Chương 247

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Phong Vũ Tuyết Tuyết

"Bốp bốp bốp!"

Mẹ Tô giơ tay lên vỗ nhẹ vài cái, năm sáu người đàn ông cao to từ trong nhà liền bước ra.

Niệm Mị thấy vậy liền đứng dậy làm Tô Diệp nghĩ rằng cô đang sợ. Vì thế cô ta hất cằm, giọng nói có đôi chút đồng cảm: "Chị dâu, mẹ đã nói chuyện nhẹ nhàng với chị như vậy mà chị cứ không nghe. Bây giờ thì tốt rồi, nhất định phải ép chúng ta dùng bạo lực. Như vậy đối với chị thật sự không tốt chút nào..."

Thấy Tô Diệp còn đang định nói tiếp, Niệm Mị liền sờ tay lên trên đỉnh đầu rồi gỡ chiếc kẹp hoa trên đầu mình xuống. Chiếc kẹp hoa nhỏ này được làm bằng mã não, nhìn qua vô cùng trong trẻo xinh đẹp. Đây là thứ mà Tô Dạ đưa cho Dương Phương lúc kết hôn. Bởi vì Dương Phương phải làm phẫu thuật, các trang sức nhỏ như nhẫn không phù hợp đem theo, vậy nên Tô Dạ liền đặt riêng cho cô một chiếc kẹp tóc hình hoa. 

Từ lúc kết hôn đến nay, Dương Phương vẫn luôn mang theo cái kẹp hoa này, mà lúc Niệm Mị đến cũng không hề tháo xuống. Lần này chiếc kẹp hoa bị Niệm Mị gỡ ra, mái tóc mềm mại tán loạn. Khuôn mặt của cô nhờ đó lại càng dịu dàng thêm vài phần.

Mấy tên đàn ông nhìn chằm chằm vào Niệm Mị, còn Tô Diệp lại nhìn chăm chú chiếc kẹp hoa trong tay cô. 

Cô ta đã thích chiếc kẹp hoa này từ rất lâu rồi. Từ Tô Dạ làm ra nó, cô ta đã đòi hắn cho mình. Nhưng vì đây là một miếng hổ phách độc nhất vô nhị cho nên Tô Dạ liền tặng cho Dương Phương chứ không hề cho Tô Diệp.

Mà khi Niệm Mị tháo chiếc kẹp hoa này xuống, đôi mắt Tô Diệp liền nhìn chăm chú không rời. Đủ để thấy được Tô Diệp thích cái kẹp hoa này nhiều đến thế nào.

Toàn bộ căn phòng đều trở nên yên tĩnh tựa như Niệm Mị dã ấn nút tắt tiếng rồi vậy.

"Bắt nó lại cho ta!" Giọng nói của mẹ Tô phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

Mấy tên đàn ông liền lấy lại tinh thần, ánh mắt nóng rực nhìn Niệm Mị. Niệm Mị chỉ nhẹ nhàng cười với bọn họ làm mấy người đàn ông càng thêm căng thẳng. Bọn họ biết mẹ Tô muốn họ làm gì, nhưng khi nhìn thấy Niệm Mị, bọn họ lại thấy bối rối.

"Hừ, tiện nhân!"

Mẹ Tô thầm mắng một câu, nghiến răng nghiến lợi nhìn Niệm Mị.

Đôi mắt ôn hòa của Niệm Mị quét qua người mấy người đàn ông. Tô Diệp chút nhìn không nổi, định chuẩn bị mở miệng nói gì đó thì Niệm Mị chuyển động. Bóng người cô như ma quỷ, biến mất tại chỗ.

Mấy người đàn ông chỉ cảm thấy ớn lạnh xung quanh, sau đó thấy cổ tê rần.

Tô Diệp trừng lớn đôi mắt nhìn Niệm Mị đã ngồi lại xuống ghế.

Đôi mắt mấy người đàn ông trừng lớn, hơi há miệng, dường như đang định nói gì đó nhưng lại thẳng tắp ngã xuống. Máu tươi từ cổ bọn họ phun ra, trong miệng cũng trào ra máu.

"Á!"

Mẹ Tô hét lên một tiếng thét chói tai làm Tô Diệp lập tức quay qua nhìn sang. Chỉ thấy mẹ Tô đang nhìn chằm chằm vào tay trái của bà, trên đó đang cắm một chiếc kẹp hoa bằng hổ phách. Máu tươi chảy lên trên bông hoa làm cho nó càng tăng thêm vẻ đẫm máu.

Con ngươi của mẹ Tô trừng lớn, bà ta nhìn tay của mình mà hét lớn.

"Ồn ào!"

Nếu không phải do thói quen dưỡng thành, Niệm Mị thật sự muốn ngoáy lỗ tai. 

Niệm Mị nhìn về phía Tô Diệp đang trố mắt mình mẹ cô ta. Cô nắm lấy tay của Tô Diệp rồi xé ống tay áo của cô ta xuống, vò thành một cục sau đó nhét vào miệng của mẹ Tô để bà ta im lặng lại.  

"Ưm ưm!"

Mẹ Tô rên rỉ kêu lên, sau đó liền bình tĩnh lại. 

Do động tác của Niệm Mị quá nhanh, lúc mà Tô Diệp kịp phản ứng lại thì ống tay áo đã không còn.

Mẹ Tô dùng tay không bị thương còn lại lấy miếng vải trong miệng ra. Ánh mắt bà ta hoảng sợ liếc nhìn Niệm Mị một cái, sau đó bỏ lại Tô Diệp mà chạy trốn.

Mà Niệm Mị cũng không có ý định cản lại. 

Lúc này Tô Diệp mới nhận ra rằng Niệm Mị thật sự đáng sợ, cô ta muốn chạy trốn. Chỉ là chân Tô Diệp còn chưa kịp bước ra khỏi phòng liền thấy mẹ Tô không biết vướng phải cái gì mà ngã bệt xuống mặt đất.

_oOo_


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net