Chương 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

15/04/2024

Edit: Nhật Nhật

...

Chương 64

Khán giả khu bình luận xem trong khúc nhầm nhọt này, không ai nhịn cười cho nổi.

[Chó cỏ là chó nhát gan, đây chính là sự thật trăm phần trăm, doge.jpg]

[Cuồng bảo vệ vợ cũng là sự thật nè, gặp nhân tố không xác định thì không cần biết gì hết, đầu tiên cứ phải vác bà xã nhà mình chạy nước rút 100m trước đã, xs.]

[Bất kể ba bảy hai mốt gì [1], có phải bà xã mình không cũng không quản, con mợ nó, yêm xem mà không nhịn được, cười như một con điên.]

[Đừng nói gì nữa, cùng chúc mừng Chó cỏ của chúng ta nhận được danh hiệu danh dự "Chó nhát gan" đi, ha ha ha ha ha.]

"Người mặt rỗ" hoàn toàn không nghĩ đến, mình chỉ là thò tay muốn móc cái chìa khóa ra thôi mà lực sát thương lại lớn như vậy, thì vô thức bắt đầu xin lỗi Nguyễn Tụng: "Xin lỗi thầy Nguyễn, làm thầy Nhậm hoảng sợ rồi."

Nguyễn Tụng tự nhiên nghe được cái logic kiểu này thì cứ cảm thấy sai sai, sao dọa sợ Nhậm Khâm Minh lại phải xin lỗi anh?

Nhưng mà hình như cũng chả có vấn đề gì, chỉ có thể trấn an "Người mặt rỗ" là tại Nhậm Khâm Minh vô dụng, không liên quan gì đến y.

Sau màn nhầm nhọt này, hai người cứ tưởng Nhậm Khâm Minh vác người chạy một đoạn xong, phát hiện là hiểu lầm thì sẽ quay lại ngay.

Nào ngờ chờ mãi chờ mãi, vẫn không thấy có chút động tĩnh nào.

Nguyễn Tụng chỉ có thể gọi điện cho Nhậm Khâm Minh, cũng ẩn ý an ủi hắn: "Nhân dân cả nước đều biết cậu là chó nhát gan rồi, quay về đi, không cần phải xấu hổ đâu."

Kết quả Nhậm Khâm Minh im lặng một lúc lâu: "... Không phải xấu hổ, hình như em đi lạc mất rồi."

Nguyễn Tụng: "......"

[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.]

May mà giữ nơi rừng sâu núi thẳm này, sóng điện thoại vẫn tốt đến thần kỳ.

Cuối cùng Nguyễn Tụng kết nối thiết bị với Nhậm Khâm Minh mở định vị trên Wechat, Nhậm Khâm Minh mới dẫn nhân viên chương trình hắn vác sai ban nãy quay trở về được.

Nhân viên kia mặt mũi trắng bệch, hai tay ôm chặt lấy chỗ dạ dày, quá nửa là vì ban nãy bị Nhậm Khâm Minh vác lên, vai hắn tỳ đúng vào chỗ đó, dạ dày đến bây giờ vẫn thấy chưa hết nhộn nhạo.

Nguyễn Tụng cách một bộ quần áo phòng hộ giơ tay đè gáy Nhậm Khâm Minh, cả hai cùng cúi xuống xin lỗi anh nhân viên kia.

Nhân viên chương trình liên tục xua tay nói không sao, dở khóc dở cười: "Trước đây tôi xem tivi, thấy vai chính trong phim bị người ta khiêng lên vai như thế còn thấy rất thích, hiện giờ có thể xem như hoàn toàn loại bỏ mê tín phong kiến rồi..."

"Không phải đâu, là liên quan đến chiều cao, lúc Nhậm Khâm Minh cúi xuống vác người chạy có lẽ là đã quen với chiều cao của tôi, không ngờ lại vác nhầm người nên mới..."

Nguyễn Tụng nói gần xong mới đột nhiên nhận ra, mình không chỉ không quan tâm săn sóc người bị thương, mà còn cưỡng chế nhét cơm chó cho người ta, bèn vội vàng sửa miệng: "Đảm bảo không có lần sao, chờ lát nữa tôi sẽ giúp anh đánh gãy chân chó của cậu ta."

Nhậm Khâm Minh, hai nhân viên chương trình: "......"

Cho đến lúc này, chiếc chìa khóa thứ hai ở tầng một cũng thành công rơi vào trong tay họ.

Nguyễn Tụng mở nhóm chat của bày người bọn họ ra báo tin vui.

[Nguyễn Tụng: Mọi người có tình cờ gặp được NPC mai phục trong bệnh viện không? Bọn tôi đúng lúc đụng phải, họ còn chưa có kịp trốn kỹ, xong giữa chừng xảy ra chút nhầm nhọt, nên cứ thế đưa chiếc chìa khóa thứ hai cho bọn tôi rồi.]

Trong nhóm rất nhanh gửi đến một tràng "Ha ha ha".

[Khương Kỳ Kỳ: Ban nãy lúc bọn em mới lên tầng cũng gặp phải! Tự nhiên có người ở đâu nhảy ra ngay bên cạnh chị Tư Gia, dọa chị ấy sợ gần chết, ha ha ha!]

[Trịnh Thanh: Nhưng chẳng lẽ đây chính là vụ có quỷ mà đạo diễn Diêm nói à, tôi cảm giác vẫn được? Chỉ hơi giật mình một tí, không ảnh hưởng đến chuyện chúng ta làm nhiệm vụ.]

[Lương Nghệ: Đúng vậy, bọn tôi đi qua một cái là xong, không thấy người nọ đuổi theo hay là muốn cướp chìa khóa của chúng ta.]

Mấy người nói chuyện trên trời dưới đất, trong khung trò chuyện nhóm Wechat hiển thị thời gian thực đã trôi qua trong phòng phát sóng trực tiếp, khán giả ở khu bình luận đều có thể trông thấy được.

Trước đó bên nhóm bốn người cũng nói, họ đã gặp được Tạ Lĩnh Hy rồi.

Nhưng liên qua đến vấn đề NPC mà họ nhắc đến, Nguyễn Tụng và Nhậm Khâm Minh vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.

Vì một khi đã tìm ra được biện pháp giải quyết, chủ đề bệnh viện "Ma quái" này sẽ ngay lập tức trở nên dễ dàng hơn, bọn họ cũng không gặp phải bất cứ một cản trở nào.

Nguyễn Tụng muốn tới hỗ trợ bèn tiện tay nhắn một câu vào nhóm.

[Nguyễn Tụng: Giờ mọi người vẫn còn ở trên tầng 2 sao, tôi với Nhậm Khâm Minh qua đó tìm mọi người.]

Kết quả nhóm chat một giây trước còn đang trò chuyện tưng bừng, sau khi Nguyễn Tụng gửi đi một câu như vậy, chỉ giây sau, chỉ trong nháy mắt nhóm chat đã im bặt, năm người bên kia cũng không thấy có chút phản hồi nào.

Nguyễn Tụng thoát ra vào lại mấy lần, không ngừng xác nhận lại biểu tượng Wechat ở góc trên bên trái của mình, tưởng bên mình mất sóng, nhưng lật sang vào thử mấy trang web thì lại không sao cả, anh chỉ đành bảo Nhậm Khâm Minh lấy điện thoại ra, nhắn vào trong nhóm.

[Nhậm Khâm Minh: ? Còn đấy không?]

Vẫn không có người đáp lại.

Hai người đổi sang gửi tin nhắn âm thanh rồi cả inbox riêng cũng không nhận được bất cứ phản hồi nào.

Giống như năm người kia đã bốc hơi khỏi thế gian.

Nhậm Khâm Minh lại bắt đầu căng thẳng: "Chúng ta thật sự phải đi lên tìm họ à..."

Loanh quanh dưới tầng một còn đỡ, một khi đi lên tầng hai, thì chính là một nơi hoàn toàn mới toanh, chưa được biết đến.

Trời mới biết, lúc Nhậm Khâm Minh biết tin nhóm bốn người chủ động chọn đi lên trên tầng, hắn và Nguyễn Tụng chỉ cần tìm kiếm dưới tầng một, trong lòng đã vui mừng thế nào.

Dù sao trong hoàn cảnh này, phải đi xuyên qua một nơi vừa chật hẹp vừa tối tăm như cầu thang với hành lang, thật sự là một thử thách tâm lý không hề nhỏ.

Nhưng Nguyễn Tụng liếc nhìn thời gian chỉ còn lại có một nửa trên đồng hồ: "Đúng là trên tầng tín hiệu không được tốt, lúc trước Tạ Lĩnh Hy gửi tin nhắn âm thanh cho chúng ta cũng lúc được lúc không. Cứ lên trên xem thử đi, cũng không thể ngồi không chờ chết ngoài cổng lớn được."

Bà xã đã lên tiếng rồi, Nhậm Khâm Minh có không muốn thì vẫn phải đi theo.

Trước khi đi còn không quên nhặt lại thanh gỗ bị hắn ném bay ban nãy về.

Bệnh viện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.

Hành lang giữa các dãy phòng có rẽ quẹo thế nào trông cũng đều na ná nhau.

Không có định vị Wechat hỗ trợ, hai người chỉ có thể cầm đèn pin nghiên cứu bản đồ, cộng thêm kinh nghiệp chạy lạc ban nãy của Nhậm Khâm Minh, cuối cùng mới miễn cưỡng tìm được một lối đi dẫn lên trên tầng hai.

Trong lúc đó bọn họ vẫn không ngừng thử nhắn tin, liên hệ với mọi người trên Wechat.

Nhưng kết quả vẫn không có gì khác trước, không có lấy một người đáp lời.

Trong bệnh viện, bốn phía im lặng như tờ, hoàn toàn không nghe thấy tiếng động có nhân viên đi lại ở tầng trên.

Bọn họ càng tới gần chỗ cầu thang đen kịt, tim Nhậm Khâm Minh cũng đập mỗi lúc một nhanh hơn.

Mắt thấy Nguyễn Tụng không hề phòng bị gì, cứ thế định trực tiếp cất bước đi vào vùng bóng tối kia, Nhậm Khâm Minh không hiểu sao lại nhíu mày, dùng sức kéo anh trở lại, không ngừng hỏi: "Thật sự phải đi lên à... Hay là chúng ta ra chỗ cửa chính thử hai chiếc chìa mình tìm được trước đi, nhỡ mà có thể mở được cửa luôn thì sao?"

Ekip chương trình cũng không có quy định, họ phải tìm đủ cả bốn chiếc chìa khóa, chỉ nói phải tìm được chìa khóa thật, mở được dây xích ở cổng chính.

Nếu hai chiếc trong tay họ đúng lúc có một chiếc là thật, thì cũng bớt cho năm người kia phải tốn công tốn sức, loay hoay trên lầu cố tìm cái cuối cùng.

Trước chuyện phải thay đổi hoàn cảnh, Nhậm Khâm Minh rõ ràng rất sợ hãi, cho nên hắn lựa chọn hành vi trốn tránh, mặc kệ chuyện sẽ bị khán giả chê cười.

Nhưng tình hình thực tế lúc này lại là, khán giả trên khu bình luận công khai không hẹn mà cùng hét "A a a a a", ai nấy đều cầu xin Nguyễn Tụng nghe lời Nhậm Khâm Minh một lần.

[SOS đã cứu mạng tôi, thầy Nguyễn, thầy thương chó nhát gan nhà này một lần đi! ! Sợ hãi.jpg]

[Đừng đi lên, đừng đi lên, đừng đi lên, đi lên là toang đó! Trái tim nhỏ bé của tui ban nãy như ngừng đập luôn, hai tay chắp trước ngực.jpg x3]

[Chó nhát gan lần này nói đúng á, xin anh đó thầy Nguyễn, chạy mau đi! ! !]

[Tại sao trên đời lại có người muốn thử thách nhân tâm ở ngay địa phương quỷ quái này vậy chứ, Diêm Tùng Hàng đúng là chó. Đúng. Là. Chó, mỉm cười.jpg]

[A a a a, tui thật sự bị làm cho sốt hết cả ruột rồi đây, Chó con, anh khiêng bà xã của mình chạy luôn đi! Chạy nhanh ra cửa mà thử chìa khóa đi! !]

[Đúng đúng, hiện giờ tốt xấu gì vẫn có hai cái, chờ lát nữa có khi nửa cái cũng không còn ấy chứ... Chó con ôm chân.jpg]

[Thầy Nguyễn ơi, cậu xem cầu thang này vùa tối vừa dốc, trông đáng sợ chết được, nhỡ mà không cẩn thận va quệt vào đâu hay vấp ngã thì sao, hay là chúng ra đừng lên nữa ha, có được không? QAQ]

Thực ra Nguyễn Tụng hoàn toàn không dũng cảm như mọi người nghĩ.

Vốn anh cũng do dự khi quyết định đi lên lầu, nhưng mà tổng cộng bảy người bọn họ đi vào đây, có đến năm người đột nhiên biến mất không chút tăm hơi, thực sự là quá kỳ quặc, không đi lên nhìn một cái thì hình như không ổn lắm.

Nhưng rõ ràng hôm nay chỉ số sợ hãi của Nhậm Khâm Minh đã tăng theo cấp số nhân, hắn khẩn khoản cầm chặt lấy tay anh không muốn buông ra, chỉ thiếu điều chưa viết luôn hai chữ "Không muốn" lên trên trán.

Nguyễn Tụng nhìn vẻ mặt xoắn xuýt hiếm thấy của hắn, sau đó lại nhìn thời gian còn lại trên máy bấm giờ.

Nửa tiếng.

Từ đây đây đi vòng lại chỗ cửa chính cùng lắm cũng chỉ mất mười phút đồng hồ, đi thử chìa khóa trước cũng không phải không được.

Cân nhắc một hồi, câu đồng ý của Nguyễn Tụng vừa mới lên đến cổ họng, còn chưa kịp thốt ra thì đột nhiên lại nghe thấy có tiếng gọi từ phía trên đầu cầu thang chật hẹp vang lên, còn mang theo cả âm vọng: "Khâm Minh? Anh Tụng?"

Thanh âm kia trầm thấp mơ hồ, xuyên thấu từ trên xuống dưới, như thế cùng lúc xuất hiện từ bốn phương tám hướng, khiến người ta khó lòng phân biệt, rốt cuộc nó phát ra từ tầng nào, cứ như vậy đột ngột xuất hiện, không hề có dấu hiệu báo trước.

Chuông cảnh báo trong lòng hai người gần như cùng một lúc vang lên.

Tựa như có một loại trực giác nào đó đang mạch bảo, thậm chí ngay cả chuyện đối phương gọi "Anh Tụng" cũng quên không sửa lại, chỉ chần chờ ngước mặt ngó lên trên: "... Tạ Lĩnh Hy à?"

Trong lúc chờ đối phương đáp lời, hai người nắm chặt lấy tay nhau, điều mà họ thắc mắc bây lâu trong lòng đã mơ hồ có đáp án.

Nói thật, chân Nhậm Khâm Minh lúc này đã muốn nhũn ra rồi, nhưng hắn vẫn cố kiên trì ôm chặt lấy Nguyễn Tụng, đẩy anh ra phía sau lưng mình.

Mà Tạ Lĩnh Hy cũng giống hệt như mấy người đột nhiên biến mất trong nhóm Wechat, chỉ gọi đúng một tiếng, sau đó không có sau đó nữa.

Đã vậy bên này lại không có cái cửa sổ nào, cả dãy hành lang dài thẳng tắp không có lấy một tia sáng.

Nguyễn Tụng và Nhậm Khâm Minh chỉ dám đứng ở chân cầu thang, rọi đèn pin lên trên, nhưng nửa cái bóng người cũng không trông thấy.

Ngay lúc Nhậm Khâm Minh không nhịn nổi, đang định hỏi đối phương đang ở đâu thêm lần nữa.

Thì cái người họ vốn nghĩ nên xuất hiện trên tầng hai hoặc tầng ba gì đó, lại đột nhiên đặt đèn pin ở dưới cằm mình chiếu hất lên, xuất hiện ở nơi chỉ cách họ vẻn vẹn có nửa cái cầu thang! Chống tay vào lan can nhìn xuống.

Nói: "Không phải tôi ở ngay đây sao, không nhìn thấy à?"

Hai người bị Tạ Lĩnh Hy dọa sợ chết khiếp, trực tiếp ngồi phịch xuống sàn.

Giống như nhân vật chính trong phim ma, cứ nghĩ quỷ sẽ xuất hiện ở phía trước, nào ngờ vừa bật đèn lên, quay đầu đã phát hiện, thực ra quỷ đang ở rất gần mình!

Nhân viên âm thanh có kinh nghiệm lần trước, rất nhanh đã chuẩn bị sẵn sàng vào tư thế, chỉ chờ Nguyễn Tụng mở miệng là lập tức ấn nút "Làm nhiễu sóng".

"Tôi xxxxx, Tạ Lĩnh Hy, anh xxx đang làm cái xx gì vậy!"

Nguyễn Tụng và Nhậm Khâm Minh vừa ngã xuống lại lần lượt bò dậy khỏi mặt đất, khoảng cách của Tạ Lĩnh Hy với bọn họ gần hơn dự đoán, khiến hai người vô cùng thiếu cảm giác an toàn nhanh chóng lui ra phía ngoài.

Cũng chính lúc này, bọn họ mới để ý, quần áo Tạ Lĩnh Hy mặc bên trong đò bảo hộ, hóa ra là một cây đen, hòa vào trong bóng tối một cách hoàn mỹ, y mở đèn pin, tỏ ra hết sức vô tội tiếp cận hai người: "Hai cậu không phải tới tìm bọn tôi à? Sao bây giờ lại muốn chạy rồi?"

Nhậm Khâm Minh che kín Nguyễn Tụng phía sau mình, hai người cùng lùi dần về phía sau: "Tại sao cậu lại cởi đồ phòng hộ ra? Đừng có tới đây, bốn người kia đâu!"

Tạ Lĩnh Hy bơ câu hỏi của Nhậm Khâm Minh, vẫn giữ dáng vẻ vô tội không biết gì tiến lại gần hai người: "Bọn họ ở trên tầng, điện thoại bị mất sóng nên bảo tôi xuống đón hai người."

Dần dần, tốc độ rút lui của hai người trên màn hình không đuổi kịp tốc độ lại gần của Tạ Lĩnh Hy.

Khoảng cách càng lúc càng gần, bầu không khí cũng càng lúc càng căng thẳng, Nguyễn Tụng lần thứ hai chỉ xuống vị trí dưới chân ý, cảnh cáo x2: "Đã bảo cậu đừng có lại gần rồi mà!"

Tạ Lĩnh Hy rốt cuộc cũng đứng lại, giơ hai tay lên, trên mặt nở một nụ cười vô hại: "Được rồi, nếu anh Tụng đã nói tôi không được cử động... Vậy tôi đành phải bắt đầu truy đuổi thôi!"

Nói xong, ba người gần như chạy đi cùng một lúc.

Thế cục cân bằng vi diệu cuối cùng cũng bị đánh vỡ.

Tạ Lĩnh Hy đuổi theo ở phía sau, Nguyễn Tụng bị Nhậm Khâm Minh kéo chạy như bay, vừa chạy miệng vừa không quên thăm hỏi Diêm Tùng Hàng.

"Quỷ" là trước đó người này nhắc căn bản không phải là nhân viên công tác, mà chính là Tạ Lĩnh Hy được cài vào trong nhóm bọn họ ngay từ lúc bắt đầu.

_______________________

Tác giả có lời muốn nói:

Chó Diêm: Hề hề hề.

Nguyễn Tụng tiếp tục bị làm nhiễu âm: Cái xxxx con xx nhà nó!

---

[1] Câu này lấy xuất phát từ Tô Tần liệt truyện trong sử ký Tư Mã Thiên, khi đó nước Tề suy yếu, không dám đánh Tần nên Tô Tần đã thuyết phục Tề Tuyên Vương rằng thành Lâm Truy có 70 vạn hộ dân, mỗi hộ không thể không có 3 nam đinh, như vậy Tề Vương đã có 210 vạn quân, Tề Tuyên Vương tin lời nên đã đồng ý tham gia liên minh đánh Tần. Cách lý giải này của Tô Tần là không chính xác, vì không tính đến trường hợp có người già yếu bệnh tật, không thể ra trận. Từ đó câu nói này dùng để chỉ những ý tưởng không thực tế, thiếu tính khách quan. Tuy nhiên người đời cũng ngưỡng mộ khả năng du thuyết của Tô Tần, có thể nói từ chết thành sống, cho nên câu nói này về sau mang cả nghĩa tích cực và tiêu cực. Nghĩa tích cực là dám làm, biết núi có hổ mà đi trên núi; nghĩa tiêu cực là bốc đồng, liều lĩnh, liều lĩnh.

(Tôi mò được phần Tô Tần liệt truyện ở bên dưới nè, gốc câu 3721 trong truyện là chỗ tôi ghi đậm ý. Cả chuyện nó dài lắm, thím nào thích thì đọc cũng được, đọc để thấy não các cụ ngày xưa toàn sỏi, mình bây giờ mà có đầu óc bằng 1/10 thôi thì chắc cũng làm nhà ngoại giao được.)

(Bonus cho các thím cái bản đồ thời chiến quốc, để minh họa cho mấy đoạn dài ngoằng Tô Tần nói bên dưới.)

Sử ký Tư Mã Thiên ghi lại như sau:

Tô Tần người thành Lạc Dương, nhà Đông Chu. Tầ sang Đông tìm thầy ở nước Tề, theo học Quỉ Cốc tiên sinh. Đi du thuyết vài năm bị khốn cùng quá nên trở về. Anh em, chị dâu, em gái, thê thiếp đều chê cười, nói:

- Người đất Chu xưa nay chỉ cốt lo làm ăn, chăm việc công thương, cốt lấy cái lợi hai phần mười. Nay ông bỏ việc gốc mà lo khua môi múa mép, có khốn cũng là đáng lắm?

Tô Tần nghe vậy xấu hổ, tự cảm thương mình. Bèn ngồi nhà đóng cửa không đi ra. Tần đem sách ra xem hết và nói:

- Kẻ sĩ đã cúi đầu học thầy, thế mà vẫn không được tôn quý vinh hiển, đọc sách nhiều để mà làm gì?

Tần bèn tìm được quyển âm phù sách của nhà Chu, cúi cổ đọc một năm trời đã tìm ra được "thuật thăm dò", nói:

- Chuyến này có thể thuyết phục vua đương thời đây.

Tẩn xin nói chuyện với Chu Hiển Vương. Những người thân cận của Hiển Vương vốn biết Tô Tần học thức kém, đều khinh và không tin. Tô Tần đi về hướng Tây đến nước Tần. Tần Hiếu Công đã mất. Tần nói chuyện với Huệ Vương:

- Tần là nước hiểm yếu, bốn phía có núi bao quanh, có công Vị cắt ngang như cái đai. Phía Đông có Hàm Cốc quan, gông Hoàng Hà; phía Tây có đất Hán Trung; phía Nam có đất Ba, đất Thục; phía Bắc có ấp Mã, quận Đại. Đấy là kho trời. Với một nước dân đông, kẻ sĩ nhiều như nước Tần mà dạy binh pháp cho họ thì có thể thôn tính thiên hạ, xưng đế mà trị được.

Tần Vương nói:

- Lông cánh chưa đủ, không thể bay cao; đạo lý chưa rõ ràng không thể thôn tính các nước được.

Tần vừa mới giết Thương Ưởng nên ghét kẻ biện sĩ, không dùng Tô Tần. Tô Tần bèn đi về hướng Đông, đến nước Triệu. Triệu Túc Hầu cho con là Thành làm tướng quốc, gọi là Phụng Dương Quân. Phụng Dương Quân không ưa Tô Tần. Tô Tần đi sang nước Yên. Sau hơn một năm mới được vào nói chuyện với Yên Văn Hầu. Tô Tần nói:

- Nước Yên ở phía Đông giáp với Triều Tiên, Liêu Đông; phía Bắc có các nước Lâm, Hồ, Lâu Phiền; phía Tây có các quận Vân Trung, Cửu Nguyên; phía Nam có các sông Hô Đà, Dịch Thủy. Đất vuông hơn hai nghìn dặm; binh sĩ mặc áo giáp vài mươi vạn người; xe sáu trăm cỗ, ngựa sáu nghìn con, thóc chứa chỉ dùng được vài năm. Phía Nam có núi Kệ Thạch, núi Nhạn Môn đầy sản vật; phía Bắe có cây táo, cây lật lắm hoa lợi, dân dẫu không cày cấy nhưng nhờ cây táo cây lật cũng đủ sống. Vì vậy người ta gọi nó là kho trời: Kể về mặt yên vui vô sự, không thấy cảnh tượng quân thua tướng chết, thì không nước nào hơn nước Yên. Đại vương có biết vì sao thế không? Nước Yên sở dĩ không bị giặc xâm lấn, không phải lo việc binh đao là vì có nước Triệu che ở mặt Nam vậy. Tần với Triệu đánh nhau năm lần, Tần hai lần thắng mà Triệu ba lần thắng. Tần và Triệu làm cho nhau chết mà nhà vua lại đem tất cả toàn bộ nước Yên để chống giữ ở phía sau, cho nên nước Yên không bị xâm lấn. Vả lại, Tần muốn đánh Yên thì phải vượt qua hai quận Vân Trung và Cửu Nguyên, đi qua hai quận Đại và Thượng Cốc, đất dài vài nghìn dặm, dẫu có lấy được thành nước Yên, tưởng Tần rốt cục cũng không thể nào giữ được. Việc Tần không làm hại được Yên, thực là hiển nhiên vậy. Trái lại, nếu triệu đánh Yên thì ra lệnh không đầy mười ngày, đã có vài mươi vạn quân đóng ở ấp Đông Viên. Quân Triệu vượt qua sông Hồ Đà Dịch Thủy, không đầy bốn năm ngày đã đến kinh đô nước Yên. Cho nên nói Tần đánh Yên thì đánh ở ngoài nghìn dặm; còn Triệu đánh Yên là đánh ở trong trăm dặm là như vậy. Không lo diều đáng sợ trong trăm dặm mà chú trọng ở ngoài nghìn dặm, thì thực là sai lầm! Vì thế cho nên xin đại vương kết thân và hợp tung với nước Triệu, hợp thiên hạ làm một thì nước Yên chắc chắn sẽ chẳng có gì phải lo!

Văn Hầu nói:

- Ông nói phải đấy, nhưng nước tôi nhỏ, phía Tây sát nách nước Triệu mạnh, phía Nam gần nước Tề, Tề và Triệu đều là những nước mạnh, nếu quả thật ông muốn hợp tung để làm cho nước Yên được yên ổn thì quả nhân xin đem cả nước theo.

Văn Hầu bèn cấp cho Tô Tần xe, ngựa, vàng, lụa dể đi đến nước Triệu.

Lúc này ở nước Triệu, Phụng Dương Quân đã chết. Tô Tần nhờ vậy được nói chuyện thẳng với Triệu Túc Hầu:

- Lâu nay, trong thiên hạ, từ các khanh tướng, các quan cho đến kẻ sĩ áo vải

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net