Chương 4: Cái chết tuần hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tích tắc ——

Kim phút di chuyển về phía trước, đi tới chỗ 12 giờ.

Ngày thứ ba đến.

Dựa theo lời nhắc nhở đầu tiên của game Vô Hạn Ác Mộng, đúng vào ngày thứ ba, các người chơi sẽ tham gia vào tang lễ của ông A.

Nhưng mà bây giờ, bốn vị người chơi ngồi thành hàng ở trên ghế sofa.

Lão Trần đứng ngồi không yên, Nữ sinh cấp ba sắc mặt trắng bệch, Dây chuyền vàng im miệng không nói một lời, Thẩm Đông Thanh còn bị bài trừ ở bên ngoài, còn Lông vàng... Hắn đã sớm cùng di ảnh tương thân tương ái rồi.

Đối diện bọn họ cũng ngồi bốn người, không..., nói chính xác là bốn quỷ.

Sau khi tẩy đi lớp makeup, chúng nó hiện ra dáng dấp khủng bố khi chết.

Trên người bà chủ đầm đìa máu tươi, tứ chi đều có vết chém của rìu; mẹ chồng điên hai mắt đỏ sậm, bất an nhích tới nhích lui, trong miệng không biết nói thầm cái gì;  bé gái mặc váy ren ôm cái đầu giống hệt bé, ngoan ngoãn ngồi ở trên chiếc ghế nhỏ.

Trong đại sảnh hoàn toàn tĩnh mịch.

Lão Trần rốt cục không nhịn được mà mở miệng, phá vỡ cục diện bế tắc: "Lễ tang có thể bắt đầu chưa?"

Bà chủ do dự chốc lát: "Lễ tang không thể tiến hành được nữa."

Người đã chết có thể biến thành quỷ, nhưng mà quỷ chết thì sao? Ông A đã chết đến mức không thể chết thêm.

Lão Trần: "Nhưng mà chúng tôi phải hoàn thành nhiệm vụ mới có thể rời khỏi nơi này."

Bà chủ suy nghĩ một chút: "Điều kiện qua ải là phải tham gia lễ tang cũng như tìm được hung thủ giết người."

Lão Trần dùng sức vỗ ghế sofa, bật thốt lên: "Vậy thì làm lễ tang đi."

Như vậy lại trở về cục diện ban đầu, bà chủ nói: "Không có cách nào để tiến hành lễ tang cả."

Dựa theo tình tiết, bà chủ từ sáng tới tối đều sẽ phối hợp với ông A dành cho người chơi một ít manh mối, mãi đến tận ngày thứ ba tiến hành lễ tang, nếu không có người chơi tìm ra đáp án qua ải sẽ bị đoàn diệt.

Nhưng bây giờ có một vật nghẹn lại ở giữa, dẫn đến cố sự không thể phát triển.

Giờ thì lâm vào cảnh khó khăn rồi.

Bíp ——

Ngay tại lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng còi xe, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Một chiếc xe công cộng dừng ở sân, chiếu ra ánh đèn cam nhạt.

Tiếp đó, cửa xe mở, một bóng người chân dài bước xuống hai bậc thềm xe buýt, xuống đất. Vóc người rất cao, mặc áo khoác dài phô ra chân dài vai rộng, bóng tối che nửa mặt, nhưng anh ta đứng nơi đó như một lưỡi dao rời vỏ, đầy khí thế sắc bén. 

Anh ngước mắt về phía phòng khách, tròng mắt lóe ánh cam nhạt, vừa vặn đối mắt với Thẩm Đông Thanh.

"Chào buổi tối."

Anh khẽ cười với Thẩm Đông Thanh, cất bước đi vào.

Trên ghế sofa đã ngồi đầy người, không còn chỗ trống.

Bà chủ vội vã đứng lên: "Mời, mời ngài..."

"Không cần." Anh ấn bà chủ xuống, trực tiếp ngồi xuống tay vin sofa, đôi chân dài không chỗ để đặt sát vào nhau: "Thời gian có hạn, nói thẳng vấn đề cô gặp đi."

Bà chủ gật gật đầu, nói ra từng vấn đề: "Là như thế này... chồng tôi, cũng chính là ông A, lại chết thêm một lần nữa, làm cho tang lễ không tiến hành được, mọi người không thể hoàn thành nhiệm vụ được nữa."

Anh ta nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng còn gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Lão Trần lí nhí hỏi Thẩm Đông Thanh: "Cậu quen hắn ta?"

Cười với cậu, ngồi tay vịn sofa kế cậu, nhìn như nào cũng giống có chuyện mờ ám.

Thẩm Đông Thanh lắc đầu, nghi hoặc: "Không quen biết."

Nói xong, cậu ngẩng đầu nhìn người kế bên.

Người này rất cao, lại ngồi trên tay vịn sofa nên cao càng cao, hơn cả Thẩm Đông Thanh một khúc dài.

Ở chỗ của Thẩm Đông Thanh vừa vặn có thể nhìn thấy đường viền cằm sắc sảo của người kia.

Thẩm Đông Thanh hơi ngượng ngùng mà mím mím khóe môi: "Nhưng mà thoạt nhìn ăn rất ngon."

Cũng không phải là nghĩa khác của "ăn rất ngon".

Mà là trên người đàn ông này chứa một luồng âm khí thuần túy, đối với Thẩm Đông Thanh mà nói là mỹ vị hiếm thấy. Nếu không phải hiện tại đã biến thành người, cậu đã sớm nhào tới gặm hai cái.

Dứt tiếng, bên cạnh đột nhiên có tiếng cười khẽ.

"Cảm ơn đã khen." Người kia cúi đầu, nhìn về phía Thẩm Đông Thanh bên cạnh, "Quên mất tự giới thiệu, Chu Văn Ngạn."

Thẩm Đông Thanh ngơ ngác vươn tay ra, nắm tay Chu Văn Ngạn: "Thẩm Đông Thanh."

Hai người nắm tay hữu hảo, rồi buông ra rất nhanh.

Chu Văn Ngạn thu tay về: "Vấn đề của mấy người tôi đã trao đổi với trò chơi rồi, chỉ cần đoán ra hung thủ là có thể rời được rồi." 

Lão Trần khổ sở nói: "Chúng tôi thiếu hụt manh mối, không biết ai mới là hung thủ."

Chu Văn Ngạn dựa vào đằng sau, nâng ngón tay hướng về bốn con quỷ trước mặt, miễn cưỡng nói: "Người hiềm nghi phạm tội ở đây, một người chọn một đứa, cũng có thể bắt được con chuột chết."

Những người khác: Lời này nghe sao mà quen tai thế?

Dây chuyền vàng mặt mày ủ rũ: "Nếu đoán sai sẽ bị gì?"

"Đoán sai?" Chu Văn Ngạn nghiêng đầu, khóe miệng mang theo một vệt hờ hững cười, "Cũng chỉ là chết mà thôi."

Dây chuyền vàng rùng mình một cái, ngậm miệng lại.

Nếu đoán sai sẽ chết, có ai dám đến thử?

Mỗi người đều trầm mặc giả làm chim cút.

Chu Văn Ngạn "chậc" một tiếng: "Tôi không có thời gian."

"Tui biết rồi!" Lúc mọi người đang trầm tư xem ai là hung thủ, Thẩm Đông Thanh đột nhiên giơ tay lên, hấp dẫn lực chú ý của tất cả mọi người.

"Tui biết hung thủ là người nào."

Chu Văn Ngạn nhìn về phía cậu, bên trong tròng mắt đen tối phản chiếu ra gương mặt đơn thuần vô hại của thanh niên.

"Mời cậu." Anh thấp giọng nói.

Thẩm Đông Thanh một tay nắm tay, đập vào một cái lòng bàn tay khác, nói rất hùng hồn: "Người chết là ông A, vậy hung thủ giết người chính là —— "

"Tui."

Cậu chỉ vào chóp mũi của chính mình: "Hồi nãy là tui giết ông A."

Ở trong logic đơn giản thô bạo của Thẩm Đông Thanh, cậu trả lời không có chút vấn đề gì.

Cậu ngẩng đầu, nhìn về phía Chu Văn Ngạn, cặp mắt đen trắng long lanh như đang yêu cầu khích lệ.

Chu Văn Ngạn một tay nâng cằm, vui khôn tả.

Chưa nói đúng, cũng chưa nói không đúng.

Thẩm Đông Thanh nhìn thấy phản ứng của anh, gãi đầu một cái: "Lẽ nào không phải là tui giết A tiên sinh?"

Cho nên, nói rồi, ghét nhất là giải đố!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net