Chương 32: Nước mắt lưng tròng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộc Mộc mau lẹ lên bài giải thích là mình trượt tay.

Ở giới giải trí này, trượt tay thật hay trượt tay giả thì ai cũng biết rõ.

"Tình cảm" giữa các thành viên của Sunshine là tình anh em plastic, trong show tuyển tú trước đó đã đánh nhau máu chó đầy đầu, ra sức giẫm đạp lẫn nhau, cùng nhau mưu cầu lợi ích đôi bên để nổi tiếng. Giờ đây trong nhóm có thể nói là chướng khí mù mịt, có cọ nhiệt độ, có hưởng ké hào quang này này nọ nọ các kiểu, tuyệt đối không hề nương tay.

Nhân lúc Hoa Triều đang có nhiệt độ, một lần "cọ" bằng cách lỡ tay này của Mộc Mộc lên thẳng luôn hotsearch, hơn nữa vẫn còn đang leo cao dần lên trên, đến tận vị trí thứ tư, treo suốt cả một ngày không xuống.

Những thành viên khác trong nhóm thấy có nhiệt thì ham lắm, cũng mua hotserch lẻ tẻ tạo đề tài liên quan.

Hotsearch của tối nay vô cùng náo nhiệt, fan các nhà đồng loạt tham chiến, người chết ta sống.

Sau đó không biết có chuyện gì xảy ra mà fan Tạ Văn cũng gia nhập chiến trường, giễu cợt Hoa Triều là hoa ăn thịt người hút máu anh nhà, fan của Hoa Triều giận sôi gan mà mắng ngược trở lại, quảng trường trong thoáng chốc quần ma loạn vũ.

Chiến đấu đến hồi gay cấn nhất, fan CP của Hoa Triều và Tạ Văn cũng không hiểu sao lao vào cuộc chiến, mọi người quần nhau tơi bời đến gà bay chó sủa, dẫn dắt người qua đường nháo nhào lót dép ăn dưa.

Topic #Hoa Triều hút máu ăn thịt người# cũng chậm rãi leo lên hotsearch, e rằng sau hôm nay cái biệt danh này sẽ thoát vòng.

Bỏ điện thoại xuống, Hoa Triều cầm chai dầu gió hít một hơi, hơi thở mát lạnh len vào khoang mũi, cơn đau đầu cũng giảm bớt một chút.

Giờ phút này cậu không khỏi thở dài một hơi, nếu cậu trở lại thế giới này sớm hơn chút nữa là tốt rồi.

Nếu như thế, cậu nhất định sẽ không cướp slot tống nghệ của Mộc Mộc, "kéo dưa" với Tạ Văn trong show đó.

Thật sự là đã leo lên lưng hổ thì khó xuống.

Nhất là đối với tính cách cường hào ác bá của Tạ Văn, mà cậu lại nhát gan như vậy, ngoại trừ lúc chơi xấu hố người ta thì hoàn toàn không phải là đối thủ của Tạ Văn.

Tính cách của cậu thích hợp ám đấu sau lưng hơn.

Hoa Triều cẩn thận nghĩ ngợi một phen, phát hiện thật ra ở thế giới thực cậu rất hiếm khi tranh đấu trực diện với người khác, lúc nào cũng âm thầm xuống tay trong bóng tối.

Lúc làm nhiệm vụ, tuy cậu mặc sức phóng túng bản thân là thế, nhưng khi đối mặt với lũ dữ liệu cậu vẫn chọn đứng sau lưng đâm anh một đao, lần nào cũng thành công, chứng minh sự đáng sợ của nhóm người chuyên môn núp sau màn hành động.

Thế nhưng vấn đề bây giờ là cậu không muốn đâm Tạ Văn sau lưng nữa đâu!

Trái lại cậu rất muốn đâm cho hệ thống mấy đạo thật mạnh.

Một đống chuyện rắc rối vẫn chưa giải quyết được, giờ lại phải nhìn một màn kịch tình cảm anh anh em em của cái nhóm Sunshine vô nghĩa này nữa.

Cả đám người đều đồng loạt nhảy nhót lung tung trước mặt cậu là sao!

Thế quái nào cậu phải cho bọn họ một cái liếc mắt?

Tâm trạng Hoa Triều hết sức phiền não, quyết định buông xuôi tất thảy, hôm nay chủ tiệm đóng cửa không tiếp khách.

Cậu nói đi là đi, không thèm ừ hử chào hỏi ai, kéo vali đi khỏi cửa ngay trước máy quay, bỏ lại đạo diễn và đám nhân viên công tác ù ù cạc cạc đứng đó chìm trong mơ hồ.

Các thành viên cùng nhóm cũng bối rối.

Đoàn tống vừa mới bắt đầu quay mà thôi, một trong những lưu lượng nổi tiếng nhất đã đi mất tiêu rồi, vậy rating của show lấy gì đảm bảo nữa?

Trâu Hi sao?

Hay là Mộc Mộc?

Hai người bọn họ cộng lại cũng chưa bằng một nửa lưu lượng của Hoa Triều luôn á!

Đạo diễn và nhóm nhân viên ra sức mềm nắn rắn buông thao thao bất tuyệt, song Hoa Triều mềm cứng không ăn, trong lòng dẹm nghĩ: nơi đây vốn là một thế giới ảo mà thôi, tất cả đều là mã số, hết thảy đều là ảo cảnh "thành phố trên biển"*, là trăng trong gương hoa trong nước, vậy hà cớ gì ông đây phải đi làm mấy chuyện ruồi bu kiến đậu?

* hiện tượng quang học thành phố trên biển là do sự khác biệt về nhiệt độ của mặt nước biển và mặt đất dẫn đến bóng của thành phố trên đất liền phản chiếu phía trên không khí lơ lửng của biển, ám chỉ ảo cảnh không thật.

Tại sao mình phải mưu sinh?

Tiền kiếm được mỗi thế giới cũng đâu thể mang theo, hơn nữa các thế giới khác nhau thì đâu thể sử dụng đồng tiền chung được.

Hoa Triều tiêu sái kéo vali, nghênh ngang sải bước.

Cậu khoái trá quay về Tây Độ, gọi điện cho Tạ Văn, nói thẳng : "Trả tiền vi phạm hợp đồng cho em đi, em không quay cái đoàn tống kia nữa."

Hợp đồng đó là cậu kí trước khi trở lại thế giới này.

Thoạt đầu, cậu chỉ muốn ôm ấp ý tưởng trải nghiệm nhân sinh một phen, nào ngờ đoàn quay chụp lại cắt nối biên tập ác ý với cậu.

Từ đó hình tượng cậu trong showbiz là một tên yêu diễm đê tiện, làm dấy lên một trận gió tanh mưa máu thật lớn, bị mất hết duyên của người qua đường, nội chi phí xã giao tứ phía cũng tốn gần mười triệu tệ.

Hiện tại đến thế giới này lần nữa, tất cả mọi thứ muốn trải nghiệm đều đã trải nghiệm xong, Hoa Triều cho rằng quay chụp cái show này thì cái được không bù nổi cái mất, quả thật chính là làm từ thiện cho người ta, lãng phí nhiệt độ của mình để đi tặng cho cái nhóm nhạc nam sắp chìm nghỉm.

Tạ Văn ở đầu dây nói: "Anh đang nuôi em, tất nhiên sẽ trả tiền vi phạm hợp đồng cho em, mấy ngày gần đây có dự định làm gì chưa?"

Hoa Triều đang đội một ngọn núi lớn thật lớn là hệ thống chủ trên đầu, nhất thời chiêm nghiệm mọi thứ có cũng được mà không có cũng không sao, nên không mặn mà gì mấy mà trả lời: "Em chưa nghĩ tới, trước tiên nghỉ ngơi một khoảng thời gian đã."

Hoa - đang không hứng thú với điều chi - Triều tắt rụp điện thoại.

Tạ Văn cau mày buông máy xuống, mắt không chớp mà nhìn nhật ký điện thoại vừa xong.

Hoa Triều vẫn bị xuống tinh thần thấy rõ, không muốn quay đoàn tống, cũng không muốn đại ngôn của phim điện ảnh, tựa hồ như bất cứ thứ gì cũng không muốn hết.

Có thể thấy Hoa Triều không muốn ở bên cạnh anh, đang gắng sức phân giới hạn cho rạch ròi với anh.

Tạ Văn cười lạnh một tiếng.

Anh biết chuyện tình cảm là không nên cưỡng cầu, nhưng anh không còn cách nào nữa, không thể buông tay.

Anh muốn cưỡng cầu mối tình này.

Vừa thoáng nghĩ đến quãng đời còn lại không có Hoa Triều, hoặc là Hoa Triều ở cùng người khác, Tạ Văn thấy mình sẽ bị ép đến phát điên mất.

Cho nên, bất luận giá nào cũng sẽ không buông tay, nếu như cả đời này Hoa Triều cũng sẽ không yêu anh, anh cũng sẽ dùng tất cả mọi thủ đoạn để giữ cậu ấy bên cạnh.

Lúc chuyên gia trang điểm đang trang điểm cho Tạ Văn thì bị sắc mặt u ám của anh dọa sợ đến mức tay cầm cọ cũng run rẩy.

Đạo diễn thấy cảm xúc của anh không ổn, nên sau khi quay xong một đoạn ngắn thì nói với anh: "Có nên nghỉ ngơi một chút rồi quay tiếp không, cậu có vẻ căng thẳng quá."

Tạ Văn lắc đầu, lạnh nhạt nói: "Tô đạo yên tâm, tôi có thể khống chế."

Đoạn quay kế tiếp quả thật là Tạ Văn khống chế rất tốt, kkhông mang theo cảm xúc tiêu cực của bản thân vào trong cảnh diễn.

Thế nhưng khi quay xong rồi về nhà, vừa mở cửa đã thấy căn phòng tối mịt, không khí trong nháy mắt chợt ngưng đọng nặng nề, bốn bề yên tĩnh, ngực Tạ Văn nặng trịch, hồ như thấy không thở nổi nữa.

Nhóc con lại đi rồi sao?

Lại một lần nữa thừa dịp anh không chú ý mà rời bỏ anh sao?

Tựa như một con dã thú đã đến bên bờ vực điên cuồng, các đầu ngón tay Tạ Văn không còn sức lực nữa, không tự chủ mà co rút lại, ấn liên tiếp ba lần mới bấm được công tắc đèn sáng.

Đèn chùm thủy tinh sáng lên, xua tan đi bóng tối trong phòng, lúc này Tạ Văn mới nhìn thấy trên sofa phồng lên một đùm nhỏ.

Hoa Triều quấn chăn nằm ngủ trên sofa, chỉ lộ cái đầu ra ngoài, gương mặt còn nhỏ hơn các cô nàng minh tinh, hai má phúng phính mềm mại như một quả đào căng mọng.

Tạ Văn thở phào một hơi, giây phút nhìn thấy thiếu niên, lòng anh đã bình tĩnh lại, cảm xúc tiêu cực trong lòng rút đi như thủy triều dâng rồi hạ, để lại vui mừng tràn ngập khỏa lấp cả đáy lòng.

Anh thấy Hoa Triều ngủ say sưa như vậy, bèn tắt đèn.

Căn phòng quay lại với tối tăm, nhưng chẳng còn đâu cô độc ban nãy, trái lại tăng thêm dịu dàng yên tĩnh.

Tạ Văn khẽ bước lên trước, vươn hai ngón tay thon dài vuốt nhẹ lên tóc Hoa Triều, mái tóc cậu mềm mại mà lại nhiều, khi sờ có xúc cảm rất tuyệt, giống đang sờ động vật nhỏ.

Ngón tay Tạ Văn sượt qua sợi tóc, thốt nhiên có chút ngứa ngáy râm ran, cúi đầu hôn lên mái tóc của Hoa Triều.

Hôn rồi lại tự mình vậy mà đơn thuần dè dặt đến lạ, nào giờ đã từng cẩn thận như thế với ai đâu.

Song vừa nghĩ đến tiểu gia hỏa này mới sinh nhật 18 xong, mình lớn hơn cậu 9 tuổi, đúng lẽ là nên nâng như trứng hứng như hoa nhóc con này.

Tuổi trẻ thì khó lòng nắm bắt, có lẽ sau khi đôi cánh cứng cáp rồi, thật sự sẽ biến thành một bông hoa ăn thịt người, sau khi hút khô máu anh sẽ vứt bỏ không chút lưu tình.

Hoa Triều giật mình, nhíu mày nhẹ, phỏng chừng là không có gối đầu nên nằm ngủ khó chịu đây mà.

Tạ Văn dịu dàng đặt đầu Hoa Triều lên đùi mình, khuôn mặt đỏ bừng cọ cọ trên đùi anh, tìm một tư thế thoải mái mà xoay mặt về phía vạt áo sơ mi của Tạ Văn, lăn ra ngủ khò.

Trông như con mèo con lông xù, hơi thở Tạ Văn cũng nhẹ lại, không dám cử động, sợ vừa nhúc nhích sẽ đánh thức Hoa Triều, phá vỡ bầu không gian yên tĩnh tháng năm lúc này.

Kỳ thật tự đáy lòng anh rất muốn thân mật với Hoa Triều, nhưng luôn cho rằng với độ tuổi của Hoa Triều, cậu chính là một tờ giấy trắng tinh của tuổi thanh xuân bồng bột.

Nếu Hoa Triều biết được suy nghĩ này của anh hẳn là có thể cười đến thăng thiên, dựa theo tốc độ chảy của thời gian thì cậu đã bốn trăm tuổi có lẻ, đã là một lão "tài xế" kỳ cựu.

Hơn nữa còn là loại xe nào cũng chạy.

Tạ Văn độc thân từ trong bụng mẹ, thanh tâm quả dục nhiều năm trời, không nghĩ tới lần đầu sa vào tình ái thì không thể quay đầu, suy nghĩ lung tung rối ren chiếm cứ cả đầu óc, giờ còn phải cố gắng khắc chế dục vọng.

Quả thật là một loại tra tấn vừa ngọt ngào vừa cay đắng...

Hoa Triều đang ngủ say mềm, không biết được nỗi khổ của anh, cậu gối lên đùi anh, mơ mình trở lại Quy Vân sơn, mây mù mờ ảo lượn lờ trên đài ngắm sao, sư tôn của cậu thì đang quan sát tinh tượng.

Cậu gối lên đùi sư tôn, nghe sư tôn nói về hai mươi tám vì tinh túc, thuyết giảng đại đạo không dễ, thiên đạo vô thường.

Cậu cũng mơ thấy Tạ Văn, người thích ngước nhìn cậu bằng đôi mắt phiếm sắc lam nhạt ấy, bất luận khi nào quay đầu nhìn lại cũng có thể thấy được một ánh nhìn dõi theo bóng dáng của cậu, thấy khóe môi của người ấy cong nhẹ gọi em trai.

Cậu cũng mơ thấy hệ thống chủ chó má, thứ cường bá khống chế cơ thể cậu để nhằm vào đối phó Tạ Văn.

Rõ ràng đã nói mình có cách tốt hơn khiến Tạ Văn thân bại danh liệt.

Không phải cậu chưa từng mềm lòng.

Song kết cục sau cuối vẫn là hủy diệt mọi thứ mà Tạ Văn đem lòng yêu thích.

Hàn Tung Dữ đã từng nói với cậu: "Nguồn lực của cậu còn quá nhỏ, nếu ví hệ thống chủ và lũ dữ liệu là đại dương sóng sánh thì cậu chỉ là một giọt nước giữa biển trời mênh mông ấy, vì lẽ đó sẽ có lúc cậu phải chịu bất lực trong vài tình huống và không cần phải tự trách mình."

Hoa Triều tỉnh lại, vừa mở choàng mắt mơ đã nhìn thấy Tạ Văn, phát hiện mình đang nằm trên đùi anh. Tạ Văn nâng mặt Hoa Triều lên, đặt cái đầu nhỏ đang nhổm dậy xuống đùi mình một lần nữa.

Ánh mắt Tạ Văn thầm trầm, khàn giọng nói: "Em trai, buồn ngủ thì có thể ngủ thêm một lát."

Hoa Triều: "..." Được thôi, cuối cùng cậu vẫn có chút mất tự nhiên mà gối lên đùi anh nằm.

Em trai nằm trên đùi mình, gương mặt tựa hoa đào, ánh mắt hơi né tránh, nhưng vẫn giả bộ bình tĩnh, hiển nhiên là đang sợ hãi lẫn với khó xử không biết sao.

Có thể thấy cậu thật sự không thích anh, không thích ở bên cạnh, cũng không thích thân mật với anh.

Mắt Tạ Văn tối sầm, nhưng rồi vẫn đưa tay ra xoa lấy mái đầu nho nhỏ kia.

Hoa Triều không thể kìm nén nỗi lòng mà nhớ đến sư tôn, không biết sau khi cậu bị lôi kiếp đánh cho hôi phi yên diệt, sư tôn của cậu phải làm sao bây giờ.

Mặc dù biết người trước mặt cũng chính là sư tôn, hai người là một, song bối cảnh thế giới khác biệt khiến Hoa Triều sản sinh cảm giác phân rõ bọn họ ra.

Cậu rất yêu sư tôn, cũng rất thích Tạ Văn.

Song không biết phải làm sao để có một kết cục tốt đẹp.

Thích ai lại không thích, lại đi thích đối tượng công lược của mình, mỗi ngày đều lo lắng ngược xuôi, cơm không màng ăn trà không thiết uống.

Rốt cuộc phải làm sao để tìm được đường sống đây, hay cứ như vậy mà đi hết các thế giới trong vô định không mục đích.

Cậu nghĩ một hồi thì khóe mắt ươn ướt, động tác hôn của Tạ Văn cũng khựng lại.

Giữa không khí im lặng, Tạ Văn khó nhọc lên tiếng: "Ở bên cạnh anh, miễn cưỡng đến vậy ư?"

Hoa Triều nghe anh nói câu này mà như lọt vào sương mù, không hiểu gì cả, song vẫn thành thật đáp lời: "Không, em thấy rất tốt mà."

Thế nhưng đôi mắt đỏ hoe, hằn cả tơ máu của cậu lúc này biểu hiện câu đáp chả hề có tí thuyết phục.

Anh biết mình có bệnh, lo sợ sẽ dọa người trong lòng mình.

Trước kia anh đã cho rằng cuối cùng mình cũng đã tìm được thuốc, nào ngờ đó lại là một liều thuốc độc trí mạng, khiến anh bệnh càng nặng thêm. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net