Chương 16.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đồ ăn lên bàn, Tiêu Chiến bưng một ly rượu đứng lên, không biết muốn nói cái gì làm ba người khác cũng có chút khẩn trương, Vương Nhất Bác cúi đầu nhưng mặt có chút đỏ. . .

“Một lần nữa làm quen, tôi tên Tiêu Chiến là bạn trai của Vương Nhất Bác, chúng tôi cùng một chỗ đã một tháng, hôm nay tới đây chính là để ăn mừng bạn trai tôi xuất đạo còn muốn làm quen các bằng hữu của bạn trai tôi.”

Tiêu Chiến nói xong cũng ngửa đầu uống rượu trong ly.

Tống Kế Dương, Lý Bạc Văn: ? Cái gì? Anh ấy là bạn trai ai? Anh ấy cùng Vương Nhất Bác là quan hệ gì?

Uông Trác Thành: Đừng nhìn tôi, lúc ấy tôi cũng phản ứng như vậy. . .

“Bởi vì tôi không muốn cho Nhất Bác áp lực quá lớn, cũng không muốn bởi vì quan hệ của cậu ấy cùng với tôi bị lời ong tiếng ve, cho nên luôn luôn giấu diếm mọi người, thật xin lỗi..... Tôi tự phạt một ly.”

Vương Nhất Bác luôn luôn cúi đầu kéo kéo ông tay áo của Tiêu Chiến

“Đừng uống, dạ dày sẽ khó chịu.”

“Được, nghe em.” Tiêu Chiến xoay người nhìn tiểu bảo bảo đỏ mặt ôn nhu cười một tiếng

Mọi người: Đây là Vương Nhất Bác tôi biết sao? Không đúng! Đây là tổng giám đốc tôi biết sao?

Vương Nhất Bác đỏ mặt: “Ừm, chính là như Chiến ca nói, không phải cố ý muốn giấu diếm các người. ” Nói xong cũng uống một ly rượu.

Uông Trác Thành: “Tiêu ca, cậu ấy một ly là say rồi, đừng để cậu ấy uống.”

“Ừm.”

Cả bữa cơm ba người nhìn Vương Nhất Bác giống như trẻ em chưa lớn, không có tay . .

Tiêu Chiến cho cái gì ăn cái đó, chén nhỏ trước mặt lúc nào cũng đầy ắp nhưng đũa không thấy đưa vào trong chén. . .

Tiêu Chiến một bên vừa bóc tôm cho Vương Nhất Bác còn nhắc nhở Vương Nhất Bác xắn tay áo cho mình cho, cái kia hình ảnh giống như là phu thê sinh hoạt mấy chục năm bày ra một bộ dáng rất tự nhiên.

Đây chính là ông chủ nhà mình, Tiêu Chiến a, Vương Nhất Bác làm thế nào đến yên tâm thoải mái mặt không đổi sắc “Tay không đủ dài”?

Tuy là vung cẩu lương cho ba người nhìn Tiêu Chiến đối với Vương Nhất Bác như thế rất dụng tâm, tảng đá trong lòng vẫn là buông xuống không ít, dù sao cậu cũng là lão út trong đội sao có thể không đau lòng, kết quả vạn vạn lần không nghĩ tới lão út là người thoát ế đầu tiên! Công ty cũng không phải không cho phép yêu đương nha! A, đúng rồi, chính cậu ấy cùng với ông chủ yêu đương!

“Chiến ca, em muốn ăn cái kia.”

“Chiến ca, em muốn ăn cái này.”

“Chiến ca, bóc tôm cho em đi.“

“Chiến ca, em không ăn nổi.”

“Bảo bảo ăn thêm chút nữa đi, gần đây em mệt mỏi quá nhiều rồi.”

“Nhưng em thật sự ăn không nổi, nấc.”

“Vậy uống thêm chén canh có được hay không?”

“Thế nhưng em uống không hết thì sẽ lãng phí.”

“Uống một chút đi, còn lại anh uống.” Tiêu Chiến múc một chén canh đem đến trước mặt Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác uống hai ngụm liền đem bát đẩy tới trước mặt Tiêu Chiến trước, Tiêu Chiến ngay cả muỗng cũng không đổi liền dùng muỗng của Vương Nhất Bác đem canh uống sạch sẽ: Ừ, ăn vẫn rất ngon

Uông Trác Thành: “Tiêu ca, hai người đây cũng quá ngược cẩu.” Đại Thành thầm kín gặp qua Tiêu Chiến nhiều lần, so với Tống Kế Dương với Lý Bạc Văn thì dĩ nhiên cậu ta thả lỏng không ít, còn bắt đầu trêu chọc tới Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác.

Nhưng sự thật không thể trách hai người vung thức ăn cho chó, hai người hôm nay đã thu liễm không ít, giống như lần ăn canh ngày thường kia không phải là đút cho nhau ăn sao.....

Tiêu Chiến: “Vậy không bằng cậu cũng nói chuyện cái yêu đương.”

Đại Thành: Có thể nha! Tôi cũng có thể có được yêu đương ngọt ngào sao?

Tiêu Chiến: “A đúng rồi, công ty cấm yêu đương.”

“Tiêu ca, anh …”

Đại Thành: Tôi thật khổ, nhưng là tôi không nói.

“Các cậu không cần quá thận trọng, chỉ có chúng ta thì gọi tôi giống như Đại Thành là được, không cần coi tôi là ông chủ, cũng có thể chỉ là bạn trai của Vương Nhất Bác, không biết các cậu đối với biểu hiện như vậy của người bạn trai này có hài lòng không?”

Ba người: “Hài lòng, hài lòng.”

Cũng không phải vuốt mông ngựa, từ bữa cơm này liền có thể nhìn ra, Tiêu Chiến đối với Vương Nhất Bác xác thực rất tốt, đem Vương Nhất Bác chiếu cố tỉ mỉ chu đáo, hơn nữa cùng bàn với họ cũng không bày ra dáng vẻ của ông chủ, không có việc gì nhìn Vương Nhất Bác liền cười cùng với ông chủ cao lãnh trong công ty hoàn toàn không giống.

Cơm nước xong xuôi, Tiêu Chiến với tư cách là bạn trai của Vương Nhất Bác lần đầu gặp mặt cùng bằng hữu của cậu dĩ nhiên là giành tính tiền trước. Uông Trác Thành kích động còn muốn đi hát, Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác hơi mệt liền giúp cậu từ chối, còn nói bọn họ cứ đi chơi, chi phí để công ty thanh toán.

Đại Thành: Đây chính là lạm dụng chức quyền sao, nhưng là rất sảng khoái!

Cùng ba người nói tạm biệt, hai người đều uống rượu đương nhiên không thể lái xe được, Tiêu Chiến gọi Tống Tử Sâm tới đưa Vương Nhất Bác trở về ký túc xá, xe đến dưới lầu Vương Nhất Bác mở miệng hỏi

“Có muốn đi lên ngồi một chút hay không? ”

Tống Tử Sâm: ?

Tiêu Chiến: “Được.”

Lại nói với Tống Tử Sâm: ” Cậu đi về trước đi, xe để lại chỗ này.”

“Được, ông chủ.”

Nói đến Tiêu Chiến cũng đã tới ký túc xá của Vương Nhất Bác mấy lần, thế nhưng đi vào trong phòng lại là lần đầu tiên. Căn phòng không tính lớn, trang trí cũng rất đơn giản, một cái bàn, một cái giường, một cái tủ quần áo không lớn, góc bên trong còn có một tấm ván trượt, cả phòng đều là mùi trên người của Vương Nhất Bác. Đầu giường dán một trương A$AP Rocky áp phích, Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác rất thích người này, mỗi lần có một album bài hát mới đều sẽ mua để nghe.

“Chiến ca, uống nước a.”

Vương Nhất Bác đưa qua một ly nước ấm, cậu biết hôm nay Tiêu Chiến uống không ít, sợ người đau bụng vừa vào cửa liền đi rót cho người ta chén nước.

Vương Nhất Bác: “Bây giờ có cảm giác đau bụng không?”

Tiêu Chiến: “Còn tốt, không có cảm giác gì.”

“Ừm, vậy là tốt rồi, lần sau đừng uống nhiều rượu như vậy.”

“Được, đây không phải lần đầu tiên chính thức gặp mặt nha, cũng không thể không uống rượu a.”

“Em biết, thế nhưng là lần sau vẫn là phải uống ít một chút, anh cũng không phải không biết mình có bệnh dạ dày, còn có ngày thường nhất định phải ăn cơm đúng giờ, quên đi dù sao em cũng sẽ một chỗ để ăn với anh.”

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác nói liên miên lải nhải quan tâm mình, đột ngột có một loại ảo giác giống như Vương Nhất Bác mới là ca ca mình là đệ đệ . . .

“Nghĩ gì thế? Thời gian không còn sớm, anh còn chưa tỉnh rượu, không thể lái xe, em giúp anh gọi xe đưa anh trở về.  “

Vương Nhất Bác cầm điện thoại di động lên vừa muốn ấn mở phần mềm lại bị Tiêu Chiến đưa tay ngăn lại

“Làm sao?”

“Bảo bảo, đêm nay anh ở đây với em.”

“A?”

“Thế nhưng là em chỉ có một giường với một chăn mền, hơn nữa giường lại nhỏ hai người ngủ sẽ chen chúc hơn nữa. . .”

“Bảo bảo. . .”

Tiêu Chiến mở miệng cắt ngang Vương Nhất Bác đang cố gắng kiếm cớ

“ Anh muốn ở đây với em, có thể chứ?”

“ Có thể thì có thể, nhưng là. . .”

“Vậy anh đi tắm trước, em giúp anh tìm quần áo sạch.”

Tiêu Chiến hoàn toàn làm cho người ta không có cơ hội nói, đi thẳng về phía phòng tắm......

“A, được.”

Nói đến hai người cũng không phải chưa từng ngủ chung một cái giường, có điều lần đó cũng là tai nhà Tiêu Chiến, ngược lại tại nơi ở của mình là lần đầu, Tiêu Chiến muốn nằm trên giường của mình sao? Không biết sao Vương Nhất Bác có chút thẹn thùng.....

“Bảo bảo, anh xong rồi, em đã tìm được quần áo chưa?”

“Em tìm được rồi.”

Tiêu Chiến lấy quần áo Vương Nhất Bác đưa vô mà mặc vào, uây quần lót giống như hơi nhỏ? Áo ngủ hình như cũng có chút ngắn? Hai người ngày thường nhìn chiều cao cũng không sai biệt cho lắm, không nghĩ tới số đo quần áo bên trên lại kém nhau trọn vẹn một số. Nhỏ liền nhỏ đi, chẳng lẽ còn có thể không mặc nha.... Ngược lại hắn muốn..... 

Lúc Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác nằm ở trên giường đã mười một giờ, hai người cứ thế mắt lớn trừng mắt nhỏ không có một chút buồn ngủ, cái giường đơn này đối với hai nam nhân trưởng thành một mét tám quả thực là quá nhỏ..... Hai người dán rất gần , thậm chí gần đến mức có thể thấy lông tơ trên mặt nhau, thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp lẫn nhau.....

Tiêu Chiến đột ngột có chút hối hận, hối hận khi muốn ở lại, hắn ôm Vương Nhất Bác trong ngực, ngửi hương vị đặc thù trên người thiếu niên, cảm nhận hô hấp của người trong ngực nhưng cái gì cũng không thể làm.... Tiêu Chiến biết gần đây Vương Nhất Bác rất mệt, hắn muốn làm những gì đó nhưng thấy trên mặt đứa nhỏ mệt mỏi chỉ còn lại là đau lòng.

Hai người hôm nay đều rất là vui vẻ, Tống Kế Dương, Lý Bạc Văn, Uông Trác Thành ba người này nghiêm túc trên ý nghĩa mà nói thì không chỉ là bằng hữu của Vương Nhất Bác mà còn là người đầu tiên quen Vương Nhất Bác kết giao cùng với Tiêu Chiến. Mặc dù không phải cha mẹ anh em nhưng cũng là người Vương Nhất Bác rất xem trọng, cho nên có thể quang minh chính đại nói cho bọn họ biết để có sự tán thành cùng chúc phúc của bọn họ, Vương Nhất Bác vui vẻ thì đương nhiên Tiêu Chiến cũng vui vẻ.

Nói thật, chính Tiêu Chiến cũng không nghĩ tới sẽ thuận lợi như vậy, mặc dù hắn hạ thấp phong thái không bày ra dáng vẻ của ông chủ, nhưng thân phận của hắn cùng Vương Nhất Bác dù sao vẫn có chênh lệch, bị người khác dùng ánh mắt coi thường cũng là hợp tình hợp lý, huống chi hai người bọn họ đều là nam nhân. Cho nên lúc Tiêu Chiến nhìn thấy ba người chân thành tha thiết tán thành tình cảm của mình cùng Vương Nhất Bác nói không vui thì là giả. Hai người đều biết con đường này không dễ đi, cho nên bước đầu tiên cẩn thận từng li từng tí bước ra cho kết quả rất tốt, hai người có dũng khí càng lớn để đối mặt với mọi chuyện sẽ xảy ra sau đó.

“Chiến ca.” Vương Nhất Bác khẽ gọi một tiếng

“Làm sao?”

“Hôm nay em thật sự rất cao hứng.”

“Anh biết.”

“Em cao hứng rốt cuộc có thể xuất đạo, cũng cao hứng anh nguyện ý chủ động gặp bằng hữu của em.”

“Bảo bảo, anh biết, bọn họ là bằng hữu của em, anh và em yêu đương đương nhiêu cũng muốn bọn họ tán thành.”

“ Sau này em sẽ nỗ lực trở thành nhóm nam hot nhất trong nước, đến lúc đó em liền lui về phía sau cùng một chỗ với anh làm chuyện anh muốn làm, anh muốn vẽ tranh chúng ta liền mở phòng vẽ tranh, anh muốn chụp ảnh chúng ta liền mở Studio, sau đó em mở phòng dạy nhảy cho những bạn nhỏ kiếm tiền nuôi anh có được hay không?”

Một người đem kế hoạch tương lai có liên quan đến mình thậm chí mình còn chiếm được vị trí rất quan trọng mà người này lại là người yêu của mình, trên đời này không có gì có thể so sánh được với hạnh phúc lúc này.

Tiêu Chiến theo bản năng ôm sát Vương Nhất Bác vào trong ngực, nặng nề nói câu tốt.

Vương Nhất Bác vốn là còn có chút khẩn trương, cậu cảm thấy mình còn không có chuẩn bị kỹ càng, nhưng nhìn Tiêu Chiến cũng không có hành động gì khác, dừng như chỉ muốn ôm mình nên cậu cũng không nghĩ nhiều nữa, một lúc sau cậu vùi vào trong ngực Tiêu Chiến ngủ thiếp đi. Cũng còn may, Vương Nhất Bác ngủ rất ngoan, nếu không Tiêu Chiến cảm thấy mình cần phải đi tắm nước lạnh. . .

Lúc ngủ đã khuya lắm rồi, lại thêm hôm sau cuối tuần, hai người thành công nằm ỳ, Vương Nhất Bác mở mắt ra đã mười giờ rồi, nhìn về bên cạnh Tiêu Chiến còn đang ngủ.

Một ngón tay phủ lên phác họa đường nét trên mặt Tiêu Chiến làm hắn có chút ngứa, hắn đưa tay nắm lấy tay Vương Nhất Bác nắm lại, ngay cả mắt cũng không mở, âm thanh dậy sớm còn mang theo chút khàn khàn

“Bảo bảo, đừng ầm ĩ.”

Vương Nhất Bác liền thật sự không có ầm ĩ , mặc cho Tiêu Chiến cầm tay của mình không nhúc nhích nhìn chằm chằm mặt Tiêu Chiến mặt nhìn, như thế nào có người buổi sáng cũng đẹp mắt như vậy. . . Vương Nhất Bác một bên vừa cảm thán còn vừa cảm thấy người như vậy là bạn trai mình thì liền thấy vui vẻ. Cửa phòng ngủ đột ngột bị gõ, đại khái là Uông Trác Thành có chuyện gì, Vương Nhất Bác không dám lên tiếng, cẩn thận bước từng bước xuống giường, kết quả người ngoài cửa không nghe thấy trong phòng có tiếng đáp lại còn tưởng rằng Vương Nhất Bác không có ở đây liền trực tiếp đẩy cửa ra. Nhìn thấy bộ dáng rón rén của Vương Nhất Bác sửng sốt một chút

“Tại sao cậu không lên tiếng a, lúc nãy dọa tôi sợ lắm đó.”

Vương Nhất Bác là một động tác im lặng hướng về phía hắn, lúc này Uông Trác Thành mới hướng ánh nhìn thoáng qua trên giường

! ! ! Má ơi! Đây không phải Tiêu Chiến nha! !

Vương Nhất Bác sợ cậu ta đem người đánh thức vội vội vàng vàng lôi kéo người đi ra ngoài

“Hai người, ngủ?”

“Ừm.”

“Ừm? Nhanh như vậy? Vậy hai người ai ở phía trên?”

“Nghĩ gì thế? Mặt chữ bên trên ngủ mà thôi.”

“Hại, dọa tôi một hồi, có điều Tiêu ca làm sao ngủ nơi này?”

“Ừm, anh ấy ăn xong không quá thoải mái, không có cách nào lái xe.”

“A, đúng rồi tôi là tới hỏi cậu, công ty cho bốn chúng ta được nghỉ ngơi một tuần, hai người bọn đều bốn cái thả một tuần nghỉ ngơi, hai người bọn họ đều muốn về thăm cha mẹ một chút, cậu thì sao?”

Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ không biết ba mẹ mình đi chơi ở đâu nữa, hình như lần trước gọi điện thoại giống như đang ở Los Angeles, có trời mới biết bây giờ đi đâu 

“Tôi còn chưa nghĩ ra, một chút tôi hỏi Chiến ca rồi nói sau đi, cậu thì sao?”

“Đương nhiên là tôi cũng là về nhà bồi ba mẹ, nếu không ở lại chỗ này nhìn hai người ngược chó a.”

“Tôi dọn dẹp một chút, buổi chiều liền đi.”

“Được, vậy trên đường cậu chú ý an toàn.”

Vương Nhất Bác trở lại phòng ngủ Tiêu Chiến đã tỉnh, Vương Nhất Bác đưa cho hắn một ly nước

“Chúng em đánh thức anh sao? Đầu còn đau không?”

“Không có, không đau. Một tuần này được nghỉ, em dự tính qua chưa? Phải về nhà sao?”

“Quên đi thôi, em còn không biết cha mẹ em bây giờ đi đâu nữa. Em giống như ngày thường luyện nhảy một chút, tập luyện trượt ván một chút, gần đây thời gian eo hẹp đều không rảnh để tập luyện trượt ván.”

“Vất vả lắm em mới có một lần nghỉ ngơi, như thế có phải qua loa quá hay không?”

“Coi như không tồi, em cũng không có chuyện gì muốn làm.”

“Chúng ta đi du lịch a.”

Hai mắt Vương Nhất Bác tỏa sáng ngay sau đó lại trầm xuống

”Anh bận rộn như vậy làm sao có thời giờ đi du lịch, vẫn là thôi đi.”

“Không có việc gì, gần đây anh không có tiệc xã giao, văn kiện thì để anh nói Tống Tử Sâm gửi cho anh là được, vất vả lắm bạn trai anh mới có thời gian nghỉ ngơi, làm sao anh có thể để cậu ấy ở nhà đây?”

“Thật sự không sao sao?”

“Thật, suy nghĩ một chút chúng ta đi đâu, trong nước vẫn là nước ngoài?”

Nghĩ đến cùng với Vương Nhất Bác đi du lịch Tiêu Chiến khống chế không được cao hứng.

“Ra nước ngoài đi, người quen biết ít dễ dàng một chút.”

“Được, nghe em.”

Cùng với Tiêu Chiến cùng một chỗ du lịch sao? Vương Nhất Bác có chút mong đợi

Ai cho Thanh chút động lực để hoàn bộ này đi nào. >:<

24.042022


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#zsww