Chương 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

15/01/2024

Edit: Nhật Nhật

...

Chương 55

Sau Khương Kỳ kỳ, Lương Nghệ lấy ra một quả bóng màu xanh lam: [Giúp người cao tuổi trong thôn Trà lắp thiết bị phát wifi, hướng dẫn họ cách sử dụng smart TV. Vật dụng: Bộ phát wifi.]

Trịnh Thanh lấy quả bóng màu cam: [Giúp người cao tuổi trong thôn Trà sửa chữa lại các loại đồ dùng trong nhà đã bị hư hại, hoặc thiết bị điện. Vật dụng: Bộ dụng cụ sửa chữa đa năng, nếu có yêu cầu khác có thể đề nghị với ekip chương trình.]

Tần Tư Gia thì chọn quả bóng màu xanh lá: [Đi theo người lớn trong thôn Trà hái ngọn trà tươi, yêu cầu hái đủ 5kg. Vật dụng: Rổ trúc.]

Sáu người sáu màu bóng khác nhau.

Đương nhiên mọi người đều cho rằng nhiệm vụ bên trong không giống nhau.

Khương Kỳ Kỳ cầm quả bóng màu hồng của mình, nhìn nhiệm vụ của mấy người phía sau, máu đã muốn vọt thẳng lên đầu, tăng xông máu não, không cái nhiệm vụ nào mệt bằng cái của cô cả.

Nỗi oán giận khiến cô nhìn chằm chằm vào hai quả bóng cuối cùng còn trong hộp không rời mắt, màu trắng và màu đỏ.

Nhậm Khâm Minh nhường cho Nguyễn Tụng chọn trước.

Nguyễn Tụng thoạt trông rất hồi hộp, vẻ mặt căng thẳng, cau mày, so với lúc trước bị chương trình giao cho nhiệm vụ làm diễn viên, phải đóng phim ngắn với Nhậm Khâm Minh còn nghiêm túc hơn.

Anh khoanh tay đứng trầm ngâm cân nhắc một lúc lâu, khiến mọi người có mặt cũng thấy căng thẳng theo.

Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, trước hàng trăm cặp mặt chăm chú nhìn theo, Nguyễn Tụng đột nhiên đưa một tay ra chỉ vào cái thùng, nói với Nhậm Khâm Minh: "Cậu bốc trước đi."

Tất cả mọi người: "?"

[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.]

[Nhìn ra được rồi, thầy Nguyễn thực sự rất không thích làm việc chân tay nha, xoắn xuýt nửa ngày cuối cùng chỉ nghẹn ra được một câu này.]

Nhậm Khâm Minh nghe lời đi lên phía trước Nguyễn Tụng, đưa tay lấy quả bóng màu trắng, mở tờ giấy bên trong ra, nhiệm vụ vậy mà lại giống như đúc cái của Khương Kỳ Kỳ, đều là cùng người lớn tuổi thôn trà lên núi hái rau dại.

Lúc này đến phiên Nguyễn Tụng đầu đầy chấm hỏi, ngay lập tức quay đầu hỏi ekip chương trình: "Đừng nói cái màu đỏ cuối cùng này cũng yêu cầu lên núi nhé? ?"

Anh cứ tưởng nhiệm vụ của Khương Kỳ Kỳ đã là khó nhất rồi, ít nhất mấy cái còn lại có thể dễ hơn là đi vào núi một chút!

Ekip chương trình lại nở một nụ cười Mona Lisa.

Cả người Nguyễn Tụng xìu xuống, anh đổi tư thế, dựa người vào lưng ghế tựa, chống khủy tay lên bàn, hai mắt mờ mịt cố gắng chống cự thêm lần chót: "Lát nữa tôi còn phải họp thảo luận kịch bản với nhóm biên kịch, sẽ làm trễ giờ xuất phát của mọi người..."

Tổ tiết mục hết sức săn sóc nói:"Ba giờ chúng ta mới xuất phát."

Cũng chính là sau khi Nguyễn Tụng họp xong.

Lý do là chiều nay nắng gắt, để sáu người bọn họ đội nắng làm việc, dễ là chưa được bao lâu đã say nắng ngất xỉu cả đám, vì thế tổ đạo diễn quyết định lùi thời gian lại.

...

Ba giờ chiều, Nguyễn Tụng đúng giờ bị áp tải lên xe, đi tới thôn Trà.

Tổ biên kịch dường như biết Nguyễn Tụng sắp sửa đi ra ngoài rèn luyện tinh thần nâng cao thể chất, nên dù hôm nay lúc họp Nguyễn Tụng có vẻ không nhiệt tình dẫn dắt lắm thì cũng không ai kéo dài thời gian, trước khi cuộc họp kết thúc, ai nấy đều đã hoàn thành hết nhiệm vụ được giao của mình.

Mé rừng ở ngoại ô này nằm bên phía sườn núi đón gió, gió thổi theo sườn dốc, đưa hơi nước vào làm nhiệt độ không khí giảm xuống, luồng không khí ẩm có xu hướng tạo thành mây và mưa, cho nên quanh năm trong núi sương mù bảng lảng, thường có mưa phùn.

Nhưng hôm nay, bên ngoài xe bảo mẫu là một mảnh trời xanh mây trắng, bầu trời trong vắt, dãy núi chập trùng kéo dài tít tắp trong mây mù, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng chim gọi bầy từ dưới thung lũng vọng lên.

Đã 14 ngày kể từ khi nhóm bọn họ chuyển vào nhà gỗ, hôm nay đúng là một ngày thời tiết đẹp hiếm thấy, rất thích hợp để ra ngoài.

Trước khi ra ngoài, mấy người Khương Kỳ Kỳ đã bôi kem chống nắng lên tất cả những phần da không được quần áo che chắn.

Khương Kỳ Kỳ vẫn không từ bỏ ý định, cố tỏ ra đáng thương lần thứ 800, dè dặt hỏi ekip chương trình: "Thật sự không thể cho tôi với chị Tư Gia đổi nhiệm vụ với nhau à..."

Tuy hái trà cũng chẳng phải nhiệm vụ dễ dàng gì cho cam, nhưng ít nhất vẫn còn hơn là phải cầm liềm mở núi.

Tần Tư Gia thấy cô nàng hai mắt rưng rưng muốn khóc đến nơi, chủ động nói đổi nhiệm vụ của mình với Khương Kỳ Kỳ, kết quả ekip chương trình kiên quyết từ chối, hoàn toàn không đồng ý để hai người đổi nhiệm vụ cho nhau.

Đồng thời cũng chặt đứt luôn ý tưởng mới manh nha của Nguyễn Tụng, lên xe một cái anh đã ngửa đầu dựa lên người Nhậm Khâm Minh giả chết.

Nhậm Khâm Minh thì vẫn nghiêm túc cẩn thận bôi kem chống nắng cho anh.

...

Con đường ghập ghềnh khúc khuỷu quen thuộc đưa họ đến đích, người đứng chờ họ ở của thôn cũng là người quen cũ lần trước ⸺⸺ Cán bộ thôn.

Có lần ghi hình buổi chiếu phim tập thể lần trước, lần này mọi người từ trên xe đi xuống cũng không khách sáo nhiều, chỉ thân thiện chào hỏi nhau.

Tới đón người cùng cán bộ thôn còn có hai ông bà lớn tuổi ăn mặc giản dị, bà xách giỏ trúc, ông đeo gùi trúc, rất rõ ràng là tiếp theo hai người chuẩn bị làm gì.

Chẳng mấy chốc, sáu người đã chia ra thành hai nhóm ngay ở cửa thôn.

Ruộng trà Tần Tư Gia phải đi hái nằm ngay trong thôn, cô cùng Lương Nghệ, Trịnh Thanh cùng bà lão xách giỏ trúc đi vào bên trong. Nguyễn Tụng, Khương Kỳ Kỳ, Nhậm Khâm Minh thì từng người đeo gùi trúc lên lưng, cầm liềm được phát cho đi theo ông lão về phía sườn núi sau thôn.

Lúc tách ra, Lương Nghệ ôm Khương Kỳ Kỳ còn đang khóc thút thít dặn dò một lúc lâu, từng câu từng chữ như thấm đẫm máu và nước mắt, lời nào lời nấy chân thành tha thiết.

Tỷ như: "Cảm thấy mệt thì cứ dừng lại nghỉ ngơi, chỉ cần túm chặt lấy Tụng, nhất định Khâm Minh sẽ không để em đi lạc mất đâu."

[Hở? Há há há há há.]

Lại tỷ như: "Đường núi không dễ đi, em cứ nắm lấy áo Tụng, Khâm Minh sẽ không để hai người bị ngã, nhớ chưa?"

Khu bình luận lại càng cười ngặt nghẽo.

[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.]

Thấy Lương Nghệ vẫn còn định nói thêm gì đó, Khương Kỳ Kỳ đã bẹp miệng, nhào vào trong ngực Lương Nghệ tự bổ sung: "Không sao đâu, anh Tụng chắc chắn còn nhanh mệt hơn em, em chỉ cần cố gắng hơn anh ấy một tí tí thôi là được rồi."

Nguyễn Tụng:"? ? ?"

[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, thầy Nguyễn: Cô có biết khách sáo là như nào không?]

[Miễn là cố hơn thầy Nguyễn một tí, thì nhất định không có chuyện gì, doge.jpg]

...

Nhưng đến khi bọn họ đi hết đường nhỏ dẫn ra sau thôn, nhìn thấy dốc núi phía bên kia thì tập thể ba người đều ngây ra.

Khán giả vào phòng phát sóng sau còn chưa kịp nhìn thấy hình ảnh trên màn hình thì đã bị một loạt "Ha ha ha" làm cho hoang mang mơ màng.

"Quái vật khổng lồ" trước mắt ba người không thể nói là núi bình thường, mà trăm phần trăm là một ngọn núi hoang không người.

Cỏ dại cây bụi rậm rạp um tùm, cành khô thấp thoáng, cây dại lớn nhỏ không đều mọc khắp mọi nơi, quan trọng nhất là độ dốc rất lớn, là kiểu mà nếu ngày thường ba người nhìn thấy thì chắc chắn sẽ nói chỗ này không phải chỗ để người đi lên.

[Ấu siệt, đúng là đi "Mở núi" thật này.]

[Cả nhà ới, tui đánh hơi được hương vị quê nhà của tui nè, năm nào cũng thế, cứ hễ về quê nghỉ hè là y rằng tôi đều được dẫn lên núi hái rau dại kiểu này ớ, đi một chuyến xong là kiểu gì người cũng dính đầy quả dẻ dại.]

[Yêm cứ tưởng ít nhất cũng có một con đường để đi lên.]

[Có cảm giác déjà vu [1] như đi cầu thang siêu dốc ấy, bậc thang lớn, muốn đi lên thì chân phải nhấc thật là cao, cảm tưởng như mình sắp ngả ngửa ra sau đến nơi vậy, tui thấy lạnh hết cả sống lưng rồi đây này.]

[Mấy người Chó cỏ thì thôi bỏ qua, nhưng ông lớn tuổi thế rồi thật sự không sao à? Có phải hơi miễn cưỡng không?]

[Ngây thơ quá vậy thím, đừng có coi thường người miền núi quanh năm sống dựa vào núi rừng như bọn tôi, ông lão khéo đi còn vững, còn nhanh hơn mấy thanh niên trai tráng từ bên ngoài tới ấy chứ. Cứ chờ đó mà xem, chuẩn bị có người bị tụt lại phía sau, theo không kịp nè, doge.jpg]

Xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây che chắn, ánh nắng gay gắt của buổi chiều đã dịu hẳn lại, nhưng dù như vậy cũng không mang đến bất cứ sự an ủi vào cho Nguyễn Tụng, thậm chí anh còn cảm thấy huyệt thái dương mình đang bắt đầu căng lên, đập thình thịch.

Khương Kỳ Kỳ suy sụp vẩy vẩy đôi giày trắng dưới chân, không thể tin nổi thốt ra câu hỏi từ đáy lòng: "... Ông ơi, núi này dốc như vậy, thật sự có thể leo lên ạ?"

Ông lão kia thoạt nhìn cực kỳ quen mắt, trông cũng phải hơn bảy mươi tuổi, dáng người thấp bé gầy gầy, trên lưng đeo gùi trúc, hiền lành quay lại nhìn bọn họ: "Lên được, mấy đứa cẩn thận nhìn đường, thấy lão giẫm vào chỗ nào thì cũng giẫm đúng chỗ đó."

Nói thì là như vậy, nghe vào tai có vẻ cũng đơn giản đấy.

Kết quả ông lão chắp một tay sau lưng, nhấc chân đi đến là nhẹ nhàng, nhanh nhẹn bước liền mấy bước, ba người còn chưa kịp nhìn xem là chuyện gì xảy ra, đã thấy ông lão đứng trên một gò đất nhỏ cao tầm đỉnh đầu họ.

Khuôn mặt ông lão vẫn hiền lành y như cũ, cúi đầu nhìn xuống bọn họ: "Lên đây đi."

Ba người: "... ..."

[Ôi các đệch, ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.]

[Các thầy: Trèo lên đó, ý là phải xài đến khinh công đúng không, cười ẻ.]

Đừng nói cái gì mà rau dại, giờ phải tìm cách trèo được lên trên núi cái đã.

Vì thế ba người không thể không linh hoạt thay đổi sách lược.

Nhậm Khâm Minh dẫn đầu, Nguyễn Tụng đi cuối, hai người kẹp Khương Kỳ Kỳ ở giữa để đảm bảo cô nàng được an toàn, bất cứ lúc nào cũng có thể trước kéo sau đỡ phụ một tay.

Bước đầu tiên bao giờ cũng là khó khăn nhất.

Nhưng đã bước được bước đầu tiên, bước thứ hai sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Ông lão đã lấy liềm từ trong gùi trúc ra, một tay túm một tay cắt, nhanh nhẹn lưu loát dọn sạch toàn bộ cỏ dại cành khô chắn lối phía trước.

[Yêm thậm chí còn nghĩ, ông lão đang đặc biệt chăm sóc cho nhóm Chó cỏ, nếu chỉ có mình ông lên núi, có khi ông còn chả thèm để ý đến mấy cọng cỏ dại, mấy cái cành khô thò ra thụt vào kia đâu, doge.jpg]

Hỉnh ảnh trong phòng phát sóng hết sức buồn cười.

Ông lão đi trước dẫn đường bước đi như bay, đi hai bước lại phải quay đầu nhìn, chờ bọn họ một chốc.

Ba người Nhậm Khâm Minh, Khương Kỳ Kỳ, Nguyễn Tụng thì lại y như quay slowmotion, tốc độ 0,5 lần, dùng dà dùng dằng miễn cưỡng đi lên, cùng khung hình nhưng không cùng một thế giới, tương phản dữ dội, như thế hai bên tráo đổi tuổi tác cho nhau.

Để ghi hình bọn họ, ekip chương trình lấy flycam ra.

Flycam được điều khiển dịch xuống phía dưới, để khán giả trong phòng phát sóng thấy được hình ảnh từ góc nhìn của ba người.

Khán giả nhìn rõ sườn núi dưới chân, trong nháy mắt tóc gáy dựng ngược cả lên.

[Đậu má, thì ra họ trèo cao như vậy rồi á? ?]

[SOS, tui không sợ độ cao mà tui cũng không dám nhìn nữa...]

[Hơn nữa chỗ bọn họ đặt chân lấy đà, nói là một bàn chân thì chỉ vừa đúng một bàn chân có thể giẫm, nói nửa bàn chân là cũng chỉ vừa đúng nửa bàn chân, không di dịch xê xích thêm một tí nào, ôm đầu.jpg]

Nguyễn Tụng và Khương Kỳ Kỳ theo sau Nhậm Khâm Minh, cả một đường thần kinh đều căng thẳng không dám cúi đầu nhìn, chỉ lo để ý xem người phía trước đặt chân chỗ nào, trái tim như bị treo lơ lừng, chỉ sợ mình trượt chân ngã lăn xuống, cũng không dám hô ra tiếng, hoàn toàn không cảm thấy mệt mỏi.

Ở phía bên kia.

Tần Tư Gia đứng trong ruộng trà trồng kiểu bậc thang rộng mênh mộng thẳng cánh cò bay, cả người cũng thấy tê rần.

Cô cứ tưởng hái trà cùng lắm là học người ta xem ngắt lá như nào, ngắt từ đâu, cho đến khi bà lão chỉ cho cô xem mười cân trà là phải hái từng nào...

Tần Tư Gia không nói hai lời, lập tức gọi điện thoại cho Trịnh Thanh, để y nhanh nhanh hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi tới đây giúp cô hái trà.

Sau đó không chờ Trịnh Thanh trả lời cô đã cúp máy.

Trịnh Thanh khóc không ra nước mắt.

Mấy công việc như sửa chữa đồ dùng gia đình, dùng búa dùng đinh, còn có thể dùng sức mà làm, hay việc nào đơn giản như lắp bóng đèn thì Trịnh Thanh vẫn biết chút chút, chứ đồ điện phức tạp hơn thì y thực sự bó tay.

Cũng may nhiệm vụ của Lương Nghệ là lắp bộ phát wifi cho TV, phải đến từng nhà giống như y, hai người đi cùng nhau, có vấn đề gì thì cũng có Lương Nghệ đầu óc tốt có thể nghĩ cách ở đây rồi.

"Anh thử gọi điện thoại hỏi xem trong thôn có thợ điện không, chắc chỉ cần anh hỗ trợ truyền đạt, hoặc thúc giục đối phương sửa chữa nhanh hơn thôi là được." Đây là suy đoán của Lương Nghệ.

Nghề gì chuyên đó, sửa chữa đồ điện là công việc cần kỹ thuật, không thể để dân a ma tơ như mấy người họ tùy tiện làm bừa được.

Trịnh Thanh nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy suy đoán này rất có lý.

Người lớn tuổi không hiểu rõ lắm về đồ điện, bắt bệnh không đúng chỗ, có khi lúc thợ điện còn ở đó thì không sao, thợ vừa đi cái thì đồ vừa sửa xong lại hỏng luôn.

Nhóm ba người đi vào thôn rất nhanh đã tìm được bí quyết để làm nhiệm vụ.

Trái lại...

"Em chịu rồi, em thực sự không đi nổi nữa..."

Sau một tiếng đồng hồ vất vả leo núi, khuôn mặt nhỏ của Khương Kỳ Kỳ đã trắng nhợt, mồ hôi lớn mồ hôi nhỏ to như hạt đậu thi nhau chảy thành dòng trên trán, thậm chí cô còn không buồn quan tâm đến kiểu tóc uốn xoăn xinh đẹp ban đầu của mình nữa, mà đã lấy dây thun buộc túm thành một búi nhỏ từ bao giờ, lưng áo phông đang mặc cũng ướt đẫm mồ hôi.

Chuyến này so với leo núi bình thường mệt hơn nhiều, trong lòng còn sợ hãi thấp thỏm không yên.

Nhậm Khâm Minh và Nguyễn Tụng cũng không khá hơn cô nàng là mấy, đầu đội trời xanh, chân đạp đất, hơi sơ sảy một chút thôi là có thể ngã lăn xuống núi bất cứ lúc nào, ai nấy đều mồ hôi như mưa, gần như là một trước một sau kéo theo Khương Kỳ Kỳ tiếp tục đi lên.

Khương Kỳ Kỳ cảm thấy không thể tin nổi: "Sao lại như vậy, anh Tụng, thể lực anh tốt như vậy từ bao giờ thế, mỗi ngày em đều tập thể dục một tiếng đó!"

Nguyễn Tụng "Ha ha" hai tiếng, mệt đến mức không buồn giấu bằng "Lái xe" của mình đi nữa, gọn gàng dứt khoát trả lời cô nàng: "Bây giờ mỗi tuần anh đây đều bị ép tập thể dục bốn năm lần, mỗi lần đều phải hơn hai tiếng đây."

Ban đầu Khương Kỳ Kỳ cũng giống như khán giả đang xem live, đều không hiểu ý Nguyễn Tụng là gì, còn ngạc nhiên hỏi lại: "Anh với em ở cùng nhau cả ngày, sao em không biết anh có tập thể dục nhỉ? !"

Bình thường mấy người bọn họ tập thể dục đều vào sáng sớm, không thì cũng là buổi trưa, những lúc đó Nguyễn Tụng không phải còn đang ngủ dở thì cũng là đang họp.

Nhưng Nguyễn Tụng lại đáp: "Buổi tối."

"Ớ, tối anh tập thể dục mà xong vẫn ngủ được..." Khương Kỳ Kỳ còn chưa kịp nói nốt chữ "Á" cuối cùng thì đầu đột nhiên nảy số, suýt chút nữa đã tự cắn vào lưỡi mình.

[! ! ! ! !]

[Làm hở? Ha ha ha ha ha, ban nãy yêm vậy mà cũng không kịp phản ứng lại!]

[Hay lắm, tui chân thành khen ngợi, "Tập thể dục buổi tối".]

[Thầy Nguyễn của chúng ta không hổ là thủ lĩnh núi Akina, cứ có xe là lái, giơ ngón cái.jpg]

[Một tuần bốn năm lầm, mỗi lần hơn hai tiếng, tần suất này không hổ là Chó cỏ của chúng ta, thẹn thùng.jpg]

[Đội ơn cả nhà, Mị tưởng tượng ra rồi, trong đầu đã có sẵn hình ảnh, một bên thầy Nguyễn mệt mỏi thở dốc, muốn bỏ chạy, Chó cỏ bên kia lại túm mắt cá chân người ta lôi về đè dưới thân, tiếp tục động eo... Chảy nước miếng.jpg]

[Chị em lầu trên ơi, yêm đọc ít sách, người chị em hộ một tí, nói tỉ mỉ cụ thể là động eo như thế nào đi, đừng ép yêm phải quỳ xuống cầu xin mờ! !]

Sau đó không chờ bình luận khác đòi quỳ xuống cầu xin cùng, khu bình luận trong phòng phát sóng đã bị quét sạch trong nháy mắt, màn hình cũng có thêm một dòng bình luận chữ đỏ in đậm, phông chữ lớn hơn bình luận thường lướt qua.

[Nhân viên quản lý phòng phát sóng chương trình "19 ngày bên nhau" nhắc nhở, vui lòng không đưa các chủ đề liên quan đến chuyện riêng tư lên để thảo luận trên khu bình luận trôi!]

Sau đó khu bình luận mới được mở lại cho khán giả.

[?]

[? ? ?]

[Từ bao giờ mà phòng phát sóng nhà mình có cả nhân viên quản lý vậy? ?]

Vậy là dòng chữ in đậm màu đỏ lại xuất hiện thêm lần nữa, chỉ có điều lúc này các bình luận khác trên màn hình không bị xóa đi hết như vừa rồi, mà nằm xen với các bình luận của khán giả.

[Nhân viên quản lý núi Akina: Đặc biệt thêm vào cho thầy Nguyễn, ôm quyền.jpg]

Tối hôm qua, sau khi phòng phát sóng bị sập, nhân viên sửa xong thì cẩn thận, đề phòng trường hợp như vậy lại xảy ra lần nữa nên đã quyết định thêm vào phương án dự phòng.

Loanh quanh một hồi, cuối cùng phát hiện ra chuyện là do Nguyễn Tụng lái xe lên núi Akina, tình cờ vớt được mấy con cá lọt lưới, đêm khuya con chưa chịu đi ngủ.

...

Lại qua thêm khoảng nửa tiếng nữa.

Nguyễn Tụng cũng bắt đầu giống như Khương Kỳ Kỳ, đi hai bước lại chống đầu gối nghỉ ba bước, thật sự không thể cố thêm được nữa.

Khương Kỳ Kỳ thiếu điều không ngồi bệt luôn xuống đất giở trò ăn vạ ra, chủ động lên tiếng thương lượng: "Ông ơi! Mình còn phải leo bao lâu nữa ạ! Rau dại không có mọc ở bên này ạ!"

Bọn họ cứ tưởng là lên núi đào rau dại, còn được phát cho cả liềm thì ít nhất rau cũng phải mọc trên núi, đằng này đi muốn cả vạn năm rồi, thế mà vẫn chưa thấy nửa cái bóng rau dại đâu.

Ông lão đi trước dẫn đường cho bọn họ lâu như vậy rồi mà thân thể vẫn nhẹ nhàng như trước, đạp bước trên sườn dốc mà vẫn vững vàng như đi trên đất bằng, quan trọng nhất là ông còn chả đổ tí mồ hôi nào, y như thần tiên hạ phàm vậy.

Ông đã đi lên trước được một đoạn rồi bỗng dừng chân, đứng lại nói: "Rau dại mọc trên đỉnh núi, đến rồi."

Ba người: "! ! !"

Đến rồi? !

Mọi người cứ nghĩ đỉnh núi chính là một đỉnh núi bình thường thôi, không ngờ cắn răng leo nốt mấy bước cuối cùng thế mà lại phát hiện một bình nguyên rực rỡ.

Phóng tầm mắt nhìn ra xa là một đồng cỏ xanh mướt, sau lưng là vách núi cao hơn, hai bên mọc đầy dây leo và liễu rủ, lá rụng đỏ rực một góc trời, ở giữa có một con suối nhỏ vắt qua, nước chảy róc rách, uốn lượn chảy về phía bên phải con đường ba người vừa mới đi qua.

Khán giả nhìn mà sững sờ.

[... Này có khác gì bản hiện thực của đào hoa nguyên ký [2] đâu.]

Ông lão quen thuộc dẫn ba người đi tới bên dòng suối nước chảy trong vắt, lấy từ trong gùi trúc ra bình nước không: "Nước này đều là nước suối từ trong núi chảy ra, có thể uống trực tiếp luôn."

Khương Kỳ Kỳ: "Thật ạ? Có thể uống luôn ạ?"

Tuy cô biết trên lý thuyết thì nước suối có thể trực tiếp uống luôn, thậm chí nghe đâu uống còn ngon hơn là nước đun sôi, nhưng là một đứa trẻ thành phố tiêu chuẩn, bảo cô uống luôn một ngụm nước lã không qua lọc nấu gì như vậy vào bụng, trong lòng cô vẫn có chút băn khoăn, thực sự là một thử thách không nhỏ.

Trời mới biết, trên đường cô hối hận vì lúc đi không mang nước theo nhiều đến thế nào.

Nhưng có ông lão dẫn đầu, Nhậm Khâm Minh đã cúi xuống trước, lấy nước uống một ngụm thử độc, sau đó quay lại nói với Nguyễn Tụng: "Nước ngọt lắm."

Nguyễn Tụng không nghi ngờ hắn, cũng cầm lấy bình uống, rồi bổ sung với Khương Kỳ Kỳ: "Còn mát lạnh như nước đá nữa."

Khuôn mặt Khương Kỳ Kỳ đỏ bừng, mồ hôi mồ kê nhễ nhại như vừa vớt từ dưới nước lên, vốn đã đang khát khô cổ, lại nhìn ba người ai nấy đều cầm bình uống nước thì có chút không nhịn được nữa.

Cô nhìn bình nước trong tay mình, do do dự dự mãi cuối cùng vẫn quyết định nhắm mắt nhắm mũi, ngửa đầu uống một hớp nhỏ.

Nhưng cũng nhờ một hớp nhỏ này, tất cả mọi người đều có thể nhìn ra, nét mặt căng thẳng của Khương Kỳ Kỳ trong nháy mắt lộ vẻ vui mừng ngạc nhiên.

"Đúng là vừa mát vừa ngọt này!"

Khương Kỳ Kỳ sững sờ cảm nhận hương vị trong trẻo mát lành trên đầu lưỡi, mắt chữ A mồm chữ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net