Chương 9: Giở tính nết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Dường như là một lời kết tội vô cớ, nhưng Bạch Cẩn Trì vẫn xin lỗi."

Edit: How to 10 điểm văn
Beta: Cá biển sặc nước muối

🌷🌷🌷

Thời gian đếm ngược chỉ còn ba phút, không khí trong lành bị bao phủ bởi mùi thuốc xịt chống côn trùng nhẹ nhàng nhưng hơi cay mắt, nhiều người đang xịt phun khắp người để chống muỗi.

Túc Nguyên phản ứng lại, bắt chước theo mọi người, lấy ra chai xịt chống côn trùng mà người hầu đã để trong hành lý của mình, thoa lên cổ tay, cổ và các vị trí khác.

Sau khi thoa xong, Túc Nguyên đặt chai xịt chống côn trùng trở lại, đóng hành lý khoá lại. Sau khi bước vào rừng, ngoài trí não ra, không thể mang bất kỳ vật gì, hành lý phải để bên ngoài, do nhân viên của học viện chịu trách nhiệm trông nom.

Rất nhanh, đếm ngược triệt để trở về không, bắt đầu bài kiểm tra.

Các tân sinh năm nhất từ từ bước vào rừng từ các khu vực khác nhau, rừng rậm trải đầy camera, trong phòng giám sát của học viện, một bức tường treo đầy màn hình, trực tiếp phát sóng tình hình của các thí sinh ở khắp nơi, một vài hướng dẫn viên đứng trước bức tường, thảo luận với nhau.

"Học sinh xuất sắc nhất năm nay, nên là Bạch Cẩn Trì và Hứa Hi Thanh."

"Hai đứa trẻ xuất thân là dân nghèo từ khu vực dưới thành phố thủ đô lại xuất sắc như vậy, thật hiếm thấy."

"Bạch Cẩn Trì là một Thiên Quan Giả*, đã được coi là một nửa người của Toà Thánh**, còn Hứa Hi Thanh mặc dù kém hơn chút nhưng lại phù hợp hơn cho việc nuôi dưỡng của Đế Quốc."

*"Thiên quan giả" (神眷者) trong ngữ cảnh này có thể được hiểu là một danh hiệu hoặc vị trí đặc biệt trong một cộng đồng, có thể là một cấp bậc cao trong một tổ chức, đặc biệt là liên quan đến Giáo Đình hay một tổ chức tôn giáo khác. Thuật ngữ này có thể chỉ đến một người có quan hệ đặc biệt với tổ chức này, được công nhận và có địa vị cao trong cộng đồng.

**Toà thánh (教廷)  còn có tên gọi khác là Giáo Đình: là cơ quan thống trị tối cao của Giáo Hội Thiên Chúa (?) nơi tín đồ Công giáo hành lễ và thực hành tôn giáo.

"Đồng đội của Hứa Hi Thanh cũng không tồi, tôi đánh giá cao nhóm họ sẽ vượt lên đầu, đồng đội của Bạch Cẩn Trì thì không được."

"Tôi nhớ tên là Túc Nguyên thì phải, được vào đây nhờ quan hệ với Công tước, có thể sẽ là gánh nặng cho Bạch Cẩn Trì."

"Các người xem kìa, họ gặp vấn đề rồi."

Một màn hình ở phía bên phải của bức tường, hiển thị hình ảnh Túc Nguyên đang đi bộ trong rừng rậm.

Con đường trong rừng rậm rất khó đi, đế giày của Túc Nguyên bị dính đầy bùn đất, cậu nhanh chóng tụt xuống phía sau Bạch Cẩn Trì, Bạch Cẩn Trì để ý tới, tri kỷ thả chậm bước chân.

Sau một tiếng rưỡi đi bộ, sức lực của Túc Nguyên dần dần cạn kiệt, suýt nữa vấp ngã vì một nhánh rễ cây, Bạch Cầm Trì kịp thời quay người lại, vươn tay đỡ cậu.

Khi cùng Túc Nguyên mặt đối mặt trong cự ly gần, Bạch Cẩn Trì mới nhận ra rằng cơ thể của thiếu gia quý tộc này quá mỏng manh, không thể chịu đựng được môi trường rừng núi hoang dã, da dẻ cậu dễ ửng lên màu đỏ hồng. Xịt chống côn trùng không ngăn được những côn trùng muốn hút máu của cậu, không biết từ lúc nào Túc Nguyên đã bị chích một cái vào cổ, nổi lên chấm đỏ nhỏ.

Túc Nguyên không thể hiểu, với kĩ thuật của thời đại vũ trụ, loại xịt chống côn trùng mà cậu đang dùng vẫn là loại tốt nhất, làm sao côn trùng lại có thể tiếp cận được?

Cậu nhìn chằm chằm vào Bạch Cẩn Trì: "Tại sao cậu không bị chích?"

"Có lẽ máu của cậu ngon hơn." Bạch Cẩn Trì đùa.

Sự thật là, một số loại côn trùng ít bị ảnh hưởng bởi xịt chống côn trùng, chúng có khả năng phân biệt sự mạnh mẽ của con mồi bằng cảm giác, chúng không dám tiếp cận Bạch Cẩn Trì, nhưng lại có thể cảm giác được có thể bắt nạt cậu ấm không phòng bị còn lại.

Túc Nguyên giả vờ không chịu nổi, giở tính nết: "Tôi không đi nữa."

"Chúng ta có thể nghỉ một chút, sau đó tôi sẽ cẩn thận hơn, không để cậu bị cắn nữa." Bạch Cẩn Trì dịu dàng khuyên bảo.

Dù Bạch Cẩn Trì có tính cách tốt như vậy, Túc Nguyên vẫn phải phản đối: "Tôi không muốn đi nữa, khi đi bộ, những chiếc lá hoặc cỏ của những cây không biết là gì cọ qua mắt cá chân tôi, làm tôi ngứa ngáy, tôi không thích, cậu cõng tôi đi." Túc Nguyên cho rằng mình đã nghĩ ra một ý tưởng hay, cây ngay không sợ chết đứng sai khiến Bạch Cẩn Trì, như thể cậu không nhận thức được rằng hành động này với một người đồng đội mới gặp gỡ không lâu, là một chuyện quá đáng. "Côn trùng không cắn cậu, cậu cõng tôi, chúng ta gần nhau chút, chúng có thể cũng sẽ không cắn tôi".

Vẻ mặt dịu dàng của Bạch Cẩn Trì vẫn không thay đổi, cự tuyệt: "Không thể."

"Cậu có biết bao nhiêu người muốn chạm vào tôi mà không được phép không?"

Sau khi không thể tin được, Túc Nguyên bắt đầu đe dọa: "Nghe lời tôi đi, về sau cậu ở học viện, hay khi đảm nhận chức vụ ở thủ đô sẽ có rất nhiều tiện ích, nhưng nếu ngược lại, cậu hẳn là biết kết cục sẽ ra sao nhỉ."

"Tôi biết." Bạch Cẩn Trì nhẹ nhàng gật đầu.

Người này thể hiện dịu dàng dầu muối không ăn, so với Nguyên Mặc còn khó đối phó hơn, Túc Nguyên phát bực: "Cậu không nghe tôi à?"

"Ngồi xuống nào." Bạch Cẩn Trì sắp xếp một chỗ nghỉ ngơi, "Khi cậu thấy mệt mỏi, cậu hãy nói với tôi, tôi sẽ cùng cậu nghỉ ngơi."

Túc Nguyên mở to mắt: "Cậu không sợ mất thời gian, làm bài kiểm tra thất bại à?" Cậu nhìn Bạch Cẩn Trì từ trên xuống dưới, "Đối với tôi thì việc vào học viện hay không không có quan trọng, nhưng đối với cậu, là cơ hội duy nhất để thăng tiến trong xã hội bình dân phải không?"

"Vẫn ổn." Bạch Cẩn Trì cười nhẹ.

Đột nhiên, từ khu rừng rậm xa kia có tiếng xào xạc.

"Có thể có động vật hoang dã." Giọng của Bạch Cẩn Trì nhẹ nhàng, "Tôi đi xem thử, cậu đợi ở đây đừng di chuyển."

Túc Nguyên lập tức gật đầu.

Sự kiêu căng trước đó biến mất không dấu vết.

Bạch Cẩn Trì đi vào khu rừng để kiểm tra, nhận ra rằng chỉ là một động vật hoang dã nhỏ đi qua, nhưng đã đi xa rồi, không có ý định tấn công họ.

Sau khi xác nhận điều này, Bạch Cẩn Trì không yên tâm để Túc Nguyên ở chỗ cũ, lập tức quay trở lại. Y nhìn thấy Túc Nguyên ngồi ở chỗ mình đã sắp xếp, kéo ống quần lên.

Đôi chân thon dài đều màu dưới ánh nắng mặt trời, trắng như một tác phẩm nghệ thuật, làm nổi bật vết thương đáng sợ dưới mắt cá chân.

Vết thương là do rắn độc cắn, đã sưng phồng, máu chảy ra màu đỏ sẫm, lấm lem nhuộm đỏ viền tất trắng quanh mắt cá chân.

Nghe tiếng Bạch Cẩn Trì quay trở lại, Túc Nguyên nhìn lên, đôi mắt đỏ ửng nhìn về phía y.

"Tất cả đều là lỗi của cậu," Túc Nguyên kết tội.

"Nếu cậu cõng tôi, tôi sẽ không bị rắn cắn."

Dường như là một lời kết tội vô cớ, nhưng Bạch Cẩn Trì vẫn xin lỗi.

"Đúng là lỗi của tôi."

Bạch Cẩn Trì cảm thấy, y hứa với Hứa Hi Thanh, nhưng đã không chăm sóc tốt cho Túc Nguyên.

Đến trước mặt Túc Nguyên, Bạch Cẩn Trì hạ gối, lòng bàn tay lóe ra một luồng sáng vàng nhạt trong trẻo, áp sát vào vết thương trên bắp đùi cậu.

Túc Nguyên theo phản xạ rụt chân mình lại, Bạch Cẩn Trì dùng một tay khác giữ chặt, nói khẽ: "Đừng cử động, tôi không thể duy trì thần thuật lâu được."

Trong thế giới này, những người có khả năng được chia thành hai loại chính: Hệ Thể Chất và Hệ Tinh Thần.

Trên một số ít người may mắn, còn có thể xuất hiện những khả năng đặc biệt khác ngoài hai loại này, một số khả năng đặc biệt được kế thừa theo dòng máu, như khả năng hủy diệt được truyền qua các thế hệ trong hoàng tộc.

Khi nhớ lại điều này, một ý nghĩ bất ngờ lóe lên trong đầu Túc Nguyên, nhanh đến mức cậu không thể nắm bắt được.

Trong khi đó, Bạch Cẩn Trì là một Thần Quan Giả, người có thể sử dụng pháp thuật.

Phương pháp sử dụng pháp thuật được Toà Thánh kiểm soát, và Toà Thánh luôn hoan nghênh mỗi Thần Quan Giả được chọn. Trong thời gian học trung học, Bạch Cẩn Trì đã theo học tại các trường của Toà Thánh.

"Vẫn đau." Túc Nguyên nhăn mày than phiền, "Thần thuật của cậu sao lại chậm thế?"

Bạch Cẩn Trì mím môi nhẹ, không biết phải giải thích thế nào.

"Cậu là Thần Quan Giả chưa hoàn toàn tỉnh thức, chỉ có thể dùng phép chữa trị cơ bản." Túc Nguyên nói, "Tôi nghe nói, phép chữa trị cơ bản phải đặt sát da mới hiệu quả, sao cậu không làm như vậy?"

"Như vậy không thích hợp." Bạch Cẩn Trì thấp giọng.

Túc Nguyên không hiểu: "Tại sao không phù hợp? Tay của cậu không phải đã đặt lên chân tôi từ lâu rồi sao?"

Giống như bị kinh ngạc, Bạch Cẩn Trì chớp hàng lông mi dài như lông quạ.

Khi Túc Nguyên cố rút lại chân, y trực tiếp ấn nó bằng tay, tay phải tiếp tục chữa trị cho Túc Nguyên, sử dụng thần thuật đòi hỏi sự tập trung tuyệt đối, y thật sự đã quên thu bàn tay trái lại.

Xúc cảm mềm mịn từ lòng bàn tay dần truyền tới, khi y nhìn thấy bàn tay của mình đặt lên mép ống quần xắn lên của Túc Nguyên, hầu như cả bàn tay đã chạm vào phần da thịt lộ ra ngoài, ngón tay thậm chí đã ấn thành một vài vết lõm nhỏ, Bạch Cẩn Trì lập tức rút lại tay, sự bất ổn trong tâm trí y phản ánh lên thần thuật, ánh sáng trong lòng bàn tay lúc này lung lay gần như tắt đi.

Túc Nguyên thúc giục: "Cậu rốt cuộc có điều trị được không đó?"

Sự tình đến bước này, từ chối phương pháp điều trị hiệu quả hơn chỉ vì không muốn tiếp xúc da thịt, dường như không cần thiết, mà còn hiện rõ vẻ làm bộ làm tịch.

Bạch Cẩn Trì từ từ vươn tay về phía trước, chạm vào chân của Túc Nguyên, y dừng lại một chút, lòng bàn tay hoàn toàn phủ lấp vết thương, màu máu đỏ sậm máu dính lên đôi tay vốn sạch sẽ, ánh hào quang của thần thuật vẫn trong trẻo thuần khiết. Bạch Cẩn Trì cúi đầu, không thể nhìn thấy cảm xúc trong đôi mắt mang sắc vàng của y.

Túc Nguyên bỗng nhiên giơ tay lên, chạm vào sợi tóc đen rủ xuống khuôn mặt của Bạch Cẩn Trì, y hơi giật mình, nghiêng đầu tránh đi.

"Xem cậu bị doạ sợ kìa." Túc Nguyên nói, "Tôi thấy cậu đang đeo khuyên tai nhưng tóc che khuất mất, nên muốn vén tóc lên, tôi muốn nhìn rõ hơn."

"Nếu cậu muốn nhìn, có thể nói với tôi." Giọng của Bạch Cẩn Trì không còn hoàn toàn dịu dàng như trước, như một viên đá nhỏ rơi xuống mặt nước hồ yên bình, gây ra những sóng nhỏ, "Đừng tự ý làm."

Bạch Cẩn Trì vén sợi tóc hơi dài ra sau tai, để lộ khuyên tai bên trái, một viên ngọc quý màu vàng được mài mượt, treo trên dây xích bạc mỏng, kiểu dáng đơn giản, màu sắc của viên ngọc tương đồng với màu mắt của Bạch Cẩn Trì, phản chiếu ánh sáng rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời.

Khuyên tai chỉ có một bên, không có ở tai phải.

"Đây là vật phẩm mà Toà Thánh trao cho những người được chọn làm Thần Quan Giả, có thể kiểm soát thể chất, giúp đỡ cho việc thức tỉnh sau này của chúng tôi." Bạch Cẩn Trì giải thích.

"Toà Thánh luôn rộng lượng với các Thần Quan Giả nhỉ." Túc Nguyên hứng thú nói, "Màu mắt của cậu có vẻ hiếm có, tự nhiên ư?"

"Đúng vậy." Bạch Cẩn Trì đáp.

Trên cổ tay trái của Túc Nguyên, đồng hồ trí não đang sáng lên.

Trên thực tế, chức năng truyền âm của đồng hồ đã được kích hoạt từ lâu, đưa toàn bộ âm thanh ở đây đến một người khác.

 *

Nguyên Mặc đến phòng tạm thời của mình.

Đây là một căn nhà gỗ hai tầng nằm ở ngoại vi* rừng, chỉ có rất ít quý tộc lớn có đủ tư cách mang theo người hầu vào học, mỗi người hầu đều có một căn phòng riêng đủ rộng rãi.

*Tầm nhìn ngoại vi là vùng nằm ngoài khu trung tâm những gì bạn nhìn thấy rõ.

Sau khi khoá cửa phòng lại, Nguyên Mặc chạm vào chiếc vòng cổ nô lệ trên cổ mình.

Mặc dù hắn lớn lên như một nô lệ được nuôi dưỡng, nhưng hắn luôn muốn cởi bỏ chiếc vòng cổ này.

Hiện tại, hắn đã có một vài ý tưởng về việc tháo dỡ và sửa chữa chiếc vòng cổ này.

Mỗi phút có thể ở một mình mà không bị giám sát rất quan trọng, Nguyên Mặc chuẩn bị tiếp tục nghiên cứu, đột nhiên nhận ra rằng chức năng truyền âm khẩn cấp đã được kích hoạt. Chức năng này không bị ảnh hưởng bởi thiết bị chặn tín hiệu, thường được sử dụng khi chủ nhân gặp phải sự cố, vì mục đích này, chương trình kích hoạt chức năng này cũng khá đơn giản.

Nguyên Mặc tưởng rằng Túc Nguyên đang gặp nguy hiểm, nhưng nghe thấy giọng nói không hài lòng của cậu truyền ra: "Nếu cậu cõng tôi đi, tôi sẽ không bị rắn cắn."

Đối tượng Túc Nguyên than phiền không phải là hắn.

Trước mặt Túc Nguyên chỉ có một người khác, Bạch Cẩn Trì.

Khi Túc Nguyên bị rắn tấn công, vô tình kích hoạt chức năng truyền âm?

Trong tâm trí liên tưởng đến cảnh Túc Nguyên bị chấn thương chân, hơi thở của Nguyên Mặc hơi gấp gáp, từng được điều trị bởi bác sĩ đã làm dịu ham muốn phá huỷ đi rất nhiều, nhưng các dấu hiệu lại tái phát, Nguyên Mặc nhắm mắt lại để kiểm soát, tiếp tục lắng nghe tiếng của Túc Nguyên trên tai.

Khi thần thuật của Bạch Cẩn Trì tắt, Túc Nguyên lắc lư chân, tiếp tục yêu cầu như ra lệnh trước đó: "Cõng tôi đi."

Vết thương của Túc Nguyên không còn đau nữa, độc tố của rắn trong máu đã được dọn sạch, nhưng vết thương bên ngoài vẫn chưa lành, thần lực của Thần Quan Giả chưa thức tỉnh vẫn chưa đủ.

Họ còn rất xa điểm nghỉ chân đầu tiên, nếu để Túc Nguyên tự đi qua đó, chắc chắn sẽ có nguy cơ làm nặng thêm vết thương.

Dù chỉ mới sử dụng một lần thần thuật chữa trị, Bạch Cẩn Trì lại cảm thấy mệt mỏi không rõ nguyên nhân, y không nói nữa, quay lưng lại với Túc Nguyên rồi ngồi xổm xuống.

Ngay sau đó, lưng của Bạch Cẩn Trì nặng thêm, Túc Nguyên bò lên, vòng tay ôm lấy cổ y.

Bạch Cẩn Trì bỗng nhiên hối hận về quyết định của mình.

May mà, tay của Túc Nguyên an phận, không lộn xộn cử động nữa.

*Gốc: 安安分分 - 安分 là an phận, yên phận

—— Túc Nguyên vừa hoàn thành một điểm cốt truyện, tất nhiên sẽ không làm thêm những việc không cần thiết.

Bạch Cẩn Trì không nhìn thấy, Túc Nguyên đằng sau đang đỏ mặt nhắm chặt đôi mắt.

Y đi rất vững, Túc Nguyên gần như không cảm nhận được sự lắc lư.

Mặc dù có chút ngượng ngùng, nhưng được người khác cõng đi thật sự thoải mái hơn tự mình đi bộ nhiều.

... Chờ đã, trong cốt truyện gốc, liệu Bạch Cẩn Trì có cõng cậu không nhỉ?

Túc Nguyên ngơ ngác một chút.

Không nhớ nổi, thôi.

Nếu nhiệm vụ có thể tiếp tục thì không vấn đề gì.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net