Chương 43.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiêu Chiến gần tám giờ mới ngủ, lúc mười giờ Vương Nhất Bác tỉnh lại cảm giác trên người đau vô cùng, trông thấy Tiêu Chiến còn đang ngủ, cậu xuống giường đi qua một bên khác kéo một chân với một mông của Tiêu Chiến. Tiêu Chiến bị làm tỉnh lại, mở mắt nhìn người trong ngực cọ một chút không thấy ngồi dậy, không chú ý tới Vương Nhất Bác ở sau lưng mình, chỉ nghe thấy có người lạnh lùng nói

"Tiêu lão sư, ngủ rất ngon sao."

Tiêu Chiến quay đầu trông thấy Vương Nhất Bác chân trần đứng trên mặt đất, đưa tay đem người kéo vào trong ngực

"Bảo bảo tại sao dậy sớm như vậy?"

"Đã mười giờ rồi còn sớm gì nữa." Vương Nhất Bác tức giận nhìn Tiêu Chiến.

"Anh gần tám giờ mới ngủ. . ."

"Anh làm gì ngủ muộn như vậy?"

"Anh bôi thuốc cho em a. ." Tiêu Chiến ủy khuất nhìn Vương Nhất Bác.

Làm Vương Nhất Bác đối với một cước vừa rồi dành cho mình có chút ngượng ngùng.

"À, đây còn không phải là trách anh tối hôm qua chơi đùa lâu như vậy."

"Bảo bảo, đừng cọ." Tiêu Chiến đè lại "Kẻ cầm đầu " trong ngực mình bất mãn cọ lung tung

Vương Nhất Bác đỏ mặt ngược lại an phận không ít

"Có đói bụng không? Chúng ta gọi bữa sáng đem vào phòng ăn có được hay không?"

"Em muốn ăn sủi cảo tôm, còn muốn ăn bánh bao hấp."

"Được."

"Chiến ca anh ngủ tiếp một chút a."

"Không có việc gì, anh cũng không buồn ngủ, cơm nước xong xuôi anh em đi dạo."

"Vậy buổi tối chúng ta đi ăn lẩu đi!"

"Khả năng có thể không ăn món này được . . . Phía sau em còn chưa tốt. . . Trước hết vẫn là ăn nhiều món ăn thanh đạm tương đối tốt. . ."

"Đều tại anh!"

"Đúng đúng đúng, trách anh, Vương lão sư anh sai."

"Hừ!"

Vương Nhất Bác không quay đầu nhìn Tiêu Chiến, Tiêu Chiến giở trò xấu lấy râu ở cằm cọ mặt của cậu, Vương Nhất Bác cảm thấy ngứa cười khanh khách vui vẻ trong ngực hắn.

"Uây, Chiến ca sủi cảo tôm này không phải anh làm nên ăn không ngon, bánh bao hấp này cũng không ngon như trước kia anh đem cho em."

"Chờ về nhà anh liền làm cho em ăn." Tiêu Chiến đem trứng gà đã bóc vỏ xong đặt vào trong chén Vương Nhất Bác."Bảo bảo, em có muốn gặp người nhà anh hay không." Trong long Tiêu Chiến bồn chồn, giả bộ như hững hờ hỏi.

"Được."

"Thật sao?"

"Ừm, không phải chúng ta muốn kết hôn sao, cha mẹ anh còn chưa gặp qua em, vừa hay em lại ở Trùng Khánh nên đến thăm họ một chút, em còn chuẩn bị đề cập với anh đây."

"Cha anh có khả năng. . ."

"Chiến ca, đã nói, có chuyện gì đều cùng nhau đối mặt."

"Ừm, hiện tại bọn họ cũng đồng ý, chỉ là thái độ của cha anh không tốt lắm, nhưng em không cần để ý ông ấy, chúng ta đi gặp gia gia của anh trước."

"Được." Vương Nhất Bác không biết Tiêu Chiến dùng cách gì để cha Tiêu chấp nhận con mình thật sự thích một nam nhân, nhưng trong lòng cậu rất rõ sáu năm nay khẳng định Tiêu Chiến rất khó chịu.

"Chiến ca, gia gia anh thích gì? Em chuẩn bị một chút."

"Không cần, lão gia tử cái gì cũng không thiếu."

"Thế nhưng là lần đầu tiên em đến nhà anh cũng không thể đi tay không a."

"Cái kia một chút chúng ta đi ra ngoài đi dạo a."

Lúc hai người thật sự đúng ở cửa ra vào nhà cũ Tiêu gia

"Uây, Chiến ca tại sao em có chút khẩn trương."

". . . Kỳ thật anh cũng có chút, không sợ."

Tiêu Chiến nghìn tính vạn tính cũng không có tính tới, cha mẹ của mình hôm nay cũng ở đây. Mỗi cuối tuần cha mẹ đều sẽ trở về ở bồi lão gia tử hai ngày, hôm nay chính là cuối tuần Tiêu Chiến lại quên. . .

"Ông nội con về rồi đây."

Tiêu Chiến vừa vào cửa liền kêu, sợ lão gia tử lớn tuổi không nghe thấy, kết quả không nhìn thấy ông nội lại nhìn thấy mẹ của mình

"Mẹ? Tại sao mẹ lại ở đây?"

"Làm sao, con có thể trở về? Chúng ta lại không thể?" cha Tiêu nghe thấy âm thanh cũng đi tới cửa.

"Cha."

"Chào bác trai bác gái, con là Vương Nhất Bác."

Mẹ Tiêu: "Ai Nhất Bác, con bên ngoài dễ nhìn hơn so với trên TV nhé."

"Cảm ơn bác gái."

Cha Tiêu: "Nếu tới liền vào đi."

"Cảm ơn bác trai."

Tiêu Chiến cảm thấy trái tim treo cao một thoáng rơi xuống đất, ít nhất để vào cửa chính là khởi đầu tốt, hắn lặng lẽ bóp tay Vương Nhất Bác một cái, bị cậu nhanh chóng rút đi.

"Trưởng bối còn ở đây." Vương Nhất Bác nhỏ giọng oán trách.

"Mẹ, ông nội đâu?"

"Ở phòng khách xem tivi đây."

"Ông nội, truyền hình này còn hấp dẫn hơn con a, tôn tử của ngài trở về cũng không để ý."

Tiêu Chiến đi ra phía trước hiếu kì nhìn lão gia tử xem cái gì, lực hấp dẫn lớn như thế. Không thấy thì thôi, kết quả nhìn thấy lại giật mình, tin tức đang phát chính là đoạn Vương Nhất Bác bị tạt sơn ở bãi đổ xe hôm qua . . .

"Khụ, ông nội người đã biết rồi?" Tiêu Chiến xem hình ảnh trên tivi có chút lúng túng.

"Ông đã sớm biết, con quản lý công ty nhiều năm như vậy không buông, không phải vì đứa nhỏ này à, con tưởng ông không biết à, được rồi, đứa nhỏ con qua đây."

Vương Nhất Bác đột ngột bị điểm tên có chút khẩn trương, nhưng vẫn là đi đến bên cạnh lão gia tử, vô cùng có lễ phép cúi mình chào

"Chào ông nội, con là Vương Nhất Bác."

"Nhanh ngồi đi."

"Cám ơn ông nội." Vương Nhất Bác ngồi một cái rất nhanh, phía sau đau nhức, cậu hít vào một ngụm khí lạnh, Tiêu Chiến mặt không biến sắc hướng về phía cậu nhét một cái đệm dưới mông, thế nhưng sô pha lớn như vậy mọi người đều ở đây, mắt ai cũng chăm chú vào hai người này, Vương Nhất Bác đỏ mặt như cà chua chín, vẫn là lão gia tử mở miệng giải vây.

"Đứa nhỏ con so với trên tivi nhìn còn rất trẻ, năm nay con bao nhiêu tuổi?"

"Ông nội, con năm nay ba mươi, không nhỏ."

"So với Chiến Chiến của chúng ta nhỏ hơn năm tuổi a, cũng không tính chênh lệch quá nhiều, tiểu tử con quá là tiện nghi rồi."

Nói xong còn liếc cháu trai nhà mình một cái.

"Ông nội, Chiến ca anh ấy rất tốt. . ." Mặc dù là thẹn thùng nhưng cũng không thể để người nhà nói Chiến ca mình không tốt, ông nội cũng không được.

"Đúng rồi, ông nội, Nhất Bác có mang quà tặng cho ông."

"Ông nội con không biết người thích gì, liền mua cho ông cái này."

"Ai nha, đứa nhỏ con vô cùng biết chọn, ông rất thích, ha ha ha."

Cái tẩu này (hút thuốc) nhìn cũng không phải là hàng giá rẻ, lão gia tử sưu tầm đồ nhiều năm như vậy nên dĩ nhiên ông rất rõ Vương Nhất Bác có lòng.

"Ông nội thích là tốt rồi. Bác trai bác gái thật ngại quá, trước đó con không biết hai người cũng ở đây, vốn là định ngày mai mới đi thăm hỏi hai người, thật sự xấu hổ."

"Đúng, cha mẹ việc này trách con, con quên hôm nay là cuối tuần."

Mẹ Tiêu : "Nhất Bác, không có việc gì, chúng ta cái gì cũng không thiếu, con đến là tốt rồi."

"Ông nội cho nên là ông đồng ý?" Tiêu Chiến thấy thế xen vào một câu.

"Tại sao ông không đồng ý? Ông còn cảm thấy con lớn tuổi không xứng với Nhất Bác nhé."

Vương Nhất Bác không có nghẹn lại ở một bên cười trộm.

"Ahhh, cún con em cười cái gì? Em cũng cảm thấy anh lớn tuổi có phải hay không!"

Tiêu Chiến cảm thấy ngứa ngáy hướng "Ma trảo " về phía Vương Nhất Bác

"Ha ha ha ha không có, không có, Chiến ca em sai rồi, Chiến ca không có già chút nào nói hai mươi mấy tuổi đều có người tin."

"Khụ." mẹ Tiêu ho khan một tiếng, bây giờ hai người mới nhớ tình huống, thoáng cái liền tách ra ngồi xuống, mặt Vương Nhất Bác càng đỏ nên không có nhìn."

"Nhất Bác a, ta xem tivi có nói đêm qua Tiểu Chiến cầu hôn với con?"

"Dạ, ông nội."

"Con đồng ý với nó?"

"Dạ, Chiến ca rất tốt. . ."

"Vậy lúc nào các con đi lĩnh chứng a?"

"A?" Vương Nhất Bác không nghĩ tới lão gia tử sẽ hỏi cái này trực tiếp như vậy làm cậu trở tay không kịp."Ông nội, chúng con đây không phải muốn trở về trưng cầu lão nhân gia người đồng ý nha, thuận tiện trở về lấy sổ hộ khẩu, trở về Bắc Kinh liền kết hôn nha."

"Tiểu tử thúi, ta thấy con trưng cầu ta đồng ý là giả, lấy sổ hộ khẩu mới là thật a."

Tiêu Chiến bị vạch trần cũng không xấu hổ.

"Lại nói ông nội không phải người cũng đồng ý sao."

"Ông là xem ở mặt Nhất Bác."

"Cám ơn ông nội."

"Nhất Bác, con cũng không được nhất thời đầu óc phát sốt mà đáp ứng tiểu tử này, con thật sự suy nghĩ kĩ rồi? Đây cũng không phải là chuyện nhỏ."

"Dạ, ông nội đã sớm nghĩ xong, người yên tâm chúng con nhất định sẽ thật tốt."

Tiêu Chiến nắm chặt tay Vương Nhất Bác

"Cha mẹ, ông nội mọi người yên tâm. Chúng con nhất định sẽ hạnh phúc."

"Các con hạnh phúc là tốt rồi a."

Cơm tối dĩ nhiên là ăn tại nhà cũ, mặc dù cha Tiêu không nói mấy câu nhưng vẫn luôn quan sát Vương Nhất Bác, quan sát cách hai người ở cạnh nhau, không thể không thừa nhận ông đối với Vương Nhất Bác rất hài lòng.

"Chiến ca, anh ăn cay ít một chút." Lần thứ ba lúc Tiêu Chiến đem đũa đưa về món gà xào xả ớt trên bàn rốt cuộc Vương Nhất Bác mở miệng ngăn lại.

"Cũng không phải rất cay, ăn mấy miếng cũng không có chuyện gì."

"Không được, ăn ít một chút nếu không bệnh dạ dày lại tái phát."

Nói xong Vương Nhất Bác còn đem món lão gia tử đặc biệt vì mình chuẩn bị món ăn của Lạc Dương gắp vào trong chén của Tiêu Chiến. Tiêu Chiến đành phải từ bỏ thức ăn cay trên bàn mà ăn đồ ăn Vương Nhất Bác gắp cho mình, bất quá trong lòng cảm thấy rất ngọt.

"Rốt cuộc cũng có người có thể quản tên tiểu tử thúi này."

Vương Nhất Bác ngượng ngùng cười cười

Mẹ Tiêu: "Là nên có người quản tiểu tử con, đã bao lớn còn không biết chăm sóc chính mình."

Cha Tiêu: "Nhất Bác a, khi nào cha mẹ của con có thời gian hai gia đình chúng ta gặp mặt đi, hai đứa muốn kết hôn trưởng bối hai bên cũng nên gặp nhau một chút."

"Được bác trai, con cũng không biết cha mẹ con hiện tại ở đâu, chờ một chút con hỏi họ ở đâu rồi trả lời cho bác."

"Con không biết cha mẹ con ở đâu?" mẹ Tiêu nghe vậy có chút nghi hoặc.

"Là như thế này, chú dì thích du lịch khắp thế giới, quanh năm suốt tháng cũng không về nước mấy lần, không phải tại nơi thâm sơn thì chính là ngọn núi nào đó, cho nên Nhất Bác cũng không biết cụ thể khi nào họ trở về."

"Cái kia chờ con hỏi ba mẹ con xong nhớ nói cho dì và bác trai con một tiếng."

"Con biết rồi, bác gái."

Cơm nước xong xuôi Vương Nhất Bác bị cha Tiêu gọi vào thư phòng, Tiêu Chiến bị lão gia tử cùng Tiêu mẹ lôi kéo ở phòng khách gặng hỏi

"Tiểu Chiến a mẹ nhìn đứa nhỏ Nhất Bác này rất tốt, những năm này là cha mẹ không tốt, nếu không phải năm đó. . ."

"Mẹ đừng nói nữa, đều đã qua. Những chuyện này là hai chúng con đều không để trong lòng, các người cũng quên đi."

"Tiểu tử thúi, khi nào các con tổ chức hôn lễ a, vất vả lắm mới tu thành chính quả, cũng đừng phụ lòng Nhất Bác."

"Ông nội yên tâm, trong lòng con nắm chắc."

Trong thư phòng

Vương Nhất Bác có chút co quắp đứng trước bàn sách, rất giống học sinh làm sai chuyện bị giáo viên chủ nhiệm hẹn nói chuyện.

"Nhất Bác, ngồi đi."

"Cảm ơn bác trai."

"Hài tử, trước hết cho bác nói lời xin lỗi với con, những năm này để cho con chịu ủy khuất, thật xin lỗi."

"Bác trai, bác đừng nói như vậy." Vương Nhất Bác vốn là đang mất tự nhiên, nghe được lời cha Tiêu nói trực tiếp từ ghế đứng lên.

"Con đừng khẩn trương, nhanh ngồi xuống đi."

"Năm đó lúc Tiểu Chiến trở về nói với chúng ta chuyện hai đứa các con, lúc đó là bác suy nghĩ không thấu đáo nên không đồng ý, còn lấy tấm hình kia uy hiếp nó, nó vì tiền đồ của con mới chia tay với con. Con muốn hận liền hận bác, đừng hận nó. Những năm này Tiểu Chiến trách bác bác biết, bác cũng kiểm điểm lại chính mình, mặc dù chậm một chút nhưng vẫn muốn giải thích với con."

"Bác trai, bác tuyệt đối đừng nói như vậy, chuyện đều đã qua, bác cũng không cần phải xin lỗi. Con cùng Chiến ca cũng sẽ không nhớ chuyện lúc trước, cho nên bác cũng nhanh chóng lật sang trang mới, hơn nữa bây giờ con cũng không còn hận anh ấy."

"Nhất Bác, hi vọng sau này con cùng Tiêu Chiến có thể nâng đỡ lẫn nhau, mặc dù bây giờ hôn nhân cùng giới được công nhân, được pháp luật bảo vệ, nhưng các con chọn con đường này chung quy không dễ đi."

"Bác trai, bác yên tâm."

Tiêu Chiến canh giữ ở cửa thư phòng chờ hai người đi ra, qua nửa tiếng Vương Nhất Bác mới đi ra ngoài, trông thấy Tiêu Chiến ở cửa ra vào liền cười. Cha Tiêu ở phía sau đi tới, trông thấy Tiêu Chiến

"Như thế nào? Còn sợ cha đem Nhất Bác ăn mất?"

Tiêu Chiến cúi đầu không lên tiếng, xem như thầm chấp nhận.

"Bác trai, ý của Chiến ca không phải như vậy."

Cha Tiêu: "Nhất Bác còn không cần giải vây vì nó, bác còn không hiểu rõ nó sao. Đêm nay hai đứa cứ ở lại đây đi, đã lâu không trở về, ở lại cùng ông nội con vài ngày."

"Được bác trai." Không đợi Tiêu Chiến mở miệng Vương Nhất Bác liền đáp ứng.

Vương Nhất Bác mặc dù nói năng không tốt nhưng lại làm mang lại niềm vui cho người già.

Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác ở lại Trùng Khánh chơi mấy ngày, Vương Nhất Bác như ý nguyện ăn toàn bộ nồi lẩu cay. Mặc dù Tiêu Chiến đem ớt phía trên vớt ra nhưng Vương Nhất Bác vẫn phải uống hai ly nước ô mai lớn . . .

Lúc về trên máy bay

"Bảo bảo, em nghĩ xong chưa? Tiếp theo đi nơi nào?"

"Đi Italy đi, lần trước đã nói muốn đi."

Sáu năm trước, hai người từ Phần Lan về nước, trên máy bay Vương Nhất Bác hỏi Tiêu Chiến

"Chiến ca, lần sau chúng ta đi nơi nào?"

"Italy có được hay không? Rome, Milan, Torino, Venice đều rất có ý tứ."

"Những nơi này anh từng đi qua chưa?"

"Ừm, lúc trước có một thời gian khi du học tại Italy."

"Vậy em muốn đi dạo quanh những chỗ anh đi qua một chút."

"Được, lần sau có thời gian dẫn em đi."

...

"Em còn nhớ a, chỉ là cái này phải kéo, kéo rất lâu a."

"Chỉ cần là anh thì có qua bao lâu cũng không tính là lâu, Chiến ca, để xuống đi, không phải anh nói sao, sau này muốn sống tại đây, bây giờ cùng tương lai mới là quan trọng nhất."

Sáng sớm sáu giờ Tiêu Chiến liền đem Vương Nhất Bác trong chăn kéo lên, rửa mặt xong, thay quần áo cho người ta, cho đến khi ôm người đem vào trong xe Vương Nhất Bác đều không có tỉnh, đến cục dân chính Vương Nhất Bác mới mơ mơ màng màng tỉnh lại.

"A, Chiến ca mấy giờ rồi?"

"Bảo bảo, mau tỉnh lại chúng ta đến nơi rồi."

"Đến đâu rồi?"

"Đã đến cục dân chính, không phải hôm qua em nói là phải làm chuyện thứ nhất khi thành đôi sao."

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác vẫn là dáng vẻ mơ mơ màng màng chưa tỉnh ngủ, gần đây mình dưỡng có chút thịt liền hôn lên đôi má một cái.

"Ai, Chiến ca anh nhanh lên một chút, một chút không còn kịp rồi." Vương Nhất Bác một bên xuống xe một bên thúc giục.

Tiêu Chiến ở trong lòng chửi bậy: Cũng không biết người vừa rồi kêu nửa ngày cũng không tỉnh là ai. . .

Hai người thuận thuận lợi lợi trở thành đôi thứ nhất kết hôn trong ngày mới, mặc dù hai người đều khiêm tốn đeo khấu trang nhưng vẫn là bị chụp được.

Tiêu Chiến vẫn còn nấu ăn ở phòng bếp liền bị Vương Nhất Bác nằm chơi điện thoại di động ơ thế salon cho biết, hai người lại lên hotsearch, ăn điểm tâm xong Tiêu Chiến cầm điện thoại di động hướng về hai quyển sổ đỏ hai người mới vừa lấy được tìm chụp rất nhiều góc độ, phát một cái lên Weibo.

Tiêu Chiến DAYTOY

2026-07-07 09: 05

"Anh thích mùa hè, càng yêu em @ Vương Nhất Bác "

Ngay sau đó Vương Nhất Bác phát

"Quãng đời còn lại có anh, anh so với mùa hè dài hơn. @ Tiêu Chiến DAYTOY "

Weibo đã sụp đổ ngoại trừ Server, còn có điện thoại hai người, không được vài phút tin tức liền 99+ điện thoại liền bị đánh phát nổ, hai người song song đóng điện thoại vùi ở trên ghế sa lon.

"Bảo bảo."

"Chúng ta về nhà ở có được hay không?"

Vương Nhất Bác sửng sốt một chút, bây giờ hai người chẳng phải đang ở nhà sao, ngay sau đó Vương Nhất Bác phản ứng kịp, hóa ra Tiêu Chiến nói là nhà lúc trước hai người cùng một chỗ.

"Được."

Không cần Vương Nhất Bác ra lệnh, Tiêu Chiến bỏ ra không đến hai giờ liền đem hành lý đều đóng gói tốt rồi, còn lại lego, ván trượt chứa không nổi, Tiêu Chiến càng nghĩ liền nghĩ đến ứng cử viên phù hợp.

"Tiêu ca? Chuyện gì a? Hôm nay không có công việc thậm chí đi ngủ đều không cho ngủ a?"

"Hôm nay cậu không có việc? Vậy thì thật là tốt, cậu đến nhà Nhất Bác một chuyến, nhớ lái xe thật kỹ ."

"A, được." Đại khái là bị ông chủ chi phối thành thói quen, ngay cả nguyên nhân Đại Thành cũng không hỏi liền đi qua, tuy rằng cậu ấy không hiểu nhà mình kế bên nhà Vương Nhất Bác cần gì lái xe, nhưng khi thấy Tiêu Chiến đứng ở cửa ra vào đợi mình cũng là biết chính xác không có chuyện gì tốt . . .

"Đại Thành a, vất vả cho cậu, hôm nay chúng tôi dọn nhà, đồ đạc nhiều quá chứa không nổi."

"Tiêu ca, tôi đây còn chưa tỉnh ngủ đây liền tìm để tôi làm cu li a."

"Không nhờ cậu không công, buổi tối mời cậu ăn cơm."

"Được." Nghe được ăn cơm tinh thần Đại Thành tỉnh táo.

"Tiêu ca, ở đây thật tốt, đột ngột dọn nhà làm gì?"

"A, tôi cùng Nhất Bác muốn về nhà lúc đầu ở."

"A, vì cái gì a? Nơi này không tốt sao?"

"Đại Thành, cậu không có nhìn tin tức sao?"

"Muội a, má ơi! Hai người lĩnh chứng? ? Đây cũng là quá nhanh! !"

"Đã qua sáu năm còn nhanh cái gì."

"Cũng là, chúc mừng anh a Tiêu ca."

"Uông Trác Thành đến cùng cậu là bằng hữu của ai a?"

Vương Nhất Bác ôm cái ván trượt cuối cùng chậm rãi đi tới, đây là tấm ván Tiêu Chiến mua cho cậu, cậu chỉ thích duy nhất một tấm ván.

"Tôi đây không phải vì hai người cao hứng nha! Tiêu ca, anh đây phải mời tôi ăn ngon một chút a."

Một lần nữa trở lại chỗ này Vương Nhất Bác không biết nên hình dung cảm giác trong lòng như thế nào, có chua xót có nhung nhớ nhưng càng nhiều hơn chính là hạnh phúc.

"Đi thôi, vào xem." Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến dắt vào cửa lớn.

Trang trí trong phòng cũng không có thay đổi, cùng chính mình lúc rời đi đều giống nhau như đúc, trước kia Tiêu Chiến nói Vương Nhất Bác ăn xong, dù sao uống nước xong vẫn không nhớ đem cái ly để lại chỗ cũ, tùy ý để lên bàn, bây giờ cái ly kia dành riêng cho mình còn bày ra trên bàn, giống như mình chưa từng rời đi.

Lên lầu đẩy cửa phòng ngủ của khách ra, Vương Nhất Bác nhìn thấy kiểu lego mình rất thích, Tiêu Chiến đã sớm đặt từ hai tháng trước ở nước ngoài, kết quả lego tới tay cậu đã rời đi, bây giờ tất cả đều bị Tiêu Chiến ráp thật tốt để vào bên trong tủ.

"Chiến ca, anh đần quá a, chỗ này ráp sai cả rồi." Vương Nhất Bác chỉ vào một góc lego chế giễu Tiêu Chiến.

"Vậy sau này chúng ta cùng một chỗ ráp."

"Cái kia. . . Nhất Bác mấy cái lego này để chỗ nào a?" Đại Thành thực sự chịu không được không khí màu hồng nhạt của hai người, cảm thấy mình rất tốt sao???

Dọn dẹp xong đồ đạc đã ba giờ, buổi tối còn mời Lưu Hải Khoan cùng Bạch Thần Diệc qua đây, hai người đi ra ngoài mua thức ăn để một mình Đại Thành ở nhà.

"Chiến ca, anh nói xem Đại Thành lớn vậy rồi còn không nói chuyện yêu đương a, cậu ấy bao lớn rồi."

Vương Nhất Bác không khỏi vì người ca ca này của mình mà bận tâm.

"Không cần em quan tâm cậu ta."

"Làm sao vậy, cậu ấy có chuyện?"

"Em cho rằng những năm này vì sao một cái đào hoa cậu ấy cũng không có, ngươi đại diện quản quá nghiêm khắc đi."

"Anh nói là? Thật sao?"

"Đương nhiên, đồ đần. Chỉ có điều Đại Thành ngốc giống như em mới chưa có phát hiện đây."

"Em mới không ngốc."

"Đúng, Nhất Bác chúng ta thông minh nhất."

Sáu giờ tối Lưu Hải Khoan mang theo Bạch Thần Diệc đúng giờ đi đến cuộc hẹn

"Ca, Nhất Bác, tân hôn hạnh phúc a, đây là quà tặng cho hai người."

Đại Thành: "Tiêu ca, có phải em cũng có một phần hay không a?"

"Không vội, nếu có ngày ấy nhất định có phần cho cậu."

"Cái kia đến lúc đó tôi nhất định cho hai ngươi một cái túi đại hồng bao."

"Ai, Tiêu ca, nhà thiết kế này không tệ, anh đem nhà thiết kế giới thiệu cho em đi."

Vương Nhất Bác tiếp lời

"Nhà thiết kế này rất

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#zsww