Chương 23: Tôn sư trọng đạo.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngày hóa long xong trở về ta có đến tìm ngươi, khi đó ngươi đang gối đầu lên đùi sư tôn ngươi mà ngủ, nửa năm trời cũng chưa dậy."

Hoa Triều hiếu kì nói: "Ngươi đến tìm ta làm gì, chẳng lẽ ngươi cho rằng sau khi hóa rồng thì có thể đánh lại ta."

Người có thể đánh lại cậu ở thế giới này chỉ có Văn Kính Ngữ, vị dữ liệu chủ đây rất chi cường đại, ở mỗi thế giới đều cường đại đến mức nghịch thiên.

Long Hoàng lắc đầu, thần sắc rầu rĩ: "Ta không nghĩ như vậy."

Hoa Triều lấy làm lạ, cậu nhìn con rồng từng bị mình trêu chọc này, không hiểu mô tê gì nên hỏi: "Vậy năm đó ngươi tìm ta làm chi?"

Long Hoàng cúi đầu, đôi mắt mơ hồ phiếm hồng mà nhìn Hoa Triều, đôi môi mỏng hơi mím chặt, biểu cảm trông đến là đáng thương.

Hoa Triều trừng mắt nhìn y, biểu cảm như này khiến cậu cũng phải giơ tay đầu hàng.

Kỳ thật năm ấy cậu đã hành con rồng này khá tội, một con giao long đang yên đang lành bị cậu bắt đi làm giun đất, đối với một Long Hoàng tâm cao khí ngạo mà nói thì đó chính là một sự tổn thương sâu đậm.

Hoa Triều đặt mình vào vị trí ấy suy nghĩ một phen, thấy việc làm này của mình đúng là có lỗi, không phải vì người ta là một đoạn mã code mà đối xử với người ta như vậy, dù sao xét theo một ý nghĩa nào đó thì chính cậu cũng là một đoạn mã mà, mọi người đều là số liệu thì hà cớ gì lại khinh bỉ lẫn nhau.

Nghĩ vậy, Hoa Triều chân thành tạ lỗi: "Chuyện năm đó là do ta không đúng, ta không nên ỷ vào tu vi cường đại của mình mà nghĩ ra trăm phương ngàn kế để ăn hiếp ngươi, hù dọa lột vảy ngươi để bắt ngươi xới đất cho ta, nhưng nói nào ngay thì thế giới này cũng là cường giả vi tôn, có thực lực yếu kém chính là sai lầm lớn nhất, hơn nữa giờ ngươi cũng là Long Hoàng rồi, cũng nên bao dung phóng khoáng hơn chút, không nên đem chuyện từ thuở đời nao này ra đặng tính toán chi li."

Xuyên qua xuyên lại mấy thế giới, làm nhân vật phản diện đã quen tay biết mùi rồi, ngay cả lời xin lỗi cũng nồng nặc mùi thuốc sung như thế, Hoa Triều tự phỉ nhổ bản thân.

Long Hoàng lại không hề tức giận, ánh mắt thậm chí chất chứa dịu dàng trong đó. Làn gió nhẹ phất qua mái tóc y, y cúi đầu nhìn Hoa Triều, chợt nhiên vươn tay hướng về phía Hoa Triều.

Hoa Triều lập tức cảnh giác móc ra một cành cây khô quắt trong tay áo, bắt đầu huy tụ tiên lực xung quanh, tóc đen như mực vào vạt áo trắng tuyết phấp phới bay múa trước tiên lực, mặt hiện lên sát khí sắc bén, bất cứ lúc nào cũng có thể tử chiến một phen với Long Hoàng.

Tay Long Hoàng vươn tới trước mặt cậu từ từ mở ra, một viên minh châu màu trắng to cỡ trứng bồ câu nằm trong lòng bàn tay y, phát ra ánh sáng dịu nhẹ sáng bóng.

Khí thế sắc bén quanh người Hoa Triều chậm rãi thu lại, cậu cầm cành cây khô kia, không hiểu gì mà nhìn Long Hoàng.

Long Hoàng đưa viên minh châu trước mặt cậu, sắc mặt âm u như mây đen tích tụ dày đặc trên trời, lời nói mang theo tức giận: "Hoa Triều, trong lòng ngươi rốt cuộc xem ta là người như thế nào? Lúc ở bên cnahj ta, đầu óc ngươi trừ chém giết ra có còn nghĩ đến gì khác hay không?"

Hoa Triều ngượng ngùng cất nhành cây về chỗ: "Thứ lỗi cho, ta tưởng ngươi muốn đánh một trận với ta, nên tương đối đề phòng."

Cậu nhìn viên châu xinh đẹp trong bàn tay Long Hoàng, khen ngợi thật lòng: "Viên châu này mặc dù hơi nhỏ nhưng phát ra ánh sáng đẹp nhất mà ta từng thấy, đây là bảo vật gần đây ngươi mới có được sao? Đúng là tiên khí thượng đẳng."

Long Hoàng húng hắng ho một tiếng, trên mặt hiện một chút không tự nhiên, nhẹ giọng nói: "Ngươi thích thì tặng ngươi đó."

Hoa Triều cười nói: "Đa tạ lòng tốt của ngươi, nhưng mà vô công bất thụ lộc, ta cũng không tiện nhận lấy viên châu quý giá nhường này, hôm nay chúng ta xem như tương phùng nhất tiếu hóa ân cừu nhá."

Long Hoàng mím nhẹ môi, bàn tay cầm minh châu khựng lại một chút rồi mới từ từ thu về.

Hai người tán gẫu một ít tình thế của tiên ma lưỡng vực, nhẩm thấy sắc trời dần tối, Long Hoàng còn đang trong lúc chịu lịch kiếp đành phải cáo từ hồi cung.

Y mang vận mệnh đế vương, dẫu tiên thể đã được giải ấn phong nhưng vẫn phải lưu lại nhân gian sống hết đời đế vương.

Sau khi Long Hoàng đi, Hoa Triều đứng một mình giữa đình sen, nhìn hoa nở đầy hồ mà ngẩn ngơ.

Vừa rồi cùng nói chuyện hăng hái đĩnh đạc với Long Hoàng bao nhiêu thì giờ cậu lại càng mệt mỏi bấy nhiêu, Hoa Triều xoa xoa mi tâm, không biết nên đối mặt với sư tôn như thế nào.

Ngàn tính vạn tính cũng không tính đến việc sẽ lên giường với người ấy, cũng không ngờ tới sẽ có một đêm xuân sắc với đối tượng công lược của mình trong thế giới ảo này.

Chuyện đã đành, cũng chẳng muốn đối mặt.

Hoa Triều khô héo cả người.

Cậu giống như một cái cọc gỗ đứng giữa đình hồ gió lạnh.

Mặt trời lặn chút dần về non, mặt hồ óng một tầng dương* sắc.

* dương trong tà dương.

Văn Kính Ngữ bọc giữa hoàng hôn, đạp lên chiều tà mà bước dần về phía cậu. Y bạch y như tuyết, ung dung nhã bộ, tay cầm Sương Hoa toàn kiếm phủ sương.

Hoa Triều khẽ rùng mình một cái.

Bỗng nhiên lại thấy sợ hãi.

Cậu thu lại pháp khí của mình, cung kính hành lễ, lại cung kính gọi "Sư tôn."

Nếu không có chuyện cũ, ắt hẳn là cảnh tượng sư đồ tình thâm.

Văn Kính Ngữ cầm kiếm, quang phong tễ nguyệt mà cười, khiến Hoa Triều thấy mà run rẩy.

Hoa Triều há miệng, nơm nớp lo sợ nói: "Sư tôn, có chuyện hai sư đồ ta từ từ nói, ngài buông Sương Hoa xuống trước đi đã."

Văn Kính Ngữ cầm kiếm nhìn cậu, cười như không cười: "Tán gẫu cùng Long Hoàng trông rất hợp ý, vi sư lại không biết đồ nhi của ta từ khi nào mà có giao tình tốt với Long Hoàng như vậy, ấy mà lại khiến cho Long Hoàng đem mệnh tương long châu của mình ra dâng tặng."

Minh châu hạ hàm* là mệnh môn của Long tộc, ai có được nó sẽ có thể khống chế một con rồng, được xem là trân bảo quý hơn cả mạng của toàn bộ Long tộc.

* ở hàm dưới, chỉ dưới vùng cằm của rồng có một viên châu.

Năm đó lúc ở Quy Vân, Hoa Triều cứ rảnh rỗi là lại xách đuôi giao long lên, sờ tới sờ lui dưới cằm hòng tìm được minh châu hạ hàm của y, bị giao long dùng đuôi quất lên mu bàn tay không ít lần.

Cậu nhớ đến chuyện cũ, kinh ngạc thất thần, Văn Kính Ngữ lại cười lạnh một tiếng, rút Sương Hoa ra khỏi vỏ một đoạn.

Sương hoa xuất kiếm, sương giá tỏa ra khắp nơi.

Hoa Triều lập tức hoàn hồn, bước nhanh đến cầm lấy tay Văn Kính Ngữ, biểu lộ chân thành tha thiết nói: "Sư tôn minh giám, đồ nhi chưa từng có giao tình gì với Long Hoàng hết.

Cậu nhìn sương giá bốc lên xung quanh đình đã càng ngày càng dày đặc, dè dặt đút kiếm vào vỏ trở lại từng tí từng tí một.

Sương Hoa kiếm quy vỏ, nhưn hàn sương xung quanh vẫn chưa tiêu tán.

Hoa Triều đau cả đầu, sợ không cẩn thận một tí thôi là sư tôn lập tức rút Sương Hoa kiếm ra chém một nhát.

Văn Kính Ngữ để yên cho nghiệt đồ ấn Sương Hoa về vỏ, mắt đan phượng đen phiếm xanh lam cười như có như không, sâu trong mắt là bão táp cuồn cuộn có thể phá tan tất thảy với thần tốc vượt qua nhận thức của người thương.

Hoa Triều nhìn vào mắt của y, mắt Văn Kính Ngữ là mắt phượng, còn mắt cậu là mắt hoa đào, hai dáng mắt này đều là nội câu ngoại vểnh*, nhưng lại tạo nên cảm giác không hoàn toàn giống nhau

* vểnh lên ở phần đuôi mắt, và đầu mắt lại hơi cong xuống phía dưới.

Có lẽ là do gương mặt khác nhau nên dù cùng một dáng mắt thì cũng sẽ trông rất khác biệt, trên đời này cũng sẽ không có hai người nào là giống nhau hoàn toàn.

Thế nhưng, giữa muôn trùng đoạn mã và số liệu, sẽ có thể xuất hiện hai mã code giống y hệt nhau hay không?

Hàn Tung Dữ và Đàm Thụy Khiêm từng đưa ra một giả thuyết như vầy - nếu như trên đời này không tìm ra được hai số liệu giống hệt nhau, những người xuyên việt như bọn họ phải điều chỉnh về nhận thức của thế giới này một chút.

Bọn họ đều không dám nghĩ sâu xa thêm, vì càng nghĩ sẽ càng thấy khủng bố, càng thêm lo sợ bất án.

Kiểu nhận thức tiềm ẩn như vậy lại giống như quỷ hồn cứ bám riết lấy bọn họ, chỉ mới lộ ra một chút bóng dáng đã khiến người ta chịu không nổi.

Một bàn tay lạnh đến thấu xương bóp lấy mặt Hoa Triều, khiến cho gương mặt sáng bóng như minh châu kia bị bóp đến biến dạng.

Hoa Triều trừng lớn đôi mắt hoa đào nhìn y, đôi mắt tròn xoe lay láy đảo tới đảo lui, lông mi dài chớp động như cánh bướm vỗ cánh muốn bay cao.

Vật nhỏ hắc tâm liên này quả thật rất đẹp.

Văn Kính Ngữ nhìn gương mặt xinh đẹp này, Sương Hoa Kiếm lại ra khỏi vỏ, trong đình lại kết một tầng sương thật dày, Văn Kính Ngữ dịu dàng vô cùng nói: "Đồ nhi ngoan, nhắm mắt lại."

Hoa Triều sợ đến mức giọng nói cũng run rẩy, lắp bắp: "Nhắm...nhắm mắt để làm gì vậy ạ?"

Văn Kính Ngữ dịu dàng như nước trả lời: "Nhắm mắt sẽ không đau nữa."

Đầu gối Hoa Triều mềm nhũn: "Sư...sư tôn muốn làm gì con?"

Sương Hoa Kiếm ra khỏi vỏ nửa tấc, Văn Kính Ngữ vẫn giữ nụ cười dịu dàng ấy: "Tất nhiên là hủy dung vật nhỏ rồi, giúp vật nhỏ có được mối tình duyên này nha."

Hoa Triều thiếu chút nữa đã quỳ xuống, một tay đè kiếm Văn Kính Ngữ lại, nghĩa chính ngôn từ nói: "Sư tôn nói sai rồi, tình duyên của đồ nhi rành là chỉ có một mình sư tôn mà, kính xin sư tôn nói lời cẩn trọng, chớ làm ô uế sự trong sạch của đồ nhi!"

Văn Kính Ngữ nhướn mày, đuôi mắt phượng vểnh đến mức sắp bay lên, lộ ra sát khí nồng đậm.

Nhìn bộ dáng này của y, Hoa Triều thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần sư tôn không cười rộ lên dịu dàng như thế thì mọi chuyện đều còn cách để xoay chuyển.

Cậu bày ra bộ dáng bé ngoan mà cầm tay áo Văn Kính Ngữ, kéo dài giọng gọi sư tôn, nghe nhão dính nhền nhệt.

Vẻ mặt Văn Kính Ngữ vẫn biểu lộ sát khí nhưng Sương Hoa kiếm đã từ từ quy vỏ, sương trong đình hồ cũng chậm rãi tiêu tan.

Văn Kính Ngữ thản nhiên nói: "Bày ra bộ dáng như lâm đại địch đó làm gì, vi sư bình dị gần gũi như thế, vừa rồi chỉ là trêu chọc con thôi mà."

Trái tim Hoa Triều từ từ bình ổn lại, nhìn về phía "sư tôn bình dị" của cậu.

Sư tôn bình dị gần gũi nhìn lại bạn nhỏ, hai người nhìn nhau một lúc lâu, sư tôn lại mỉm cười dịu dàng lần nữa.

Hoa Triều run rẩy, chợt nghe sư tôn bình dị gần gũi lên tiếng hỏi: "Nghe Tử Kha nói con lấy thân phận sủng thiếp để cùng tiến cung với Sư Đạc, gặp mẫu thân hắn? Còn mặc y phục nữ nhân?"

Hoa Triều: "..."

Văn Kính Ngữ lại nói: "Lúc con còn trong tã lót đã được vi sư nuôi dưỡng, nhiều năm qua ta vẫn chưa được thấy đồ nhi một tay ta nuôi lớn mặc y phục nữ đâu."

Hoa Triều: "..."

"Chi bằng ngày mai vi sư đem mấy bộ y phục của con đốt hết, mua cho con vài bộ y phục nữ, lại mua thêm trang sức quý phái, đồ trang điểm đẹp xinh?"

Hoa Triều: "..."

Văn Kính Ngữ muốn nói thêm gì đó thì đột nhiên thắt lưng bị Hoa Triều ôm lấy.

Hoa Triều kiễng mũi chân lên, hôn chụt lên má Văn Kính Ngữ một cái.

Sắc mặt Văn Kính Ngữ giờ mới khá hơn, Hoa Triều ghé vào bả vai y, dai cắn vành tai tuyết trắng lạnh băng của y, nhão dính nói: "Sư tôn cầm Sương Hoa Kiếm mà không báo mối huyết hải thâm cừu với đồ nhi, lại đi ăn giấm như này, đồ đệ tôn sư trọng đạo như đồ nhi đây chẳng còn gì để nói, đành phải báo đáp sư tôn ở trên giường."

Văn Kính Ngữ cười lạnh: "Tôn sư trọng đạo mà "trọng" lên tới trên giường sao?" 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net