắng nghe, phát sóng trực tiếp cũng truyền đến tám Tinh Thành khác.

Giọng nói trầm tĩnh của viên sĩ quan trẻ vang vọng khắp mọi ngóc ngách của Đế quốc: "Vậy nên, hãy giữ lại sự nghi ngờ, và quan sát tôi cùng con cháu của mọi người."

Lá quốc kỳ khổng lồ của Đế quốc dâng lên sau lưng anh, tung bay trên bầu trời phía trên điện Bạch Phỉ Thúy.

Khương Kiến Minh giơ cao vương trượng trong tay: "Cuối cùng, năm nay là năm thứ 64 Tân Đế lịch, mà Cựu Đế lịch chỉ có 63 năm. Chúng ta còn tương lai dài lâu, có khả năng vô hạn."

"Kính quá khứ, hiện tại và tương lai của Đế quốc."

Mặc dù anh đã nói không cần vỗ tay.

Nhưng những tiếng hô ầm ĩ vẫn truyền đến từ bốn phương tám hướng.

Bao phủ cả

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net