Chương 120

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Jade

Chương 120 Đôi mắt pha lê buồn (3)

Trong tòa nhà của gia đình Sekter, từng dài hoa hồ điệp đang nở rộ.

Phu nhân Donna Sekter chậm rãi bước qua hành lang, tùy tay đưa áo choàng lông chồn cho người hầu bên cạnh, rồi cởi chiếc mũ ren duyên dáng ra.

"Donna?" Gia chủ Sekter trong hoa viên ngồi dậy, đặt kéo làm vườn xuống, nhíu mày hô: "Donna!"

Donna vẻ mặt lạnh lùng đứng đó, nghe thấy người cha già phía sau lẩm bẩm: "Dạo này con làm sao vậy? Ngày nào cũng không thấy con đâu, mặt thì trắng bệch như ma, Emilia đang lo lắng cho con đấy."

Donna đứng im, ánh nắng tươi đẹp chói chang chiếu rọi khuôn mặt nàng càng thêm trắng nõn, nàng hờ hững nói: "Ngài suy nghĩ nhiều rồi, ba à, con rất ổn."

Giọng điệu của người phụ nữ không chút gợn sóng: "Nếu không còn chuyện gì nữa, thì con đi trước, Emilia còn đang đợi con."

"Con nói cái gì? Donna, con đứng lại đó cho ba!"

Ông Sekter tức giận bật dậy, ném chiếc kéo làm vườn xuống đất: "Cái gì gọi là suy nghĩ nhiều, mấy năm nay ngày nào con cũng ra ngoài tìm đàn ông, cũng là do ba suy nghĩ nhiều!?"

"Phản nghịch cũng phải có giới hạn thôi, mặt mũi gia tộc Sekter đều bị con ném sạch rồi! Đợi ngày nào đó thiếu tướng Tạ không nhịn nổi con, để ba xem... Này, đứng lại! Ba già rồi, không quản được con đúng không?"

Donna không thèm để ý, bỏ ông Sekter đang nổi trận lôi đình lại phía sau.

Nàng trở về phòng ngủ của mình. Đẩy cửa ra, căn phòng tối om, mọi tấm rèm đều bị kéo kín.

Donna mò mẫm cởi đôi giày cao gót đính những viên kim cương nhỏ, đến bên mép giường, mơ hồ có thể thấy chăn đang phồng lên một khối.

"..."

Donna khẽ thở dài, đưa tay kéo chăn ra, quả nhiên nhìn thấy cô con gái nhỏ với mái tóc lăn thành ổ gà.

Tạ Ngân Tinh uể oải ngẩng khuôn mặt nhỏ, cô bé giơ tay ôm lấy cổ Donna: "Mama, gần đây mama lạ lắm, Emilia lại mắc lỗi gì sao."

"Sao lại thế được?" Donna yên lặng nhìn con gái, những cảm xúc phức tạp lướt qua trong đôi mắt như làn mây, "Tất nhiên là không, Emilia là một em bé ngoan... là báu vật quan trọng nhất của mẹ."

Donna hôn lên trán con gái, xoay người lấy chiếc lược trên bàn trang điểm, lại xịt một ít dầu dưỡng tóc yêu thích của nàng lên đó, rồi ngồi bên giường chải tóc cho Tạ Ngân Tinh.

"Chỉ là gần đây mama hơi bận." Động tác của nàng ôn nhu, giọng nói cũng kiên nhẫn, "Cho nên hơi mệt."

Tạ Ngân Tinh chỗ hiểu chỗ không: "À..."

Donna suy nghĩ một lát rồi nói: "Phải rồi... hôm nay mama cũng gặp papa đấy."

Đôi mắt Tạ Ngân Tinh lập tức sáng lên: "Thật sao? Là papa thật sao?"

"Ừm, nhưng chỉ là hình chiếu thôi, thời gian rất ngắn, ba mẹ không kịp nói chuyện."

Đôi mắt Donna trống rỗng vài giây, thì thầm nói: "Papa vẫn... giống như trước đây."

Chải tóc xong, Donna dời lòng bàn tay khỏi tóc Tạ Ngân Tinh, vuốt ve khuôn mặt bé, cuối cùng chạm đến bả vai và cánh tay.

Nàng như vô tình nắn nắn cẳng tay con gái, sờ thấy một khối cứng dưới làn da mỏng manh.

"Mama?" Cô bé nghiêng đầu khó hiểu.

Trong ánh sáng mờ ảo, lông mi Donna run rẩy hai lần, từ một góc độ con gái không nhìn thấy, đôi mắt hiện lên vẻ giãy giụa.

"Emilia... Tinh Tinh của mẹ." Nàng nhắm mắt, thấp giọng thầm thì, "Mama yêu con."

Bỗng nhiên, có tiếng gõ cửa phòng ngủ lễ phép vang lên, bên ngoài truyền đến giọng người hầu: "Tiểu thư, ngài Lance đến thăm."

Donna ngẩng đầu lên, "Lance? Audley Lance?"

Người hầu: "Vâng, thưa tiểu thư."

Donna gật đầu, hơi vuốt mái tóc xoăn của mình, khiến khí chất kiêu ngạo và lạnh lùng bọc lại quanh người: "Tôi hiểu rồi. Mời ngài ấy đến sảnh phía Tây đợi tôi một lát."

Người hầu nhận lệnh, bên kia cánh cửa truyền đến tiếng bước chân dần dần đi xa.

Donna đứng dậy, khẽ xoa đầu Tạ Ngân Tinh: "Emilia, ở đây đợi mẹ xử lý xong công việc."

......

Tinh thành Aslan, bầu trời phía trên Tổng hành dinh quân đội, bỗng vang lên tiếng chuông cảnh báo có cơ giáp cỡ lớn sắp cất cánh.

Cơ giáp cấp S "L - Hải Đông Thanh" bay lên từ nóc tòa nhà, cái bóng khổng lồ của nó dần thu nhỏ lại, cuốn thành một cơn lốc nhanh chóng dâng lên cao.

Được đặt theo tên vị thần của vạn ưng, toàn thân chiếc cơ giáp này phủ màu xám lạnh, đan xen cùng những vằn trắng và xanh phức tạp, được trang bị bốn khẩu pháo cơ khí và hai lá chắn hạt năng lượng cao. Đây là cơ giáp chuyên dụng của Tổng tư lệnh danh dự Đế quốc, Trần Hán Khắc.

Không gian bên trong buồng lái cơ giáp cỡ L cực kỳ rộng lớn, ước chừng có sáu chỗ ngồi.

Một ghế điều khiển chính ở phía trước, lão nguyên soái Trần đang ngồi trên đó. Ngồi ở hai ghế phụ lái, là trữ quân điện hạ và Thủ lĩnh Hắc Sa Cơ.

Ba ghế phụ trợ còn lại, từ phải sang trái là Khương Kiến Minh, Kevin, và Diana.

Xem như vậy, thành phần của buồng lái này rất vi diệu. Nếu chỉ đơn thuần nhìn vào hàng ghế trước, phảng phất như sự tập hợp của những lực lượng chiến đấu mạnh nhất Đế quốc; nhưng nhìn vào hàng sau... hay lắm, một Tàn nhân loại, một cậu bé chưa tốt nghiệp Trường quân đội, và một tiểu thư nhu nhược đang khóc sướt mướt vì sợ hãi.

Viên đá quý kia đã được đặt vào bể phân tích, bị cắt xẻ, để lộ ra khối Tinh thể trong suốt bên trong, từng chùm tia quét qua bề mặt của nó, trí não cấp S "Tyr" đang xuất từng hàng số liệu lên màn hình.

Chính là đầu sỏ gây tội khiến L-Hải Đông Thanh bị điều động khẩn cấp, thậm chí còn kinh động đến Hoàng Thái tử và Thủ lĩnh.

Lean nhìn viên đá quý kia, thu mắt lại, nghiêng người hỏi Thủ lĩnh Căn cứ ngồi bên cạnh hắn: "Vậy, đây rốt cuộc là cái gì?"

"Rất khó giải thích, có thể hiểu như thế này: Nó là một khối Tử Tinh không hoàn thiện, hoặc là một quặng Chân Tinh có thể bị kích hoạt bất kỳ lúc nào."

Thủ lĩnh áo đen ngồi ngay ngắn nghiêm túc trên ghế điều khiển, nhìn từng hàng số liệu trên màn hình, nói: "Hay nói trắng ra, là một quả bom hẹn giờ mà nút kíp nổ nằm trong tay kẻ địch. Đây là công nghệ của Đế quốc cũ, Căn cứ mới chỉ bắt đầu thử phục hồi trong vài năm gần đây."

Lean không hiểu: "Tử Tinh loại bom hẹn giờ, có thể bị kích hoạt từ xa bất kỳ lúc nào? Đây là nguyên lý gì."

Thủ lĩnh: "Nguyên lý là sự kết nối ý thức giữa các hạt Tinh thể*, không cần hiểu quá sâu, trừ phi ngài muốn vào Căn cứ tham gia nghiên cứu khoa học."

**Nguyên lý là vướng mắc/ liên đới lượng tử (quantum entanglement) nha

"Tóm lại," lão nguyên soái Trần bình tĩnh nói, "Chuyện này khiến lão già ta rất lo lắng. Hiện tại chúng ta phải lập tức khống chế Donna Sekter và kẻ sau lưng cô ta, bằng không hậu quả không lường được."

Ông vừa nói lời này, những người đã từng gặp qua sóng to gió lớn thì không sao, nhưng Kevin và Diana đồng thời lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, màu máu trên mặt lại nhạt đi một tầng.

Khương Kiến Minh đỡ mũ quân đội, bất đắc dĩ thở dài: "Lão nguyên soái, đừng dọa người."

Lão nguyên soái Trần vì thế mỉm cười đáp lại, nhướng đôi mày hoa râm: "Nhưng không cần phải sợ. Kim Nhật Luân đã tiến về hướng nhà Sekter, mời điện hạ qua đây, chỉ vì lo lắng sẽ xuất hiện đối thủ quá mức mạnh mẽ."

Khương Kiến Minh liếc nhìn Lean một cái, thầm hiểu trong lòng.

Ừm, dân gian gọi là kiểm soát tình hình*.

*镇场: qt - trấn tràng

Lão nguyên soái lại hỏi: "Công nghệ phá giải sóng nhiễu cơ giáp, áp dụng thực tế thế nào?"

"Ừm... là thế này." Khương Kiến Minh suy nghĩ một chút rồi trả lời, trong khoảng thời gian này, mỗi ngày anh đều trộn lẫn trong đám Kim Nhật Luân, là một trong những người trong cuộc tuyến đầu.

"Căn cứ đã phát triển hệ thống phá giải sóng nhiễu, nhưng thời gian gấp rút, chưa thể phổ cập quy mô lớn. Trong số những cơ giáp Kim Nhật Luân đóng quân tại Tinh thành Aslan, hiện tại chỉ có chưa đến một trăm chiếc cơ giáp cấp B đổ lên được lắp ráp hệ thống phá sóng."

Lean nói: "Đủ đùng. Đây là địa phận Tinh thành Aslan, sẽ không có quá nhiều kẻ địch. Nếu có kẻ địch sở hữu Tinh Cốt cấp cao xuất hiện, em sẽ giải quyết."

Dứt lời, điện hạ dùng đôi mắt phỉ thúy nhìn Khương Kiến Minh, cau mày nhấn mạnh: "Nhớ kỹ nghĩa vụ, ngoan một chút." Khương Kiến Minh đọc được vẻ bất mãn trong mắt Lean. Khó trách, lần này cũng chẳng cần anh làm gì, thật ra anh cũng không nên tới.

Anh giải thích một tiếng: "Tôi chỉ lo lắng cho Audley."

Diana co ro vào một góc, hai tay bám chặt lấy dây an toàn, nghe lời này liền run rẩy kịch liệt.

Kevin bên cạnh như đứng đống lửa như ngồi đống than, áy náy khàn giọng nói: "Rất xin lỗi, đều tại tôi. Tôi không nên để ngài Lance... không nên để ngài ấy đi mạo hiểm một mình."

Thủ lĩnh áo đen quay đầu nhìn về phía Diana, bỗng nhiên nói: "Cô gái nhỏ, cháu rất giống ta trước kia."

Diana hoảng sợ ngẩng đầu lên, sợ hãi nói: "Gì cơ?"

"Được người bảo vệ, yếu đuối, ngây thơ, nhu nhược đáng thương, cứ như vậy hết năm này qua năm khác, lại tự cho rằng mình đang sống đúng với bản thân, rằng mình bẩm sinh đã như vậy."

Thủ lĩnh khẽ mỉm cười, tiếng cười bị âm thanh điện tử mã hóa thành một làn sóng dao động hết sức kỳ dị.

"Có phải đã có người từng nói với cháu rằng, yếu đuối cũng không sao, bởi vì anh ấy sẽ bảo vệ cháu?"

Diana: "A..."

"Người nói những lời này, phần lớn đều là kẻ lừa đảo," Thủ lĩnh buồn bã nói, "Nếu cháu tin, một ngày anh ta sẽ rời khỏi cháu..."

"Không bao giờ! Bà — bà đừng nói nhảm!!" Diana nhảy dựng lên như bị roi quất, mặt đỏ lên, lắp bắp giận dữ nói: "Không được nói..."

"Thời kỳ ngây thơ nhất của con người là trẻ thơ, nhưng trẻ nhỏ chỉ có lớn lên mới thành người."

Thủ lĩnh nhàn nhạt nói: "Nếu cháu cũng có người mình muốn bảo vệ, vậy đừng tiếp tục bằng lòng với thực tại."

"?" Lean khó hiểu quay đầu lại, giọng nói lạnh lùng, "Bà đang nói cái quỷ gì vậy?"

Hắn theo bản năng không thích cái kiểu nói chuyện như vậy của Thủ lĩnh, lại sợ chọc đến Khương Kiến Minh, Tàn nhân loại này đã làm quá nhiều chuyện "không bằng lòng với thực tại" rồi.

Dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên cãi nhau với Thủ lĩnh, Hoàng Thái tử rất tự nhiên mà tiếp tục: "Chỉ cần..."

Thủ lĩnh lại đột nhiên quay đầu, hơi thở bỗng trở nên lạnh thấu xương: "Kaois!"

Dường như có hàng ngàn cảm xúc giằng xé trong giọng điệu của nàng, nhưng chiếc mặt nạ đen đã che khuất mọi biểu cảm.

Hoàng Thái tử sửng sốt một lát, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lời vốn muốn nói đã bị cắt ngang, hắn định nói — Chỉ cần có đủ sức mạnh, đương nhiên sẽ có tư cách bảo vệ người bên cạnh, để họ được sống hồn nhiên tự tại.

Lại nghe thấy Thủ lĩnh thở dài một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Chăm sóc Hoàng Thái tử phi của cậu trước đi, tiểu điện hạ."

.....

Trong biệt thự của nhà Sekter.

Sau khi Donna rời đi, phòng ngủ lại trở về im lặng. Tạ Ngân Tinh chán nản ngồi trên mép giường, một mình lắc lư cẳng chân.

Cô bé ngân nga một bài hát nổi tiếng gần đây, lại lấy khẩu súng lục nhỏ dưới gối ra chơi một lát, nhưng rất nhanh đã buông xuống vì chán, rầu rĩ phồng má.

Có lẽ vì còn quá nhỏ, nên rất nhiều chuyện không hiểu được.

Ví dụ như, ngài Lauren thân thiện rốt cuộc đã biến mất đi đâu, tại sao mama lại càng ngày càng sa sút tinh thần, lại còn muốn đi nói chuyện cùng anh trai nhà Lance.

Điều này rõ ràng rất kỳ lạ, Tạ Ngân Tinh nghĩ thầm.

Mama và ngài Lance, không phải vừa cùng tham dự buổi lễ ở Hoàng cung với nhau sao?

Nếu có chuyện gì quan trọng, tại sao không trực tiếp đối mặt nói chuyện rõ ràng.

Tạ Ngân Tinh rối rắm một lát, chợt nhảy xuống giường.

Phòng phía Tây, cô bé có cách để vào đó từ bên ngoài.

Đây cũng không phải là làm chuyện xấu, tất cả là do mama không để ý đến bé, bé mới không nhịn được tò mò muốn đi nghe lén.

Chuyện tiếp theo như ngựa quen đường cũ, Tạ Ngân Tinh thay quần áo nhẹ nhàng, rồi chạy ra khỏi phòng ngủ. Thời tiết bên ngoài rất đẹp, hết thảy đều bình thường, bé chào ông ngoại trong vườn hoa, rồi quẹo vào một con đường mòn.

Sau đó, cô bé chui xuống dưới một khóm hoa hồ điệp, vỗ nhẹ vào miếng "đất" kia, lộ ra một tấm thép hình vuông có cạnh rộng bằng cánh tay người lớn.

Những ngôi nhà chính của các gia tộc quyền quý thường có những lối đi bí mật như thế này, dùng để chạy trốn trong những trường hợp khẩn cấp, nếu người bị nhốt trong nhà, có thể ra ngoài từ nơi này.

Mà bất ngờ là, Tạ Ngân Tinh vừa khẽ đẩy một cái, tấm thép đã trượt ra. Nó thế nhưng không được cố định.

Tạ Ngân Tinh nghi hoặc cắn môi dưới: A, chẳng lẽ có người đã đi vào qua lối đi bí mật?

Chẳng lẽ, vừa rồi mama đã đi qua lối đi bí mật đến sảnh phía Tây để gặp khách quý?

Vậy còn kỳ quặc hơn, hơn nữa cũng thiếu lễ nghi, mama sẽ không làm vậy đâu.

Chắc sẽ không có người khác vào chứ...

Nếu là một bé gái bình thường ở độ tuổi này, nghĩ đến đây, có lẽ đã bắt đầu cảm thấy hoảng loạn bất an.

Nhưng Tạ Ngân Tinh tính tình hoang dã từ nhỏ, lá gan lớn đến đáng sợ, cô bé xắn tay áo lên, một chân dẫm vào bên trong lối đi, còn trở tay khép hờ tấm thép lại.

Bên trong là đường hầm tối tăm, Tạ Ngân Tinh không sợ, từ nhỏ cô bé đã bò qua không biết bao nhiêu lần, hơn nữa còn coi nó như "trò chơi thám hiểm", tưởng tượng rằng bản thân và papa đang cùng nhau khám phá Viễn Tinh tế nguy hiểm tầng tầng lớp lớp.

Vài phút sau, một miếng tường sâu trong sảnh phía Tây giật giật, sau đó bị đẩy ra.

Cô bé trèo ra khỏi cánh cửa bí mật, phủ bụi trên người và nhìn xung quanh.

"Ngài Lance, ngài quá lời rồi."

Là giọng của mama.

Tạ Ngân Tinh vội vàng ẩn mình sau một bức tượng lớn, từ xa nhìn mama và ngài Audley vừa nói chuyện vừa đi tới.

"Tôi biết, tôi và Tạ Dư Đoạt không hợp nhau."

"Anh ấy là một thiên tài, cũng là một anh hùng. Không gì có thể ngăn cản sự khao khát của anh ấy đối với biển sao. Ở thời đại này, theo một ý nghĩa nào đó, anh ấy là một trong những người vĩ đại, là hạc trong bầy gà."

Phía sau bức tượng, khuôn mặt nhỏ của Tạ Ngân Tinh đỏ lên, ấn mạnh lồng ngực đập thình thịch của mình, cố gắng thở chậm lại.

Cô bé chưa bao giờ làm chuyện như nghe lén mẹ nói chuyện với khách, hiện tại trái tim đập nhanh đến mức, bé chỉ sợ tiếng tim đập bị mama nghe thấy.

"Nhưng tôi không phải, tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường. Cùng lắm là được hưởng chút lợi từ gia cảnh, trở thành một thục nữ bình thường mà thôi."

Những chiếc bình trang trí hình tròn ở sảnh phía tây rất mịn màng, phản chiếu nụ cười gượng gạo của Donna, nàng thì thầm: "Nếu muốn tìm người thay thế tôi, chỉ cần đến vũ hội thượng lưu ở Tinh thành Aslan, đứng từ lầu hai hất một ly nước trái cây xuống. Tất cả các quý cô hét lên, đều không khác gì Donna Sekter."

Thanh niên tóc bạc sắc mặt trầm như nước: "Phu nhân Sekter, xin ngài đừng nói vậy."

"Thời điểm thiếu tướng Tạ vắng mặt, là một mình ngài gồng gánh gia tộc Sekter đang xuống dốc, nuôi nấng bé Emilia."

Nụ cười khổ của Donna càng sâu, nàng đưa lòng bàn tay chạm vào gò má mình, vẻ mặt ảm đạm: "Nhưng tôi cảm thấy rất mệt mỏi, ngài Lance."

"Tôi vốn dĩ không có năng lực giải quyết tốt mọi việc, tôi không còn nhớ rõ, đã bao nhiêu đêm khuya tôi suy sụp, nghĩ thầm sẽ tốt biết bao nếu chồng có thể ở bên cạnh, làm chỗ dựa cho tôi."

"Tôi hy vọng anh ấy sẽ từ bỏ ước mơ và sự nghiệp của mình, chẳng cần làm thiếu tướng trẻ tuổi nhất Đế quốc, chỉ cần làm một người chồng luôn đồng hành cùng vợ và con gái, để anh ấy cũng tầm thường như tôi."

"Nhưng tôi thậm chí không dám nói những lời này với Emilia... Tạ Ngân Tinh, bởi vì tôi không dám để con gái biết, rằng thâm tâm mẹ nó lại hèn hạ như vậy."

"Ngài xem." Donna tự giễu nói, "Tôi chỉ là một người phụ nữ, bề ngoài nhìn chỉn chu tỏa sáng, nhưng thực ra lại yếu đuối bất kham mà thôi."

Audley lắc đầu: "Ngài không sai gì cả, đây là nhân chi thường tình."

Hai người đã sắp tiến vào sảnh phía Tây, cách bức tượng nơi Tạ Ngân Tinh nấp chỉ hơn chục mét.

Donna tiện tay vuốt ve những bông hoa mới cắm trong chiếc bình trên quầy, bỗng nhiên quay đầu lại, vẻ mặt buồn bã nói: "Nhưng người thực sự mạnh mẽ sẽ không yếu đuối như vậy phải không? Ví dụ như ngài, ví dụ như ngài Hoàng Thái tử phi."

Audley kiên trì: "Không ai nên bị tước đi quyền được yếu đuối, bất kể cô ấy có xuất thân gì, hay gả cho người chồng như thế nào."

Anh ta cúi đầu mỉm cười, trong mắt hiện lên sự dịu dàng vô hạn: "Tôi đã từng nói lời này với em gái mình."

Những ngón tay của Donna run rẩy, nàng mím đôi môi đỏ mọng, như thể lời nói nào đó của Audley đã cắt mở phần da thịt mềm mại trong trái tim nàng.

Audley: "Ban đầu tôi đã hứa với Diana, rằng chiều nay sẽ cùng em ấy đi chọn trang sức. Bởi vì hôm qua khi chúng tôi cùng nhau chọn trang phục cho buổi lễ, cô bé phàn nàn rằng mình thiếu một chiếc vòng tay có thể phối với váy."

"....." Sự đau đớn chợt lóe lên dưới đáy mắt người phụ nữ, nhưng khi Donna ngẩng đầu lên, khuôn mặt nàng vẫn hết sức bình tĩnh.

"Vậy đã đến lúc ngài cần phải đi rồi, ngài Lance."

Audley lắc đầu: "Vẫn còn sớm, có lẽ, ngài có thể đề cử một số kiểu dáng?"

Ánh mắt anh ta rơi vào cổ tay Donna: "Lắc tay hồng ngọc của ngài rất đẹp."

Donna như phản xạ có điều kiện mà che kín cổ tay lại, lại nghe thấy Audley cười nói: "Nhưng hình như... một viên đã bị rớt mất?"

"Ngài cần phải đi, thưa ngài." Thần sắc Donna trở nên rét lạnh.

Audley: "Nhưng vẫn còn sớm."

Có một sự run rẩy gần như không thể nhận thấy trong giọng nói của Donna: "Đây là lời khuyên."

Audley đột nhiên dừng chân, nghiêm túc hỏi: "Phu nhân Sekter, điều quan trọng nhất đối với ngài là gì?"

Sâu trong mắt Donna nổi lên sương mù, nàng nhẹ nhàng thì thầm: "Là con gái tôi."

"Bây giờ, báu vật duy nhất của tôi, chỉ có con gái tôi. Vậy... ngài có hiểu không, thưa ngài? Vì Emilia, tôi sẽ làm bất cứ điều gì, dù là tội ác hay phản quốc, tôi đều sẽ làm."

Audley: "Ngài sẽ không làm vậy đâu, phu nhân Sekter."

Donna: "Tôi sẽ."

Audley: "Nhưng chiếc vòng tay hồng ngọc của ngài thiếu một viên, không phải sao."

Donna sững sờ một lúc, gợn nước trong mắt nàng dao động.

"Gì cơ?"

Audley vẻ mặt nghiêm nghị, nói tiếp: "Nếu như, trong một đêm mưa gió nào đó, 'vô tình' đánh rơi một viên ngọc lại phía sau, cho dù bên cạnh có một người khác đang theo dõi, thì đối phương cũng sẽ không phát hiện được."

"Nhưng nếu hôm sau trời quang, ánh nắng phản xạ trên đá quý thì sẽ không khó để tìm thấy nó, tôi nói có đúng không."

Đồng tử Donna hơi giãn ra: "Cậu..."

"Buổi lễ hôm nay quan trọng như vậy, ngài không thể không phát hiện vòng tay bị tàn khuyết, nhưng ngài vẫn đeo nó đi lại khắp nơi."

Audley tiến lên một bước, nói từng chữ: "Tại sao? Ngài đang chờ mong có người tìm thấy viên ngọc rơi ở cửa nhà Lauren, rồi nghi ngờ đến ngài sao!?"

"..."

"—— Phu nhân Sekter!"

Giọng nói Audley nghiêm nghị, anh ta tiến thêm một bước, duỗi tay, giật đứt chiếc vòng hồng ngọc trên cổ tay Donna!

Những viên hồng ngọc vương vãi khắp nơi, thanh thúy rơi xuống sàn, không ngừng nảy lên.

"Chỉ cần người chịu cầu cứu, vậy nhất định sẽ có người lắng nghe; nếu chị gặp khó khăn, Đế quốc tuyệt đối sẽ không bỏ rơi chị. Xin chị hãy tin tôi!"

Môi đỏ của Donna run rẩy, nước mắt rưng rưng cuối cùng cũng rơi xuống, để lại trên gò má nàng một vệt nước dài buồn bã.

"Phải không... cảm ơn cậu."

"Nhưng đã," nàng ngẩng mặt lên, buồn bã nhắm mắt lại, "Đã muộn —"

Tiếng bước chân đột nhiên vang lên, hết sức đột ngột trong hành lang phía tây trống trải.

Vị khách không đến từ hướng cửa, mà là từ phía bên kia... từ hướng bên trong sảnh phía Tây.

Audley đột nhiên đầu quay lại, ngạc nhiên nhìn chằm chằm Donna.

Đó là sảnh phía Tây, nơi Donna ra hiệu cho người hầu của mình mang anh ta đến.

Nhưng đại sảnh này, đã sớm có người khác ở trong?

Người này, vẫn luôn nghe cuộc đối thoại vừa rồi giữa hai người sao!?

Giờ khắc này, Tạ Ngân Tinh trốn sau bức tượng sắc mặt trắng bệch, hai tay cô bé run rẩy bịt chặt miệng.

"....."

Cho dù cô

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net