Chương 238

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Phong Vũ Tuyết Tuyết

"Kẽo kẹt!"

Cửa phòng bị Niệm Mị đẩy ra, Tô Dạ đã xử lý xong tất cả đang an an tĩnh tĩnh nằm trên giường.

Niệm Mị nhìn cảnh tượng trong phòng, tất cả đều theo lẽ thường, cô dịu dàng cười. Nếu không phải không khí trong phòng còn chưa hoàn toàn tan đi mùi tanh tưởi thì cô cũng thật sự cho rằng nơi đây chưa từng xảy ra chuyện gì!

Niệm Mị đặt thuốc trong tay xuống rồi đi đến bên cạnh Tô Dạ. Cô xốc chăn trên người hắn lên, đôi mắt nhìn như tia X quang quét lên trên người Tô Dạ một lượt.

Ngũ quan của tu sĩ vốn nhạy cảm hơn so với người bình thường nên ánh mắt của Niệm Mị khiến Tô Dạ cực kỳ khó chịu. Bàn tay hắn nắm chặt ga giường, nhịn lấy xúc động muốn ngồi dậy giết cô.

Vì vừa rồi quá mức vội vàng nên trên người hắn không có lấy một mảnh áo. Người phụ nữ này cứ đứng nhìn như vậy, không sợ chọc mù mắt à? Chẳng biết xấu hổ!

Niệm Mị nhìn quét qua một lượt xong liền xoay người lấy một con dao phẫu thuật từ trong hộp thuốc ra. Đôi mắt cô ôn hòa dừng lại giữa hai chân Tô Dạ. 

Nếu bây giờ cô cắt nơi đó đi, không biết cái tên tu sĩ này có mất năng lực không nhỉ? Cắt xong rồi lại phong ấn cái linh hồn kia ở trong cơ thể. Như vậy cả đời này hắn sẽ không bao giờ tu dưỡng lấy âm bổ dương được nữa. 

Niệm Mị nghĩ xong, ánh mắt càng thêm ôn hòa. Tô Dạ không cảm nhận được ánh mắt như tia X quang của Niệm Mị nữa liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, không hề biết nguy hiểm đang từ từ tiến đến.

Khóe miệng Niệm Mị cong lên, nụ cười ôn hòa trở nên kỳ quặc. Cô giơ tay lên, dao phẫu thuật liền rời tay.

"Phập!" 

Tiếng lưỡi dao xuyên qua da thịt, Tô Dạ rên rỉ. Đôi mắt hắn đỏ ngầu nhìn Niệm Mị, bên trong ấp ủ  bão táp.

"Tích... Tích..."

Trong phòng vô cùng yên lặng, tiếng máu tươi nhỏ giọt lại vô cùng rõ ràng.

Tô Dạ ngồi trên giường, tay duỗi thẳng tắp. Một con dao phẫu thuật nhắm thẳng vào lòng bàn tay hắn, máu tươi từ đó chảy ra, theo bàn tay hắn mà chảy xuống dưới. 

Nụ cười kỳ quái trên mặt Niệm Mị không đổi, cô duỗi tay rút dao phẫu thuật ra.

"Oái!"

Tô Dạ bị đau liền nhìn chằm chằm Niệm Mị. Ánh mắt hắn hận không thể chặt cô ra làm nghìn mảnh. 

"Phản ứng rất nhanh!"

Niệm Mị đặt dao phẫu thuật trong lòng bàn tay mà thưởng thức, khóe miệng hơi cong xuống, nụ cười lẫn ánh mắt đều trở nên ôn hòa. 

"Cô... Đáng chết!" Tô Dạ nhìn Niệm Mị, ánh mắt híp lại.

Vừa rồi hắn đã cảm giác được, người phụ nữ này không có linh lực, cũng không có hơi thở tà tu, hơn nữa căn cốt cũng không phù hợp tu luyện, chỉ là người phụ nữ bình thường mà thôi. Lần trước cảm thấy nguy hiểm, chắc chỉ là ảo giác của hắn. Nhưng mà chỉ là một người phụ nữ bình thường lại dám làm hắn bị thương! Thật không thể  tha thứ!

Niệm Mị không hề khó chịu khi nghe Tô Dạ nói như vậy, cô tiếp tục ôn hòa nói: "Lần này tạm tha cho anh!"

Niệm Mị nói xong liền ngừng xoay con dao phẫu thuật trong tay. Cô xoay người đặt dao phẫu thuật vào hòm thuốc.

Đối với người mà cô muốn hãm hại, không hãm hại được là do may mắn của đối phương, trong thời gian ngắn cô sẽ không động đến hắn.

Tô Dạ từ từ hạ bàn tay đang đưa lên xuống, cơn đau trong lòng bàn tay làm mặt hắn có chút dữ tợn. Hắn tụ tập linh lực trên người vào lòng bàn tay. Vết thương trên lòng bàn tay nhanh chóng liền khép lại. 

Niệm Mị tìm cái ghế dựa ngồi xuống, lẳng lặng nhìn Tô Dạ.

Cho đến khi toàn bộ vết thương khép lại, Tô Dạ mới nhìn về phía Niệm Mị. Trong tay hắn đang tụ tập linh lực màu đen mà người thường không nhìn thấy được, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm Niệm Mị.

Niệm Mị vẫn tươi cười như cũ, tưởng chừng như không thấy luồng linh lực màu đen kia.

Khóe miệng Tô Dạ khẽ nhếch, trong lòng mặc niệm: Đi chết đi!

Linh lực màu đen bay ra đánh thẳng đến đầu của Niệm Mị.

Niệm Mị cúi người cột dây giày, vừa hay tránh được một kiếp.

Đôi mắt Tô Dạ trừng lớn, bên trong có hơi chút tức giận.

_oOo_


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net