Chương 25: Đến quá nhanh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hệ thống đã khởi động xong, 1008 hân hạnh phục vụ bạn."

Một giọng nói vui vẻ vang lên trong đầu Hoa Triều: "Wow hahaha ký chủ cậu có nhớ tui không! Tui đã trở lại rồi đây! Tui rất vui khi nhìn thấy kí chủ vẫn còn sống hê hê, tui biết chắc là cục rác nhỏ cậu đây sẽ không dễ dàng chết sớm vậy mà!"

1008 liếng thoắng bên tai, ồn ào như có con quạ đang quang quác quang quác, Hoa Triều xoa xoa tai, cảm thấy như long trời lở đất.

"Mi đã liên lạc với hệ thống chủ rồi sao?"

Giọng của 1008 đột nhiên ỉu xìu: "Không có liên lạc, dù là sửa chữa gì đi chăng nữa đều là do chính tui sẽ tự động sửa, trong quá trình đó tui đã nhận được tín hiệu từ hệ thống chủ, nhưng rất yếu ớt, giống như là bị chặn bởi thứ gì đó vậy."

Một người một hệ thống đang nói chuyện, Văn Kính Ngữ vốn đang đứng dưới tàng liễu bỗng đi về phía Hoa Triều.

Hệ thống 1008 nhác thấy vị lũ dữ liệu này tới, nó ngây ngốc một hồi rồi lập tức thét lớn: "Củ lạc giòn tan (clgt) aaaaaaaa thôi chết thôi chết thôi chết đối tượng công lược sao lại xuất hiện ở đây!!!!! Nếu bị y nả thêm một lần nữa, trình tự mà bổn hệ thống vất vả lắm mới sửa lại được sẽ lập tức tiêu tùng aaaaaa!!!!!"

Tiếng la hét chói tai nâng cao đến mấy tông của 1008 làm đầu Hoa Triều đau nhói.

Cậu ấn lên huyệt thái dương, hung tợn phun ra mấy chữ nghiến trong kẽ răng: "Câm miệng."

Văn Kính Ngữ từ từ bước tới, mắt lóe lên lam quang nhìn Hoa Triều, đôi mắt ẩn hiện ánh sáng nhàn nhạt trong đó, trong đồng tử nổi lên từng cơn lốc xoáy của số liệu xoay vần. Theo bước chân dần áp sát của y, thanh âm 1008 chuyển thành tiếng thét chói tai cao vút trời xanh.

"Cứu mạng cứu mạng cứu mạng! Y đến, y đến rồi! Ký chủ, chạy mau chạy mau điiii!"

Dáng vẻ ngu xuẩn này của hệ thống khiến mối nghi ngờ vừa trào dâng trong lòng Hoa Triều thốt nhiên dập tắt.

Văn Kính Ngữ vỗ bả vai Hoa Triều, nhìn vẻ mặt như có điều suy nghĩ của cậu thì nhịn không được hỏi: "Đồ nhi đang suy nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ nhìn thấy dáng vẻ thảm thương buồn rầu của Sư Đạc với Long Hoàng mà thấy hơi không đành lòng sao?"

Huyệt thái dương Hoa Triều giựt giựt, 1008 vẫn còn đang tiếp tục la thét chói tai trong đầu cậu, ồn ào đến mức thiếu điều muốn xuất hồn ra luôn, trong cơn tức giận cậu khởi động lấy chương trình mà Hàn Tung Dữ đã cấp cho, cướp lấy quyền điều khiển, cấm ngôn hệ thống 1008.

Trong đầu lập tức yên lặng, Hoa Triều vừa thở phào nhẹ nhõm đã nghe thấy Văn Kính Ngữ đang ghen tuông hờn giận đứng đó.

Giấm chua quá đi.

Hoa Triều lắc lắc đèn lồng hoa đào trước mặt Văn Kính Ngữ, chỉ vào đèn nói: "Sư tôn người đã thấy chưa, Sư Đạc và Long Hoàng đều biết phải tặng con hoa đèn, người nhìn lại mình đi, đồ nhi phải năn nỉ cầu xin người cả nửa ngày trời người mới mua cho. Ngươi lại xem những cặp tình nhân xung quanh đi, người nào người nấy nắm tay nhau cùng đến bờ sông thả đèn cầu nguyện, tình cảm xiết bao, người lại nhìn chúng ta kìa, quả thật là quá mức xa cách!"

Văn Kính Ngữ liếc cậu một cái, đôi mắt phương khẽ nhếch lên biểu lộ khí thế bễ nghễ thiên hạ, y cười nói: "Xa cách?"

"Vậy phỏng theo ý của đồ nhi thì như thế nào mới gọi là không xa cách đây?"

Hoa Triều thấy hình như mình mới tự đào cho mình cái hố, cậu đứng thẳng người lại, ra vẻ nghiêm túc nói: "Đồ nhi thấy giờ hai ta đã rất tốt rồi, một chút cũng không xa cách!"

Văn Kính Ngữ cầm tay cậu mỉm cười: "Việc này đúng là lỗi của vi sư, sư đồ ta quả thật có chút cách xa, chi bằng quay về phòng ngủ ở Văn phủ cùng nhau kéo gần khoảng cách."

Hoa Triều: "..."

"Không cần phải làm thế đâu sư tôn, gần đây đệ tử bận tu luyện tiên thuật, sợ là không có đủ tinh lực hầu hạ sư tôn cá nước thân mật."

Văn Kính Ngữ lại cười, nhẹ giọng nói: "Không sao, con ngoan ngoãn nằm im trên giường hưởng thụ là được rồi."

Tự mình đào hố tự mình nhảy đây mà.

Đêm đó, Văn Kính Ngữ lấy quyển thoại bản của Thường Khách Hải Đường ra, thử qua tất cả "phương pháp ân ái" trong đó hết một lần, với thái độ nghiêm túc cẩn thận như thường ngày lúc y tu tập đạo pháp.

Hai người đều có tiên thân, khi quyển thoại bản lật đến trang cuối cùng thì đã qua ba tháng, sư đồ triền miên say đắm hơn ba tháng ròng rã trên giường, Văn Kính Ngữ thần thanh khí sảng, Hoa Triều thì uể oải không thôi.

Cậu nhớ tới người bạn cùng phòng hồi học Đại học của mình, mỗi lần hẹn hò với bạn gái về đều là bày ra vẻ mặt kiệt quệ đến nơi.

Đồng cảm sâu sắc với người anh em!

Hoa Triều ôm lấy vùng thắt lưng có cảm giác lành lạnh (đau thận) của mình đến quán trà Hương Phiêu Phiêu.

Hàn Tung Dữ đang ngồi xổm trước bếp đốt lửa, Đàm Thụy Khiêm khuấy trân chân trong nồi, vị ngọt thanh của trà sữa bay cả phòng.

"Buôn bán khá đấy."

Hàn Tung Dữ lau tay trên tạp dề, đứng dậy: "Cứ xem là vậy đi, gắng sức cũng được ấm no qua ngày."

Hoa Triều lấy một xấp ngân phiếu ra từ tay áo, ánh mắt Hàn Tung Dữ sáng lấp lánh.

Đôi lúc người làm nhiệm vụ sẽ trao đổi tài nguyên cho nhau. Nhiệm vụ của mỗi người khác nhau, tất nhiên sẽ có phương thức khác nhau, vật phẩm yêu cầu tất nhiên cũng không giống nhau.

Trong mắt Hoa Triều, tiền bạc không có tác dụng gì với nhiệm vụ của cậu, nhưng với một số người làm nhiệm vụ khác thì vô cùng quan trọng.

Hoa Triều uống một ly trà sữa, nói với Hàn Tung Dữ: "Hệ thống của tôi khởi động lại rồi, trông rất ngu xuẩn, nhưng tôi vẫn dùng chương trình do các cậu viết để làm nó rơi vào trạng thái ngủ đông. Dù gì đi nữa thì tôi thấy trong lòng có chút bất an, nói thế nào đây."

Đàm Thụy Khiêm đẩy kính nói: "Dưới tình huống hệ thống đã rơi vào trạng thái ngủ thì sẽ không tạo nên uy hiếp gì nữa, vốn dĩ tôi và học đệ muốn viết cho cậu một phần mềm diệt virut để dọn dẹp hệ thống của cậu luôn, nhưng chương trình của cậu khá là đặc thù. Một vài loại chương trình sẽ chứa đựng lực phản kích trong đó, một khi nó tiến vào cơ thể cậu thì phần mềm của bọn tôi sẽ tưởng nhầm cậu là virut mà tiêu diệt luôn."

Hoa Triều phải tiếp tục khiến 1008 ngủ đông.

Kỳ thật đã cùng nhau làm bạn lâu vậy rồi, một người một hệ thống cũng sẽ có tình cảm nhất định.

Trước mắt thì biện pháp như vậy cũng làm Hoa Triều thấy thở phào nhẹ nhõm, tâm tình không còn áp lực như trước.

Vậy để 1008 ngủ đông đi.

Hoa Triều nhìn bầu trời cao, ánh mặt trời rực rỡ soi rọi mặt đất, bầu trời xanh trong trôi nổi từng hạt bụi lửn lơ.

Tất cả mọi thứ ở đây đều tạo nên một cảm giác thật chân thật, có lẽ ở thêm lâu hơn một chút, sẽ không còn phân rõ ranh giới thực ảo nữa.

Phải tìm cách rời khỏi đây...

Hàn Tung Dữ và Đàm Thụy Khiêm đều đang tìm ra lối thoát của thế giới này. Cuối cùng, ánh mắt của bọn họ đặt trên người Văn Kính Ngữ.

Văn Kính Ngữ là "lũ dữ liệu" mạnh nhất mà bọn họ biết từ trước đến nay, nói không chừng lối thoát của thế giới có liên quan đến Văn Kính Ngữ..

Mỗi ngày Hoa Triều đều kề cận y, cứ nắn chỗ này một cái, bóp chỗ kia một cái, lúc trên giường "xâm nhập" vào bên trong y cũng không thấy có chuyện gì xảy ra, trái lại thận của cậu lại xảy ra chuyện trước tiên, nó sắp không chịu nổi nữa rồi.

Nam nhân khi lên giường đôi lúc sẽ chịu thiệt thòi, nhất là khi làm công luôn chịu thiệt hơn thụ, dù sao lúc móc lỗ mũi thì chỉ có lỗ mũi là thấy sảng khoái mà thôi.

Sau khi Hoa Triều khôi phục trí nhớ, ác chú trên người cậu cũng không tác oai tác quái được nữa, tuy vậy vẫn có đôi lúc đột nhiên cậu bị truyền tống đến một chỗ quái lạ nào đó, thậm chí có một lần còn bị rơi vào trong bồn tắm của Sư Đạc.

Suy cho cùng thì tiên lực cậu cũng đã được khôi phục, còn có một đống mã code được hai đại lão viết cho, cho nên tổng thể mà nói thì không phải gánh chịu rắc rối gì quá lớn.

Mỗi ngày trải qua cuộc sống ở bên cạnh sư tôn, cậu có cảm khái vô cùng sâu sắc đối với những thay đổi to lớn của việc trước và sau khi có ái nhân kề cạnh mình.

Giờ đây tâm tính Hoa Triều khá vững vàng, mỗi lần nằm trên đùi Văn Kính Ngữ phơi nắng, cậu đều cảm thấy mình giống như con cá muối, đại nghiệp phục sinh vốn luôn canh cánh trong lòng cũng bị vứt sang một bên.

Dù sao cũng không tìm được lối thoát, ở bên cạnh Văn Kính Ngữ rất tốt, mơ mơ màng màng là lại lăn lên giường, thử qua tất cả tư thế, tất cả cách chơi, tiểu thọ tiên nhân của bọn họ dài như thế, có thể cùng nhau chung sống một khoảng thời gian rất dài.

Thôi thì cứ trải qua cuộc sống bình yên nhàn hạ như vậy đi, ký ức ở thế giới hiện thực cứ quẳng vào góc xó, dù sao ở hiện thực thì cuộc đời của cậu cũng không có gì nổi trội, không có gì phải quyến luyến.

Ở Ma vực, cậu đi trồng một gốc cây hoa đào, chờ đến năm sau hoa nở thì sẽ đi ủ một ít rượu hoa đào để dành uống dần, cậu cũng đã đi chặt một ít nhánh cây nhỏ để làm một cái ghế tựa, khi cây đào vươn cao có thể ngồi ở dưới tán lá để hóng mát.

Hoa Triều đã tính toán đâu vào đây hết thảy để trở thành một con cá mặn đủ điều kiện, nhưng ông trời lại không cho cậu có cơ hội làm cá mặn.

Vừa mới trồng hoa đào được vài ngày thì lần thiên kiếp cuối cùng sau khi đọa ma của Văn Kính Ngữ đã đến.

Khắp nơi là một cảnh tượng còn chấn động hơn cả ngày tận thế.

Toàn bộ bầu trời Ma vực đều bị mây đen cuồn cuộn bao trùm.

Văn Kính Ngữ bị bao phủ giữa muôn đạo lôi kiếp chằng chịt, tựa như một chiếc thuyền con trôi dạt lững lờ giữa muôn trùng khói sóng ồ ạt.

Lần trước khi nhìn thấy cảnh này cũng là lúc Văn Kính Ngữ móc ra nửa đoạn tiên thiên cốt cho cậu.

Cậu có thể cảm giác được cơ thể của Văn Kính Ngữ càng ngày càng suy yếu, gắng gượng cũng có thể chống đỡ được lần thiên kiếp này.

Nhưng là trong trường hợp không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra với y.

Hoa Triều đứng ở sơn mạch Thiên Chử, đang nhìn chăm chú Văn Kính Ngữ độ kiếp thì đột nhiên không khống chế được cơ thể của mình.

Cậu có cảm giác cơ thể mình bị một nguồn năng lượng vô cùng to lớn chi phối, ý thức vẫn thanh tỉnh nhưng phần thể xác thì bị một nguồn năng lượng không biết từ đâu ra kia thiết lập một mệnh lệnh buộc phải làm theo

- Giết y đi!

Là giọng nói của 1008, dù âm thanh quá đỗi quen thuộc nhưng mang một ngữ điệu lạnh buốt đến lạ. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net