Chương 245

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Phong Vũ Tuyết Tuyết

Cho nên hầu hết mọi người ở đây đều đã từng được Dương Phương chữa bệnh. Năng lực của Dương Phương vừa tốt, lại còn là một người vô cùng nhiệt tình, hiếu học, kinh nghiệm lâm sàng vô cùng cao.

Trong lúc các bác sĩ khác hết lời từ chối thì cô lại bôn ba ở trên tiền tuyến. Những người ở nơi này có hơn một nửa là do Dương Phương điều trị, một nửa còn lại là những người chưa từng lên chiến trường hoặc chính là người nhà của những người đã được cô chữa trị.

Có thể nói rằng danh tiếng của Dương Phương ở đây cũng không thấp hơn Tô Diệp là bao. Cho nên người nhà họ Tô cũng không dám gây khó dễ cho cô. Dù là Tô Dạ sau này, trước đó cũng chỉ là giam lỏng cô, sau đó mới là cầm tù cô, lại còn nói là do cô bỏ trốn với người đàn ông khác.

Niệm Mị dọc theo đường đi gặp không ít người đến chào hỏi với cô, cô đều cười đáp lại. Có người tặng đồ thì cô cũng cười uyển chuyển từ chối.

Niệm Mị đi dạo một vòng quanh chợ mua một ít thảo dược rồi bỏ chúng vào trong không gian, sau đó cô liền về nhà họ Tô.

Niệm Mị trở về nhà họ Tô, khi cô vừa mới vào trong phòng liền thấy Tô Diệp đang ngồi ở bên trong.

Cả căn phòng vô cùng yên lặng. Tô Diệp bưng một ly trà lên uống, ánh mắt vô hồn nhìn về phía cửa. Cho dù khi Niệm Mị đến trước mặt cô ta thì cô ta cũng chưa lấy lại tinh thần.

Bàn tay trắng nõn của Niệm Mị huơ huơ trước mặt Tô Diệp, lúc này cô ta mới lấy lại tinh thần.

Trên mặt Niệm Mị mang theo nụ cười dịu dàng, ánh mắt cô ôn hòa nhìn về phía Tô Diệp.

Nhìn thấy Niệm Mị như vậy, Tô Diệp không biết vì sao lại rất muốn nói chuyện của mình cho cô biết.

"Chị dâu, em có thai rồi! Là của anh hai!"

Trong lòng Niệm Mị hơi ngạc nhiên nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì, cô cười rồi ngồi xuống.

"Chị dâu, em sợ quá! Em không biết nên làm sao bây giờ! Chị dâu, chị giúp em nghĩ cách với được không?"

Tô Diệp nhìn Niệm Mị, lời nói phát ra có chút lộn xộn. Còn Niệm Mị chỉ nhìn cô ta diễn, chẳng nói lời nào. Thấy thế, Tô Diệp lại càng diễn càng hăng.

"Chị dâu? Chị dâu, em biết chị đang trách em, nhưng mà em thật sự rất yêu anh hai! Bây giờ em có con của anh ấy, chị giúp em với được không?"

Niệm Mị suy sụp cúi mặt, làm ra bộ dạng thương tâm khổ sở, thở dài nói: "Haiz, em muốn chị giúp em thế nào đây?"

Đáy mắt Tô Diệp lướt qua vẻ đắc ý và vui sướng, tiếp tục tỏ vẻ đáng thương mà nói: "Chị dâu, chị giả bộ mình đang mang thai có được không? Sau này em sinh con sẽ để cho chị nuôi. Dù sao cũng là con của anh hai, chị nói là do chị sinh có được không?"

Trong lòng Niệm Mị cảm thấy rất nực cười nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ mất mát nóng nảy mà nói: "Nhưng mà đứa bé kia cũng không phải con của chị. Hơn nữa chị cũng không có mang thai, làm sao giả bộ rằng mình có thai được. Với lại chuyện em mang thai cũng sẽ không thể giấu lâu được. Mẹ rồi cũng sẽ biết thôi."

Tô Diệp nhìn thoáng qua Niệm Mị, thấy cô đang thật sự sốt ruột, cúi đầu cắn răng nói: "Chị dâu, chị chỉ cần giả bộ mình đang mang thai là được. Chuyện khác mẹ sẽ giúp em nghĩ cách. Mẹ cũng biết chuyện của em rồi!"

Giọng Tô Diệp trầm xuống, Niệm Mị liền thay đổi giọng điệu, dịu dàng nói: "Ừa~ Vậy bà ấy biết con của em cũng không phải con của Tô Dạ à?"

"Sao ạ?" Tô Diệp bỗng nhiên ngẩng đầu.

Niệm Mị vẫn ôn hòa tươi cười như cũ, đâu còn vẻ mất mát như trước nữa.

Niệm Mị kiên nhẫn lặp lại lời nói: "Mẹ có biết chuyện con của em cũng không phải là con của Tô Dạ không?"

Thân thể trước kia của Tô Dạ như thế nào thì cô không biết, nhưng với thân thể của Tô Dạ hiện tại quả thật không thể nào khiến người khác có thai được. Mà Tô Diệp lại thật sự mang thai. Chuyện như vậy vừa nhìn liền hiểu ngay. Tô Diệp chắc chắn có người đàn ông khác, lại còn có con với tên kia.

_oOo_


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net