Chương hai: Trọng sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bệ hạ, đã qua canh hai, nghỉ ngơi một chút đi"

....

"Bệ hạ, long thể làm trọng, xin ngài tạm nghỉ chút đi"

Ân Thần Duch phục hồi tinh thần, phát hiện mình đang ngồi trước bàn, trước mặt là hai hàng tấu chương chỉnh tề, đây hẳn là Ngự Thư Phòng.

Ân đế ngẩn người. Hắn không phải đã chết sao? Cùng Tử Ngọc tại lãnh cung bị thiêu cháy. Cái loại tư vị bị lửa nóng thiêu đốt ấy đã xâm nhập vào cốt tủy, hiện tại nhớ tới vẫn thấy sợ hãi, kia tuyệt đối không có khả năng là một giấc mộng.

Nhưng là, hiện tại hắn đang bình yên vô sự ngồi trong Ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?

"Bệ hạ, ngài không có việc gì chứ, để lão nô pha cho ngài tách trà nhé".

Thanh âm quen thuộc lại vang lên bên tai,Ân đế ngẩn đầu, liền nhìn thấy Lưu công công đứng ở một bên, mặt đầy lo lắng nhìn hắn. Lưu công công là lão nhân trong cung,hầu hạ hai đại đế vương, là người nhìn Ân Thần Dục lớn lên, trở thành thái tử, sau đó đăng cơ làm Hoàng đế. Đối Ân đế thập phần trung tâm, lại bởi vì chính biến trong cung, bảo hộ Ân đế nên chết trong tay băng đảng của Lệ quý phi.

Được nhìn thấy lại vị lão công công này, hốc mắt Ân Thần Dục không khỏi ướt át. Hắn cùng Lưu công công cư nhiên đã chết nay được sống lại, chẳng lẽ nói hắn trọng sinh?

Ân Thần Dục trong lòng một trận kích động, vội vàng hỏi Lưu công công "Công công, hiện tại là ngày tháng năm nào?"

Lưu công công sửng sốt, lo lắng liếc mắ nhìn Hoàng thượng đáp "Bệ hạ, hiện tại là năm Kiến Nguyên thứ ba, còn ba ngày nữa là đến tiết Trung thu."

"Kiến nguyên năm thứ ba"

Ân đế trong miệng không ngừng đọc,trong lòng một trận mừng như điên, quá tốt! Hắn thật sự trở về quá khứ. Lúc này, hắn vừa lập Hậu không đến nửa năm, hiểu lầm vẫn chưa xảy ra, Tử Ngọc vẫn chưa bị nhốt vào lãnh cung, băng đảng của Quý phi vẫn chưa phát triển, hết thảy đều còn kịp.

Lưu công công không hiểu vì sao Hoàng đế đột nhiên hưng phấn, bất quá là hạ nhân hầu hạ bên cạnh Bệ hạ, đương nhiên là hi vọng mỗi ngày Hoàng đế bệ hạ đều long tâm đại duyệt mới tốt.

"Bệ hạ, lúc trước Lệ quý phi sai người tới hỏi, đêm nay Bệ hạ có đi Phi hương điện ngủ không, để Quý phi chuẩn bị nghênh đón thánh giá". Lưu công công khom người nói.

Tiếu ý trên mặt Ân Thần Dục dần dần tiêu tan, Lệ quý phi, kiếp trước hắn độc sủng phi tử, hiện tại nghĩ đến chính mình cũng không thật sự yêu nàng, Lệ phi diện mạo yêu mị, ngàn vạn nhu tình, sẽ luôn nói một ít lời dễ nghe tạo niềm vui cho hắn, đời trước hắn hẳn là một tên Hoàng đế ngu nhốc vô đạo đi. Ham mê mỹ sắc, nghe lời ngon ngọt, bưng tai bịt mắt, mới dẫn đến sau này bị chúng bạn xa lánh.

"Hôm nay không đi Phi Hương điện, đi Vị Ương cung." Ân đế thản nhiên nói. Hắn hiện tại khẩn cấp muốn đến gặp Tử Ngọc, vừa nghĩ đến kiếp này hắn đã vắng vẻ y nửa năm, trong lòng liền khó chịu không thôi, hận lão thiên gia vì cái gì không để hắn trọng sinh sớm nửa năm, Tử Ngọc sẽ không phải chịu ủy khuất.

Lưu công công lập tức trố mắt tại chổ, nửa ngày cũng không tỉnh lại,Hoàng Thượng vừa rồi nói cái gì, muốn đi Vị Ương cung? Không phải là ta nghễnh ngãng nghe lầm đi.Trừ lúc ngày đại hôn Đế Hậu, đã qua nửa năm, Hoàng đế chưa bao giờ ngủ lại Vị Ương cung, cũng rất ít hỏi đến sự tình của Hoàng hậu, hôm nay là làm sao đây?

Bất quá đây cũng không phải là chuyện mà nô tài như ông có thể hỏi đến, tài khí cùng tướng mạo của Hoàng hậu đều là thượng thừa, làm người lại khiêm tốn hữu lễ, ông cũng ước gì Hoàng thượng có thể đối xử với Hoàng hậu tốt một chút.

"Dạ, nô tài đi Vị Ương cung thông truyền một tiếng." Lưu công công khom người nói.

Ân Thần Dục phất tay "Không cần, đừng kinh động người khác, Trầm lặng lẽ đi qua là được". Nghĩ đến có thể nhìn thấy Tử Ngọc, Ân đế trong lòng vừa vui vẻ vừa có một ít thấp thỏm, không biết đợi lát nữa hắn gặp được y phải nói cái gì cho tốt.

Ân đế đi đến Vị Ương cung, không thấy thủ vệ bên ngoài điện đâu, toàn bộ cung điện đều im ắng, không hề có sinh khí, có vẻ lạnh lùng dị thường.

Ân đế nhíu nhíu mày, đi đến ngoài cửa điện, bắt gặp trong phòng sáng đèn, thế nhưng không hề có tiếng người. Nhất thời trong lòng hắn sinh ra một loại cảm giác không tốt, cuốn quít đẩy ra cửa điện, khoan thai đi vào.

Trong điện phiêu lãng một cổ hương vị thuốc nồng đậm. Hai tiểu nha hoàn đang nấu thuốc, thấy có người xông vào trong điện, cuống quít đứng lên nhìn về hướng người đang đi đến, nhìn kĩ, đúng là Hoàng đế bệ hạ, nhất thời sợ tới mức quỳ xuống, dập đầu kêu "Vạn tuế".

Ân đế nhìn nồi thuốc đang sôi, trong lòng căng thẳng,cũng bất chấp hạ lệnh cho các đứng dậy, vội hỏi: "Hoàng hậu đâu, các người vì sao đêm khuya ở đây sắc thuốc, có phải là cho Hoàng hậu không?"

Một tiểu nha hoàn nhìn tương đối thông minh vội vàng đáp "Hồi Hoàng thượng,Hoàng hậu mắc phong hàn, đã bị bệnh vài ngày, vừa rồi ho thật sự lợi hại, cho nên chúng nô tì mới vội vàng sắc thuốc".

Sắc mặt Ân đế trầm đi vài phần, xoay người bước nhanh vào phía trong, hai tiểu nha hoàn bưng chén thuốc đã sắc hảo, theo phía sau hắn đi vào.

Trong phòng ngủ, Thượng Quan Tử Ngọc đang nằm trên giường. Ân đế nhìn chằm chằm người đang nằm trên giường, người này như cũ vẫn tuấn mỹ vô song,tuấn tú, lịch sự, tao nhã, chỉ là thân hình thập phần gầy yếu, sắc mặt cũng có chút tái nhợt.

Ân đế nhìn có chút đau lòng, quay đầu quát hỏi hai tiểu nha hoàn "Thái y đâu, Hoàng hậu bệnh nghiêm trọng như vậy, các ngươi vì sao không đi truyền Thái y!"

Tiểu nha hoàn bị dọa đến run rẩy một trận, vội vàng quỳ xuống, nói "Nô tì đã đi thỉnh vài lần, thế nhưng người của Thái y viện nói, nói, Lệ phi nương nương gần đây thân thể không tốt, thái y đều đi chẩn mạch cho Lệ phi nương nương, không có thời gian đến Vị Ương cung xem bệnh cho Hoàng hậu"

"Vô liêm sỉ!" Ân đế hung hăng phất tay,cả giận nói "Lệ phi một người có thể chiếm cả Thái y viện, sở hữu tất cả Thái y sao, như thế nào không thể đến xem bệnh cho Hoàng hậu, rõ ràng là lấy cớ!"

Hai tiểu nha hoàn bị hắn quát sợ tới mức nơm nớp lo sợ, không ngừng dập đầu nói "Nô tỳ đáng chết, xin Hoàng thượng thứ tội!"

Ân đế thở dài, khoát tay cho các nàng đứng lên, trong lòng hắn minh bạch, này không phải lỗi của nha hoàn, cũng không phải lỗi của Thái y, hết thảy đều là bởi vì hắn sủng thiếp diệt thê, đối Hoàng hậu lạnh nhạt vắng vẻ. Tại hậu cung này, liền tính là Hoàng hậu tôn quý, nếu không có sự sủng ái của Hoàng thượng, đều sẽ giống nhau không có gì cả, nhưng bất cứ một phi tần nào được Hoàng thượng sủng ái đều có thể dựa vào quyền lực của hắn để đi. Hắn còn có thể trách ai được?

Từ bên hông lấy ra một khối ngọc bội, đưa cho tiểu nha hoàn thông minh kia, lệnh nàng cầm ngọc bội đi Thái y viện, xem ai còn dám không đến!

Ân đế mắt nhìn người trên giường, cảm giác chăn trên người y rất đơn bạc,lại nhìn một vòng quanh cung điện, chỉ cảm thấy nơi này quá lạnh lẽo, cũng quáđơn sơ, căn bản không giống như nơi một Hoàng hậu nên ở. Trong lòng trầmtư,ngày mai liền phái một chút hạ nhân thông minh, tin cậy lại đây, còn có bàitrí bên trong cung điện cũng nên đổi. 

================================================

Hôm nay là 30 Tết, chúc mọi người năm mới vui vẻ, hạnh phúc, phát tài phát lộc.

Cám ơn mọi người đã đọc truyện của mình.

Hoan nghênh cmt góp ý:)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net