Chương 81

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Jade

Chương 81 Mạch nước ngầm (4)

Không đầy mười phút sau đó, dưới ánh mắt ngơ ngác của Trịnh Việt, Khương Kiến Minh nhanh chóng giải thích những tình hình mình biết, đồng thời tố cáo tình trạng bắt nạt của gia tộc Brandon mấy ngày trước.

Lão nguyên soái đối diện hình chiếu luôn mang vẻ mặt bình tĩnh, trong khi Khương Kiến Minh lại đeo tai nghe khiến Trịnh Việt không thể nghe được họ đang trao đổi gì.

Chỉ thấy vị trung úy Ngân Bắc Đẩu này liên tiếp trả lời mấy câu linh tinh ngắn gọn như "Đúng", "Không", "tôi hiểu", sau đó tạm biệt với hình chiếu, cúp máy quay người lại.

Khương Kiến Minh: "Lão nguyên soái Trần nói sẽ phái người điều tra rõ chuyện này, anh yên tâm."

Trịnh Việt cười khô khan, thớ cơ trên mặt rõ ràng đang bị chuột rút. Người đàn ông này xua tay liên tục: "Đừng, người anh em, tôi nói thật. Không phải do mấy ngày qua tôi quá sa sút nên đám bạn bè thân thiết mới mời pháp sư trưởng của Aslan cậu tới —"

Khương Kiến Minh: "Không phải."

Sắc mặt Trịnh Việt như bảng pha màu, anh ta suy sụp nói: "Hay vợ tôi oán hận khó tiêu, thuê hacker tới chơi tôi!? Hình chiếu kia của cậu là giả phải không, phải không?"

"...Thưa ngài, trí tưởng tượng của ngài phong phú quá."

Khương Kiến Minh đi đến bên cửa sổ, xoẹt một tiếng mở rèm ra: "Đến xem đây là đâu."

Trịnh Việt choáng váng nhìn xung quanh, nhìn thấy một mảng kiến trúc màu trắng tinh xảo đan xen.

"Đây là đâu?"

"Nhìn kỹ."

Trịnh Việt ngơ ngác nói: "Tại sao nơi này lại giống điện Bạch Phỉ Thúy như vậy?"

Khương Kiến Minh bình tĩnh nói: "Là điện Bạch Phỉ Thúy mà."

"..."

Trịnh Việt sững người vài giây, tròng mắt trợn lên.

Khương Kiến Minh vội vàng nói: "Đừng ngất xỉu! Anh ngất tôi không bê nổi anh."

Trịnh Việt tội nghiệp chỉ có thể trợn ngược mắt về, anh ta ngồi bệt xuống đất, sắc mặt tái nhợt trắng bệch, khóc không ra nước mắt: "Quý ngài! Ngài rốt cuộc là..."

Khương Kiến Minh nhịn không được cong môi, anh không nói đây là phòng của cố Hoàng Thái tử, chỉ nói muốn đổi chỗ ở cho Trịnh Việt, bảo anh ta cùng anh ra ngoài.

Thực ra, anh cố tình gọi điện qua báo cáo với lão nguyên soái Trần trước mặt Trịnh Việt, bên trong còn có ý đồ khác.

Mặc dù dựa vào tình huống cận kề cái chết kia, Khương Kiến Minh đã tin tưởng đến 80% lời người này nói là sự thật, nhưng vẫn cần phải thận trọng.

Anh cố tình tỏ vẻ căm phẫn gọi điện cho lão nguyên soái trước mặt ông chú này, chính là để xem phản ứng của anh ta. Khi gọi điện lại đeo tai nghe, mục đích là để tránh quyết sách của lão nguyên soái bên đối diện bị Trịnh Việt nghe thấy.

Nhưng bây giờ, xem phản ứng của ông chú Trịnh này...

Khương Kiến Minh không khỏi bật cười, thầm nghĩ: Nếu anh ta thực sự diễn, vậy thì kỹ năng diễn xuất cũng cường điệu đến mức siêu phàm thoát tục rồi.

Chẳng bao lâu, hai người đã bước ra khỏi cung điện, Khương Kiến Minh dẫn Trịnh Việt đi dọc theo hành lang chạm khắc tinh xảo, dưới hành lang là tuyết đọng chưa tan, hương hoa hồng chợt gần chợt xa, thỉnh thoảng lại có robot thông minh hai cánh bay lướt qua bọn họ.

Đối với Trịnh Việt, anh ta vốn dĩ không bao giờ có cơ hội bước vào sâu trong điện Bạch Phỉ Thúy, cùng lắm chỉ có thể tuần tra bên ngoài mà thôi.

Vì vậy anh ta như rơi vào giấc mộng, ngơ ngác nhìn hồi lâu mới nói: "Tại sao... tại sao trong cung điện này lại không có người?"

Khương Kiến Minh vỗ vỗ con robot nhỏ đi ngang qua, nhẹ nhàng nói: "Điện Bạch Phỉ Thúy phong cách trang trí cổ điển, nhưng bên trong gần như đã hoàn toàn trí năng hóa. Bởi vì càng ít người sống, thì càng ít khả năng bị khủng bố lẻn vào."

Nói đến đây, anh liền nghĩ đến một người, "Nếu không, tại sao chưa ai nhìn thấy vị Hoàng Thái Hậu Sylph trong thâm cung kia, đó là bởi vì trong hoàng cung gần như không cần người làm."

Trịnh Việt được sắp xếp vào một phòng khách ở sảnh bên. Lúc này cũng đã muộn, Khương Kiến Minh nói: "Anh tạm thời ở lại đây đã, ngày mai đi cùng tôi, chúng ta đi tra vấn đề anh đã nói."

Trịnh Việt sợ hãi, ngượng ngùng sờ mũi: "Quý ngài, ngài thật sự muốn tôi ở trong điện Bạch Phỉ Thúy sao. Cho dù địa vị ngài tôn quý, điều này cũng không... không thích hợp."

"Không có gì không thích hợp, phòng được xây dựng để người ta ở, dù được xây ở đâu cũng không thể thay đổi bản chất này."

Khương Kiến Minh nhàn nhạt nói, dùng quyền hạn mở cửa phòng và camera giám sát gần đó: "Cung điện chiếm diện tích lớn như vậy, nhưng trống hơn phân nửa 300 ngày một năm, vốn đã vô lý."

Anh quay đầu lại, thần bí cười ôn hòa với Trịnh Việt: "Nhưng trong thâm cung có rất nhiều bí mật. Nếu sau này anh nhìn thấy điều gì phản khoa học... Ý tôi là, ví dụ như người mà anh cho rằng không nên xuất hiện ở đây..."

"Hãy nhớ nói với bản thân rằng, đây không phải chuyện lớn, đừng quá hoảng loạn."

......

Sau khi giấu ông chú Trịnh Việt đi, Khương Kiến Minh cũng không có thời gian dừng lại thở dốc hay ăn nhẹ gì đó, bắt đầu đi lại trong điện Bạch Phỉ Thúy dưới cơn gió dần trở lạnh.

Đi được nửa đường, Kevin, thiếu niên trường quân đội kia gọi điện cho anh, hỏi tại sao anh lại không ở ký túc xá.

Khương Kiến Minh nói rằng anh có việc phải làm, tạm thời không thể giảng bài cho họ, lại gửi tặng kèm cho họ mấy tệp tài liệu, bảo bọn họ làm bài tập chơi.

Anh cất Vòng tay đi, kéo áo khoác ho khan hai tiếng, ánh mắt mất tiêu cự.

Ánh mặt trời còn sót lại phía Tây đang chìm dần về một góc đường chân trời. Bầu trời tối dần, thời gian vĩnh viễn không chờ đợi ai, những vấn đề chưa được giải quyết nối tiếp nhau, nhưng hôm nay trời lại sắp tối.

Hơn một giờ sau, Khương Kiến Minh nhìn thấy Garcia đứng cuối hành lang. Nơi đó có một đài phun nước cao lớn, trên đỉnh có dòng nước chảy róc rách, mà bóng dáng kia đang tựa lưng vào cây cột trắng.

Khương Kiến Minh đi tới, đứng cách đó mấy bước.

Lúc này, bầu trời mùa đông đã hoàn toàn tối đen, những ngọn đèn cảm biến thông minh của điện Bạch Phỉ Thúy cũng lần lượt sáng lên từ xa.

Garcia không quay đầu lại, cũng không nhìn anh. Giọng nói rất lạnh: "Đã khuya rồi, anh đến đây làm gì?"

"Quá nhiều chuyện ngáng chân, mới trì hoãn đến muộn như vậy." Khương Kiến Minh nheo mắt lại, từ góc nhìn của anh, ánh sáng nơi xa giống như một mảng đom đóm mơ hồ.

"Giữa tôi với anh, không có gì để nói."

Garcia trầm mặc vài giây, trong những giây này, tiếng nước từ đài phun lấn át hơi thở của hai người. Cho đến khi hắn lại lần nữa lên tiếng: "Buông chấp niệm của anh đi, đây là lời khuyên cuối cùng của tôi."

Khương Kiến Minh nói: "Chấp niệm có thể dễ dàng buông bỏ, còn gọi là chấp niệm sao?"

"Vậy tôi có thể nói cho anh một chuyện." Garcia ngữ khí càng trầm hơn, "Quyền hạn của anh ở điện Bạch Phỉ Thúy, thật ra đã sớm bị Đế quốc cưỡng chế hủy bỏ. Tôi đã khởi động lại giúp anh."

"..."

Khương Kiến Minh trầm mặc hai giây, nói: "Phải không."

Sau đó lại nói, "Vậy...cảm ơn ngài."

Garcia xoay người, Khương Kiến Minh lúc này mới nhìn thấy hắn đang nghịch một con robot bay trong tay, giờ phút này buông ra, vật nhỏ kia liền bay đi.

"Không cần cảm ơn, tôi chỉ thương hại anh thôi."

Đuôi mắt Garcia treo vẻ châm chọc lạnh băng đến chói mắt: "Dù là ông già họ Trần, hay loại tướng quân tiền tuyến Tạ Dư Đoạt, hay Thủ lĩnh Hắc Sa Cơ, tất cả những quý tộc quan chức địa vị cao... bên ngoài đều cung cung kính kính gọi anh một tiếng ngài nhỏ, nhưng thực tế thì thế nào, ai thực sự đối xử với anh như một góa phụ của Hoàng Thái tử?

"Ngay cả chút tôn trọng và quý mến mặt ngoài, cũng là do anh dùng ba năm nhẫn nại và thức thời đổi lấy. Anh không tranh không đoạt, bọn họ mới có thể cho anh chút thương hại. Đợi đến khi Đế quốc nhận ra anh đã đi quá giới hạn, ai có thể bảo vệ anh? Không ai cả."

Khi robot bay ngang qua, Khương Kiến Minh nhìn thấy chấm đỏ theo dõi hiển thị trên màn hình.

Anh lập tức nhận ra đó chính là vị trí của mình, trong cung điện tráng lệ được trí năng hóa này, mọi hành động của anh đều dễ dàng bị người có thẩm quyền cao hơn theo dõi.

Khương Kiến Minh nhắm mắt lại, như có vật gì nặng đè lên sống lưng, anh thở nhẹ, khàn khàn nói: "... Tôi biết, tôi đều biết."

"..."

Garcia bực bội mím môi, đột nhiên nói: "Anh..."

Khương Kiến Minh: "Cái gì?"

Hầu kết Garcia giật giật, hắn âm trầm cau mày, như thể vừa nuốt về câu nói nào đó.

"Anh từ bỏ đi, đêm nay về phòng ngủ một giấc, ngày mai rời khỏi điện Bạch Phỉ Thúy... rời khỏi tôi. Cũng đừng quay lại Ngân Bắc Đẩu."

"Người tên Lean đã biến mất khỏi thế giới này, tôi không thể vì anh mà thỏa hiệp lập trường của mình, cái gọi là chân tướng cũng không phải thứ mà Tàn nhân loại như anh xứng được tiếp xúc."

Khương Kiến Minh: "...Tôi không xứng sao?"

Garcia nhìn khuôn mặt tái nhợt của Khương Kiến Minh, hắn hiểu mình sắp nói những lời tổn thương đến mức nào. Hắn đã tận mắt chứng kiến ​​Khương Kiến Minh nỗ lực thế nào để vượt qua những ràng buộc của chủng tộc bẩm sinh. Tất cả những điều này, là vì Thái tử Lean.

Mà hiện tại, hắn muốn dùng khuôn mặt của Lean — ném xuống trái tim nóng cháy chồng chất vết sẹo này, rồi giày xéo nó trên mặt đất.

Bầu trời phía xa dường như càng tối tăm hơn, tầng mây đen không lộ ra chút ánh trăng. Garcia quay đầu lại, không nhìn Khương Kiến Minh thêm một cái, mái tóc dài xõa tung cuốn lên trong gió.

"Lòng anh nên hiểu rõ một chuyện."

Khi hắn mở miệng, nói từng chữ rất chậm rãi, như lăng trì tra tấn: "Lúc trước anh có thể kết thúc sớm kỳ thích ứng, làm trung úy chính thức của Ngân Bắc Đẩu, là vì tôi muốn anh."

Garcia vuốt ve Trảm Tuệ Tinh trên cổ tay, hành động này là để ám chỉ cho đối phương, ngay cả Tuyết Cưu, cơ giáp cấp A duy nhất anh cũng đã bỏ lại dưới đáy sông.

Nếu không tìm lại được, Khương Kiến Minh sau này sẽ chỉ có M-Tia Chớp 18 cơ bản nhất của Ngân Bắc Đẩu.

"Sau này, sở dĩ anh có thể phá vỡ âm mưu của cướp vũ trụ, ngăn cơn sóng dữ cứu mấy trăm người, trước hết cũng là do tôi có năng lực dẫn theo một Tàn nhân loại lên chiến trường. Ngoại trừ tôi, sẽ không có người nào khác trong pháo đài có sự tự tin này."

Tiếng suối róc rách của đài phun nước dường như đã xa xăm, Khương Kiến Minh thở dài: "...Đúng vậy."

"Cho nên anh thấy đấy, anh căn bản không có năng lực như anh tưởng tượng. Nếu tôi không chăm sóc anh nữa, ở Ngân Bắc Đẩu sẽ không có chỗ cho anh."

Garcia nói, "Đối với cục diện bị mọi người vứt bỏ, anh còn cách nào."

Khương Kiến Minh nói: "Tôi không có lựa chọn."

"Vậy tiếp tục kiên trì cũng không có ý nghĩa gì, cho dù có quay lại quân đội, anh cũng chỉ hao mòn bản thân đến chết mà thôi."

Garcia hạ mi mắt xuống, theo động tác này, phần lớn sự lạnh lẽo và tích công kích hung hãn quanh thân hắn đã được thu liễm lại: "Đủ rồi, lời cảnh cáo của tôi kết thúc tại đây, anh nên rời đi."

Dứt lời hắn liền gắt gao ngậm chặt miệng, mặc dù bảo Khương Kiến Minh đi, nhưng hắn lại quay người bước đi trước.

Khương Kiến Minh nhìn thấy Garcia đi về phía mình, hai người nhanh chóng lướt qua nhau, giữa vải vóc quần áo phát ra tiếng ma sát rất khẽ. Hoàng tử không dừng lại.

"Vốn dĩ."

Khương Kiến Minh bỗng nhiên lên tiếng.

"Ngay cả khi quân công của tôi không được pháo đài công nhận, tôi vẫn có thể tiếp tục làm sĩ quan kỳ thích ứng, tiếp tục ở lại Ngân Bắc Đẩu ít nhất một năm."

Khương Kiến Minh hít sâu một hơi, giọng nói lạnh lùng có chút nghẹn ngào: "Là do tối đó ngài hỏi tôi, theo ngài được không, tôi mới đi cùng ngài."

Đồng tử Garcia hơi co lại.

... Những lời nói nhẹ nhàng này dường như có một sức mạnh đặc biệt, giống như một con dao nhỏ sắc bén cắt mở máu thịt, dễ như trở bàn tay đánh bại những lời chế nhạo và xúc phạm mà hắn đã ấp ủ cả ngày vì Khương Kiến Minh.

Ngực Garcia phập phồng kịch liệt hai cái.

Hắn nghiến răng nhìn đi chỗ khác.

"Nếu bây giờ ngài rời bỏ tôi, thành thật mà nói, tôi thực sự không thể làm gì được."

Khương Kiến Minh tiếp tục nói, chút nghẹn ngào trong giọng nói chuyển thành tiếng run rẩy: "Tôi chỉ có thể như ba năm trước đây, lại một lần nữa bị vận mệnh cười nhạo, nhấm nháp mùi vị lưỡi dao bị cùng một người tự tay đâm vào cơ thể tôi."

Garcia đột nhiên quay đầu lại: "Anh đang nói cái gì!?"

"——Tôi muốn nói với ngài, rằng ba năm trước đây, trước khi đi chịu chết Lean Kaois đã đích thân nói lời từ biệt với tôi. Hắn thừa nhận bản thân đã hủy hoại cuộc đời tôi. Hắn phải vì một mục đích nào đó, dùng tôi làm vật hy sinh."

Trên mặt Garcia lộ ra vẻ không thể tin được, hắn thậm chí còn không kịp phản bác câu "cùng một người" của Khương Kiến Minh, buột miệng nói: "Chuyện này là không thể."

Khương Kiến Minh: "Sao lại không thể?"

"Bởi vì anh yêu hắn." Garcia lạnh lùng nói: "Với tính cách anh, anh không thể yêu một người sẽ đối xử như vậy với anh."

"Vậy ngài cảm thấy, hiện tại tôi đang đứng đây làm gì?"

Giọng điệu chắc chắn này khiến Khương Kiến Minh tức giận đến mức thái dương đau nhức, trước mắt tối sầm từng đợt. Anh ho khan hai tiếng, nén giận cười lạnh:

"Tôi ở đây, điện hạ Garcia. Cậu bóp cổ tôi, giật nhẫn của tôi, phóng Tinh Cốt đe dọa tôi, dùng lời lẽ coi thường nhục mạ tôi, còn nói muốn bỏ rơi tôi, nhưng tôi vẫn đứng ở đây, nói với cậu từng chuyện từ khi bắt đầu, là vì cái gì?"

"Anh...đủ rồi. Đêm nay tôi không muốn nghe anh nói nữa." Garcia đột nhiên trở nên cáu kỉnh, "Anh về phòng cho tôi."

Khương Kiến Minh cũng bị hắn chọc giận, lạnh lùng nói: "Kaios, hiện tại cậu không có tư cách quản tôi. Cậu có thể rời đi, nhưng không thể bắt tôi ngậm miệng."

Anh cứ tiếp tục như vậy, sử dụng những ngôn từ trần thuật không mang theo cảm xúc, bắt đầu từ khi anh và Lean quen biết rồi yêu nhau, rồi lại nói tới sự chia ly và cái chết đột ngột.

Phần trước được trình bày trong một vài câu ít ỏi, trong khi phần sau được trình bày chi tiết đến mức nặng nề.

Sắc mặt Garcia càng ngày càng khó coi, mấy lần muốn ngắt lời, Khương Kiến Minh lại mắt điếc tai ngơ. Hắn quay người muốn rời đi, nhưng Khương Kiến Minh lại ngoan cố đi theo hắn, giữ vững khoảng cách ba bước.

Hoàng tử buộc phải nghe câu chuyện nghẹt thở này, cuối cùng, Khương Kiến Minh lại khàn giọng thốt ra một câu mỉa mai:

"Nói đến cùng, tại sao cậu lại phản kháng như vậy? Rốt cuộc, cậu cũng chẳng phải Lean, cũng chẳng hề yêu tôi."

Ngón tay Garcia bị hắn siết mạnh đến mức khớp xương khẽ kêu, bất giờ tức giận mà không có dấu hiệu báo trước: "Im đi! Đừng nói nữa."

Khương Kiến Minh: "Là cậu luôn ồn ào, kiểu xấu tính gì không biết."

"Tôi bảo anh câm miệng..." Garcia đột nhiên xoay người đi hai bước, khoảng cách giữa hai người bị xóa bỏ.

Hắn vẻ mặt hung bạo khủng bố, nắm lấy một cánh tay Khương Kiến Minh, khàn giọng đến đáng sợ nói: "Anh sốt rồi."

"..."

Khương Kiến Minh sửng sốt một chút: "...Cái gì?"

Phải mất một lúc lâu anh mới cau mày chậm rì rì tỉnh táo lại, lúc này mới nhận ra bàn tay Garcia đang nắm cánh tay anh thật lạnh.

"Tôi nói, anh sốt rồi, anh không nhận ra sao? Khương Kiến Minh, anh là sinh vật không thể tự mình sinh tồn sao!?"

Nhưng cảm xúc Garcia dường như đã hoàn toàn bị đốt cháy, đáy mắt đỏ sậm, gầm lên chịu thua: "Hay là anh muốn dùng thủ đoạn này ép buộc tôi? Anh đã chật vật tới nước chỉ còn thủ đoạn hèn hạ như vậy sao!?"

"..." Khương Kiến Minh trong đầu choáng váng, nhất thời nghĩ không ra nên nói cái gì.

Anh có chút choáng váng, hơi khó thở nhưng vẫn bị Garcia kéo theo, nghe thấy người sau run giọng nói: "Nghe này, Khương Kiến Minh, dừng ở đây."

Không, Khương Kiến Minh lắc đầu, anh nghĩ thầm, tuyệt đối sẽ không dừng ở đây. Lại nghe Garcia nói: "Chúng ta thỏa thuận đi, tôi sẽ làm hài lòng anh."

"Tôi sẽ đến Tổ Tinh thể, tôi sẽ chiến đấu cùng Đế quốc, tôi sẽ tìm ra tung tích của Lean và chân tướng anh muốn. Dù người này còn sống hay đã chết, tôi và hắn rốt cuộc là thứ gì, trong vòng ba năm tôi đều sẽ cho anh một câu trả lời."

"Đổi lại anh phải hứa với tôi." Garcia siết chặt cổ tay, chăm chú nhìn Khương Kiến Minh, đột nhiên cởi áo khoác ra, quấn chặt lấy anh.

Giống như một cái ôm nhẹ nhàng - dù ánh mắt hoàng tử lạnh băng như sắt.

"Anh ở lại đây, đừng đi tiền tuyến nữa."

Khương Kiến Minh kinh ngạc ngẩng mặt lên.

"Đừng mạo hiểm, đừng phát điên, hãy dừng mọi việc anh đang làm. Hãy để cuộc sống của anh trở lại quỹ đạo bình thường trước khi anh gặp Lean Kaios."

Garcia dừng một chút, đột nhiên dùng đầu ngón tay lau mồ hôi lạnh trên trán Khương Kiến Minh: "Chỉ vậy thôi, một yêu cầu rất đơn giản."

Khương Kiến Minh không trả lời, thân thể anh trong lòng điện hạ trông càng mỏng manh hơn, giống như sắp tan biến vào màn đêm.

Anh cứ như vậy ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt Garcia, rồi đột nhiên bắt đầu ho khan dồn dập, run rẩy lặng lẽ tựa vào ngực đối phương, trong mắt trào ra nỗi buồn khó phai mờ.

Garcia lúc này không đẩy anh ra, mà là vỗ vỗ lưng anh, thấp giọng hỏi: "Sao anh phải khổ sở như vậy."

Khương Kiến Minh nhắm mắt lại, lắc đầu, khàn giọng nói: "Tôi không, điện hạ."

Garcia nói: "Đừng gọi tôi là điện hạ, đã nói rồi."

Khương Kiến Minh không trả lời, nhưng thân thể anh run rẩy càng ngày càng nặng, cơn ho bị kìm nén cũng càng ngày càng dữ dội, giống như sắp sụp đổ đến nơi.

Garcia trầm mặc hai giây, nói: "Thôi, anh muốn làm gì thì làm."

Dù sao, chờ hắn tới Ngân Bắc Đẩu, họ sẽ không gặp lại nhau nữa.

Khương Kiến Minh không lại gọi "điện hạ", chỉ lặng lẽ nằm trong lòng Garcia. Một lúc lâu sau, anh đưa tay vuốt mái tóc dài tán loạn của người này, rồi vén ra sau tai.

Anh nói anh không khổ sở, nhưng anh biết đó là lời nói dối.

Sự thật là, trong lòng anh đột nhiên cảm thấy vô cùng bi thương, cho dù khi anh phát hiện Garcia không còn nhận ra mình, cho dù khi Garcia lạnh lùng với anh, anh cũng chưa bao giờ cảm thấy đau lòng như vậy.

Nỗi buồn đột ngột và không thể kháng cự được.

Muộn rồi. Khương Kiến Minh nhắm mắt lại, chua xót nghĩ thầm.

Anh đã đốt cháy sinh mệnh mình vì điều này.

Bây giờ, dù thế nào đi nữa, anh cũng không thể dừng lại được.

___________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Garcia: Cứu anh lần cuối.

Garcia: Lời khuyên cuối cùng cho anh.

Garcia: Mấy ngày cuối cùng để anh gọi là điện hạ.

Garcia: ...đừng buồn, đến ôm đi (trong khi bị vuốt tóc)


___________________________


Tui là cái máy lặp của quyển 2: Đồng bào đừng quên tiếp tục thả cho tui có động lực cày cuốc nha~~~~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net