Chương 235

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Phong Vũ Tuyết Tuyết

Ba giờ sau, lúc này Niệm Mị mới buông dao phẫu thuật xuống. Cô nhìn chữ hèn hạ trên ngực Tô Dạ liền ôn hòa cười.

Niệm Mị tìm băng gạc, băng bó xong rồi mới thu tay lại.

Cũng tốt, cái chữ hèn hạ này sẽ theo Tô Dạ đến cuối đời. 

Có dũng khí cướp đoạt thân thể của người khác, thì cũng nên chuẩn bị tâm lý hy sinh một vài thứ.

Nếu cô không nhìn nhầm thì ánh sáng vừa nãy là linh hồn đến từ giới Tu chân, mà còn là một linh hồn tu tà đạo. Tuy rằng cô cũng là một cái tà vật, nhưng đối với những loại tà tu lấy âm bổ dương, Niệm Mị cũng không thể nào thích nổi. 

Mà linh hồn vừa rồi, có lẽ là người tu luyện lấy âm bổ dương. Người như vậy đi dây dưa với em gái của thân thể mà mình đoạt xá được thì cũng là chuyện bình thường. 

Điều duy nhất mà Niệm Mị không rõ đó là vì sao Tô Diệp lại dính líu với anh trai của mình như thế.

Sinh đôi, hai người lớn lên giống nhau như vậy, rõ ràng chính là bản thân phiên bản khác!

Trừ khi... Sự mê đắm của Tô Diệp với bản thân cô ta đã vượt qua hết mọi trạng thái, như vậy thì cô ta có ở cùng với một bản thân khác của mình cũng không có gì kì lạ.

Có lúc con người cũng rất đơn giản, nhưng đôi khi cũng thật phức tạp.

Niệm Mị thu xếp mọi thứ xong liền nhìn qua Tô Dạ đang khẽ run run hàng mi. Trên mặt cô mang theo nụ cười ôn hòa, rồi xoay người rời đi.

Niệm Mị vừa ra khỏi phòng bệnh liền thấy mẹ Tô hai mắt khóc đến sưng đỏ. Bà ấy thấy Niệm Mị liền chạy về phía cô, nắm lấy tay áo cô mà nôn nóng nói: "Phương phương, A Dạ nó sao rồi?"

Niệm Mị không dấu vết tránh tay của mẹ Tô, ôn hòa nói: "Đã qua tình trạng nguy hiểm, chỉ cần không phát sốt thì không sao nữa!"

Mẹ Tô nghe vậy liền nhẹ nhàng thở ra, bà ấy cũng không hề để ý hành động của Niệm Mị. Bà chắp tay trước ngực, trong miệng nhắc mãi: "Ông trời phù hộ! Ông trời phù hộ!"

Niệm Mị không nói gì thêm, trực tiếp rời đi.

Trong phòng, đôi mắt Tô Dạ mở ra, một tia sáng đỏ bỗng lướt qua trong mắt hắn. Sau đó, hắn chống một tay xuống bên người, khó khăn mà ngồi dậy. Kỳ lạ là vết thương trước ngực hắn cũng không còn tràn ra máu tươi, hắn cũng không để ý nhiều, chỉ cho là thân thể của mình đặc biệt.  

Trong mắt Tô Dạ mang theo sự cẩn thận. Hắn nhìn căn phòng xa lạ, xác định không có tu sĩ nào khác thì hắn mới nhắm mắt lại điều hòa hơi thở của mình.

"Kẽo kẹt!" Cửa phòng bị người từ bên ngoài đẩy ra, một giọng nói trong trẻo và đẹp đẽ vang lên.

"Anh hai, anh hai!"

Tô Dạ nghe tiếng lập tức liền nằm xuống giường, nhắm hai mắt lại. Vết thương trên ngực bị xé toạc làm hắn đau đến nghiến răng. 

Tô Diệp đi vào phòng thấy Tô Dạ đang nhắm mắt. Cô ta cho rằng hắn đang ngủ liền kéo cái ghế ngồi dựa bên mép giường của hắn. 

"Anh hai, anh đỡ hơn chưa?"

Không ai trả lời câu hỏi của Tô Diệp, nhưng cô ta vẫn tự độc thoại: "Anh hai anh nhất định phải mau tỉnh lại! Chị dâu hình như không quan tâm anh nữa, nếu anh không tỉnh lại, chị ấy sẽ chạy theo người khác, mà em cũng sẽ sớm kết hôn. Em thật sự không nỡ, không muốn rời khỏi nhà, cũng không muốn phải rời xa anh..."

Tô Diệp nói lải nhải rất nhiều, nhưng Tô Dạ lại không thèm nghe lấy một câu.

Lúc này trên ngực hắn truyền đến từng đợt đau nhói làm mồ hôi lạnh trên trán hắn ứa ra. Cho dù là đau đến thấu tim, nhưng hắn cũng phải giả bộ như không có chuyện gì xảy ra. 

Có quỷ mới biết bây giờ hắn muốn một chưởng đánh chết người phụ nữ bên mép giường này đến thế nào. Nhưng vì để không bị người khác nghi ngờ, hắn chỉ có thể chịu đựng! Nếu bị những người khác phát hiện chuyện hắn đoạt xá thân thể này, hắn chắc chắn sẽ bị đuổi giết. Bây giờ hắn đang bị trọng thương, hắn căn bản không thể nào chạy trốn! Chờ đến ngày nào đó vết thương trên người hắn hồi phục, hắn nhất định phải trở về báo thù!

_oOo_


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net