Chương 265

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Phong Vũ Tuyết Tuyết

Trong lòng người phục vụ như nở hoa, thầm nghĩ như vậy thì hoa hồng tháng này của mình cao như thế nào. Cửa hàng của các cô toàn là đồ ngoại nhập nên hàng hoá bán càng nhiều thì hoa hồng sẽ càng cao. Mà Tô Dạ mua nhiều đồ như vậy, giá cả không hề rẻ thì hoa hồng của cô ta phải cao đến mức nào cơ chứ. Người phục vụ chỉ nghĩ đến đây thôi, đôi mắt càng thêm sáng rực, càng lúc càng giới thiệu nhiệt tình cho Tô Dạ.

Tô Dạ tự mình chọn trang sức cho mỗi người rồi mới đi tính tiền. 

Tuy vết thương trên người Tấn Nhã còn chưa được chữa trị nhưng trên mặt cô ta cũng mang theo nét tươi cười. 

Tô Dạ đi tới quầy tính tiền rồi móc ra mấy xấp tiền lớn ném lên trên quầy.

"Khỏi thối!"

Sắc mặt thu ngân liền có chút khó coi, gọi Tô Dạ đang chuẩn bị rời đi lại.

"Tiên sinh!"

"Hửm?"

Tô Dạ quay đầu lại, khó hiểu nhìn nhân viên cửa hàng. Chẳng lẽ tiền mà hắn đưa còn chưa đủ à?

"Tiên sinh anh có ý gì vậy?" Thu ngân đen mặt cầm xấp tiền mà Tô Dạ vừa mới ném ra, vậy mà lại là mấy xấp tiền Âm phủ.

Niệm Mị đứng bên góc tường lặng lặng nhìn những chuyện đang xảy ra bên trong.

Đáy mắt Tô Dạ lướt qua vẻ khó hiểu. Không phải vừa nãy hắn đã biến tiền Âm phủ thành tiền thật rồi sao? Sao giờ lại biến về rồi? Hắn lại tiếp tục lấy tiền Âm phủ ra thêm để biến đổi nhưng lại phát hiện ra mình không thể sử dụng âm khí.

Sao lại thế này? Mày Tô Dạ càng lúc càng nhíu lại, trong ánh mắt xẹt qua tia hoảng sợ. 

Cả thu ngân lẫn phục vụ đều nhìn Tô Dạ với ánh mắt khó chịu, đặc biệt là người phục vụ, sắc mặt cô ta còn khó coi hơn bèn nhịn không được mà mỉa mai: "Tiền sinh, nếu đã không có tiền thì đừng đến đây giả bộ giàu có làm gì, ở đây chúng tôi không nhận tiền Âm phủ."

Tô Dạ đem tất cả các xấp tiền Âm phủ đã được biến đổi dự phòng ra nhưng cũng không thể biến chúng thành tiền mặt được. Cuối cùng hắn chỉ có thể đen mặt rồi bị nhân viên cửa hàng đuổi ra ngoài, đồng thời quần áo, trang sức mà bọn họ mặt cũng phải trả lại. 

Lúc đuổi người, người phục vụ không hề khách khí mà trào phúng một câu: "Còn tưởng là vị phú hào giàu có nào, hóa ra lại là đám thần kinh nghèo rách!"

Tô Dạ mặt đen như đít nồi, mà sắc mặt của mấy người phụ nữ cũng chẳng tốt hơn là bao.

"Đi, chúng ta về nhà họ Tô!" Không có tiền, Tô Dạ đành phải trở về nhờ vả Niệm Mị. 

Hắn là một tên tu tà đạo cầm lên được cũng buông xuống được, da mặt dày thế nào thì không cần phải nói. 

Khi hắn vào nhà họ Tô liền thấy một đám người đang dọn đồ đạc ở trong. Tô Dạ liền tiện tay giữ một người lại rồi nhíu mày hỏi: "Mấy người đang làm gì vậy?"

Người bị kéo tay có lẽ đang có tâm trạng tốt nên cũng không quan tâm thái độ của Tô Dạ, chỉ cười nói: "Chúng tôi đang chuyển nhà. Hôm qua chủ nhân của ngôi nhà này đã bán giá thấp cho lão gia nhà chúng tôi."

Tô Dạ càng nhíu chặt mày, có dự cảm không tốt dâng lên trong lòng.

"Vậy cậu biết người bán nhà đã đi đâu không?"

Người nọ buông đồ vật trong tay mình, cười đắc ý nói: "Anh hỏi đúng người rồi đấy. Cô gái kia bảo là muốn đến ở nhờ nhà người thân nên hôm qua đã giao giấy tờ đất rồi mang hành lý đi rồi. Hôm qua tôi còn tận mắt thấy cô ấy rời đi đây này! Nhưng mà một cô gái như vậy, đi vào ban đêm thì không ổn lắm, cũng chẳng biết cô ây đã đi đâu nữa..."

Câu nói sau đó Tô Dạ không nghe nữa, hắn buông tay ra để người kia tiếp tục công việc của mình.

"Anh Dạ?" Hùng Đào Đào cẩn thận liếc nhìn Tô Dạ, không dám nói gì.

Hôm qua lúc Tô Dạ đang hôn mê, cô ta đã nhịn đói một ngày rồi. Bây giờ cô ta mới hiểu ra, mình đã không còn là đại tiểu thư nữa rồi. Trên người cô ta bây giờ không có tiền, mọi thứ chỉ có thể dựa vào Tô Dạ.

_oOo_


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net