Chương kết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hoa lê nở.

Ngoài cửa sổ hoa lê như tuyết, như một trận tuyết cuồn cuộn mênh mông, nhuộm thế giới nho nhỏ có kích thước bằng một ô cửa sổ của Tạ Doãn thành một mảnh thánh khiết.

Lại nở hoa rồi à.

Chạng vạng, Tạ Doãn tỉnh, hắn hơi nâng tay, ý bảo Lê Ảnh đỡ hắn ngồi dậy, ngủ liên tiếp mấy ngày, hắn chợt thấy tinh thần sáng láng, đau ốm cũng có vẻ giảm đi.

Hắn kéo ống tay áo Lê Ảnh, hỏi A Vân đâu?

Lê Ảnh cúi đầu trả lời hắn, A Vân đi lấy quần áo và đồ trang sức mới rồi.

Tạ Doãn khẽ cười, ngước mắt nhìn ngọn cây treo một chuỗi đèn phượng hoàng, những lời muốn nói của cả một đời như ẩn như hiện mà trôi trong gió.

Nguyện kiếp sau... tái ngộ Mặc Nhiễm, không gặp đế vương.

Nghĩ đến đây, hắn không thể không trào phúng mà cong môi cười.

Mặc Nhiễm, ngươi xem, ta còn yêu ngươi.

Cho nên đã định sẽ bại dưới tay ngươi.

Cả đời ta mệnh không do mình, chỉ nguyện kiếp sau không chịu câu thúc, tự tại như gió, không sinh vào nhà đế vương nữa, dù là làm một nụ hoa ôm gió, lay lắt rồi hóa bùn cũng là cả đời xán lạn, chết có xá gì.

Một sợi nắng cuối cùng ở chân trời bị tầng mây nuốt mất, tiếng khóc thảm thương phá tan tĩnh lặng, như một ánh nến ngay trước khi lụi tắt, vừa thiêu đốt vừa thê lạnh.

Lê Ảnh hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn người nọ trên giường, như một bộ sứ trắng đúc thành người, khuôn mặt được một lối vẽ tỉ mỉ tinh xảo phác họa, đã từng dữ dội hoạt bát tức giận, những biểu cảm cười nói tức giận mắng mỏ đều càng như rõ rành rành trước mắt, làm bộ dạng lúc nhắm mắt càng thêm nhợt nhạt.

Hắn như một người giấy tinh xảo lại cứng nhắc, không có chút sinh mệnh, an an tĩnh tĩnh, lại đẹp đến không tưởng. Tất thảy tục vật trong tầm mắt đều làm bẩn hắn, tất cả ngôn ngữ đều là bôi nhọ hắn, hắn là thần tiên theo gió mà tới thuận gió mà đi, dung mạo tuyệt mỹ không hề chịu một chút mạo phạm nào, trầm tĩnh lại tốt đẹp, phảng phất như chỉ đang mơ một giấc mộng kiều.

Hắn vốn nên tiên y nộ mã, tiêu sái bữa bãi cả đời, lại vì sinh ở đế vương, lại bị vây khốn trong lòng quân vương.

Tạ Doãn đại khái là thần tiên tới nhân gian du ngoạn một vòng, thần tiên đi rồi, ấy là trở về trời vậy.

Về với cực lạc tịnh thổ của hắn.

Nguyện ngươi kiếp sau không phiền không lo, không ràng buộc thế tục.

Hắn khi chết, bộ dạng như không vui không buồn, nghiễm nhiên nhìn thấu thế trần, lại ràng buộc với hồng trần, vì tình mà chịu bao thương tích.

Hắn chẳng lưu lại lấy một chữ, đến cả những bức vẽ nguệch ngoạc tùy ý lúc nhàn không có việc gì, thơ từ ca phú đều bị Nguyệt Trầm Vãn đáp ứng yêu cầu của hắn đốt sạch, thanh bạch mà tới, sạch sẽ mà đi, không mang theo nửa phần thương nhớ.

Thật là---

Thân kia trong sạch muôn vàn,

Đừng cho rơi xuống ngập tràn bùn nhơ. (*)

Lê Ảnh khóc hai mắt sưng như trái đào, ôm quần áo đồ dùng cũ của Tạ Doãn từng cái sửa sang lại, đặt vào hộp gỗ trầm hương, vốn định làm một mồ chôn di vật, lại bị Nguyệt Trầm Vãn ngăn lại.

E là có người sẽ muốn giữ lại những thứ này.

Mặc Nhiễm chiến thắng trở về là lúc, cả nước vui mừng, mà trong căn nhà trống rỗng kia, chỉ phảng phất còn sót lại một hơi thở của Tạ Doãn, chút hương khí yếu ớt không biết là gì, giờ đã không còn nắm được nữa.

Sang năm đào lý trổ hoa,

Sang năm buồng gấm biết là còn ai? (*)

Hắn không thể chờ được bé hồ ly, cũng không thể chờ được đại hồ ly của hắn.





Năm Nguyên Hi thứ chín, Chiêu đế Mặc Nhiễm băng hà.

Cái chết của Mặc Nhiễm thành bí ẩn muôn đời, có người nói, hắn quá sức mệt nhọc, hao hết tinh lực mà chết; cũng có người nói, hắn dùng đan dược cầu trường sinh bất lão, trúng độc mà chết, sách sử không ghi lại, cũng mặc kệ khen chê.

Chỉ Giang Hòa biết, lúc Mặc Nhiễm băng hà, khóe môi mỉm cười, phảng phất như đã rơi vào một mộng cảnh mỹ lệ vô ngần.

Trong mơ, ước chừng có một cái tên hắn vẫn luôn tâm niệm.

Hóa ra là:

Thấm chi trời đất dài lâu,
Giận này dằng dặc dễ hầu có nguôi.











(*) Trích từ Táng hoa từ, hay Khúc hát chôn hoa, khúc hát mà Lâm Đại Ngọc hát khi chôn những cánh hoa nở vào mùa xuân, Hồng lâu mộng, Tào Tuyết Cần.

(**) Trích Trường Hận Ca – Bạch Cư Dị, bản dịch Tản Đà, bản gốc là: Thiên trường địa cửu hữu thời tẫn, thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.


Kết: 23:38, 5/11/2022


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#zsww