Phiên ngoại 2: Câu chuyện đêm 30-08

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả có điều muốn nói:

Buổi tối 30-08,song song với việsố điện thoại bị lộ còn có cả chuyện lên hotsearch 

____________________________________________________

Bởi vì tình yêu ,

Có thể khiến lòng anh nhuộm đẫm những ấm áp em trao,

Có thể khắc sâu sự dũng cảm của em vào tim anh,

Đời này kiếp này

Cùng nhau thành tựu,

Cùng nhau tỏa sáng...

*      *     *

   Tay để hờ trên chuông cửa,Tiêu Chiến thủy chung không chịu ấn xuống,trong kiểu đêm khuya tĩnh lặng như này,tiếng chuông cửa đại khái là giống như âm thanh sắc nhọn đặc biệt chói tai như khi cây kim chợt xẹt qua thủy tinh,đối với Vương Nhất Bác hiện tại có vẻ......vô cùng......

   Vì thế anh lấy chìa khóa ra,do dự mãi cuối cùng vẫn nh tra vào.

   Lần trước anh tới đã bấm chuông cửa rồi,thiếu niên kia ra mở cửa liền mang theo vẻ mặt ủy ủy khuất khuất hỏi anh tại sao có chìa khóa mà không tự mở?Vì cái gì hả?Đại khái là vì nếu chính mình chọn tự mở,liền sinh ra cảm giác cứ như nơi này là nhà của mình vậy,làm cho người ta vô cùng ngượng.

   Trong nhà sáng quắc,cứ như là Vương Nhất Bác bật hết tất cả đèn trong phòng lên vậy,cho nên vô cùng rõ ràng và sáng sủa,Tiêu Chiến tháo giày ra chạy vào trong.

   Phòng ngủ,không có ai;

   Phòng đọc sách,không có ai;

   Phòng bếp,không có ai;

   Phòng ăn,không có ai;

   Người đâu,đi đâu mất rồi?

   Vương Nhất Bác đang an vị ngồi trên sô pha,nhìn Tiêu Chiến như nhìn một tên ngốc chạy tới chạy lui,gấp đến nỗi sắp xoay vòng luôn rồi,tới tận khi nhìn thấy anh định vén cả rèm lên để tìm,mới nhịn không được mà mở miệng: "Anh đang làm gì vậy?Tìm fan tư sinh sao?"

   Tiêu Chiến nhảy dựng lên cả người áp sát vào tường,run rẩy quay đầu lại,liền thấy hắn: "Em em em......Em ở đây từ lúc nào vậy hả?"

   "Em vẫn luôn ở đây mà!Sau đó tự nhiên thấy một tên ngốc vẻ mặt vô cùng lo lắng chạy vào,chạy tới chạy lui chả biết đang tìm cái gì."

   "Sao em không lên tiếng?"

   "Em còn không ngờ tới là anh tự mở cửa vào cơ đấy,có chút bất ngờ thế mà anh còn không nhận ra sự hiện diện của em sao?"

   Thật là đèn sáng quá cũng khổ,Tiêu Chiến bất đắc dĩ cười cười,nhẹ nhàng thở hắt ra,Vương nhất Bác cũng không khác anh là mấy.

   "Em không sao chứ?" Tiêu Chiến chỉ chỉ điện thoại Vương Nhất bác tùy tiện để trên bàn uống nước,nhất thời không biết nên nói gì.

   "Không có gì,em đặt chế độ máy bay rồi,cũng tạm,ít ra còn có wifi mà chơi game.Anh thì sao?"

   "Anh......Anh vẫn ổn,anh cũng không đến nỗi đấy."

   Vương Nhất Bác chìa tay ra: "Đưa đây." Nhận lấy điện thoại Tiêu Chiến ái ngại đưa cho,mở nhật kí cuộc gọi ra,đôi lông mày thanh tú nhăn lại,bất chợt không biết nên nói gì,sợ nói ra cũng chẳng phải mấy lời dễ nghe,nên hắn trầm mặc nắm chặt tay trả lại cho đối phương,rồi ngồi lại chỗ cũ.

   Tiêu Chiến tiến tới ngồi bên cạnh hắn,vai kề vai,tay cạnh tay,không nói gì.

   Vương Nhất Bác đành phá vỡ màn trầm mặc này trước,cầm điều khiển lên: "Chúng ta tìm phim điện ảnh gì xem đi."

   "Được.Xem phim kinh dị đi!"

   "Tay Vương Nhất Bác dừng lại đôi chút,nghiêng đầu nhìn anh: "Tiểu tổ tông nhà anh,có cần phải làm thế không hả?"

   "Em không nghĩ rằng nó có thể giúp ta phát tiết một chút sao?"

   "Không hề,nếu để phát tiết thì chơi game có phải hơn không."

   "Vậy đánh một ván với em."

   "Ha......Ha......Anh?Em sợ anh càng bức bối hơn ấy."

   "......Đây là thái độ đối với người tới an ủi em sao?"

   "Anh đến để an ủi em?Vậy anh an ủi đi,em nghe," Vương Nhất Bác khoanh tay lại,nghiêng đầu nhìn Tiêu Chiến,đuôi mày khẽ nhếch lên,phô ra bản mặt cợt nhả trêu ngươi.

   "Thật là......" Tiêu Chiến cũng không khách khí với hắn,huých vai vào cách tay hắn.

   Vương Nhất Bác cứ thế ngã xuống,sau đó giơ chân lên,đặt lên đùi Tiêu Chiến, "Ha ha ha ha......" Hắn cười vô cùng thoải mái,cười đến nỗi bả vai run lên,không thể kiềm nén.

   Tiêu Chiến dựa lưng vào sô pha,đột nhiên cảm thấy vô cùng hạnh phúc——Tựa như chỉ cần có đối phương bên cạnh,chỉ cần chạm vào cơ thể đối phương cảm nhận độ ấm,là có thể khiến người ta cảm thấy an tâm vô cùng,như thể phiền não gì cũng có thể vứt hết ra đằng sau,đúng vậy,làm gì có thứ phương pháp nào giúp phát tiết tốt hơn việc vui vẻ mà cười to một tiếng chứ.

   Nghĩ cười thế là đủ,Vương Nhất Bác mở miệng hỏi: "Tại sao anh còn giữ liên lạc với mấy người bạn trước đây?"

   Tiêu Chiến méo mặt......Nhìn hắn,khó hiểu.

   Vương Nhất Chìa chìa điện thoại ra: "Trong hotsearch của anh,có người nói công ty yêu cầu anh xóa bỏ thông tin liên lạc với bạn bè trước kia của anh,xong anh lại thêm lại từng người một."

   "Hơ......" Tiêu Chiến gật gật đầu,thả lỏng mặt mày,hai tay thay nhau xoa nhẹ bắp chân Vương Nhất Bác,như là đang xoa lông cho cún con vậy,anh đắn đắn đo đo tìm từ thích hợp để nói, "Chỉ là anh cảm thấy,anh sẽ không ở lại giới giải trí quá lâu nữa.Dù sao cũng sẽ trở lại làm người bình thường như trước đây thôi.Mà sau khi rời ngành này,sẽ ngoan ngoãn làm theo lời cha mẹ,đi du lịch một chuyến rồi trở về.Cho nên cũng không định cắt đứt quan hệ với những bạn bè trước kia." 

   "Trở về làm thiết kế sư sao?"

   "Ừm......đã dùng gần nửa cuộc đời để đi trên con đường này cũng khá thành tựu rồi,tuy rằng hiện tại lại thay đổi đường đi,nhưng mà dù sao vẫn luôn là chính anh tình nguyện lựa chọn."

   Vương Nhất Bác nhìn đèn chùm trên trần nhà,ánh đèn lung linh sáng chói,khiến hắn nhịn không được phải giơ tay lên che chắn mắt: "Anh tuyệt vời đến thế,mỗi một việc anh làm,đều có thể hoàn thành vô cùng suôn sẻ,có thể bước tiếp đến hiện tại,vậy là anh đã làm vô cùng tốt rồi."

   Đột nhiên bị trêu ghẹo đến đánh rắm cũng ra cầu vồng,Tiêu Chiến ngượng ngùng phủ nhận,nói: "Em cũng vậy mà.Anh thấy fan của em đều nói Vương Nhất Bác ngoại trừ việc cưới anh ra cái gì cũng làm được."

   "Sẽ cưới anh."

   "Ừm?"

   "Chỉ cần là anh,việc gì em cũng làm được,không chỉ có thể rước anh về dinh thôi đâu.Cho nên dù anh ra sao thì vẫn luôn có thể dựa dẫm vào em.Suy cho cùng,vai của em vẫn luôn rộng hơn anh mà."

   "Vương Nhất Bác,nếu em không phải kiểu có ham muốn thắng bại cao,chuyện gì cũng lôi ra battle với người ta,chắc chắn là đáng yêu hơn nhiều rồi đấy."

   "Hiện tại em không đáng yêu sao?" Thiếu niên bĩu môi,nhìn như đang ủy khuất nhíu nhíu mày,giương đôi mắt tội nghiệp lên nhìn anh.

   "Đáng......Đáng yêu."

   "Đương nhiên rồi." Vương Nhất Bác vô cùng thỏa mãn thu hồi lại mode Vương Điềm Điềm,cong chân lên,dùng bàn chân cọ xát thắt lưng Tiêu Chiến,Tiêu Chiến không chịu nổi cảm giác ngứa ngáy này,bắt lấy cái chân không an phận của hắn: "Chân thối đã rửa chưa?Đừng có đụng vào anh."

   "Rửa sạch là có thể đụng sao?"

   "......" Không nói đạo lý!

   "Nếu có ngày anh chọn trở lại cuộc sống bình thường,rời khỏi cái vòng luẩn quẩn bề bộn mà huy hoàng này,em cùng anh đi có được không?"

   Tiêu Chiến vốn muốn nói rằng cuộc sống của em,em còn nhiều thời gian,còn có tiền đồ tỏa sáng vô hạn,em không nên như anh.Nhưng cuối cũng lại như trước im lặng không nói gì,sau liền hóa thành một câu ôn hòa ấm áp: "Được."

    "Chúng ta sẽ nuôi một con mèo cả một con cún nữa."

   "Được."

   "Buổi sáng lúc em ra ngoài,anh đưa em một cái bàn chải để em chải lông mèo."

   "Được......Không đúng,sao anh lại......"

   "Buổi tối khi em về đến nhà,anh phải làm một bữa cơm thật ngon ở nhà chờ em đó."

   "Này......Vương Nhất Bác.Anh cảm thấy không đúng lắm nha."

   "Anh cũng có thể chờ em về nhà rỗi hẵng nấu ăn,em sẽ giúp anh đeo tạp dề."

   "......"

   "Ăn cơm xong chúng ta nằm ngồi như bây giờ,trò chuyện về mấy chuyện vặt vãnh trong ngày,oán giận về những phiền não trong cuộc sống,anh có thể ôm mèo,xoa xoa đầu cún con của anh."

   "......Được."


   Tiêu Chiến tắt từng cái đèn một,khiến cho ban đêm trở về gam màu tối mò như cũ,rồi trở lại phòng,nằm cạnh Vương Nhất Bác.

    Vương Nhất Bác xoay người lại,ôm lấy tay Tiêu Chiến,tựa trán lên vai anh,hô hấp vững vàng ở trên cánh tay của anh.

   "Cơn gió mùa hạ ,thật là một bài hát vô cùng hay nha."

   Cái tay đang định với lấy chăn đột nhiên cứng đờ,ra vẻ bình tĩnh mà ho nhẹ một tiếng,tiếp tục lấy chăn lên đắp,rồi mới trả lời: "Em đang nói cái gì?"

   Hôm nay em dùng acc clone của anh đi dạo chơi xem kịch một chút.A Lệnh phát tin mới,đoạn người nào đó nói em giống măng ấy."

   Tiêu Chiến trầm mặc,không biết là đang nhớ lại hay là lo lắng gì đó.

   "Sau đó bọn họ phát hiện,có người nào đó không ngừng xóa Weibo,rồi phát bài đăng đúng số 521 là khúc ca Cơn gió mùa hạ ,còn thêm một cái cây tre."

   "Ha ha ha,não bọn họ hoạt động ghê gớm thật,lá cây và cây tre đều mang cảm giác mùa hè,cho nên......"

   "Cho nên,cho em xem được không?"

   "......Ừm.Đó là chuyện Weibo thứ 18 của anh."(???)

   "......Anh còn giữ bao nhiêu bí mật như thế nữa hả?"

   "Hết rồi!"

   "Thật sự?"

   "Thật sự thật sự thật sự,nhóm mấy cô gái này đều điên hết rồi sao?Sức tưởng trượng phong phú ngút trời như vậy luôn hả?"

   "Em cảm thấy các nàng rât đáng yêu nha,chúng ta hẳn là nên phát phúc lợi cho các nàng mới đúng."

   "Cho nên đây là lí do hôm nay em chụp ảnh ván trượt đặt trước TV hả?"

   "......"

   "Vương Nhất Bác!Em khắc chế một chút có được không vậy?"

   "Không được!" Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên,trước khi Tiêu Chiến buông ra mấy lời oán giận,liền ngăn chặn miệng nhỏ của anh.

   Cây tre,thật sự là loại thực vật thần kỳ,bên trong trống rỗng bên ngoài lại thẳng đứng,vô cùng khí phách,không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh,rễ chôn sâu dưới lòng đất,tựa như những tưởng niệm tầm thường vô phương đè nén,không ngừng lan ra sinh trưởng,tượng trưng cho hy vọng của một sinh mạng mới từ nơi bùn đất lầy lội vươn lên,là măng.

=       =       =

#Bản gốc

2539 từ

2019-09-10 18:39:21

#Bản dịch

1856 từ

2020-02-19 17:56:20

=     =     =

A~,nhớ anh Chiến có nói: "Đừng gọi cho em ấy nữa,nếu muốn thì gọi cho tôi này"

Còn có ở tròng bài này: "Em cùng anh đi có được không?"

༼☯﹏☯༽

Đei thưa các chị :v

Cú rumor hôm nọ đã được Di Bỏ cofirm,cái phúc lợi nhắc bên trên đó.

Khẳng định cái ảnh chụp Vu Bân đang gặm thịt bò trên nền gạch mem đặc trưng đây :)))

Không biết anh Chiến làm mờ để làm gì,cho toang hơn à 😀

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net