Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vệ sĩ Tả đương nhiên không xác định được. Y sống hai mươi tám năm trên đời, cũng chưa từng thích phụ nữ. Và hiển nhiên cũng không thích đàn ông. Y cảm thấy thích một người rất phiền toái. Mấy năm trước lão đại vì cùng Kha Minh Hiên nói chuyện yêu đương thiếu chút nữa làm cho mình bị bỏ tù, mỗi lần nhớ tới y đều thấy sợ hãi. Nếu thích một người, nhất định phải chấn động lòng người rồi thương gân động cốt kiểu đó thì y nguyện sống một mình tự do tự tại.

—— nhưng mà đội trưởng Cố không nghĩ như vậy.

Cố Lăng dành vài ngày tinh tế lựa chọn các nhà hàng giá cả sang chảnh, đồ ăn lại xuất sắc ở thành phố Z, nhưng cuối cùng từng cái từng cái đều tự mình gạt bỏ. Tả Thành đi theo Biên Dĩ Thu cường hào nhiều năm như vậy, món ăn ngon gì gì đó đều thấy qua, muốn cho lần hẹn hò đầu tiên của bọn họ có ý nghĩa, phải đến một chỗ đặc biệt một chút.

Vì thế cuối tuần đội trưởng Cố đã dẫn Tả Thành đi đến một nông trường sinh thái ở ngoại thành, rồi lảm nhảm với y: "Tôi dẫn cậu đi cảm thụ một chút cái gì được gọi là trang trại bình dị vui vẻ."

Tả Thành mặt không chút thay đổi nói: "Tôi trước năm mười lăm tuổi đều sống ở trang trại bình dị vui vẻ kiểu này." Biểu tình của y nháy mắt hóa đá mà liếc nhìn Cố Lăng một cái, thật tri kỷ mà đem nửa câu sau nuốt trở vào ——— lão tử cực khổ nhiều năm như vậy, bởi vì không muốn sống qua những ngày như thế nữa.

Đội trưởng Cố cười một cách cứng nhắc, hắn căn bản không nghĩ tới Tả Thành là người từ nông thôn mà ra, bất quá một lát sau vẫn kiên trì nói thêm: "Chỗ này....Ách, rất đặc biệt, khẳng định so với chỗ trước đây cậu sống sẽ không giống."

Tả Thành lười nói cho hắn biết tất cả vùng nông thôn đều như nhau cả, thật muốn nói nơi này có cái gì đặc biệt chứ, hẳn là không có nhân viên phục vụ nhỉ?

Vừa bước vào cửa đầu tiên là một ngôi nhà cổ, đi phía bên trái là ao cá, bên phải là đất để trồng rau, phía sau là một vườn cây ăn quả lớn, gà vịt chó mèo đều chạy loanh quanh trong sân, chỉ là không có người ra tiếp đãi, tất cả khách đến đây đều đến nhà cổ tìm người đăng ký, sau đó phải tự mình động thủ xuống bếp mới có cơm no áo ấm.

Ao cá vừa hay có thể câu cá, đất trồng rau cũng có thể hái vào một ít rau, trong vườn cây thì quả cũng vừa chín, trong sân còn có thể bắt một con gà. Thu thập đủ nguyên liệu nấu ăn thì đi ra sân sau, có thể lựa chọn tự nấu, cũng có thể nhờ đầu bếp nấu giúp. Nếu lựa chọn toàn bộ hành trình đều tự thân vận động thì chỉ cần trả tiền nguyên liệu nấu ăn là được. Nếu lựa chọn để đầu bếp nấu, sẽ tính thêm tiền công, đương nhiên sẽ có lời.

Cố Lăng cùng Tả Thành tới sớm, lúc không có người nào, vì thế đầu tiên cầm cần câu đi câu cá. Hai người chọn một vị trí tuyệt hảo dưới bóng cây, gắn mồi câu vào cần rồi ném ra, song song ngồi cùng nhau lẳng lặng chờ đợi.

Ngày mùa thu sau mười hai giờ yên tĩnh an nhàn, một làn gió nhẹ mùa thu, làm cho người ta hiu hiu muốn ngủ.

Tả Thành cho tới bây giờ chưa bao giờ cảm thấy có thể trôi qua một ngày thanh thản bình yên như vậy.

Y tựa vai trên thân cây to, tính toán tranh thủ một dịp khó có được này mà đánh một giấc ngủ trưa nhàn nhã, nhưng có một người không nguyện ý cho y làm như vậy.

"Câu cá không phải là đem mồi gắn vào cần rồi không cần làm gì hết là xong việc đâu, lâu lâu không thấy động tĩnh thì phải để ý đến cần câu, đổi chỗ một chút, gia tăng thị giác của cá, dụ dỗ chúng nó mắc câu."

Tả Thành ngay cả mí mắt cũng chưa động, vẫn duy trì tư thế sắp đi vào giấc ngủ trưa mà thì thào nói một câu: "Coi bộ đội trưởng Cố đây rất có kinh nghiệm nhỉ."

"Cũng không có, chỉ là thỉnh thoảng sẽ tới đây thả lỏng một chút." Kỳ thật hắn nào có nhiều thời gian như vậy để đến câu cá, bất quá cũng chỉ là tìm một cái cớ để cùng Tả Thành nói chuyện phiếm: "Cậu đừng gọi tôi là đội trưởng Cố, nghe rất lạ."

Trong tâm Tả Thành nghĩ vốn dĩ chúng ta cũng không quen biết gì mấy. Nhưng y người này luôn luôn không để tồn tại mấy chuyện rối rắm, người khác nói thế nào thì y liền làm như vậy, kêu cái tên thôi mà, cũng chả mất miếng thịt nào.

Vì thế y nói: "Được thôi, Cố Lăng."

Đại khái vì Tả Thành buồn ngủ mông lung, cho nên y đọc nhấn nhá từng chữ rõ ràng nhẹ nhàng, "Cố Lăng" hai chữ này từ bên miệng y nói ra, tự dưng mang theo ý tứ mềm mại uyển chuyển câu người, tâm của đội trưởng Cố như thể tan chảy thành một bãi nước thu.

Sau đó Tả Thành thật sự ngủ, không biết qua bao lâu liền nghe Cố Lăng kêu một tiếng "Mắc câu rồi", mở to mắt liền nhìn thấy đội trưởng Cố khí phách mà vẫy vẫy cần câu. Trong nước một trận đạp nước, con cá cắn câu mà giãy dụa trên mặt nước, ùm một cái văng một giọt nước lớn, nhìn ra có vẻ chỉ nặng hai ba cân.

Bởi vì cắn câu không chặt, con cá kia lại giãy dụa quá lợi hại,  mắt thấy nếu không để ý nó sẽ nhảy lại xuống nước. Cần câu trong tay Cố Lăng mới thu được nửa đường, dùng toàn bộ lực trên cánh tay đem con cá hướng trên bờ mà kéo lên. Tả Thành từ trên bờ nhảy dựng lên, nhanh tay lẹ mắt mà lấy cái xô bên cạnh rồi lao ra.

Rầm một tiếng, con cá nhanh chóng được y bỏ vào thùng mà không sai lệch chút nào. Phối hợp tương đối ăn ý.

Cố Lăng nhìn cậu mà giơ ngón tay cái lên: "Thân thủ không tồi!"

Tả Thành là một đứa nhỏ tương đối thành thật, không chút khiêm tốn, lau nhẹ mấy giọt nước dính trên quần áo, nói: "Khẳng định là tốt hơn anh."

Cố Lăng tốt xấu gì cũng là tinh anh giới cảnh sát, tiếng tăm lừng lẫy khắp cảnh cục, không hài lòng khi nghe y nói câu này: "Chúng ta so tài?"

Tả Thành trừng mắt nhìn hắn: "Tại đây?"

"Ngay tại đây. Tới hay không?"

"Tới luôn."

Hai người buông cần câu cùng xô nước xuống, cũng không đặc biệt tìm chỗ, trực tiếp đứng trên bãi đất trống bên cạnh ao cá.

Tả Thành vô cùng phấn khích, nắm chặt tay mạnh mẽ có lực, không nói một lời, hướng trên mặt Cố Lăng lập tức đánh qua.

Cần câu trên tay Cố Lăng còn chưa kịp bỏ xuống, lúc đầu tránh né có chút chật vật, lui hai bước mới bắt đầu đánh trả.

Hai người đều xuất ra thực lực của chính mình ———- Cố Lăng biết thân thủ của Tả Thành, không dám phớt lờ, Tả Thành căn bản không biết cái gì gọi là point shaving*. Trừ bỏ khi y bàn bạc với Biên Dĩ Thu mới có chút cố kỵ, vì Biên Dĩ Thu đang giữ tiền lương của mình, còn lại mặc kệ đánh nhau với ai y đều dùng hết lực, muốn đánh nhau một cách thống khoái, cho nên ra tay rất mạnh, lực đạo vô cùng lớn, mỗi một chiêu đưa ra đều phi thường hung ác, làm cho người ta thấy run sợ trong lòng.

*point shaving: (Etrans by wikipedia) Trong các môn thể thao được tổ chức, point shaving được xem là một phương pháp sửa lỗi sai trong trận đấu, là nơi mà các tuyển thủ phạm sai lầm của một đội sẽ lật ngược tình thế để giành điểm một cách công khai. Không giống các thể loại cá cược bóng đá khác, point shaving rất được ủng hộ và hoanh nghênh.

Cận chiến không phải là điểm mạnh của Cố Lăng, nhưng là một nhân vật hàng đầu trong giới cảnh sát trong nước, kỳ thật sức lực cũng không thể coi thường, hai người tới lui hết mười chiêu, cũng bất phân thắng bại.

Tả Thành vất vả lắm mới tìm được đối thủ ngang hàng, nhiệt huyết sôi trào, càng đánh càng hăng, không hề cố kỵ mà tiến đến nước ép sát hắn.

Cố Lăng có lòng một áp một với tiểu tử kiêu căng này, nhưng mỗi khi nhìn đến gương mặt tươi cười tràn đầy hưng phấn của y, liền không thể xuống tay, sau đó lần nào cũng bị Tả Thành nhanh chóng tìm được điểm sơ hở mà phản kích.

Hai người đánh hai mươi phút, Cố Lăng tổng cộng bị đánh ngã ba lần.

Cuối cùng có một lần cả người Tả Thành cơ hồ đều đặt lên người Cố Lăng, tay nắm lấy cổ tay hắn, thở hồng hộc hỏi hắn: "Có phục hay không?"

Khoảng cách của hai người vô cùng gần, gần đến nỗi có thể cảm giác được hơi thở nóng rực cũng như tần suất tim đập của đối phương. Vệ sĩ Tả vô tâm vô phế hưng phấn trong việc đánh bại đội trưởng Cố, không chút ý thức được tư thế của hai người có gì không ổn.

Nhưng Cố Lăng không giống như vậy, hắn là gay, gay thuần khiết. Nằm trên người mình chính là người mình muốn theo đuổi, hắn thích người này, thích khuôn mặt này, thích dáng người này, thích nhìn bộ dạng đầm đìa mồ hôi của y, thích y thời khắc này toàn thân tùy ý tỏa ra hào quang.

Người này cùng với Tả Thành năm năm trước mà hắn biết hoàn toàn không giống nhau, y rất giàu sức sống, nhiệt liệt, lại đường hoàng chói mặt, làm cho người ta không thể rời mắt. Hắn muốn nắm lấy áo y, đặt người dưới thân, hôn lấy cái miệng nhỏ của y, sau đó tuột quần của y xuống, xốc hai chân của y lên, hung hăng mà tiến vào, làm cho y nằm dưới thân mình bày ra một dáng vẻ không thể để người khác nhìn thấy.

Nghĩ như thế, hạ thân của Cố Lăng cũng nổi lên phản ứng. Mà cái bộ vị kia, vừa lúc chạm vào đùi Tả Thành.

Hắn hít một hơi thật sâu, ở tình thế vẫn còn chưa phát triển đến mức không thể vãn hồi mà đẩy Tả Thành ra, nhanh chóng từ dưới đất đứng lên.

Vừa hay hôm nay mặc một chiếc quần đơn giản, tương đối rộng, không đến nỗi bị phát hiện.

Hắn làm bộ làm tịch mà phủi phủi đất dính trên người nói: "Phục rồi phục rồi, đánh không lại cậu. Lần sau chúng ta lại so tài."

Tả Thành bĩu môi: "Ai kêu anh ở thời điểm mấu chốt lại không được......"

"Cậu mới không được! Lão tử đã rất đỉnh rồi!" Cái địa phương nào đó của Cố cảnh quan đang rục rịch lại nghe thấy hai chữ "không được" liền tức giận. Hắn đây là không được sao? Hắn rõ ràng là nhìn thấy gương mặt đó nên không nỡ xuống tay, mới làm cho y có cơ hội, hứ!, tiểu tử được tiện nghi mà còn ra vẻ thông minh, lần tới nhất định làm cho cậu thua đến khóc!

Hai người thu dọn cần câu cùng xô nước rồi quay về trong sân, đi ngang qua vườn trái cây Tả Thành chạy vào hái được hai quả táo, đưa một quả cho Cố Lăng, sau đó quả còn lại trực tiếp dùng áo trên người mình lau lau, cắn răng rắc một ngụm, chất lỏng mang theo hương vị tươi mới tràn ngập trong miệng, khỏi bàn cũng biết có bao nhiêu hạnh phúc!

"Cây táo này ngọt ghê." Tả Thành cắn hai cái liền quay lại nhìn Cố Lăng, "Tại sao anh không ăn?"

Cố Lăng nhìn y ăn đặc biệt ngon, cũng bất chấp quả táo này không rửa, học bộ dáng của y ở trên áo chùi chùi hai cái, liền đưa tới bên miệng cắn một ngụm.

Quả thật đặc biệt ngọt.

Từ sau khi đi nông trại về, Cố Lăng cùng Tả Thành dần dần liên lạc nhiều hơn. Đối với Tả Thành mà nói, đi xem nông trại, thu hoạch lớn nhất không phải là thể nghiệm thú vui nông trang gì gì đó, mà là cùng Cố Lăng nhẹ nhàng thỏa chí tràn trề đánh một trận kia.

Tình bạn giữa những người đàn ông với nhau mà nói đều xuất phát từ sự đồng cảm giữa những người đàn ông có suy nghĩ thuần khiết này, Tả Thành cảm thấy mình tìm được một đối thủ vô cùng lợi hại, mà Cố Lăng cũng vui vẻ lợi dụng suy nghĩ này của y liều mạng ở trước mặt y soát sự tồn tại của mình, cứ dăm ba ngày thỉnh thoảng lại nhắn tin rủ y ra ngoài vui chơi giải trí, thậm chí còn xem qua hai bộ phim ————- hắn nói với Tả Thành đó là phúc lợi của nhân viên cảnh cục, nhận được vé xem phim nhưng không ai đi cùng hắn, lãng phí thì thật sự đáng tiếc.

Vì thế vệ sĩ Tả cương trực lại tương đối có nghĩa khí nói: "Vậy tôi đi xem với anh."

Nói xong lời này, y không chú ý tới nét mặt tươi cười khi thực hiện được ý đồ của mình trên mặt Cố Lăng.

Hai người như vậy liền "hẹn hò" một khoảng thời gian, Tả Thành đầu óc chậm chạp hình như cũng phát hiện ra chút vấn đề, lúc ăn cơm xong từ nhà hàng đi ra liền cau mày hỏi: "Chúng ta hình như lâu rồi chưa so tài."

Cố Lăng nói: "Cậu muốn đánh nhau với tôi?"

Tả Thành nhìn chằm chằm hắn hai giây rồi gật đầu, Cố Lăng suy xét một chút, nói: "Chúng ta không đánh nhau nữa, lần trước nói so tài cái khác không phải sao, chúng ta tìm thời gian nào đó đọ kỹ thuật bắn súng, thấy thế nào?"

"Kỹ thuật bắn súng?" Tả Thành thập phần nghiêm túc nói: "Kỹ thuật bắn súng của tôi tốt lắm."

"Tôi biết kỹ thuật bắn súng của cậu tốt lắm, vừa hay kỹ thuật bắn súng của tôi cũng không tệ. Nếu ai thắng, đáp ứng một điều kiện của đối phương, thế nào?"

Tả Thành nói: "Tôi sẽ không thua."

Cố Lăng cười cười: "Điều kiện kia sẽ tùy thuộc vào cậu."

Tả Thành nhếch miệng cười rộ lên: "Do anh nói đó, tôi trở về phải ngẫm xem nên kêu anh làm gì."

Cố Lăng còn nói: "Còn nếu tôi thắng thì sao?"

Tả Thành đáp: "Cũng giống thế, anh kêu tôi làm gì cũng được."

Cố Lăng giơ nắm đấm: "Một lời đã định."

Tả Thành cũng giơ nắm đấm, cùng chạm mặt với hắn: "Tuyệt không đổi ý."

"Chọn ngày không bằng đi ngay bây giờ, chúng ta đi đi." Cố Lăng nói xong trực tiếp nắm lấy nắm tay chưa kịp thu lại của y, kéo người đi nhanh tới bãi đậu xe.

Cố Lăng dẫn y tới một căn cứ chuyên huấn luyện bắn súng trong cảnh cục, cái căn cứ này nếu không dùng làm điểm huấn luyện, nó được mở như một câu lạc bộ bắn súng có giấy phép kinh doanh hợp pháp.

Tả Thành nhìn thấy Cố Lăng thường xuyên tới chỗ này, vào cửa căn bản không cần nhân viên tiếp đãi, quen thuộc dẫn y đi đến sân bắn bên ngoài.

"Chúng ta thi tài đơn giản thôi, bắn mười phát vào bia di động, ai giành điểm cao hơn thì chiến thắng."

"Được."

Hai người đều lựa chọn súng thuận tay với mình, nhắm ngay tấm bia đang di chuyển cách đó ba mươi mét.

Tiếng súng liên tiếp vang lên, ai cũng không nói gì, mười phát rất nhanh đã bắn xong. Máy điện tử bên cạnh báo ra thành tích của hai người.

"Vị trí A001, 98.5 xong."

"Vị trí A003, 98.2 xong."

Vị trí số 1 là Cố Lăng, vị trí số 3 là Tả Thành.

Tả Thành nắm chặt tai nghe, trừng mắt không dám nhìn con số thành tích bắn xong chỉ chênh lệch 0.3 điểm kia, làm cho vệ sĩ Tả chưa bao giờ thua người nào thể nghiệm một phen cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên*.

*Thiên ngoại hữu thiên ( Ngoài trời còn có trời ) là một thành ngữ ý chỉ không gian vô cùng vô tận, cuộc sống vô cùng vô tận, ngoài cuộc sống còn có cuộc sống, bất khả tư nghị.

Y cảm thấy vô cùng dọa người, bởi vì tất cả hệ số cao nhất là phải bắn vào trọng tâm của bia di động, không một tay súng nào có thể tự tin vỗ ngực nói mình có thể bắn vào hồng tâm, có thể làm ra thành tích như vậy, phi thường khó khăn.

Y quay đầu nhìn Cố Lăng, trên mặt không thể che giấu biểu tình ngưỡng mộ cùng súng bái đối phương.

"Anh quá lợi hại, ngay cả sư phụ tôi cũng không bắn ra được cái thành tích này của anh."

Cố Lăng nhìn y với ánh mắt nóng rực như muốn thiêu cháy.

Hắn nói: "Tôi thắng."

Tả Thành có chút khó hiểu nên gật gật đầu, nghĩ thầm cho dù anh thắng cũng không cần dùng ánh mắt dọa người như vậy mà nhìn tôi chứ? Y không biết tại sao cứ cảm thấy người này bất cứ lúc nào cũng có thể bổ nhào về phía trước cắn mình một phát?

Cố Lăng sải từng bước dài về phía trước, đứng trước mặt y, Tả Thành theo phản xạ muốn lui về sau hai bước, hắn lại một phen nắm lấy thắt lưng y.

"Tôi thắng tức là tôi sẽ có thưởng."

Tả Thành nhíu mày, ẩn ẩn cảm thấy tư thế này có chút không đúng, nhưng vẫn không chịu thua mà hỏi hắn: "Anh muốn tôi làm gì? Anh nói đi."

Cố Lăng chậm rãi nâng khóe miệng, rõ ràng thận trọng mà nói với y: "Tôi muốn em làm bạn trai của tôi."

"Hả?"

Vệ sĩ Tả đại khái nằm mơ cũng không dám nghĩ đến, tỷ thí kỹ thuật bắn súng chính là tạo cơ hội đem mình bán đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net