Chương 2: Nghiệt đồ chuyển thế làm người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biện thành thường ít mưa, mưa nhỏ rơi tí rách đập lên mái hiên rồi lăn xuống, miếu thờ rách nát âm u ẩm ướt.

Trên điện thờ cung phụng một pho tượng thần, trên đó đã tích tụ một tầng tro bụi thật dày, không nhìn ra rõ khuôn mặt được nữa nhưng từ dáng người của tượng và vạt áo phiêu nhiên thì có thể thấy nguyên mẫu ắt hẳn là vị thần tiên nho nhã.

Góc trong phía sau tượng có chất một ụ rơm rạ, giữa đống rơm lún xuống thật sâu, một thiếu niên y phục đơn bạc đang cuộn mình trong đó, run lẩy bẩy.

Cậu cắn chặt lấy hàm răng, hai tay ôm chặt lấy cơ thể gầy yếu, giữa tiết trời ẩm ướt lạnh lẽo đến thế mà trên người cậu chỉ độc một bộ y phục hồng nhạt trông chẳng giống ai, xiêm y kia có hoa văn hỗn tạp, tục diễm vô cùng, lại còn phai màu, góc áo và cổ tay có nhiều chỗ sờn rách, chất vải vừa mỏng vừa xuyên thấu, vừa nhìn đã biết là của kỹ nam tam lưu nơi đất này thường mặc.

Có điều, thiếu niên này lại xinh đẹp vô cùng, một loại đẹp pha chút u buồn không nhiễm khói lửa nhân gian, hoa y diễm tục của kỹ nam mặc trên người lại toát lên dung mạo xuất trần, ẩn lên vẻ đẹp tươi khiến lòng người miên man.

Dẫu rằng đang khoác lên hoa y, mái tóc đen nhánh của thiếu niên lại chỉ được cột lên bằng một sợi dây lam nhạt, dùng nhành cỏ làm cài, vài sợi tóc rơi rớt trước trán, một đôi mắt hoa đào thiêu thiêu ngủ khẽ chớp chớp, lông mi dài tựa cánh lông quạ.

Thiếu niên yếu nhược này đã nhịn đói suốt hai ngày ròng rã, chỉ có thể tìm được ít rau dại gần miếu hoang ăn cho đỡ, rau dại vừa cứng lại vừa đắng nghét, khiến người ta cảm thấy buồn nôn như trong bụng đang có sông biển cuộn trào.

Nhưng mà khôn thể bỏ qua cơn đói cho đặng.

Hoa Triều nắm một nhành rơm, tự hỏi thứ này có thể tạm cơn đói khát được không, nhưng vừa nghĩ đến dạ dày yếu ớt của mình thì cậu lại bỏ nó xuống, cả người suy yếu mệt mỏi, nói trong đầu: "Hệ thống, mi nói chúng ta giờ sao đây, mi có thể lấy ra đồ tích lũy trong thương thành để đổi chút ít đồ ăn được không?"

Tiếng nói của 1008 nghe có vẻ yếu ớt không kém cạnh gì: "Tui bị mất nhiều dữ liệu lắm luôn, không còn đủ quyền hạn nữa rồi, giờ chỉ có thể giúp cậu đổi một thứ mà thôi, một miếng bánh mì bơ tỏi hoặc một tấm chăn con, chọn đi."

Hoa Triều vừa mệt vừa lạnh, suy nghĩ đôi chút rồi đáp: "Vậy ta muốn cái chăn nhỏ."

Một giây sao, một chiếc chăn hoa nhỏ màu hồng xuất hiện từ thinh không, phủ lên đầu gối Hoa Triều, cậu bĩu môi, hơi chán ghét: "Sao màu sắc lại lộn xà lộn xộn quá vậy?"

Hệ thống 1008 nói: "Kí chủ à, vậy là đủ rồi đó, tui không có quyền, không còn cách nào đổi màu cho cậu được đâu."

Hoa Triều bật bảng điều khiển nhiệm vụ lên, nhìn vào thanh tiến trình, như mọi khi, tiến độ hiển thị 100%, nhiệm vụ được xếp hạng cấp SSS.

Một người, một hệ thống lúc này cũng không nói gì, biểu cảm đau đớn khó ở lẫn lộn.

Hoa Triều hỏi lần thứ 100: "Bảng điều khiển nhiệm vụ của các mi có thật là sẽ không có trục trặc gì đâu chứ?"

Hệ thống trả lời lần thứ 100: "Tuyệt đối không!"

Hoa Triều mở tay ra, giọng điệu khoa trương nói: "Vậy sao ta không có một chút ấn tượng nào cả, không nhớ gì hết trơn rằng mình đã hoàn thành cái nhiệm vụ gì!"

1008 cũng bối rối không thôi, vừa ấm ức vừa chán nản nói: "Tui cũng đâu có ấn tượng gì đâu, không nhớ tại sao số liệu lại mất nhiều như vậy, ngay cả quyền hạn cũng bị hạn chế nữa! Thêm nữa, không liên lạc được với hệ thống chủ luôn, những đồng nghiệp thối tha của tui tui cũng không liên lạc được, aaaaaaaaa, cả thế giới đều vứt bỏ tui rồi!"

Hoa Triều nhăn chặt mày nói: "Chắc chắn có trá."

Hệ thống 1008 thở dài: "Tui cũng thấy như vậy."

Bọn họ đều biết có vấn đề nhưng không biết chính xác vấn đề ở đâu, làm thế nào để giải quyết vấn đề.

Hoa Triều phủi sạch rơm rạ trên người, loạng choạng bước ra khỏi miếu, tòa miếu cổ rách nát này nằm ở nơi hẻo lánh, cỏ mọc um tùm khắp miếu, cây cao vây quanh, nếu không nhìn kỹ sẽ khó phát hiện ra nó.

Hoa Triều do hoảng hốt, không nhìn đường mới chạy tới nơi này, ngẩn người tròn ba ngày trời.

Cậu ăn rau dại hai ngày, hôm nay hơi lớn gan một tí, muốn lẻn ra ngoài săn một con thỏ rừng lấp bụng.

Rừng cổ này xanh um tươi tốt, khắp chốn đều là đại trụ chọc trời phải mấy người ôm mới xuể, rừng cổ như này hẳn là có phong phú các loài vật mới đúng, nhưng Hoa Triều đi nửa ngày trời cũng không thấy một vật sống nào.

Cậu tiếp tục đi về phía trước, càng ngày càng thấy phiến rừng rậm này yên tĩnh đến hơi quỷ dị.

Nơi này tuyệt không một tiếng chim kêu, thú gào, từng đợt gió thốc lên cây xanh bạt ngàn, vô số lá cây rì rào xao động, run rẩy phát ra âm thanh ầm vang chấn động hồn người.

Da đầu Hoa Triều phát nổ, không dám tiến bước, bước chân cậu dồn dập trở về, vừa tới cách không xa ngôi miếu đã nghe thấy từng đợt vó ngựa.

Hoa Triều rùng mình một phen, vội vàng tìm một gốc đại thụ nấp vào, dựng thẳng lỗ tai lên ngóng trông động tĩnh.

Có một nhóm người mặc hắc y, cột ngựa vào cây rồi nghênh ngang sải bước vào miếu rách.

Chỉ huy là một tên to cao, hắn ta hùng hổ nói: "Không biết họ Hoa kia chạy đi đâu rồi, truy bắt một tháng trời cũng không bắt được, ngày đêm bôn tẩu ngược xuôi, đã mấy đêm ròng không đến Xuân Phong lâu để chịch mấy con điếm kia được."

Có người hỏi: "Họ Hoa kia là ai?"

Một tên đại hán cười mập mờ, một người nói: "Ngươi từ nơi khác đến nên không biết, họ Hoa kia ở Biện thành có danh tiếng rất lớn. Nghe nói hắn vốn tên Hoa Triều, là tiểu quan kim bài của Xuân Phong Lâu, còn đẹp hơn các cô nương nữa."

Một đại hán cười to hai tiếng nham nhở, miêu tả sinh động như thật: "Hoa Triều kia ban đầu đi bày quẻ tính toán ở Biện hà, thế nhưng kỳ lạ ở chỗ như là bị trời cấm đoán, cậu phán rằng ngày mai trời mưa thì mặt trời chiếu rọi, nói ngày mai sẽ có gió nhẹ trời quang thì giông bão ập đến. Tính quẻ thì không chính xác, làm cái gì cũng không thành, ngay cả cầm cái chén đi xin cơm cũng bị con chó dữ ở đâu ra bất thình lình xuất hiện, đuổi hắn chạy suốt tám trăm dặm đường, tà môn quái lạ vô cùng."

Người kia chậc chậc vài tiếng, liên tục cảm thán, tiếp tục nói: "Mùa xuân năm trước, tiểu tử néo lê lết tấm thân yêu ớt như gà còi của mình đi làm ruộng, vất vả bận rộn nửa năm, nhìn thấy lúa đã mọc hòm hòm sắp độ thu hoạch rồi, lại bị một trận gió tà thổi trên đồng ruộng suốt hai canh giờ, cây lúa còn sống mà hạt lúa đã bị gió cuốn đi không chừa một hạt, các ngươi nói có tà môn hay không, giống như là có vị thần tiên nào đó hay đi chọc phá hắn vậy đó."

"Nghe người ta đồn đãi, tiểu tử kia đứng chết trân trợn mắt nửa ngày ròng, đêm đó khóc thất thanh rất lớn, tiếng khóc vang xa đến độ cách mấy hộ láng giềng mà vẫn còn nghe thấy."

Hoa - trốn sau đại thụ nghe được chân tướng - Triều: "..." Nghe người ta kể, cậu suýt chút nữa đã rơi lệ tại đây, tâm trạng rất chừng không ổn.

Hiển nhiên, Hoa Triều ở Biện thành khá nổi danh, rất nhanh sau đó lại có người gia nhập đề tài, nhiệt tình thảo luận: "Sau này, tiểu tử kia không gạo không lương (thực), xem quẻ cũng không có người nào tin, lại bất cẩn giẫm nát một viên minh châu trên giày Thục Cẩm của người khác, hạt châu kia đáng giá tám mươi lượng bạc trắng, tất nhiên tiểu tử kia có bồi thường nổi đâu, vì thế bị người ta cầm khế ước bán thân đem bán cho Xuân Phong Lâu làm tiểu quan."

Lại một trận cười đùa ầm ĩ vang lên, "Tháng trước, Xuân Phong Lâu chẳng phải là có người bỏ ra một ngàn lượng hoàng kim đi mua đêm đầu tiên của hắn hay sao, kết quả ngươi đoán xem! Tiểu quan kia đập vị khách nọ cho một trận, còn phóng mồi lửa, suýt nữa thì đốt trụi luôn Xuân Phong Lâu!"

Mọi người ồ lên, đại hán mặt đỏ chỉ huy kia lại cất cái giọng thô ráp của gã lên: "Đây là chuyện lớn, có thể bỏ một ngàn lượng mua đêm đầu tiên, người này ắt là quan to chức lớn. Giờ đây khắp cả Biện thành đều đang lùng bắt tiểu tử đó, thật sự là đã lâu vậy rồi cũng chưa bắt được nữa! Hắn đáng giá một trăm lượng bạc tiền thưởng lận đó!"

Dứt lời, một trận cuồng phong bỗng chốc nổi lên, cây đại thụ ba người ôm không xuể mà Hoa Triều ẩn núp thốt nhiên bật cả gốc lên.

Nghe một tiếng rắc, Hoa Triều núp sau cây đại thụ thoáng chốc bại lộ trước mặt đám người.

Hai mặt nhìn nhau, trợn mắt há mồm, khóe miệng Hoa Triều giật giật, suýt chút nữa đã ngoác rộng miệng ra mà phun hương thơm.

Chỉ trong một cái nháy mắt nhanh như điện xẹt lửa lóe, Hoa Triều phản ứng nhanh co giò chạy, mấy tên nam tử cao lớn kia mau chóng đuổi theo.

Đại hán mặt đỏ lớn giọng quát: "Các huynh đệ mau đuổi theo, một trăm lượng bạc kìa!"

Hoa Triều lấy ra sức mạnh trong cuộc thi chạy một ngàn mét thời đại học ra, hai tay nắm chặt, khí tụ đan điền, hai chân như giẫm lên "Phong hỏa luân", cả người chạy bạt mạng rầm rầm, cảnh vật xung quanh đều rung chuyển.

Nhắc đến xui xẻo, cả đời này cậu tuyệt đối có xác suất trăm phần trăm, mỗi ngày trôi qua nếu như không chạy trốn thì cũng là sắp sửa chạy trốn trên đường.

Sau ngầy ấy thời gian, tốc độ chạy của cậu dần dà cũng tiến bộ đáng kể, gần ngang với một con thỏ nhỏ.

Mấy gã đại hán dáng người cao lớn kia ấy mà bị cậu bỏ lại đằng sau một đoạn dài, hơn nữa thế núi gập ghềnh, dốc núi cao, đá vụn không ngừng lăn xuống, dù cưỡi ngựa cũng không chạy nhanh hơn được nữa.

Bọn chúng thấy Hoa Triều đã chạy hơn mình một đoạn rất xa, đột nhiên dưới chân cậu lại có cái hố nhỏ, chân cậu bị lún vào hố, lập tức té ngã ra đất, miệng ngậm một ngụm bùn.

Cmn chứ! Sao lại xui xẻo vậy được trời!

Ông trời có thù gì với cậu đúng không?

Hoa Triều khóc không ra nước mắt, giãy dụa toan đứng lên nhưng chưa đứng vững đã bị gã kia chạy đến đè lấy cánh tay, đám người đại hán vòng dây qua năm bảy lần đã trói cậu lại thành cái bánh chưng, bọn gã phấn khích đến mức mặt mũi đỏ bừng.

Hoa Triều thét to trong lòng: "Aaaaaaa, làm sao bây giờ đây, ta sử dụng hết thảy quyền hạn rồi còn đâu nữa!"

Hoa Triều mắt ướt lệ nhòa.

Mấy tên đại hán áp giải cậu một cách thô lỗ, vào đến miếu thì tiện tay ném cậu xuống ụ rơm trong góc.

Một trăm lượng tiền thưởng đến túi dễ như trở bàn tay, năm tên hán tử hưng phấn đến lạ, đại hán mặt đỏ sai người đốt lửa lên, rồi gã lấy lương khô và rượu ra, chuẩn bị ăn uống.

Hoa Triều ngồi nhai đống rạ, nuốt nước miếng, ánh mắt trông mong mà nhìn chiếc bánh gạo lứt trong tay bọn họ.

Cậu có một gương mặt sáng tựa minh châu, đôi mắt hao đào mờ mịt sủng nước cùng hàng mày dài xinh đẹp như dáng núi trong mưa.

Xuyên qua làn khói bốc lên từ đốm lửa, tựa như cách một tầng lụa mỏng uyển chuyển lay động, trong cơn mông lung có thể trông thấy khuôn mặt đẹp đến nao lòng cùng đôi môi đỏ thắm của cậu.

Một khuôn mặt bậc này, tùy tiện thể hiện biểu cảm gì cũng có thể làm say hồn người.

Nếu như nhíu lại cặp mày dài, nhẹ nhàng chớp hàng mi như cánh quạ, lại dùng ánh mắt phiếm ánh sáng kia để nhìn một thứ trong tay nhà ngươi, chỉ sợ người có lòng dạ sắt đá nhất cũng nhịn không được mà động lòng trắc ẩn.

Đám hán tử cường tráng kia nhịn không được nữa rồi, ngơ ngác mà ngắm cậu.

Đại hán mặt đỏ đang định ăn bánh bao nóng hổi vừa mới nướng, nhìn thấy thiếu niên hoa y kia mang vẻ mặt u buồn kèm theo thèm khát mà nhìn bánh bao của hắn.

Hắn nhìn vòng eo và cổ tay gầy gò của thiếu niên, lại nhìn đôi mắt muốn nhòa lệ của cậu, rốt cuộc nhịn không được ho khan một tiếng, dùng cành cây xiên bánh bao, đưa tới trước mặt thiếu niên.

Thiếu niên kia chớp chớp mắt, sợ hãi nhìn hắn một cái.

Hán tử mặt đỏ lại đỏ mặt, ho khan thêm một tiếng, giọng nói thô ráp cất lên: "Tiểu tử có ăn hay là không!"

Tay thiếu niên bị trói ngược về sau, chỉ có thể duỗi cần cổ thon dài trắng tuyết ra, cắn vào bánh bao, mái tóc đen nhánh bung xõa xuống đầu gối.

Đám hán tử nhìn chằm chằm không dứt mắt, một người lẩm bẩm nói: "Ta hiểu rồi, chẳng trách vì sao mà một đêm đáng giá ngàn lượng vàng...."

Hoa Triều cắn bánh bao to bằng nửa bàn tay kia, cắn hai ba cái đã nuốt nó vào bụng xong.

Đại hán mặt đỏ lại lấy túi nước ra đút cậu một ngụm, thấy y phục đơn bạc của cậu, hắn bèn cởi ngoại bào ra khoác lên người cậu.

Một hán tử mặt vàng cười nói: "Không nghĩ tới chúng ta mà cũng có lúc thương hương tiếc ngọc như vậy."

Đại hán mặt đỏ hừ lạnh: "Ôi chao! Tiểu tử này đáng giá trăm lượng, cơ thể mềm yếu quý giá đến thế mà chết giữa đường thì phải làm sao!"

Sau khi nói xong, hắn lại nhìn Hoa Triều, nói: "Cơ thể nhỏ bé này của ngươi ấy mà chạy rất nhanh, nhưng cũng thật xui xẻo, trốn cây cây ngã, chạy trốn giẫm hố, bằng không chúng ta cũng đâu có bắt được ngươi."

Hoa Triều cười khổ, tự giễu nói: "Cả đời này của ta làm chuyện gì cũng trúc trắc không thuận, xui xẻo quen rồi, nói không chừng kiếp trước đã đắc tội vị thần tiên nào đó, cho nên kiếp này mới thê thảm đến thế."

Dứt lời, tượng thần trong miếu thốt nhiên hơi động đậy, tro bụi bám đọng ào ào rơi xuống, lộ ra một chiếc phát quan làm bằng bạch ngọc có song long quấn quanh.  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net