Đệ thập lục chương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16:Trong bất kì trường hợp nào,họ đều có thể tạo ra những bông hoa ấm áp cùng rực rỡ vô cùng

      Đến khi Tiêu Chiến đi ra,Vương Nhất Bác đang đứng cạnh cửa sổ đưa lưng về phía anh,không biết có phải lúc diễn Lam Vong Cơ đã tạo thành thói quen hay không,tay trái hắn nắm lại để sau lưng,khiến dáng người thanh tú cao ngất của hắn càng thêm nổi bật.

   Tiêu Chiến qua đó cùng hắn sóng vai: "Đang nhìn gì vậy?"

   "Nhìn anh."

   "A?" Tiêu Chiến đầy mờ mịt nhìn ra hướng cửa sổ,liền thấy bóng dáng phản chiếu qua cửa kính giống mình đang hoảng hốt nhìn nhau qua đôi mắt sáng quắc như sao đêm, "Khụ khụ khụ......"

   Vương Nhất Bác nghiêng đầu nhìn Tiêu Chiến,bởi vì thấy đối phương như sắp sặc tới nơi mà đắc ý không thôi.

   "Chịu không nổi em!" Tiêu Chuyến huých vai hắn,cũng không rõ có vài phần bất đắc dĩ cùng xấu hổ xen nhau.

   "Hiện tại liền chịu không nổi?Vậy phải làm sao bậy giờ a?Em còn định quấn lấy anh cả đời đó nha?" 

   "Khụ khụ,chung quy rồi cũng quen thôi."

   "Thật vất vả cho Tiêu lão sư rồi."

   "Thỉnh Vương lão sư thủ hạ lưu tình!"

   Nói xong,hai người nhìn vào sâu thẳm trong mắt nhau,nhìn nhau cười.

   Vô luận là lời tâm tình hay trêu chọc,hai người chính là trời sinh một cặp,và,trong bất kì trường hợp nào,họ đều có thể tạo ra những bông hoa ấm áp cùng rực rỡ vô cùng.(Kiểu không khí hường phấn của đôi tình nhân ấy :))) )

   "Ngày mai còn phải ghi hình 《Cực hạn thanh xuân》phải không?"

   "Ân,hôm nay diễn tập."

   "Cho nên là vì thế mà bị thương sao?" Tiêu Chiến ra sức mà bĩu môi,nhìn tấm băng OK(???) trên chân Vương Nhất Bác, "Ngày mai mặc quần dài đi!Dù sao cũng đừng ỷ mình tuổi còn trẻ mà làm càn a,lộ trình được sắp đặt trước nhanh như vậy,hoạt động cường độ còn lớn như vậy,ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có......"

   "Đau lòng sao?" Vương Nhất Bác đánh gãy lời mấy lải nhải quan tâm của anh.

   Tiêu Chiến ngẩn người,có chút xấu hổ cúi đầu,gật gật đầu:"......Ân,đau lòng."

   "Phải kiếm thật nhiều tiền,về sau mới có thể nuôi anh a."

   "Anh có thể tự nuôi sống mình,nuôi anh cũng không tốn bao nhiêu đâu."

   "Đúng,Tiêu lão sư ôn uyển cư gia*."

   "Assi!" Tiêu Chiến nhe ra răng thỏ bất mãn chống đối, "Ôn uyển cư gia,bất ti bất kháng**,là yêu cầu của em đối với anh hả!"

= = =

*Ôn uyển cư gia: ấm áp dịu dàng,chăm lo cho gia đình.

**Bất ti bất kháng: Không kiêu ngạo,không siểm nịnh.

= = =

   "Ừm,anh phụ trách ôn uyển cư gia,em sẽ là bất ti bất kháng,hoàn mỹ!"

   "Em!"

   "Ha ha ha......"

   Vương Nhất Bác nhớ tới thời điểm còn quay phim năm ngoái,thân thể hắn lúc đó chịu không nổi,hay phải truyền nước muối,tay còn đầy vết kim tiêm,người trước mặt này cũng là loại bộ dáng giống như giây tiếp theo sẽ thấy hắn khóc ra đến nơi,cứ như người bị thương rồi bị bệnh không phải Vương Nhất Bác mà là Tiêu Chiến vậy,vì thế hắn dần cảm thấy những thương tổn kia cũng không quá đau,chính mình lại càng không thấy quá mệt mỏi.

   Anh luôn ôn nhu như vậy,có thể tự an ủi cùng chiếu cố chính mình,sinh nhật năm ngoái trực tiếp bị ăn mắng,cũng là anh lừa hắn đến hả hê,dùng con bọ nhỏ dọa hắn,bất quá cũng chỉ là muốn giúp hắn gạt bỏ đi những nản lòng mà thôi.

   "Thực nhớ bầu trời sao ngày đó a,đáng tiếc trời Thượng Hải hôm nay u ám,cái gì cũng chẳng thấy."

   "Đúng vậy!" Tuy rằng Vương Nhất Bác không nói rõ ngày đó là ngày nào,thế nhưng Tiêu Chiến lại biết rõ,sâu thẳm ở tận nơi đáy lòng của hai người đều cất giữ bí mật giống nhau,lối suy nghĩ cũng là trăm phần trăm ăn ý.

   Nói đến sinh nhật,Tiêu Chiến lại nhớ tới chuyện sinh nhật Vương Nhất Bác nói đến trong cuộc PV mấy ngày trước,liền hỏi: "Sinh nhật năm nay của em là ở trường đua sao?"

   "Ừm."

   "Đến lúc đó có lẽ anh phải đi quay phim rồi." Tiêu chiến bấm đốt ngón tay,yên lặng tính toán.

   "Không sao đâu,dù sao em nếu em có nguyện vọng trong sinh nhật,nó cũng sắp thực hiện được rồi."

   "Nguyện vọng gì vậy?Đúng rồi,em có muốn quà gì không?Anh......"

   "Không phải đã nói rồi sao?Anh tặng gì em đều thích,đương nhiên,nếu anh đem chính mình tặng cho em,em liền càng vui hơn."

   Nói thẳng ra như vậy,khiến Tiêu Chiến nhất thời không biết nên trả lời như nào,nhưng người thiếu niên có vẻ rất muốn anh đáp lại,hảo chỉnh dĩ hạ*** mà nhìn anh,khóe mắt chân mày đều là ý cười,mắt phượng hẹp dài như là có thể thay thế cho những ngôi sao thiếu vắng đêm nay,lấp lánh đến chói mắt.

=     =     =

***Hảo chỉnh dĩ hạ: miêu tả dáng chỉnh tề mà ung dung, bắt nguồn từ Xuân Thu – Lỗ – Tả Khâu Minh trong Tả truyện · Thành công thập lục niên

=     =     =

   "......Của em......" Tiêu Chiến không dám nhìn lại,lùi lại phía sau từng bước một,nói ra mấy lời nỉ non nhỏ nhẹ không rõ lắm.

   "Cái gì?Em nghe không rõ?"

   "Anh nói,anh đã là của em rồi."

   "......Oa nga!Tiêu lão sư anh đừng như vậy,anh như vậy em sẽ không nhịn được đâu!"

   "Cái......Cái gì a?"

   "Mặt chữ ý tứ a!"

   "Em là Pikachu à?Không chỉ toàn thân đều là màu vàng,trong óc cũng là toàn phế liệu màu vàng sao?"

   "Đúng a! Vương Nhất Bác tiến lên,nhìn thẳng vào đôi mắt bối rối của Tiêu Chiến, "Vậy anh đã bị em giật điện chưa?"

   "......Anh....." 

   "Được rồi,xem anh khẩn trương chưa kìa,đừng nghĩ nhiều,anh hôm nay quay phim cũng mệt rồi,đi ngủ sớm một chút đi!"

   "Hôm sinh nhật em,anh nhớ chúc mừng em trên Weibo a!"

   "Không!"

   "Vì sao a?Em cũng đã mang anh đến Thiên Thiên Hương Thượng a,chúng ta quan hệ tốt như nào mọi người đều biết rồi,phát một bài cũng đâu có gì a?Cần gì phải ở trên Weibo giả bộ không quen a?"

   "A.....Em muốn anh phát cái gì?Nhất Bác đệ đệ của anh sao?Anh cũng không phải Chính ca của em,Chính ca của em sẽ phát cái đó!"

   Vương Nhất Bác xoay người lại,như là đột nhiên nhớ tới cái gì,hắn mở điện thoại ra lướt lướt Weibo tới ngày 30 tháng 12 năm 2018,ngày đó hắn phát phúc lợi chúc mừng,viết là: "Chúc Chính ca của em sinh nhật khoái hoạt".

   "......Chiến Chiến,anh đang ghen a!"

   "Ai thèm ghen?"

   "Cho nên anh ngày hôm sau liền phát phúc lợi Mang không đi vậy thì ở lại 2018 đúng không?"

   "......Em......Em xem rồi?"

   "Em đương nhiên......Ha ha ha ha ha ha ha cười chết em ha ha ha ha hóa ra là vậy ha ha ha ha đồ ngốc....."

   "Có cái gì buồn cười a?Ngậm miệng lại được không?Còn không mau đi ngủ?"

   "Không thể!"

   "Uy uy uy......"

* * *

#Bản gốc

1609 từ

2019-09-08 18:35:34

#Bản dịch

1229 từ

2020-02-05 15:58:35

= = =

Mịe,đoạn kia tưởng ca  định giao thân cho hắn luôn :)))))))

Bà tác giả mới thay ảnh bìa,có vẻ hơi mờ nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net