Chương 11: Ở cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đồng tính luyến ái không thể sinh sản, Toà Thánh sẽ cấm sao?"

Edit + beta:

How to 10 điểm văn
Poo xào 7 món

🌷🌷🌷

Bạch Cẩn Trì không quan tâm tại sao Túc Nguyên lại coi trọng cặp nút tay áo này.

Những viên đá quý như Nước Mắt Người Cá rất có giá trị, người ta trân trọng nó là lẽ thường tình, hoặc có lẽ do chính bản thân Túc Nguyên thích người cá.

Túc Nguyên không lấy được vật tư, cả hai chỉ có thể ở cùng một cái lều trại, may mắn là không gian trong lều khá rộng, đủ kê hai chiếc giường đơn.

Bạch Cẩn Trì đã đạt điểm tuyệt đối trong bài kiểm tra viết, nhận được cả đệm chăn và dịch dinh dưỡng đủ cho hai người.

Điểm dừng chân tiếp theo có khoảng cách rất xa, đi cả ngày trời cũng không đến, ngày mai  tân sinh sẽ phải ngủ ngoài trời, nhiều hơn một phần vật tư là bởi lẽ đó, nhưng Túc Nguyên đã trượt bài kiểm tra viết, nên phải dùng chúng trong tối nay.

Ngồi trên tấm ga giường do Bạch Cẩn Trì trải, Túc Nguyên vẫn cầm chiếc máy sưởi trên tay, mặc dù quần áo đã khô nhưng cái lạnh của nước hồ vẫn lưu lại dư âm, Bạch Cẩn Trì đưa cho Túc Nguyên một phần dịch dinh dưỡng, ôn tồn nói: "Dùng bữa tối xong, thì nghỉ ngơi sớm đi."

Túc Nguyên đãi đói đến mức bụng mỏng như tờ giấy, cậu mở gói dịch dinh dưỡng nếm thử, mặt lập tức nhăn lại: "Vị ghê quá."

"Cố nhịn một chút, trước mắt chỉ có cái này thôi." Dưới ánh sáng lờ mờ, đôi mắt vàng của Bạch Cẩn Trì trở nên sẫm màu và ấm áp hơn, ngũ quan cũng tinh xảo mà mông lung, "Dù hương vị của dịch dinh dưỡng không ngon, nhưng bổ sung thể lực rất hiệu quả."

Túc Nguyên ăn thêm vài miếng, cảm thấy khó nuốt nên cất nửa phần dịch dinh dưỡng còn lại sang một bên.

Bạch Cẩn Trì thấy vậy thì cũng không cố thuyết phục cậu nữa, dùng thần thuật lên Túc Nguyên, phòng ngừa ngày mai cậu bị cảm lạnh.

Bạch Cẩn Trì cũng chữa khỏi vết côn trùng cắn trên người Túc Nguyên. Nếu không trị, ban đêm có thể ngứa, Túc Nguyên sẽ lại nháo nhào lên.

Hôm nay cả hai đều rất mệt, nêm nghỉ ngơi sớm.

Trước khi đi ngủ, Bạch Cẩn Trì nhìn Túc Nguyên lần nữa, cảm thấy hơi lo lắng.

Chiếc áo khoác đồng phục y đưa cho Túc Nguyên, sau khi Túc Nguyên trả lại, y đã treo chiếc áo khoác lên giá áo, không mặc lại nữa, chỉ để lại chiếc áo sơ mi trắng bên trong.

Đồng phục của Học Viện Hoàng Gia đã sớm được gửi cho tân sinh cùng với giấy báo nhập học, nếu không vượt qua bài đánh giá thì cũng có thể giữ lại, coi như là quà lưu niệm.

Ở một số ít phương diện kỳ kỳ quái quái lại nhân tính hoá tới kỳ diệu.

Túc Nguyên ngồi trên đệm, kéo túi vật tư tới, nghiên cứu đồ vật bên trong, giống như một con mèo ngó đầu vào nhìn. Thấy Túc Nguyên không để ý tới mình, Bạch Cẩn Trì cởi cà vạt, mặc áo sơ mi nằm xuống, quay lưng về phía Túc Nguyên, nhắm mắt lại.

Do điều kiện hạn chế nên trường không có khả năng sẽ phát đồ ngủ. Tắt đèn, Túc Nguyên cũng mặc áo sơ mi quần dài chui vào trong chăn, trùm kín đầu cuộn tròn thân thể.

Trằn trọc hơn nửa tiếng, Túc Nguyên không chịu nổi cơn đói nữa, bò dậy ăn nốt phần dịch dinh dưỡng còn lại.

Hôm nay Bạch Cẩn Trì đã sử dụng thần thuật hai lần, tiêu tốn không ít sức lực, lâm vào nửa tỉnh nửa mơ, mơ hồ nghe thấy tiếng Túc Nguyên ăn gì đó, y yên lòng, ít nhất cũng không cần lo ngày mai về thân thể Túc Nguyên hư nhược nữa. Ngay khi Bạch Cẩn Trì chuẩn bị ngủ, y phát hiện chăn bông trên người đã bị vén lên, không khí ban đêm mát mẻ trong rừng tràn vào, sau đó như có cơ thể lạnh toát chạm vào. Bạch Cẩn Trì đột nhiên mở mắt quay người lại, thấy khuôn mặt của Túc Nguyên trong bóng đêm.

"Cậu về giường cậu đi." Bạch Cẩn Trì hạ giọng, giọng điệu lần đầu tiên ẩn chứa tia tức giận.

"Tôi lạnh." Túc Nguyên nói.

Bạch Cẩn Trì có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Túc Nguyên thực sự thấp hơn buổi chiều.

"Máy sưởi đâu rồi?"

"Hết pin."

Máy sưởi do trường phát không có nhiều điện lắm, vì mùa này nhu cầu sưởi ấm rất ít.

Bạch Cẩn Trì nhắm mắt lại: "Cậu về giường trước đi, để tôi nghĩ cách."

Túc Nguyên thẳng thắn hỏi: "Chúng ta đều là đàn ông, ngủ chung giường thì sao?"

"Vậy sao cậu phải căng thẳng?" Bạch Cẩn Trì trầm giọng hỏi.

Cơ thể Túc Nguyên rõ ràng cứng đờ vì căng thẳng.

Cự ly quá gần, muốn không phát hiện cũng khó.

Túc Nguyên dừng lại, mạnh miệng nói: "Tôi không phải căng thẳng, là do lạnh."

Bạch Cẩn Trì không biết có nên tin cậu hay không.

Nếu người cùng giới ở gần nhau, Bạch Cẩn Trì cảm thấy bình thường, nhưng Túc Nguyên là người mà Hứa Hi Thanh thích, trong lòng y lại có ý vị khác.

Lúc này, có một bóng người tiếp cận lều trại.

Hứa Hi Thanh bước vào, cố ý nói nhỏ để tránh làm phiền người khác: "Cẩn Trì, các cậu ngủ rồi à?"

Những ngón tay của Bạch Cẩn Trì lập tức co lại, móng tay ghì sâu vào lòng bàn tay.

Y cũng không nói dối, mở miệng trả lời: "Chưa."

"Tôi có hơi lo lắng nên tới đây hỏi một chút."  Hứa Hi Thanh ngượng ngùng nói, "Thiếu gia Túc Nguyên còn lạnh không? Ngày mai sẽ không bị cảm lạnh đi."

Bóng dáng của Hứa Hi Thanh phản chiếu lên lều, anh có thể mở cửa đi vào bất cứ lúc nào, trái tim Túc Nguyên đập thình thịch, cậu vùi mặt vào trong chăn tự lừa mình dối người. Cậu thậm chí còn có chút khâm phục khi Bạch Cẩn Trì có thể bình tĩnh nói chuyện với Hứa Hi Thanh như vậy.

Nhìn mái tóc của Túc Nguyên, Bạch Cẩn Trì chậm rãi nói: "Chắc sẽ không lạnh nữa đâu, tớ đã dùng thần thuật, cậu ấy sẽ không sinh bệnh."

"Vậy là tốt rồi." Hứa Hi Thanh thở phào nhẹ nhõm, "Làm phiền cậu rồi."

Sau khi hỏi han ân cần, không khí bỗng trở nên ngượng ngùng.

"Không quấy rầy cậu nghỉ ngơi nữa. "

"Ngủ ngon."

Hứa Hi Thanh xoay người rời đi, bóng người phản chiếu trên lều biến mất.

Hứa Hi Thanh không hề nghi ngờ gì về việc bạn thân và người mình yêu thầm ở chung một căn lều trại.

Chờ Hứa Hi Thanh rời đi, Bạch Cẩn Trì nói: "Lại đây, tôi dùng thần thuật sưởi ấm giúp cậu."

"Thần thuật có thể duy trì cả đêm sao?" Túc  Nguyên nói: "Cái này có lợi gì, tôi cũng chẳng làm được gì nên hồn cả."

Bạch Cẩn Trì khẽ cau mày: "Như vậy là thất hứa với Hi Thanh."

"Thất hứa cái gì?" Túc Nguyên cố ý hỏi.

Cậu nhìn Bạch Cẩn Trì: "Chẳng lẽ cậu thích Hứa Hi Thanh?"

Nếu Hứa Hi Thanh không cho phép, Bạch Cẩn Trì cũng không dám nói sự thật, chỉ có thể phủ nhận: "Không phải."

"Có phải cậu chưa từng yêu đương không?" Túc Nguyên bỗng hỏi.

Bạch Cẩn Trì không hiểu dụng ý trong câu hỏi này.

"Tôi nghe nói, Toà Thánh có quy củ rất nghiêm ngặt, có nhiều hạn chế đối với con người, nhưng tôi không biết chính xác những hạn chế đó là gì." Túc Nguyên tự suy ngẫm.

"Liệu có bị cấm yêu đương không?"

Túc Nguyên chưa từng yêu ai, nhưng lại giả vờ hiểu biết, nói với Bạch Cẩn Trì: "Cậu bị giám sát quá nghiêm ngặt, mới dễ dàng bị hoảng sợ bởi những chuyện nhỏ nhặt thế đấy."

*

Căn nhà gỗ hai tầng được bao phủ bởi bầu không khí tĩnh mịch của màn đêm.

Nguyên Mặc dựa vào đầu giường, chiếc vòng cổ vẫn truyền tải giọng nói từ phía Túc Nguyên cho hắn.

Túc Nguyên dường như không nhận ra rằng chức năng truyền giọng nói của trí não đã được bật.

Cửa sổ nhà gỗ lâu năm không tu sửa, gió thổi qua sẽ phát ra tiếng ồn, Nguyên Mặc không lo rằng Túc Nguyên nghe được, chức năng truyền âm khẩn cấp là một chiều, chỉ có thể truyền âm thanh của chủ nhân đến cho nô lệ, âm thanh bên hắn không bị truyền đi.

Nghe lời nói của Túc Nguyên cùng Bạch Cẩn Trì, thần sắc trên mặt Nguyên Mặc như đã đoán được từ trước.

Túc Nguyên quả nhiên là thay đổi cách chơi, sau Hứa Hi Thanh, cậu lại nhằm vào Bạch Cẩn Trì nữa.

Song, hắn để ý đến Bạch Cẩn Trì hơn, lúc trước Túc Nguyên đối thoại cùng hai tân sinh khác, Nguyên Mặc đều nghe được, ý tứ hiển nhiên là để hai tên tân sinh bình dân không hiểu lầm Bạch Cẩn Trì là người nịnh hót. Túc Nguyên làm chuyện này, Bạch Cẩn Trì hoàn toàn không hay biết, trước kia cậu sẽ không làm chuyện tốn công vô ích như thế.

Nguyên Mặc nghe Bạch Cẩn Trì đáp: "Sinh sản là quy luật bình thường, Toà Thánh không cấm."

Túc Nguyên hỏi: "Đồng tính luyến ái không thể sinh sản, Toà Thánh sẽ cấm sao?"

"... Sẽ không." Bạch Cẩn Trì ngừng lại một chút, "Cậu có hiểu lầm gì với Toà Thánh sao, Toà Thánh không hề hạn chế những cảm xúc bình thường của con người, tôi trưởng thành trong hoàn cảnh không giống với những suy nghĩ đơn giản của cậu, cái gì cũng không biết."

"Ò." Túc Nguyên rất mỏi mệt, giọng nói uể oải ỉu xìu, "Ngủ đi."

"Cậu về đi." Bạch Cẩn Trì nói.

"Không về đâu." Túc Nguyên lẩm bẩm nói, "Cậu còn nói nữa, tôi sẽ la to, để mọi người biết."

Bạch Cẩn Trì thở dài: "Cậu không thể như vậy."

"Đừng làm ồn nữa." Giọng nói của Túc Nguyên càng ngày càng nhỏ, "Người hầu bên người của tôi Nguyên Mặc, cậu đã gặp qua chưa?"

"Tôi biết cậu ấy." Bạch Cẩn Trì nói, "Không lâu trước đây Hứa Hi Thanh từng gặp cậu ấy, có kể cho tôi."

Túc Nguyên lộ ra ý cười: "Tôi rất rất thích người hầu này, cũng chưa để hắn bồi tôi ngủ, hiện giờ cho cậu cơ hội này, cậu nên vinh hạnh mới phải."

Nguyên Mặc lạnh mặt, tắt chức năng truyền âm.

Tên mình bị nói ra trong tình cảnh này, thật làm người ta ghê tởm.

Thật ra nô lệ không có tư cách tắt chức năng truyền âm, là Nguyên Mặc tiến hành cải tạo lại vòng cổ, trong lúc đi gặp bác sĩ tâm lý trước kia. Khi Nguyên Mặc đi gặp bác sĩ, Túc Nguyên không phái người đến giám sát, cũng không mở camera theo dõi hắn, cho hắn cơ hội.

Sau khi tắt chức năng truyền âm, bên tai Nguyên Mặc bỗng trở nên an tĩnh.

Sớm nên đóng lại.

Hắn vốn không nên nghe lâu như vậy.

*

Bạch Cẩn Trì không thể làm gì được với Túc Nguyên, y dần hao hụt thể lực, chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Bạch Cẩn Trì mở mắt, phát hiện Túc Nguyên đã rời lều, trong lều trại không tìm được bóng dáng của cậu, đệm giường bên cạnh trống không, không còn dấu vết nhiệt độ cơ thể của Túc Nguyên.

Bạch Cẩn Trì ngồi dậy, cài cà vạt, mặc áo khoác đồng phục vào, góc mắt bắt gặp một màu xanh dương thanh khiết.

Là một nút áo Nước Mắt Người Cá, hẳn là do Túc Nguyên không cẩn thận làm rơi.

Bạch Cẩn Trì nhặt nút tay áo lên, kéo lều trại đi ra ngoài.

Túc Nguyên đang đứng trước trang bị máy móc, làm bài thi điện tử trên trí não.

Dưới đáy mắt cậu mờ mờ quầng thâm, đêm qua ngủ không ngon, bởi do hoàn cảnh lều trại quá kém, cậu không thích ứng được, bên cạnh còn có một người không quen thân, trong lòng Túc Nguyên cũng không được tự nhiên, tờ mờ sáng sớm đã tỉnh, không tài nào ngủ tiếp, chỉ có thể đứng dậy đi làm bài.

Dịch dinh dưỡng hiệu quả xác thật rất tốt, tối hôm qua Túc Nguyên trộm ăn dịch dưỡng còn lại kia, đến nay vẫn chưa có cảm giác đói khát.

Bạch Cẩn Trì hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Bài thi hình chữ nhật trên trí não đang mở, Túc Nguyên vùi đầu dùng ngón tay viết lên trên, đáp: "Thiết bị này nói, người thi viết không đạt tiêu chuẩn sẽ không thể tiếp tục đi về phía trước."

Bạch Cẩn Trì nhìn bốn phía, không thấy những người khác, trừ bỏ bọn họ, chỉ còn một chiếc lều trên bãi đất trống, y đoán các tân sinh khác đều đã rời đi, nhưng Hứa Hi Thanh không thể, có Túc Nguyên ở đây, Hứa Hi Thanh chắc chắn sẽ đợi thêm một chút, "Hi Thanh đâu."

"Cậu ấy muốn ở lại, ít nhất là đợi cậu tỉnh dậy, nhưng bị máy móc cưỡng chế rời đi rồi." Túc Nguyên nghĩ thầm, Bạch Cẩn Trì quả nhiên nhớ thương đến thụ chính.

Túc Nguyên hoàn thành bài thi, nhấn nút nộp bài.

Vài giây sau, máy móc đã chấm điểm xong, nói : "Không đủ tiêu chuẩn."

Nhớ lại trừng phạt ngày hôm qua, sắc mặt Túc Nguyên trắng bệch, cầm lòng không đậu lui về phía sau.

"Trừng phạt chỉ có một lần vào ngày hôm qua, sẽ không có thêm lần nào nữa lại." Giọng nói máy móc vang lên, "Các bạn là hy vọng của Học Viện trong tương lai, sứ mệnh của chúng tôi là giáo dục các bạn, không phải tra tấn. Bạn chỉ cần chuyên tâm thông qua thi viết, tiếp tục đi về phía trước."

Túc Nguyên cười gượng một tiếng: "Tôi sẽ cố gắng."

Cậu nhìn về phía Bạch Cẩn Trì, đang chuẩn bị xin chỉ giáo về đề mục thi viết, bỗng phát hiện nút tay áo của mình thiếu mất một cái.

"Khuy áo của tôi đâu rồi?" Sự hoảng loạn lan dần trên khuôn mặt Túc Nguyên.

Ngoài mặt cậu coi trọng lễ vật của Mạc Tư Vũ, thực tế lại không để trong lòng, còn làm rơi mất!

Nếu không tìm thấy thì làm sao bây giờ?

Túc Nguyên lập tức muốn quay lại lều tìm kiếm, Bạch Cẩn Trì ngăn cản: "Đừng vội, nó ở chỗ tôi."

Bạch Cẩn Trì mở lòng bàn tay ra, Nước Mắt Người Cá lẳng lặng nằm trên đó.

Túc Nguyên duỗi tay lấy, Bạch Cẩn Trì đột nhiên co ngón tay lại, một lần nữa nắm chặt Nước Mắt Người Cá.

"Cậu có ý gì?" Túc Nguyên thay đổi sắc mặt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net