Chương 53: Cho dù vậy cũng phải thử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Lục Hình Văn vẫn ung dung ngồi đó, y biết nếu không tìm được người, người sốt ruột là Lâm Nguyên Sinh.

Lâm Nguyên Sinh đứng lên, buồn bực đi qua đi lại.

"Không được, cậu ấy là chồng cậu, khán giả ai cũng biết vậy quay kiểu gì? Sẽ không đúng với phim* mất! Lý Tề và Tiểu Hòa không phải là quan hệ tình nhân! Có lẽ Tiểu Hòa có hơi sùng bái Lý Tề quá nhưng cũng chỉ dừng ở sùng bái."

(*Nguyên gốc là 出戏(xuất hí): ý là xem một bộ phim thì thấy diễn viên diễn không đúng với hình tượng nhân vật, mình chuyển ngữ thoáng nhé)

"Tôi sẽ không để khán giả cảm thấy vậy." Lục Hình Văn tự tin nói.

"Tại sao cậu lại đề cử cậu ấy?"

Lục Hình Văn nói như một lẽ đương nhiên: "Nghe anh nói xong tôi cảm thấy người phù hợp nhất chính là cậu ấy."

Lâm Nguyên Sinh muốn nói lại thôi, Lục Hình Văn biết anh đang nghĩ gì, anh không tin kỹ năng diễn xuất của Phí Khả.

Diễn viên diễn thử vai Tiểu Hòa, không cần biết là người mới hay là diễn viên đã ra mắt, mỗi người đều xuất thân từ đào tạo chính quy, trải qua huấn luyện kỹ năng diễn xuất chính thống, ít nhất cũng đạt mức tiêu chuẩn.

Mà Phí Khả cho đến tận bây giờ, có thể nói là không có bất kỳ tác phẩm điện ảnh hay truyền hình kinh điển gì.

Vai diễn Không Bình Dịch trong phim truyền hình "Tiên Hoa Tông Lục" có lẽ cũng không tệ nhưng trước mặt Lâm Nguyên Sinh thì chẳng là gì.

Nhưng mà ——

"Tôi chỉ tranh thủ cho em ấy một cơ hội thử vai thôi." Lục Hình Văn nói, "Đến lúc đó anh làm giám khảo, hoặc mời những người khác, phó đạo diễn, biên kịch, tới cùng làm giám khảo, chấm điểm màn biểu diễn của Phí Khả. Tôi không tham dự vào buổi thảo luận cũng sẽ không chấm điểm."

Lâm Nguyên Sinh hoài nghi: "Cậu thật sự có niềm tin vào cậu ta à? Cậu là thật lòng thật dạ đề cử cậu ta chứ không phải nhét cậu ta vào đoàn phim?"

Lâm Nguyên Sinh từng hợp tác với Lục Hình Văn, hiểu phong cách làm việc của nhau, từ trước đến giờ luôn thẳng thắn nói, không vòng vo quẹo lựa.

Lục Hình Văn thừa nhận: "Nói không có tư tâm là giả nhưng tôi có lòng tin vào em ấy là thật. Nếu như hôm nay Lý Tề không phải tôi thì tôi sẽ không đề cử em ấy diễn Tiểu Hòa. Đồng thời, tôi yêu cầu lúc thử vai, tôi sẽ diễn cùng với em ấy."

Lâm Nguyên Sinh vừa nghe đã hiểu Lục Hình Văn muốn làm gì. Y muốn lợi dụng quan hệ của mình và Phí Khả để dẫn dắt Phí Khả nhập vai. Mặc dù mối quan hệ giữa Tiểu Hòa và Lý Tề không phải tình cảm nhưng ràng buộc, phản ứng, tương tác giữa bọn họ có thể thông qua dẫn dắt của Lục Hình Văn chuyển hóa thành lối diễn chiếu lên màn ảnh lớn.

Nói đơn giản, thứ tình cảm đặc biệt, cực kỳ đặc biệt mà Tiểu Hòa dành cho Lý Tề này muốn phơi bày lên màn ảnh lớn thì phải dựa vào kỹ năng diễn xuất. Nhưng nếu Phí khả diễn, bản thân Lục Hình Văn đã là một tồn tại đặc biệt, chỉ cần sau khi nhập vai cậu tự nhiên phô diễn chính phản ứng của bản thân mình là được.

Còn về thứ tình cảm đặc biệt này là tình yêu mà không phải là sùng bái của kẻ yếu đối với người mạnh như trong kịch bản miêu tả thì phải dựa vào sự dẫn dắt của Lục Hình Văn.

Lâm Nguyên Sinh lầm bầm: "Này không công bằng, quan hệ của cậu và Phí Khả không giống, không công bằng với những diễn viên khác."

Lục Hình Văn thờ ơ nói: "Tôi cũng có thể diễn thử với những diên viên khác một lần. Tôi chỉ đề nghị thôi, quyền quyết định nằm trên tay anh, cho dù cuối cùng anh chọn người khác thì tôi cũng không có ý kiến nào. Quyết định diễn viên vốn dĩ cũng không phải công việc của tôi."

Cuối cùng Lâm Nguyên Sinh đồng ý, anh vẫn tin tưởng Lục Hình Văn.

Lục Hình Văn gọi điện thoại thông báo trước cho Phùng Kiệt, bảo anh đặt giúp vé máy bay về cho Phí Khả.

Y hiểu Phùng Kiệt, đầu tiên phải chuẩn bị tâm lý cho Phùng Kiệt đã.

Quả nhiên, sau khi y tạm biệt Lâm Nguyên Sinh, vừa mới về đến nhà, Phùng Kiệt đã đứng chờ ở cửa, biểu cảm cực kỳ nghiêm túc.

Lục Hình Văn mở cửa, lịch sự mời Phùng Kiệt đi vào, còn rót cho anh một ly soda.

Phùng Kiệt đẩy ly soda ra, chất vấn: "Cậu rót soda cho tôi làm gì? Bây giờ thứ tôi cần không phải là soda mà là Vodka, Brandi, Mao Đài!!!"

Lục Hình Văn đứng lên, mở tủ rượu ra: "Nhưng tôi đang nghĩ cho anh mà, chẳng phải anh tự lái xe tới đây ư? Không sao, có thể gọi taxi."

Phùng Kiệt một hơi uống cạn ly soda mà không hề thở gấp, nói: "Cậu đừng có lái sang chuyện khác! Lục Hình Văn, cậu thật sự hạ quyết tâm muốn theo đuổi Phí Khả hả? Ngay cả tài nguyên của Lâm Nguyên Sinh cậu cũng lấy cho Phí Khả, tôi phục rồi. Tôi không ngờ sẽ có ngày cậu bị tình yêu che mù con mắt, tài nguyên của Lâm Nguyên Sinh dễ ăn lắm hả? Cậu cho em ấy nhận phim của Lâm Nguyên Lập còn được, lấy lý lịch Phí Khả, nhận phim của Lâm Nguyên Sinh sẽ bị chửi hội đồng đó!"

Lâm Nguyên Sinh là đạo diễn từng giành giải thưởng ở liên hoan phim quốc tế. Diễn viên đóng phim của anh có ảnh đế Lục Hình Văn, có ảnh hậu, ngay cả diễn viên phụ đóng vai mẹ Tiểu Hòa, mặc dù rất ít đất diễn nhưng cũng phải là diễn viên lão làng từng cầm giải nữ phụ xuất sắc nhất của giải Kim Vũ.

Lấy lý lịch của Phí Khả, giống như học sinh tiểu học đứng giữa hàng ngũ sinh viên, cực kỳ nổi bật.

Đến lúc đó không chỉ có Phí Khả bị chửi hội đồng là đi cửa sau, ngay cả Lục Hình Văn cũng bị chửi là con cu làm mù con mắt, phẩm vị tụt nhanh như rơi xuống vực.

Lục Hình Văn thở dài: "Anh có thể đừng kích động nữa được không? Chỉ là thử vai thôi, cũng không phải là đã giành được cơ hội này. Tôi tin vào năng lực của Phí Khả nên tôi mới chọn người tài không kể thân sơ, đề cử em ấy với Lâm Nguyên Sinh, anh ấy bằng lòng cho Phí Khả một cơ hội diễn thử, chẳng phải rất tốt ư? Nếu Phí Khả không có năng lực thì tất nhiên Lâm Nguyên Sinh sẽ không đồng ý. Đạo diễn không đồng ý thì một diễn viên như tôi có thể nói gì?"

Phùng Kiệt cuống cuồng: "Nhưng dân mạng lại không biết nha, nếu thử vai thành công, bài tuyên truyền vừa lên bọn họ sẽ chửi cậu!"

Lục Hình Văn chẳng hề quan tâm: "Thứ nhất, tôi không lên mạng, không thấy bọn họ mỉa mai, bọn họ nói gì cũng chẳng ảnh hưởng tới tôi; thứ hai, nếu thử vai thành công chứng minh Lâm Nguyên Sinh công nhận năng lực của Phí Khả, vậy đến lúc phim được chiếu, xem tác phẩm, bọn họ chỉ có thể ngậm miệng."

"Cậu không sợ dân mạng chửi nhưng Phí Khả sẽ vậy ư? Em ấy đi con đường thần tượng đấy, gần đây còn hơi có khuynh hướng lưu lượng, em ấy không thể không quan tâm tới dư luận mạng. Hơn nữa diễn viên bộ phim này rất lợi hại, cho dù Phí Khả phát huy tốt hết mức có thể thì cũng chẳng bằng một phần của các cậu, tất nhiên sẽ bị chửi rồi. Tóm lại phải báo trước chuyện này cho Phí Khả và Miêu Hân, để bọn họ tự quyết định."

Thời gian cấp bách, buổi thử vai sẽ diễn ra trong một tuần tới.

Phùng Kiệt không chờ sang ngày mai, lập tức thông báo cho Miêu Hân.

Quả nhiên Miêu Hân cũng sốc, phân nửa là kích động, phân nửa là lo âu.

Hai quản lý thảo luận nửa ngày, vô cùng rầu rĩ, đặc biệt là Miêu Hân, tài nguyên tốt như vậy, không nhận thì quá tiếc mà nhận rồi lại sợ bị chửi hội đồng là đi cửa sau.

Khó quyết định quá!

Lúc Phùng Kiệt cúp điện thoại, anh mới chỉ thảo luận ra được một kết quả với Miêu Hân.

"Miêu Hân nói cô ấy sẽ thương lượng với Phí Khả."

Lục Hình Văn liếc anh, Phùng Kiệt cảm thấy dường như cái liếc đó có ý khinh thường nhưng quá nhanh, không thấy rõ.

Lục Hình Văn chỉ điện thoại của mình: "Không cần thương lượng, Phí Khả đồng ý rồi, em ấy đã mua vé máy bay xong, sáng mai sẽ về tới đây."

Phùng Kiệt: ". . . Có phải cậu uy hiếp, dụ dỗ con nhà người ta không?"

Biểu cảm của Lục Hình Văn như nhìn thằng ngu: "Phí Khả vốn rất ngoan ngoãn rất nghe lời mà."

Hơn mười giờ sáng hôm sau, Phí Khả về tới nơi.

Lục Hình Văn tự mình lái xe tới đón cậu ở sân bay, lúc Miêu Hân nhận được điện thoại của Lục Hình Văn nói không cần bảo tài xế tới đón, y sẽ đi đón Phí Khả, quả thực hơi khiếp sợ.

Cô cảm thấy mình chắc chắn không phải là một đứa ngốc, Lục Hình Văn đây là đang cua Phí Khả à?

Cái này có phải đi quá hợp đồng giao dịch rồi không?

Tại sao anh Phùng không phản ứng gì?!

Bốn người tụ tập ở nhà Lục Hình Văn, mở một buổi họp nhỏ. Chủ yếu là Phùng Kiệt và Miêu Hân thảo luận với nhau, hai người vô cùng kích động, anh nói câu trước em đáp câu sau, từ bộ phim giành giải thưởng của Lâm Nguyên Sinh nói sang diễn viên đóng A Thiên trong phim, cũng là ảnh đế từng giành giải thưởng, Trần Tư Dục, hình như rất cao giá; từ trình độ kỹ năng diễn xuất của Phí Khả nói sang sau khi Lục Hình Văn tốt nghiệp thạc sĩ, thầy y từng bảo y đi dạy học, kết quả Lục Hình Văn mất kiên nhẫn chửi bới sinh viên. . .

Lúc Phùng Kiệt và Miêu Hân thao thao bất tuyệt, Phí Khả làm ổ bên cạnh lắng nghe Lục Hình Văn giải thích những ý chính của kịch bản.

Phí Khả từng đọc qua nguyên tác "Số 32 đường Phổ Khê" từ trước, cũng hiểu sơ sơ về câu chuyện. Chẳng qua kịch bản thay đổi không ít so với nguyên tác nên vẫn phải cẩn thận nghe hiểu thêm một lần.

Lục Hình Văn nói: "Thời gian tương đối gấp gáp, một tuần sau đã thử vai rồi. Anh đã lấy kịch bản của Tiểu Hòa tới cho em, phần của những người khác, liên quan tới việc giữ bí mật nên anh tạm thời không thể cho em biết được. Cảnh quay của Tiểu Hòa không nhiều nhưng đối với Lý Tề mà nói, cậu ấy là một nhân vật tương đối quan trọng."

Lục Hình Văn hạ thấp giọng: "Anh cho rằng, em muốn học, muốn tiến bộ thì nhất định phải nhận bộ phim này, vào đoàn phim như vậy mới có thể chân chính học tập được. Còn về những thứ khác, không đáng nhắc tới. Dĩ nhiên, anh tôn trọng ý kiến của em, có muốn nhận vai diễn này không là tùy vào em."

Phí Khả cầm kịch bản, hơi xấu hổ: "Nhưng, nhưng có lẽ em không qua được buổi thử vai. . ."

Cậu vẫn luôn khiêm tốn, biết bản thân đang ở trình độ nào.

Lục Hình Văn không nhịn được, nhéo tai cậu, nói: "Anh dám đề cử em đã chứng minh em phù hợp với nhân vật này, anh tin em."

Phí Khả không hỏi nhiều nữa, chỉ nghĩ ngợi một lát rồi nói với Lục Hình Văn: "Em nhận."

Phí Khả hiểu ý của Lục Hình Văn, những băn khoăn "không đáng để nhắc tới" kia, Miêu Hân cũng nói với cậu qua điện thoại vào tối qua.

Miêu Hân nói kế hoạch của cô là muốn đưa Phí Khả trở thành nghệ sĩ thần tượng phát triển ở ba mảng điện ảnh, truyền hình và âm nhạc. Nghĩ kiểu gì đi nữa cô cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày có thể đẩy được Phí Khả lên màn ảnh lớn, có thể tham gia liên hoan phim quốc tế.

Có lẽ, có thể thoải mái diễn vài phim thương mại đã rất tốt rồi, đã đủ tăng địa vị, trở nên nổi tiếng hơn trong giới truyền hình.

Nhưng bây giờ cái bánh trước mặt quá lớn, có thể sẽ nghẹn.

Giới truyền hình và giới điện ảnh, từ trước đến nay giữa hai giới này luôn có một bức tường ngăn cách vô cùng dày, dày đến mức tiểu sinh tiểu hoa tuyến một của giới truyền hình gần như không vượt qua nổi.

Miêu Hân nói, cái bánh này quá thơm, không ai có thể nhịn không ăn nhưng áp lực khi ăn nó quá lớn.

"Cho dù vậy cũng phải thử." Phí Khả nói qua điện thoại với Miêu Hân, "Cơ hội anh Lục tranh thủ cho em, không thể không thử."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net