TG1: Mỹ nhân bệnh tật bị ôm sai có ba anh trai bá tổng (31)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit thuộc về Cắn ngươi:3> trên Wattpad nhaaa

----------------------------


Lục Can hít ngược một hơi khí lạnh, sắc mặt dần trở nên khó coi, "Anh nói là cậu ta đã sớm biết chuyện ôm sai là cố ý?"

"Đúng. Cho nên hận thù của nó dành cho Lục Quỳnh sẽ ít à?"

"Nó sẽ bỏ qua cho Tiểu Quỳnh sao?"

"Nó vì cái gì mà hết lần này đến lần khác nhằm vào Tiểu Quỳnh?"

"Đó không phải là điều mà em ấy nên làm hay sao?" Lục Diễm đã bị làm cho ghê tởm, gã không muốn tiếp tục nghe Lục Du nói những lời đẹp đẽ giả tạo, cũng không muốn nhìn thấy Lục Can lại bị lừa thêm một vở kịch khác, trực tiếp vặn ngược lại Lục Du, "Cho dù Lục Bạch hận ai, cho dù Lục Bạch muốn trở về để làm cái gì, em ấy làm như vậy không phải đều là lẽ đương nhiên sao?"

"Anh lại tỏ ra thương tiếc cho Lục Quỳnh. Anh đừng quên, nếu không có nó, Lục Bạch vốn sẽ không phải nhận những khổ sở như vậy. Nếu không phải tại người cha đê tiện của nó, thì Lục Bạch làm sao mà đến cả tư cách sống sót cũng không có?"

"Tất cả mọi thứ của nó, đều là cướp được từ trong tay Lục Bạch!"

"Anh cả, anh biết không? Thầy thuốc trung y của Hạ lão gia đã xem qua cho Lục Bạch, thân thể của em ấy đã tổn hại quá nhiều rồi, Hạ gia chăm sóc tỉ mỉ như vậy là bởi vì nếu không cẩn thận thì Lục Bạch không thể sống quá 40 tuổi."

"Anh đã xem qua bức tranh em ấy vẽ chưa? Anh hiểu những tháng ngày em ấy đã từng trải qua rồi sao? Vốn dĩ, vốn dĩ cuộc sống của em ấy không nên là như vậy!"

Đè lại bả vai Lục Du, Lục Diễm cố gắng tìm ra một tia dịu dàng trong mắt hắn, "Em ấy là em trai ruột của chúng ta mà!"

Nhưng Lục Du không chút khách khí đẩy Lục Diễm ra, cười lạnh hỏi, "Mày khóc lóc cái gì? Chuyện tới nước này mày chẳng lẽ đã quên lúc trước mày đối xử với nó như thế nào, hai đứa chúng mày ai cũng không buông tha cho nó không phải sao?"

"Em..."

"Lục Diễm, mày cũng không phải là trẻ con. Mày vì cái gì mà khổ sở? Vì cái gì mà áy náy? Là bởi vì tình thân sao? Không, là bởi vì bọn mày thương hại nó, hơn nữa là vì cùng chung huyết thống."

"Nhưng nhìn thực tế mà xem, bọn mày và nó từng ở chung tới nhau à? Bọn mày thật sự hiểu rõ nó à?"

"Nếu nó không có một chút thủ đoạn thì làm sao chỉ mới gặp hai lần đã có thể thu phục được Hạ Cẩm Thiên vào tay, bằng lòng chắn đầu sóng ngọn gió cho nó?"

"Lục Bạch như vậy, nếu mày để nó quay về nhà, Tiểu Quỳnh còn có thể sống sót hả?"

"Cho nên anh liền phải cướp đoạt hết những quyền lợi mà em ấy vốn dĩ nên được nhận sao?"

"Đúng! Tao muốn làm như vậy đấy!" Giọng điệu của Lục Du vô cùng lạnh lùng tàn nhẫn, "Nó chỉ không có gia đình thôi, nhưng Tiểu Quỳnh chính là không còn mạng sống!"

"Huyết thống còn quan trọng hơn cả mạng người sao? Hơn nữa Tiểu Quỳnh vẫn là do chính tay bọn mày từng chút nuôi lớn!"

"Về phía Lục Bạch, bọn mày làm nhiều chuyện xấu với nó như vậy, nó có thể tha thứ cho bọn mày chắc?"

"Hà tất phải vì nội tâm áy náy của mình mà tổn thương người thân quan trọng nhất chứ?"

"..."

Không, không phải như thế.

Lục Can và Lục Diễm khiếp sợ vì đột nhiên bị vạch trần chân tướng. Bọn họ đều cảm thấy những lời nói của Lục Du đều là những luận điệu vớ vẩn nhưng trong lúc nhất thời lại không có cách nào để phản bác, thậm chí hoàn toàn không biết nên nói cái gì.

Đúng vậy, Lục Bạch và Lục Quỳnh chính là không chết không ngừng. Một người là em trai ruột từ trong vũng bùn bò ra, một người là em trai đơn thuần mảnh mai được bọn họ tự tay nuôi lớn. Vốn dĩ bọn họ còn có cơ hội nhưng hiện tại lại chỉ có thể lựa chọn một người.

Lúc trước bọn họ có thể không chút do dự lựa chọn Lục Quỳnh, còn bây giờ thì sao?

Đã biết nhiều chân tướng như vậy, bọn họ sao có thể không chút do dự mà tiếp tục tổn thương Lục Bạch, tiếp tục vứt bỏ em ấy chứ?

Lục Diễm siết chặt bàn tay, hỏi Lục Du, "Cho nên anh rõ ràng cái gì cũng biết, lại vẫn muốn đuổi cùng giết tận em ấy phải không?"

Lục Du trầm khuôn mặt không nói lời nào, như đang đợi Lục Diễm lựa chọn.

Lục Can hỏi Lục Du, "Không có biện pháp đẹp cả đôi đường sao? Tiểu Quỳnh dù sao cũng không làm gì sai, có lẽ Lục Bạch có thể..."

"Nếu nó có thể tha thứ, vì sao ngày đó còn báo án? Lục Can, mày có phải đã quên, bản án của mày còn chưa có kết thúc đâu!"

Lục Can giật mình một cái, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Đúng vậy, hắn thất thủ thiếu chút nữa đã bóp chết Lục Bạch, bản án này còn chưa có chấm dứt. Lục Bạch vẫn không rút đơn kiện, trước mắt chỉ là chưa đủ chứng cứ mà thôi.

Giống như Lục Du nói, Lục Bạch hận hắn thấu xương, dù cách nào cũng không có biện pháp làm cho mọi thứ trở lại bình thường như trước nữa. Lục Can hiểu rõ, hắn ngoại trừ nghe theo sự sắp xếp của Lục Du ra thì đã không còn con đường nào khác có thể đi.

Sự im lặng của Lục Can khiến Lục Diễm khiếp sợ, mà sự uy hiếp trắng trợn của Lục Du càng làm gã cảm thấy buồn cười đến cực điểm.

"Điên rồi, không phải tôi điên thì mẹ nó chính là các người điên rồi!" Nói xong, Lục Diễm không màng ông quản gia ngăn cản, quay đầu liền chạy ra khỏi nhà chính.

"Nhị thiếu! Nhị thiếu! Cậu chạy đi đâu vậy?" Ông quản gia đuổi theo Lục Diễm đến cổng lớn, chỉ nhìn thấy đuôi xe đã biến mất vào trong bóng đêm.

Trên tầng, Lục Can suy sụp dựa vào sô pha, một câu cũng không nói. Mà Lục Du thì quay trở về phòng Lục Quỳnh, sợ nửa đêm y bị sợ hãi làm cho tỉnh giấc.

Lục Can xuyên thấu nhìn qua cửa phòng không đóng kín, cuối cùng cũng hiểu lúc trước Lục Diễm chất vấn mình như vậy là có ý gì.

Đúng là không ổn. Đứa em trai đã hai mươi tuổi lại giống như một đứa trẻ to xác chui rúc trong lòng anh trai, hơn nữa ánh mắt của Lục Du khi nhìn Lục Quỳnh không phải như đang nhìn em mình, rõ ràng là mang theo tình dục.

Dạ dày Lục Can quay cuồng, nhịn không được vọt vào phòng tắm của chính mình, nôn thốc nôn tháo.

Quá ghê tởm. Hắn thật sự cảm thấy cả cái gia đình này đều quá ghê tởm!

Ở Hạ gia lúc này, Lục Bạch vẫn còn đang nhàn nhã đọc sách. Hệ thống kinh ngạc, "Từ từ, vì sao giá trị hảo cảm của bọn họ đều tăng lên vậy nè?"

"Lục Du vẫn là số không à?"

"Sao anh biết?"

"Con người sẽ vì sai lầm của bản thân mà tìm kiếm một cái cớ để chối bỏ. Lục Diễm và Lục Can đều sẽ dùng sự áy náy để làm giảm bớt tội ác của mình, cho nên bọn họ mới có thể đột nhiên hối hận, do đó muốn đối xử tốt với tôi, muốn đền bù cho tôi. Vậy nên giá trị hảo cảm tất nhiên phải tăng lên."

"Còn về phần Lục Du, tất cả mọi chuyện đều đang ở trong sự tính toán của hắn. Nếu tôi không trở nên thảm hại thì làm sao có thể khiến Lục Quỳnh tin tưởng, rơi vào vòng tay của hắn chứ?"

"Nhưng, nhưng nếu nói như vậy, giá trị hảo cảm của Lục Du không vượt qua 80, anh sẽ không được tính là hoàn thành nhiệm vụ."

"Yên tâm." Lục Bạch cười lạnh, "Chờ tới lúc hắn hối hận biết vậy chẳng làm, giá trị hảo cảm tự nhiên sẽ đầy."

Hệ thống: "Lục Diễm tới tìm anh."

Điện thoại Lục Bạch vang lên không ngừng, là tin nhắn Lục Diễm gửi tới.

[ Lục Bạch, anh có chuyện muốn nói với em. ]

Lục Bạch kéo đen số điện thoại, xóa bỏ tin nhắn, khép lại sách rồi tắt đèn đi ngủ.

Hệ thống lại có phần thỏa mãn: "Biết sai rồi cũng vô ích. Sao hôm nay lại không có mưa to nhỉ? Để hắn ở ngoài đó bị lạnh chết."

Lục Bạch trong lúc mơ màng đáp một câu: "Làm gì có chuyện như vậy? Em trai hắn bị hắn làm cho đau lòng, hắn lại là tên anh trai có lương tâm, tất nhiên sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian ở trên người tôi rồi."

Hệ thống không rõ nội tình.

Ngoài cửa sổ, Lục Diễm bật rồi tắt điện thoại nhiều lần nhưng căn bản không nhận được phản hồi nào. Gã dựa vào cửa xe, đột nhiên cảm thấy vô cùng uể oải.

Đúng vào lúc này điện thoại vang lên. Lục Diễm theo bản năng ấn nhận, gọi một câu, "Lục Bạch?"

Nhưng lại là Lục Can.

"Anh hai, không thấy Tiểu Quỳnh đâu cả."

"Cái gì?"

Giọng điệu của Lục Can nôn nóng, "Tiểu Quỳnh biến mất rồi!"

-------------------

Hóa ra sau khi Lục Du thấy Lục Quỳnh đã ổn định liền quay trở về phòng mình rửa mặt. Lục Can bị kích thích cũng xụi lơ nằm ở trên giường không có tinh thần.

Bởi vì hai vị thiếu gia cãi nhau, quản gia không có tùy tiện ở bên cạnh cho nên đã sớm đi xuống tầng.

Đây là lần đầu tiên Lục Quỳnh ở nhà nhưng bên người lại không có ai. Vì thế không một ai biết y đã tỉnh từ khi nào. Cũng không một ai biết, Lục Quỳnh dưới tình huống không kinh động bất kỳ người nào lặng lẽ rời khỏi giường, cái gì cũng không mang, thậm chí còn mặc nguyên áo ngủ cùng dép lê.

Tận đến khi Lục Du tắm rửa xong quay lại xem Lục Quỳnh mới phát hiện cửa phòng mở toang, trong phòng Lục Quỳnh đã không có người.

"Trong nhà chưa đi tìm sao?" Tuy trong lòng Lục Diễm rối rắm nhưng thói quen vẫn khiến gã vì Lục Quỳnh mà lo lắng.

"Bọn em đã tra xét camera rồi, Tiểu Quỳnh một mình rời đi từ cửa sau. Bên đó buổi tối không có bảo vệ, cũng không biết em ấy sẽ đi nơi nào."

"..." Lục Diễm ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ phòng Lục Bạch, do dự một chút rồi thấp giọng nói, "Anh đi liên hệ với bạn bè nhờ bọn họ tra xét camera tiểu khu xung quanh xem thế nào. Em ấy không có tiền cũng không mang điện thoại khẳng định sẽ không gọi xe, chắc vẫn chưa đi quá xa."

Nói xong Lục Diễm mở cửa xe, trực tiếp rời đi.

Xe thể thao của Lục Diễm lúc nổ máy âm thanh luôn rất lớn, Lục Bạch ở trên tầng cũng nghe được rõ ràng.

Hệ thống: "Tên Lục Quỳnh này cũng thật lợi hại, mỗi lần đều có thể tìm được thời điểm chính xác làm ba anh em Lục gia vì hắn mà canh cánh trong lòng."

Lục Bạch: "Lần này chỉ sợ không giống, cậu xem giá trị hảo cảm của Lục Diễm đi."

Hệ thống khiếp sợ, bởi vì hảo cảm của Lục Diễm đã lên tới 90, trực tiếp vượt mức điểm giới hạn nhiệm vụ.

Hệ thống: "Tại sao lại như vậy?"

Lục Bạch: "Bởi vì hắn ta áy náy! Một lần nữa hắn lại vứt bỏ em trai ruột của mình."

Hệ thống: "Người Lục gia đúng là quá..."

Lục Bạch: "Cho nên không sao cả, tôi sẽ làm cho bọn họ phải chôn cùng Lục Bạch."

"Rốt cuộc anh muốn làm gì?" Giọng điệu bình tĩnh của Lục Bạch làm hệ thống lần đầu tiên cảm thấy không rét mà run.

Lục Bạch không trả lời, lại hỏi hệ thống một vấn đề chẳng liên quan, "Cậu biết lúc xương sườn bị đâm gãy có bao nhiêu đau đớn không?"

Hệ thống: "...Không biết."

Lục Bạch: "Thật trùng hợp, tôi biết."

---------------

Hôm nay đã chú định là một ngày vô cùng sóng gió, Lục gia bởi vì Lục Quỳnh mà rơi vào hỗn loạn, tận đến ngày hôm sau cũng không thể yên ổn.

Nhưng thời gian Lục Bạch ở Hạ gia lại tương đối yên tĩnh.

Buổi sáng cậu đọc sách, vẽ tranh, sau đó chơi với Hạ lão gia một ván cờ. Giống như ngày hôm qua chuyện Lục Diễm tới tìm không ảnh hưởng nửa phần tới cậu.

Hạ Cẩm Thiên vẫn luôn lặng lẽ quan sát Lục Bạch, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Lão quản gia cười lắc đầu, "Tiểu thiếu gia rất mạnh mẽ cũng vô cùng thông minh, cậu không cần phải lo lắng như vậy."

Hạ Cẩm Thiên khó có lúc phản bác lại vị trưởng bối này, "Mạnh mẽ cũng đâu có giúp em ấy khỏe lên được! Tiếp tục chăm thêm hai năm nữa đi ạ!"

Nói xong, Hạ Cẩm Thiên nhận lấy chén canh nhỏ trên tay ông quản gia rồi đi đến bên người Lục Bạch. Giữa trưa Lục Bạch ăn không nhiều lắm, anh muốn cho cậu uống một chút để lót dạ. Nhưng lời còn chưa có nói ra khỏi miệng đã nghe thấy dưới tầng xảy ra hỗn loạn. Người tới vậy mà lại là Lục Can, Lục Diễm đuổi theo phía sau như muốn ngăn cản hắn.

"Mấy người tới đây có việc gì?" Hạ Cẩm Thiên chắn trước người Lục Bạch.

Nhưng động tác của Lục Can nhanh hơn, hắn vòng qua Hạ Cẩm Thiên, túm lấy tay Lục Bạch, "Tiểu Quỳnh đã tới Hạ gia đúng không?"

"Lục Bạch, tôi biết Lục gia có lỗi với cậu nhưng hiện tại mạng người quan trọng hơn, cậu nói thật với tôi được chứ?"

"Tiểu Quỳnh có tới tìm cậu không?"

"Tại sao anh lại cảm thấy cậu ta sẽ đến tìm tôi?" Lục Bạch lắc đầu với Hạ Cẩm Thiên tỏ vẻ mình có thể tự giải quyết, sau đó tiếp tục hỏi Lục Can, "Nếu Lục Quỳnh thật sự rời nhà trốn đi thì cũng không có khả năng tìm tôi xin giúp đỡ."

"Hai bọn tôi đã sớm không chết không ngừng không phải sao?"

"Em ấy đã biết." Lục Can gian nan nói ra lý do, "Em ấy đã biết chuyện ôm sai rồi."

"Cho nên?"

"Có lẽ em ấy sẽ đến tìm cậu để xin lỗi. Tiểu Quỳnh lương thiện như vậy, em ấy sẽ thấy rất áy náy, hơn nữa em ấy cũng biết cậu đang ở Hạ gia."

"Lương thiện?" Lục Bạch nhịn không được bật cười.

"Cậu cười cái gì? Thân thể Tiểu Quỳnh vốn không tốt, ra khỏi nhà như vậy rất dễ xảy ra chuyện. Tôi không phải đang nói giỡn với cậu."

"Là tôi cảm thấy anh quá ngu xuẩn. Chuyện ôm sai Lục Quỳnh đã biết từ lâu rồi, ít nhất biết sớm hơn cả tôi kìa, đâu ra chịu kích thích như anh vừa nói?"

"Chuyện này không có khả năng!" Lục Can phản ứng không kịp, nắm cánh tay Lục Bạch càng thêm dùng sức, nháy mắt ở trên làn da trắng nõn lưu lại một vòng đỏ ửng.

Lục Diễm chạy nhanh tới lôi hắn ra, "Lục Can! Đủ rồi!"

Lục Can lại giống như mê muội hất Lục Diễm ra, chất vấn Lục Bạch, "Cậu vừa mới nói cái gì?" Cậu nói Tiểu Quỳnh đã sớm biết là có ý gì?"

Lục Diễm vốn dĩ đang lôi kéo Lục Can, nghe thấy câu này cũng theo bản năng buông lỏng tay. Nhưng điều kế tiếp Lục Bạch nói càng làm gã thêm sợ hãi.

"Tôi nói cậu ta đã sớm biết. Không chỉ có Lục Quỳnh, mà anh trai Lục Du của các anh cũng đã sớm biết. Thậm chí là cha mẹ các anh, có lẽ cũng đã biết rồi."

"Cả một nhà chỉ dư lại hai kẻ ngốc, chính là hai người đấy."

"Chuyện này không thể nào!"

"Tại sao lại không thể?" Lục Bạch đem toàn bộ bí mật bày biện ra.

Đây là vở tuồng cậu đã chuẩn bị tốt từ lúc bắt đầu ly gián ba anh em Lục gia, dù sao cậu cũng là em trai, nên đưa cho hai người anh trai này một món quà thật "tri kỷ" mới phải.

"Từ lúc còn nhỏ Lục Quỳnh đã biết mình không phải là người Lục gia, bằng không vì sao cậu ta phải để ý đến việc mình lớn lên không giống người Lục gia như vậy? Huống chi năm cậu ta học tiểu học đã từng gặp qua tôi."

Lục Bạch lấy ra một tờ giấy bọc kẹo, quơ quơ trước mặt Lục Can, "Có thấy quen thuộc không? Cái này là giấy bọc bên ngoài viên kẹo."

Ánh mắt Lục Can mê mang, ở trong trí nhớ tìm tòi thật lâu rốt cuộc cũng hiện ra một số hình ảnh mơ hồ.

Khi còn tiểu học, hắn mang Lục Quỳnh ra ngoài chơi, lúc ấy ở trên phố buôn bán gặp phải một đứa trẻ ăn trộm kẹo còn dọa cho Lục Quỳnh gào khóc. Cẩn thận nhớ lại, đứa trẻ đó quả thật có phần giống Lục Bạch.

"Cậu là... Cậu là đứa trẻ ngày đó?"

"Đúng. Đáng tiếc lúc đó tôi quá bẩn cho nên anh không phát hiện ra tôi và mẹ của anh có ngũ quan giống nhau như đúc, đúng không?"

"Nhưng Lục Quỳnh lại phát hiện ra. Cho nên tôi bị ăn đánh, mỗi một cái tát đều nhằm vào mặt mà giáng xuống. Những tên chân chó theo sau anh và Lục Quỳnh tuổi không lớn, nhưng sức lực thật không nhỏ đấy."

"Cái này cũng đâu thể chứng minh điều gì, có lẽ là hiểu lầm."

"Sao có thể là hiểu lầm? Lục Quỳnh từ sớm đã gặp qua cha của tôi rồi nha!"

"Cha con bọn họ tuy rằng trông không giống nhau, nhưng tình cảm cha con đúng là vô cùng sâu nặng!"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net