Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửa hàng đồ lưu niệm.

- Anh Tiểu Khải, anh dẫn em đến chỗ này làm gì? - Dịch Dịch nhìn hàng hóa bày la liệt xung quanh hỏi.

Vương Tuấn Khải nhìn bao quát xung quanh một chút, chắc chắn không có ai, anh mới nhỏ giọng nói:

- Cho em tìm một thứ có thể ẩn thân lại có thể thuận tiện mang theo bên người, mau nhìn xem có cái gì em thích không?

Dịch Dịch nghe lời Vương Tuấn Khải, bắt đầu cẩn thận xem xét đồ vật trong tiệm, chỉ chốc lát sau, liền nghe được giọng cậu kích động:

- Anh Tiểu Khải, em thích cái này!

Vương Tuấn Khải đang cúi xem đồ liền ngẩng đầu lên, liền thấy Dịch Dịch mặt mày rạng rỡ, ngón tay thắng tưng chỉ vào một con gấu bông.

Con gấu này, thật là xấu a! Trong lòng Vương Tuấn Khải gào thét, để anh mang con gấu này đi học còn không bằng để cho anh cầm cái ô đi còn hơn!

Nhưng Dịch Dịch vô cùng kiên định nói:

- Em nhất định phải lấy con gấu này!

Vương Tuấn Khải bất đắc dĩ liếc mắt sang quầy hàng bên cạnh, lấy xuống cái móc điện thoại có đính một con gấu nhỏ, là con cùng loại với con gấu mà cậu thích. Anh đem móc điện thoại quơ quơ trước mắt Dịch Dịch:

- Mua nó được không?

Nói xong anh quay người đi về phía quầy thu ngân chuẩn bị thanh toán, vừa quay đầu lại, phát hiện Dịch Dịch vẫn còn đứng ở chỗ cũ chăm chú nhìn con gấu kia trong mắt tràn đầy khát vọng.

Vương Tuấn Khải lúc này chỉ còn biết cảm thán, cậu nhóc kêu Dịch Dịch kia nhất định là khắc tinh đời này của mình. Anh thở dài, từ trong đám thú bông lấy ra con gấu kia, hướng quầy thu ngân đi tới.

Dịch Dịch thấy Vương Tuấn Khải định mua con gấu kia, lập tức sung sướng nhảy cẫng lên ríu rít theo sau anh.

Cô nàng phụ trách thu ngân liếc nhìn cậu trai tuấn tú trước mặt, cười hỏi:

- Cậu là muốn mua cho bạn gái sao? Con gấu Kuma này rất được các cô gái yêu thích đó!

- Không phải đâu! Đó là mua cho em đó! - Dịch Dịch đứng cạnh Vương Tuấn Khải lên tiếng phản bác.

Người bình thường dĩ nhiên sẽ không nghe thấy tiếng của cậu, Vương Tuấn Khải gãi đầu một cái, mất tự nhiên nói:

- À, tôi mua cho em trai.

Cô thu ngân gật đầu một cái, nụ cười trên mặt vẫn không giảm:

- Vậy em trai cậu nhất định rất dễ thương.

Nghe được người khác khen Dịch Dịch dễ thương, Vương Tuấn Khải không tự chủ được cong cong khóe miệng, ánh mắt cưng chiều nhìn bé trai bên cạnh, ừ, quả thật rất đáng yêu.

Cô gái sau khi check giá xong ngẩng đầu vừa hay bắt gặp được nét cười của anh, xoát cái mặt đỏ bừng, cậu trai này, cười lên trông thật đẹp mắt.

Vương Tuấn Khải nhận túi đồ, cười nói "Cảm ơn", ngay dưới ánh mắt nhiệt tình của cô thu ngân mang Dịch Dịch ra khỏi cửa hàng đồ lưu niệm.

Dịch Dịch đi bên cạnh người Vương Tuấn Khải, giọng vui sướng nói:

- Tiểu Khải, tỷ tỷ kia khen em đáng yêu đó!

Vương Tuấn Khải không trả lời cậu, hỏi ngược lại:

- Em định làm gì với con gấu này, em lại không sờ được nó?

Trên mặt Dịch Dịch một chút biểu tình thất vọng cũng không có, cậu vui vẻ nói:

- Buổi tối em có thể tá túc ngủ bên trong gấu bông, ban ngày liền núp ở vào móc điện thoại đi học cùng anh!

Từ nay về sau, trên đầu giường Vương Tuấn Khải xuất hiện thêm một con gấu bông, mặc dù anh cảm thấy con gấu này trông vừa ngu vừa xấu, nhưng nghĩ đến đây là giường của Dịch Dịch, anh lại yên lặng nhẫn nhịn cảm giác xúc động muốn ném quách con gấu này ra ngoài!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net