Chương bốn: Diễn trò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong Vị Ương cung.

"Các ngươi nói là, tối hôm qua Hoàng thượng tới đây?"

Thượng Quan Tử Ngọc đã tỉnh lại, chỉ là thân thể còn chưa tốt hẳn, lúc này đang nửa ngồi trên giường. Tiếp nhận chén thuốc trong tay Lục La, nghe Lục La nói sự tình đêm qua, nhịn không được hỏi, rất là không dám tin.

Lục La nhìn Hoàng hậu trước mặt rất muốn biết rõ, nghe y hỏi, lập tức hưng phấn nói "Đúng vậy, Hoàng thượng thực quan tâm người, nghe nói Thái y không chịu đến xem bệnh cho người liền phát hỏa, còn lệnh nô tỳ cầm lấy ngọc bội của ngài ấy đi Thái y viện, cuối cùng dọa đến vài vị Thái y sợ tới mức tè ra quần, vội vàng đến xem bệnh cho người".

Thượng Quan Tử Ngọc bật cười, lại nén cười nghiêm túc nói "Không được bất kính với Thái y"

Lục La thè lưỡi, hiển nhiên một chút cũng không sợ y răn dạy, còn đang tiếp tục cùng chủ tử nàng nói Hoàng thượng là uy phong khí phách như thế nào.

Thượng Quan Tử Ngọc càng nghe càng kinh nghi, Hoàng đế rõ ràng là chán ghét y, hận y đoạt đi ngôi vị hoàng hậu vốn thuộc về Lệ phi, nửa năm nay chưa từng đến Vị Ương cung, hôm đại hôn của hai người, Hoàng đế cũng lười nhìn y một cái. Đêm đó tuy rằng chung một phòng, cùng ngủ trên một giường, từ đầu đến cuối Hoàng đế đều chỉ quay lưng về phía y, hai người không nói câu nào ngủ qua một đêm.

Trong đầu đột nhiên linh quang chợt lóe, trong nháy mắt Thượng Quan Tử Ngọc minh bạch, nhất định là trên triều có đại thần hướng Hoàng đế gián ngôn, Hoàng đế vì ngăn chặn lời xa tiếng gần, bảo vệ mặt mũi Hoàng gia, nên diễn một màn kịch cho mọi người xem.

Lúc này, Hồng Thường bưng một chén canh gà nhân sâm đi đến, khẽ cười nói "Đây là Bệ hạ phân phối nô tỳ nấu, nói là cho Hoàng hậu tẩm bổ, Bệ hạ tối hôm qua còn tự mình cho người uống thuốc".

Thượng Quan Tử Ngọc cả kinh, thiếu chút nữa đánh nghiêng chén thuốc trong tay, cuống quít đem thuốc uống xong, đưa bát không cho Lục La, y vẫn cảm thấy như đang ở trong mộng, không rõ liệu mình đang ở trong mộng hay hiện thực.

Y nhớ mang máng, đêm qua lúc y mê man, đích xác có một người chiếu cố bên cạnh, ghé vào tai y ôn nhu nhỏ nhẹ, còn đem y nâng lên, cho y uống thuốc.

Ngay lúc Thượng Quan Tử Ngọc miên man suy nghĩ, ngoài điện đột nhiên truyền đến tiếng thái giám thông báo "Hoàng Thượng giá lâm!"

Không đợi người bên trong ra nghênh đón, Ân đế đã rảo bước tiến vào. Hai tiểu nha hoàn lập tức quỳ xuống thỉnh an, lại bị Ân đế ngăn lại.

"Thân thể Tử Ngọc không tốt, tất cả lễ tiết đều miễn, vẫn là hảo hảo điều dưỡng thân thể." Ân đế nói

Thượng Quan Tử Ngọc giật mình, vừa rồi Hoàng thượng gọi y "Tử Ngọc".

"Như thế nào còn chưa uống canh? Đây là ta cố ý phân phó tiểu nha hoàn làm cho ngươi, trong đó có nhân sâm ngàn năm thượng hạn, Thái y nói ngươi là nhiễm phong hàn, cần bổ khí, mà nhân sâm là thuốc bổ tốt nhất, Tử Ngọc không thể không uống a."

Ân đế đi tới, để hai tiểu nha hoàn đứng dậy,từ trong tay Hồng Thường tiếp nhận bát canh gà nhân sâm còn tỏa hơi nóng,đi đến bên giường ngồi xuống,múc một thìa đưa đến bên miệng Thượng Quan Tử Ngọc.

Trong phòng còn có nha hoàn, hành động này của Ân đế thật làm người ta vừa sợ vừa thẹn. Thượng Quan Tử Ngọc có chút không được tự nhiên tránh đi thìa canh, sắc mặt ửng đỏ nhẹ giọng nói "Không dám làm phiền Bệ hạ, vẫn là để thần tự làm".

Ân đế nghe được ngữ khí đạm mạc khách khí của y, trong lòng có chút bất đắc dĩ, bất quá hắn cũng biết việc này gấp không được, chung quy hắn trước kia quá mức lãnh đạm đối với y, thái độ chuyển biến nhanh như vậy, ai có thể tin tưởng được.

Chờ xem về sau đi, rất nhanh hắn sẽ làm cho Tử Ngọc tin tưởng, chấp nhận hắn, chung quy Tử Ngọc đối với hắn là có cảm tình, điểm này, kiếp trước hắn đã nhìn ra.

Đem canh gà nóng hầm hập đặt vào trong tay Tử Ngọc, nhìn đối phương uống từng ngụm nhỏ, sắc mặt lúc trước có chút tái nhợt lúc này cũng khôi phục chút huyết sắc, có vẻ là thanh tú tuấn dật, trong lòng Ân đế nhất thời cảm thấy tràn đầy, vô cùng hạnh phúc.

Thượng Quan Tử Ngọc cảm thấy mặt mình bị nhìn chằm chằm, hai má nóng đến lợi hại, y cũng không dám ngẩn đầu nhìn đối phương, chỉ có thể cúi đầu, đem lực chú ý đều đặt lên bát canh gà, về phần canh gà có hương vị gì, y một chút cũng không nếm ra.

Hoàng đế đến cùng là làm sao vậy? Vốn cho rằng hắn chỉ là diễn trò cho người ta xem, nhưng hiện tại xem ra lại không giống, huống chi, Hồng Thường còn nói, Hoàng đế tự mình cho y uống thuốc, liền tính là diễn trò, cũng không cần như thế đi.

"Nghĩ gì mà xuất thần vậy?"

Thượng Quan Tử Ngọc phục hồi tin thần, liền thấy một gương mặt cực kì anh tuấn xuất hiện trước mắt mình, chóp mũi hai người đều sắp chạm vào nhau.

Y sợ tới mức lập tức rụt về sau một chút, lúc này mới phát hiện bát canh gà trong tay mình đã uống xong, kết quả y đang ôm một bát không mà thất thần, nhất thời cảm giác mất mặt đến cực điểm, đành phải cúi đầu giả làm đà điểu.

Ân đế nhìn thấy, chỉ cảm thấy y thật khả ái, vốn định mở miệng trêu đùa hai câu, lại nghĩ đến người này da mặt mỏng, vạn nhất chọc giận liền phiền toái, đành phải thôi.

Vươn tay đem một sợi tóc rũ trước mặt Tử Ngọc vén ra sau, Ân đế ôn nhu nói "Thân thể ngươi còn chưa tốt, vẫn là nằm xuống nghỉ ngơi một lát đi, ta tìm những người này đến cho ngươi sai sử" nói xong liền vỗ vỗ tay.

Nghe được thanh âm, vài thị nữ cùng thái giám đang chờ ngoài điện liền đi vào, rất có quy củ xếp thành ba hàng, đồng loạt quỳ xuống thỉnh an Hoàng thượng cùng Hoàng hậu.

Ân đế đem người đỡ dựa lên gối đầu, nói với y "Đây là ta cố ý tìm một ít nô tài thông minh tin cậy đến, để lại Vị Ương cung cho ngươi sai sử, nếu bọn họ không nghe lời, ngươi có thể tùy ý xử trí."

Thượng Quan Tử Ngọc cho tới bây giờ vẫn là chưa hiểu được tâm tư của Hoàng đế, bất quá mệnh lệnh của Hoàng đế y không thể không tuân theo, chỉ có thể hạ thấp người đứng lên đáp tạ.

Ân đế biết Tử Ngọc vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng hắn, nhưng tương lai còn dài,Tử Ngọc sẽ nhìn ra quyết tâm của hắn.

"hai ngày sau chính là Trung thu, trong cung hằng năm đều sẽ tổ chức tiệc, Tử Ngọc đây là lần đầu tiên trải qua Trung thu ở trong cung đi, cho nên phải mau chóng dưỡng bệnh, cùng Trẫm tham gia tiệc tối." Ân đế cười nói.

Thượng Quan Tử Ngọc nghe hắn nói xong, mũi lại chua xót, trong lòng mộttrận ấm áp, mặc kệ Hoàng đế nói những lời này có phải là chân tâm hay không, ítnhất tại một khắc này, Thượng Quan Tử Ngọc có cảm giác ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net