Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Lúc Tạ Doãn tỉnh lại, Mặc Nhiễm đang ngồi bên giường, ánh mắt dịu dàng thương xót, cúi người hôn lên trán hắn.

Không sao rồi.

Tạ Doãn hốt hoảng nhìn qua, chén trên bàn đã rỗng.

Y nói, A Doãn, ta vĩnh viễn sẽ không mang tính mạng người ra mạo hiểm.

Tạ Doãn lại cười khổ một chút, xoay đầu nhìn cửa sổ, một giọt lệ mỏng nhỏ xuống mặt.

Người đời đều biết tửu sắc hoa chính là kịch độc chi hoa, người trúng độc ngay lúc đó cơ hồ không có cảm giác gì, sau một thời gian nhất định cũng sẽ lặng yên không tiếng động mà tử vong, không có quá nhiều thống khổ, dùng giải dược là có thể bình yên vô sự.

Không ngờ, loại độc này cũng khác nhau tùy người.

Có một bộ phận cực nhỏ, trúng độc của tửu sắc hoa, hàn khí sẽ thấm vào cốt tủy, dù giữa ngày hè, cũng vẫn rét lạnh không cách nào khắc chế, cho đến khi tứ chi cứng đờ mà chết, không thuốc nào chữa được.

Tạ Doãn không nhìn mặt y, thực bình tĩnh hỏi vì sao.

Y nói, trên di chiếu của tiên đế, viết lập ngươi làm trữ (*)

(*) trữ: thái tử, người nối ngôi, lập trữ là lập người nối ngôi.

Tạ Doãn bỗng mất hết mong muốn tìm kiếm đáp án cũng như yêu cầu nhân nhượng, cũng đã không còn sức giải thích—mới một khắc trước, hắn còn cho rằng, Mặc Nhiễm là người hiểu hắn nhất trên đời này.

Đáng giận thay, hắn lại vẫn là người hiểu Mặc Nhiễm nhất. Hắn biết Mặc Nhiễm có dã tâm, biết Mặc Nhiễm nặng lòng cảnh giác, giờ khắc này, hắn cũng hiểu mục đích của Mặc Nhiễm.

Hắn như bị rút cạn sức lực, nhắm mắt lại, ngữ khí cứng lạnh mà đuổi Mặc Nhiễm ra ngoài.

Ngươi nghỉ ngơi cho tốt.

Mặc Nhiễm vươn tay muốn vuốt một sợi tóc trên sườn mặt hắn, lại bị hắn xoay đầu né tránh, tay y cứng đờ.

Nhìn khuôn mặt tái nhợt vì bệnh trạng của Tạ Doãn, rồi xem thái độ băng lạnh mà hắn dùng đối đãi với mình, y đau lòng tột đỉnh, chỉ yên lặng nhìn khuôn mặt Tạ Doãn, nhẹ giọng nói:

Ngươi muốn hận thì cứ hận đi, chỉ đừng gây khó dễ với cơ thể mình.

Dứt lời, liền rời Thanh Hòa Điện.

Sau đó mấy ngày, ngoài điện Thanh Hòa lại trồng đầy cây lê, tấm biển Thanh Hòa Điện cũng bị đổi thành "Tình tuyết điện". Theo lời cung nhân, là bệ hạ đặc biệt ra lệnh nhổ hết cây lê ngoài thành trồng vào trong điện, toàn bộ hoàng cung, chỉ có Tình tuyết điện có thể ngắm được hoa lê bay tán loạn.

Mặc Nhiễm điều khiển một đám cung nhân hầu hạ Tạ Doãn, lại đều bị hẳn đuổi đi với lý do ồn ào. Một cung điện to như vậy, chỉ có Tiểu Lục Tử cùng Lê Ảnh. Cũng may hai người đều linh lợi, Mặc Nhiễm cũng không phản đối.

Tạ Doãn tránh mặt Mặc Nhiễm bảy ngày, hoàng đế không thượng triều, không phê sổ sách, Mặc Nhiễm đứng chờ ngoài cửa Tình tuyết điện, mãi đến đêm khuya, tận mắt nhìn thấy đèn phòng tắt hết, mới lẳng lặng rời đi.

Đường đường vua của một nước, cứ thế bị nhốt ngoài cửa, mỏi mắt chờ mong, cả cung ai cũng đều ghé mắt nhìn.

Mặc Nhiễm lại chẳng để bụng, sau mấy ngày còn ngừng lâm triều, chỉ đứng một mình dưới gốc cây lê, màn che lay động tựa hồ có thể thoáng nhìn thấy thân ảnh người nọ, y đã cảm thấy mỹ mãn.

Trọng phó tướng ám chỉ với y canh có vấn đề, mấy lần trước y đều lặng lẽ đổi, nhưng mà sau đó, y từ chỗ phụ thân biết được trong di chiếu của tiên đế, nói thẳng là truyền ngôi cho Tạ Doãn.

Hắn nói với ngươi, hắn chẳng màng đến ngôi vị hoàng đế, hắn nói với ngươi hắn không được sủng ái, nhưng một khi đã như vậy, hoàng đế vì sao phải lập hắn làm trữ? Ngươi thật sự cảm thấy lời hắn nói với người đều là lời nói thật?

Trong một chớp mắt đó, y dao động.

A Doãn tính tình vốn không hợp làm hoàng đế, nếu mình trở thành hoàng đế, thể tất có thể bảo hộ hắn một đời chu toàn. Phụ thân buộc y hạ độc cũng chỉ là tạm thời, giải dược trong tay, Tạ Doãn cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.

Việc bãi triều đã dẫn đến không ít đại thần bất mãn, tâm phúc bên người Mặc Nhiễm là Giang Hòa lặng lẽ tới bái kiến Tạ Doãn:

Thỉnh cầu công tử khuyên nhủ bệ hạ, quốc sự không thể bê trễ.

Tạ Doãn nhấp một ngụm trà xanh, nhàn nhạt mở miệng, quan hệ gì đến ta?

Công tử, bệ hạ dù sao cũng là vì người...

Giang Hòa nói tới đây, sực nhớ Tạ Doãn hẳn không muốn nghe mấy lời này, liền ngừng câu chuyện, bái một cái thật sâu.

Cũng xin công tử suy xét vì lê dân bá tánh, khuyên nhủ bệ hạ.

Tim Tạ Doãn trầm xuống, đến cả người bên cạnh Mặc Nhiễm cũng biết cách điều khiển mình, buồn cười biết bao.

Tạ Doãn không nói gì nữa, đứng dậy vén rèm, chỉ chừa cho hắn một bóng lưng thanh lãnh.

Không biết là giờ nào rồi, Tạ Doãn bị tiếng mưa rơi tí tách đánh thức, mới phát giác mình ngủ gật, trên người hơi rét, khụ hai tiếng, kêu Tiểu Lục Tử.

Một người vén rèm tiến vào, không phải Tiểu Lục Tử, sắc mặt Tạ Doãn trầm xuống.

Mặc Nhiễm rót một chén trà đưa hắn, Tạ Doãn trầm mặc nhưng cũng không cự tuyệt, trà nóng rót vào yết hầu, thân thể mới có chút ấm áp. Mặc Nhiễm phủ thêm cho hắn một cái áo choàng, tỉ mỉ chỉnh lại cổ áo.

Ta không phải cố tình không được ngươi đồng ý mà tiến vào, Tiểu Lục Tử với Lê Ảnh đến cục nội vụ lấy đồ cho ngươi, ta lo ngươi không có người hầu hạ.

Ngữ khí của Mặc Nhiễm có chút lo sợ bất an.

Tạ Doãn ngước mắt quét qua người y một cái, phát giác long bào huyền sắc của y đã ướt một mảng lớn, sợi tóc đen nhánh cũng thấm ướt, cúi đầu vô cùng bình tĩnh.

Bệ hạ nói đùa, dưới bầu trời này, đất nào không phải đất của Thiên tử, nơi nào là nơi bệ hạ không thể vào.

A Doãn, rốt cuộc ngươi muốn ta như thế nào ngươi mới nguôi giận?

Ngữ khí của Mặc Nhiễm kìm nén, muốn nắm lấy tay hắn, lại do dự mà rụt về.

Tạ Doãn trầm mặc một chốc, chỉ vào chậu than trong góc: Xiêm y bệ hạ ướt rồi, sang phòng bên thay đi, rồi hong ở đó một chút.

Mặc Nhiễm hai mắt sáng ngời, vội vàng đứng dậy, lắp bắp nói: Ta... ta không sao...

Tạ Doãn không phản ứng, chỉ khoác chặt áo ngoài, đến bên cửa sổ, yên lặng nghe mưa đánh vào hoa lê.

Mặc Nhiễm ở sau bình phong thay quần áo, Tạ Doãn bỗng mở miệng nói.

Ở ngôi này mà không mưu chính, thì là hữu danh vô thực, cô phụ càng nhiều.

Được.

Tạ Doãn hơi nhíu mày, ho khan vài tiếng, Mặc Nhiễm vội vàng tròng áo ra ngoài, đỡ lấy người hắn: Ta nghe Tiểu Lục Tử nói, ngươi nhiễm phong hàn ở Lâm An vẫn chưa thấy đỡ, là như thế nào?

Đâu phải phong hàn? Bất quá hắn tìm Nguyệt Trầm Vãn xin một loại thuốc đặc thù, dùng xong sẽ biểu hiện ra bệnh trạng phong hàn, che giấu dấu hiệu trúng độc, ngay cả thái y cũng không chẩn ra bệnh gì khác.

Phong hàn mà thôi, không có gì ghê gớm.

Sao lại bảo là không có gì? Vẫn phải để thái y xem một chút.

Đánh giá hắn một phen, Mặc Nhiễm cau mày đem hắn bế lên, đặt trên giường.

Không đợi hắn nhổm dậy, Mặc Nhiễm kiên quyết đè hắn lại, hai mắt nhắm chặt, chỉ bằng một tia trực giác lấy từ nhung nhớ mà hôn hắn, không muốn bị đẩy ra nữa.

Tạ Doãn chung quy vẫn không cự tuyệt, hắn cũng không rõ, đến tận cùng là vì hai người lăn lên trên giường, Mặc Nhiễm một cái hôn cực nóng cực bức thiết, hay là vì y nằm trên tai mình nói nhỏ, nói rất rất nhiều mở rộng cửa lòng ra mà nói--- tạm cho là như thế, hoặc do y đút cho hắn từng ngụm thuốc... Tóm lại Tạ Doãn chính là không thể nhẫn tâm với y được nữa.

Đêm đó, Mặc Nhiễm ngủ lại Tình tuyết điện.

Mặc Nhiễm xưa nay thích nắm tay Tạ Doãn, giấu trong tay áo to rộng của mình, tuyên bố phải làm lò sưởi tay của hắn, còn không an phận mà xoa bóp những ngón tay mềm nhuận thon dài của hắn.

Tạ Doãn ngủ đêm thường không yên ổn, Mặc Nhiễm mỗi ngày dậy sớm thượng triều, hãy còn sợ làm hắn tỉnh, còn không quên đặt một cái hôn nhẹ như cánh ve lên môi, như con bướm đậu trên cánh hoa vậy.

Nếu Mặc Nhiễm bãi triều Tạ Doãn còn chưa tỉnh, y tất nhiên muốn quấn lấy cái người tham ngủ kia không thuận theo không buông tha mà hôn cho tỉnh, hoặc là cù dưới nách hắn, nháo thành một đoàn.

Tạ Doãn cũng không biết y làm sao lại có nhiều đam mê nghịch ngợm đến thế, lúc bị y trêu đùa cứ xin tha thì sẽ không sai.

Chỉ là đôi khi, Mặc Nhiễm muốn tiến thêm một bước, nhưng luôn bị Tạ Doãn không lộ dấu vết mà lảng tránh, sau đó lại làm như chưa từng phát sinh chuyện gì.

Nhưng mà đối mặt với người mình thương, sao có thể không nổi dục tình?

Y hỏi: A Doãn, khi nào ngươi mới chịu chân chính cho ta chạm vào ngươi?

Nghe lời này, Tạ Doãn chợt cứng người lại.

Hay là ngươi cảm thấy ta đã từng ở cùng phòng với người khác, ngươi cảm thấy ta không đủ sạch sẽ? Nhưng ta không có, ta chưa bao giờ...

Sao ngươi lại nghĩ như vậy? Tạ Doãn nhàn nhạt ngắt lời y, lặng im rũ mắt.

Mặc Nhiễm nhìn hắn, bỗng nhiên không chất vấn được câu nào, mặt mày như có nỗi sầu lo dày nặng phức tạp, không thể nói thành lời.

Mặc Nhiễm xoay người muốn rời đi, Tạ Doãn nhìn chăm chú bóng dáng y, bỗng mở miệng hỏi, ngươi sẽ làm một hoàng đế tốt sao?

Mặc Nhiễm khựng lại, vẫn chưa xoay người, tay chắp sau lưng hơi nắm lại, ta cam đoan với ngươi.

Ta tin ngươi.

Những lời này Tạ Doãn cơ hồ lập tức muốn buột miệng thốt ra, nhưng chung quy lăn lộn một vòng trong cổ họng, đến bên miệng lại đổi thành:

Chỉ mong ta còn cơ hội nhìn thấy thịnh thế của ngươi.

Từng mảng lớn chua xót trào ra, Mặc Nhiễm bỗng quay đầu, ngơ ngẩn nhìn hắn chằm chằm, thấy trên mặt Tạ Doãn một nụ cười nhàn nhạt.

Hắn tin, Mặc Nhiễm có năng lực đó.

Ngọt ngào ngắn ngủi cũng không thể mãi mãi che giấu họa ngầm nối gót.

Tạ Doãn suốt ngày ở trong cung cũng phiền muộn vô cùng, liền không báo với Tiểu Lục Tử và Lê Ảnh, lẻ loi một mình ra khỏi Tình tuyết điện.

Dưới tường cung, mấy tên thái giám lắm chuyện đang nghị luận cái gì đó, hắn nhất thời nổi hứng, liền dừng chân nghe trong chốc lát.

Ra là đang nói chuyện đại tướng quân trấn thủ biên quan của tiền triều Mông Dặc, nhân khi lâm triều trước mặt mọi người chống đối Mặc Nhiễm, hơn nữa còn ám chỉ hắn thượng vị bất chính, là đồ đệ của bọn gian nịnh phản nghịch.

Mặc Nhiễm xưa nay không phải người lòng dạ hẹp hòi, Mông Dặc vẫn luôn bất kính với y, sau lại được thêm đãi ngộ, cũng xem như chu đáo hiếm có. Mông Dặc người này lại một chút cũng không che giấu sự khinh thường đối với Mặc Nhiễm, nhiều lần phạm thượng, cuối cùng lần này chọc giận Mặc Nhiễm, bị tước bỏ binh quyền, tống vào đại lao, vợ con người nhà có liên quan đều phải tội.

Từ miệng mấy tiểu thái giám kia biết được, không chỉ Mông Dặc tướng quân, Mặc Nhiễm đã tru sát hơn mười vị cựu thần tiền triều, diệt tộc.

Tạ Doãn nghe như sét đánh, hốt hoảng dựa vào tường, chỉ thấy cả người lạnh lẽo, thật như khi độc của Tửu Sắc Hoa phát tác, tứ chi cứng đờ đau đớn.

Hắn thật là hồ đồ, quen với Mặc Nhiễm ôn nhu mấy ngày nay, hắn thế mà đã quên, Mặc Nhiễm là một người mà đến chính hắn, y còn xuống tay được.

Trong lòng một cuộn chỉ rối, ý thức có chút mơ hồ, bỗng ngực đau nhói, phun ngay ra một ngụm huyết hồng.

Hắn cố chống đỡ để không ngã xuống đất, đứng ở góc tường nghe hết cuộc nói chuyện của bọn họ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#zsww