4.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“ Cậu như thế nào hôm nay lại tự mình đến? Tôi còn cho rằng người vợ mới cưới kia của cậu sẽ đi theo hầu hạ cậu đấy chứ!”

Nghe được tin Tiêu Chiến đến, Uông Trác Thành lập tức buông bỏ công việc, đi tới văn phòng của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến chỉ là lườm anh một cái, lại cúi đầu tiếp tục phê công văn chỉ thị, lười trả lời vấn đề này.

“ Tốt thôi, có điều tôi cảm thấy cậu hẳn là nên nghỉ ngơi thêm vài ngày rồi lại đi làm”. Nhìn người kia ngồi trên xe lăn, Uông Trác Thành nhìn thế nào cũng thấy không vừa mắt.

“ Công ty cần tôi.” Nhàn nhạt nói một câu như thế, phảng phất cùng với đống công văn trên bàn được ánh mặt trời chiếu rọi.

“ Cậu nói như vậy, thật giống như xem tôi là khúc gỗ mục, tốt xấu gì tôi cũng liều sống liều chết mà hoãn lại cái hợp đồng bên Anh quốc kia đó!” Anh thật sự là bận đến nỗi thiếu chút nữa ném vợ đi luôn đây!

“ Cho nên đây là thời cơ cho tập đoàn Vương thị thể hiện!” Tiêu Chiến kéo khóe miệng bên trái, không cảm kích chút nào.

“ Cậu nói như kiểu tất cả mọi người đều đang bán đứng cậu vậy, thế nhưng cậu không thể phủ nhận Vương thị về mặt tài chính đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều, cậu nếu như không cảm kích, cũng không nên nói khó nghe như vậy”.

“ Cho nên tôi đã đồng ý kết hôn cùng Vương Nhất Bác, không phải sao?” Tiêu Chiến nghĩ đến Vương Nhất Bác to gan can thiệp mọi thứ của hắn, hắn liền tức giận đến nghiến răng.

Rất ít khi nhìn thấy bạn thân tám ngọn gió thổi tới tâm cũng không động, chỉ có thấy một người động một cái liền tức giận. Uông Trác Thành luôn cảm thấy bầu không khí giữa Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, rất vi diệu.

“ A Chiến, thành thật mà nói cậu rất chán ghét Vương Nhất Bác sao?” Anh là cho rằng tương lai đôi phu phu này, trên thái độ là bạn tốt gắn bó, chỉ cần Tiêu Chiến chịu vứt đi định kiến, thì đối với Vương Nhất Bác sẽ tốt hơn.

Vương Nhất Bác không phải kiểu người bá đạo, việc cậu cưỡng ép Tiêu Chiến kết hôn với mình, nhất định là có lý do, coi như A Chiến thật không cách nào có thể yêu cậu ta, bản thân mình cũng tin tưởng bọn họ có thể làm bằng hữu, gặp nhau rồi cũng có lúc chia tay.

Câu tiếp theo liền muốn nói ra chữ “Đúng”, cứ thế mà dừng ở bên miệng Tiêu Chiến. Hắn đối với Vương Nhất Bác tuyệt không phải chán ghét, mà là, mà là....

Tiêu Chiến càng không có cách nào nói một câu hoàn chỉnh, có thể hình dung cảm giác của hắn đối với Vương Nhất Bác.

“ Tôi không thể chấp nhận sự thao túng của bất cứ ai” Đúng, chính là như thế, phản cảm đối với Vương Nhất Bác cũng là lẽ thường.

“ Tôi lại cảm thấy câu ta chỉ là quan tâm cậu.” Ít nhất từ chỗ mình quan sát, hành động của Vương Nhất Bác đều muốn tốt cho Tiêu Chiến.

“ Vậy cậu ta vì cái gì mà không kết hôn với người khác, mà nhất quyết chọn tôi?” Đây là chuyện Tiêu Chiến hận nhất, hắn uất ức vì ngay cả cơ hội chọn lựa một nửa của mình cũng không có.

“ Cái này phải hỏi cậu”, Uông Trác Thành cười cười, có ý riêng, “ Cậu không thấy cậu ta tính tình thẳng thắn rất đáng yêu sao? Lớn lên cũng rất đẹp nha! Mặt mày đẹp đẽ, da trắng chân dài, hiển nhiên là một đóa hoa cao lãnh. So với cậu còn nhỏ hơn sáu tuổi! Cứ như vậy bị cậu trâu già gặm cỏ non a!”

“ Tôi lại cảm thấy không vui” Tiêu Chiến mắt trợn trắng nhịn xuống kích động, nhưng không thể phủ nhận, Vương Nhất Bác lớn lên trông rất đẹp, lại còn có má sữa, miệng cũng đô đô, vô cùng đáng yêu, làm cho người ta không nhịn được muốn cưng sủng cậu....

Mình làm sao mà có thể có loại ý nghĩ này! Tiêu Chiến vội vàng lắc đầu muốn đem ý nghĩ hoang đường vứt ra khỏi đầu.

“ Thật một chút cảm giác đều không có? Cậu làm hòa thượng nhiều năm như vậy, bây giờ người vợ danh chính ngôn thuận của cậu là một tiểu mỹ nhân, không thân cận một chút rất đáng tiếc....”

“ Tôi sẽ không đụng vào cậu ta”. Nghĩ đến tình cảnh hôm nay Vương Nhất Bác nằm trên người mình, Tiêu Chiến không phủ nhận chính mình có ham muốn, nhưng đụng vào Vương Nhất Bác liền không có đường lui, mình nhất định sẽ không theo ý cùa cậu ta....

“ Tôi chán ghét mọi thứ của cậu ta, Trác Thành, tôi tuyệt đối không đụng vào cậu ta, tuyệt đối không!”

Nhấn mạnh nhiều lần như vậy, tựa như đang nhắc nhở chính hắn, Uông Trác Thành nhìn vào mắt hắn, có thâm ý khác cười một tiếng, “ Nói đi cũng phải nói lại, cậu trước kia thật không quen biết cậu ta?”

“ Không quen biết”. Lời nói của Tiêu Chiến rất quả quyết, trong lòng mơ hồ tựa như cảm thấy không phải như vậy.

“ Phải vậy không?” Uông Trác Thành vốn muốn nói ra tình hình thực tế Vương Nhất Bác đã nói với anh, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn ngậm miệng. Dù sao đây là chuyện giữa phu phu bọn hắn, Vương Nhất Bác không nói rõ nhất định cậu là có lý do, chính mình chỉ cần im lặng xem biến đổi là được rồi.

“ Thôi, đừng có lại nói tới người kia”. Vừa nghĩ tới Vương Nhất Bác, trong lòng liền phiền muộn, Tiêu Chiến cầm lấy một bản văn kiện, đưa cho Uông Trác Thành.

“ Đây là bản thảo công bố hộ báo chiều nay, cậu xem qua có vấn đề gì hay không.”
Uông Trác Thành nhíu mày nhận lấy, “ Cậu thật muốn có mặt? Kỳ thât để tôi đến là được...”

“ Đối với ngoài kia Tổng giám đốc là tôi không phải cậu, tôi đứng ra ít nhất sẽ không để bên đầu tư cho là tôi sắp chết, đối với việc giá cổ phiếu của công ty về mức ổn định chắc chắn có hiệu dụng”. Nếu không mau chóng đem giá cổ phiếu kéo lên, công ty khoa học kỹ thuật Chiến Thành của bọn hắn nhất định sẽ mai danh ẩn tích.

“ Nhưng thương thế của cậu còn chưa hoàn toàn tốt lên”. Uông Trác Thành biết lòng tự trọng của bạn thân lớn bao nhiêu. Chỉ là vì đi lại không tiện, trước mặt truyền thông xa hội đại chúng, ít nhiều trong lòng của hắn cũng đã tổn thương không nhỏ.

“ Trác Thành, tôi muốn qua nửa năm nữa, thậm chí là một năm, tình trạng của tôi cũng chưa chắc sẽ tốt hón bao nhiêu, cho nên nhanh chóng mở họp báo, tổn thất của công ty cũng sẽ ít đi một chút”. Nghe bác sĩ nói về thương thế của mình xong, chính Tiêu Chiến cũng đã sớm không còn hi vọng quá nhiều. Nếu không phải Vương Nhất Bác người kia đả kích hắn, hắn ngay cả việc tập vật lý trị liệu cũng không quá nguyện ý.

Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác quan tâm đến thương thế của hắn so với hắn còn nhiều hơn, hắn nghĩ bể đầu cũng không nghĩ ra ý đồ của Vương Nhất Bác là gì. Thế nhưng những biểu hiện của người đó là thật không có một chút nào ghét bỏ hắn.

Không có ai sẽ vô duyên vô cớ đối tốt với người khác, Tiêu Chiến không muốn thừa nhận việc Vương Nhất Bác nói thích mình, dù sao ý đồ của Vương Nhất Bác, thời gian về lâu về dài cũng lộ ra mà thôi.

Uông Trác Thành nghe được hắn nói có chút tự giễu, biết lúc này khuyên hắn cũng vô dụng. Bất quá anh tin tưởng Vương Nhất Bác sẽ ở bên Tiêu Chiến đóng vai trò rất quan trọng cùng hắn vượt qua cửa ải khó khăn hiện tại.

“ Cậu đã kiên trì muốn có mặt”. Uông Trác Thành giơ lên bản thảo tin tức của Tiêu Chiến, “ Vậy liền có mặt đi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net