Chương 34: Dỗi rồi! Dỗ không được.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai tháng sau khi đến thế giới này, Hoa Triều nhận được một cuộc gọi: "Hi em trai xinh đẹp ~"

Giọng nói tràn đầy sức sống làm Hoa Triều liên tưởng đến ánh nắng mặt trời sớm mai và sương rơi trên lá cỏ.

Hoa Triều mỉm cười, cảm thấy bất ngờ nhưng cũng thấy nằm trong tầm dự đoán.

"Quả nhiên là cậu và Đàm học trưởng, tôi biết người có thể cài code theo dõi hồng lưu dữ liệu nhất định là hai người."

Hàn Tung Dữ cười tủm tỉm nói: "Đều là chút lòng thành thôi, không nghĩ tới cậu ở thế giới này là một đại minh tinh quốc dân nha, tiền kiếm được hẳn là không ít đâu nhỉ?"

Hoa Triều: "Cũng được, đang đóng một bộ phim, trong thẻ cũng còn chút tiền tiết kiệm."

Hàn Tung Dữ ngượng ngùng nói: "Khụ khụ, à thì.... Em trai xinh đẹp có thể cho tớ mượn ít tiền không?"

Hoa Triều sửng sốt: "Anh muốn bao nhiêu? Trong vòng 5 triệu thì không thành vấn đề."

Hàn Tung Dữ: "Đủ rồi, chúng tớ cần đâu cỡ mười vạn thôi, bọn tớ bị trôi dạt trong dòng xoáy dữ liệu lâu kinh khủng, mới vừa tới thế giới này thôi nên cần gấp ít tiền, cảm ơn em trai xinh đẹp, số thẻ ngân hàng của tớ là xxxxxxxx."

Hoa Triều ghi lại số thẻ, lại hỏi: "Cậu và Đàm học trưởng có thể viết một đoạn code giúp tháo gỡ hạn chế nghề nghiệp hay không?"

Hàn Tung Dữ: "Khá rắc rối đấy, nhưng làm được."

Hoa Triều thở phào nhẹ nhõm.

Cậu cúp máy, bước từ ngoài sân vào phòng khách, Tạ Văn đang ngồi trên sofa đọc kịch bản.

Áo ngủ lụa màu xanh khói phanh rộng, để lộ cơ ngực bắp thịt rõ ràng, hai chân thon dài đầy sức bật đang gác chồng lên nhau, tạo nên một sự gợi cảm thong dong đến lạ, thuộc về người đàn ông trưởng thành đầy nam tính.

Khí thế của anh quả thật rất cường bá, mang tính xâm lược mười phần, chỉ ngồi yên trong một góc như thế cũng không thể làm ngơ được cảm giác tồn tại của anh.

Nếu như cậu gỡ bỏ được hạn chế, thì thời gian ở bên cạnh anh cũng không còn bao lâu nữa.

Hoa Triều bước lên trước, mỉm cười rút kịch bản trong tay Tạ Văn ra, Tạ Văn ôm lấy cậu, Hoa Triều ngồi lên đùi anh, mặt mày tươi rói, đôi mắt hoa đào lóe sáng cong cong, khóe mắt hơi hạ xuống, chỉ cần một cái liếc mắt cũng câu mất hồn Tạ Văn đi luôn.

Tạ Văn phấn chấn bừng bừng, ôm lấy Hoa Triều hôn lấy hôn để, nhịn không được mà véo vành tai của Hoa Triều, hơi thở rối loạn nói: "Lại muốn cùng làm chút chuyện không tốt với em trai nữa rồi."

Hoa Triều nâng mặt Tạ Văn lên, chủ động hôn rịt lấy anh.

Em trai vốn luôn kháng cự mà giờ đây bỗng nhiên chủ động như thế, khiến Tạ Văn vô cùng hạnh phúc.

Tạ Văn xao động cõi lòng, nói: "Cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, cam tâm tình nguyện ở bên cạnh anh rồi sao?"

Hoa Triều không nói gì, chỉ vừa hôn lấy anh vừa lắc đầu. Tạ Văn cũng không mấy quan tâm, chỉ cần anh giở chút thủ đoạn trói người bên cạnh là được, trong cái giới giải trí này ai ai cũng mưu cầu danh lợi, không đâu lại có tiền dễ đến thế, người nào mà không thích.

Con người luôn bị ham muốn của mình kích thích, sẵn sàng tự mình hạ thấp giới hạn mà chính mình đã đặt ra.

Bây giờ em trai anh chẳng phải cũng đã hiến dâng cơ thể để lấy lòng anh hay sao?

Cho cậu tài nguyên nào thì được đây, mình có nên từ từ rút khỏi màn ảnh rộng, chuyển sang hậu trường để trợ lực cho em trai hay không, khiến cho lợi ích đôi bên bị buộc chặt lại với nhau, khó lòng tách rơi.

Anh muốn từng chút từng chút một nuốt chửng lấy con mồi mà mình nhắm trúng, dùng tơ nhện tỉ mỉ bao chặt lấy tứ chi của con mồi, quấn lấy không một kẽ hở, khiến cho nó không đường thoái lui, trốn thoát không thành...

Lại là một đêm túng dục quá độ, dù Hoa Triều ở trên đi nữa cũng bị Tạ Văn giày vò đến nhức mỏi eo lưng.

Ảnh đế thật sự không biết tiết chế là gì, nhất là ở phương diện giường chiếu.

<<Triều Văn Ca>> chuẩn bị tiến vào giai đoạn đóng máy, tạo nên sức nóng càn quét, Weibo chính thức của đoàn phim cũng liên tục tung ra những ảnh tạo hình mới nhất của Hoa Triều.

Tiên nhân khoác lên bạch y, cầm một thanh mộc kiếm che nửa mặt, lộ ra đôi mắt đào hoa hàm chứa ý tính cùng đôi môi khẽ nhoẻn cười.

Tuy chỉ là một bức ảnh lộ ra nửa mặt nhưng chỉ cần nhìn ngắm đôi mắt chứa đựng vô vàn ý tình kia thì lòng dạ lập tức rối bời mềm nhũn, phảng phất như chồi non hé nở, lộ ra một đóa hoa nhỏ với cánh hoa mềm mại.

Linh động sức sống đến thế, dung mạo tuyệt trần đến thế, toàn bộ fan nguyên tác đều ngây ngẩn cả người.

- Vũ Hóa tiên nhân mím môi mỉm cười xé sách bước ra!

- Fan nguyên tác vốn cho rằng sẽ không ai diễn nổi Vũ Lam Yên đó chứ!

-Sao trước đó mị lại không phát em trai nhà mình kinh tài tuyệt diễm như vậy???

-Lầu trên có mắt không vậy, nhan sắc của em trai vốn luôn xinh đẹp tuyệt trần đó nhá!!!! Khuôn mặt vô cùng tinh xảo luôn!!!!

-AAAAA, vốn tưởng Hoa Triều chỉ đến góp vui, ai ngờ có thể phô bày kinh diễm như vậy aaaaaaa!!!!

-Quả nhiên là người khiến cho Hình ca vốn cả đời làm tiên mà cũng phải mê đắm!!!

Có khen thì cũng có chửi mắng, không ít người lên tiếng ném đá.

- Xuất thân từ nhóm nhạc nam thì có cái quái gì gọi là kỹ thuật diễn?

- Không phải chỉ được mỗi cái mặt thôi sao, phiếu bầu hồi đó cũng toàn là ảo hết.

- Đoàn phim này ghê tởm vừa thôi, ngửi mùi CP Văn Hoa thấy thơm quá, hot quá chứ gì, nhà chế tác lớn như vậy mà cũng đi xào Cp bán hủ, buồn nôn quá đi mất.

- Haha, hoa ăn thịt người thì tôi còn lạ gì tác phong nữa, chuyên gia đi lột da hút máu người khác, trong show tống nghệ thì lôi kéo Tạ ảnh đế xào nhiệt độ, Tạ ảnh đế chắc là thấy cậu ta còn nhỏ quá nên mới cho chút sắc mặt đấy.

Tin đồn lan truyền bên ngoài rất khó để đả động trái tim sắt đá của Hoa Triều, Hàn Tung Dữ và Đàm Thụy Khiêm đến Tây Độ, thừa dịp Tạ Văn đang đến đoàn làm phim, Hoa Triều bịt kín kỹ càng đến gặp hai người kia.

Hàn Tung Dữ cầm một cái đồ chơi giống như máy quét, rà soát tàn thân Hoa Triều một lần, từng hàng mã số hiện lên trên màn ảnh xanh lam, Đàm Thụy Khiêm gõ gì đó trên bàn phím ảo.

Hàn Tung Dữ chống cằm ngồi cạnh nhìn.

Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào màn sáng, dần dần nhíu mày lại.

"Sao tớ lại thấy hình như số liệu của em trai xinh đẹp có gì đó thay đổi nhỉ?"

Hoa Triều: "Thay đổi ra sao?"

Hàn Tung Dữ: "Nhìn chung thì có vẻ phức tạp hơn."

Đàm Thụy Khiêm ngồi cạnh nói: "Số liệu cơ sở của cậu khá phong phú."

Hoa Triều nói: "Chúng ta có thể nâng cấp tự động chương trình hay không?"

Hàn Tung Dữ gật đầu: "Đương nhiên có thể, có điều cơ sở dữ liệu của cậu đúng là tăng lên gấp đôi, các mã số kỳ lạ cũng tăng lên."

Đàm Thụy Khiêm nhún vai: "Học đệ đừng nhìn anh, anh cũng không biết các mã số kỳ lạ này là cái quái gì đâu, phỏng chừng là lỗi dư ra của hệ thống thôi, anh thật sự rất muốn viết một phần mềm dọn sạch sẽ hết cho em trai xinh đẹp."

Nghe có hơi đáng sợ.

Hoa Triều vội xua tay: "Không không không, tạm thời đừng làm, lúc cần thiết tôi sẽ đến tìm hai vị giúp đỡ."

Mấy vấn đề này thoạt trông khá phức tạp, Hàn Tung Dữ và Đàm Thụy Khiêm thay phiên nhau làm bảy tiếng đồng hồ cũng mới viết được một phần nhỏ.

Bọn họ tính nhẩm thời gian một chút, phát hiện nếu mỗi ngày làm bảy tiếng thì muốn làm xong cả thảy cũng phải mất nửa tháng.

Còn phải đợi đến nửa tháng, Hoa Triều có đôi phần sốt ruột.

Khi Hoa Triều trở lại biệt thự, Tạ Văn mang vẻ mặt âm trầm đang ngồi chờ cậu trong phòng khách.

"Bây giờ là 8h34 tối, tôi bắt đầu chờ em từ 10h sáng, em đi đâu vậy? Không về nhà cả ngày trời."

Hoa Triều đã có chuẩn bị trước đó, xách theo túi lớn túi nhỏ, đặt chất đống trên bàn trà, thong dong nói: "Anh xem nè, em đi shopping cả ngày đó."

Tạ Văn âm trầm nói: "Sao lại tắt máy, tôi gọi cho em 42 cuộc điện thoại."

Nhìn kìa, đây gọi là kiểm soát cuồng ma luôn.

Người bình thường mà sống chung với những người như vậy sẽ nghẹt thở chết mất.

Hoa Triều rút máy ra, nhìn thoáng qua rồi nói với giọng điệu tự nhiên: "Lúc đi em quên sạch, cũng không mang theo đồ sạc."

Tạ Văn hít một hơi thật sâu, giọng nói rất trầm: "Tôi hy vọng em giữ trạng thái điện thoại tùy thời có thể bắt máy 24/24, điều này cũng cần thiết cho công việc của em mà, đúng không?"

Hoa Triều buông điện thoại xuống: "Lần này chỉ là ngoài ý muốn, anh nhất định phải làm lớn chuyện vậy sao?"

Tạ Văn tức giận thấy rõ.

Anh cười lạnh một tiếng, chỉ vào chính mình: "Tôi chuyện bé xé ra to sao, vậy sao em không nói em đi đâu?"

Hoa Triều nhìn chằm chằm anh, thoáng suy tư một chốc, chắc chắn giọng điệu mình đã đủ từ tốn rồi mới nói: "Có chuyện vượt qua tầm kiểm soát của anh, nên anh tức giận, máy của em tắt hiển nhiên không phải nguyên nhân chủ yếu, với tính tình của anh chắc sẽ không quan tâm em đi đâu, mà là đến một nơi mà anh không biết..."

"Cho nên hẳn là anh đã phái người theo dõi em, mà em lại trùng hợp tránh được, anh đã thấy chuyện vượt qua kiểm soát nên mới tức giận như vậy."

Đồng tử Tạ Văn hơi co lại.

Hoa Triều nhìn biểu tình của anh, thấy vị "số liệu" này thật thú vị.

Cậu cười khẽ một tiếng, trên mặt ra vẻ đắc ý, tựa như một đứa trẻ đùa giỡn thành công.

Tạ Văn á khẩu không thốt nên lười, ánh mắt vừa nặng nề vừa mang theo uy áp mà nhìn cậu.

"Thì ra em trai thông minh như vậy."

Hoa Triều gan lớn rồi, cười tủm tỉm đáp: "Ca ca chắc mẩm đang tức lắm đây, có điều em trai cũng tức lắm, anh nói coi giờ ca ca sẽ dỗ em, hay em dỗ ca ca hử?"

Môi Tạ Văn khẽ giật, ánh mắt lóe sáng lên một cái, chợt khẽ mỉm cười, khôi phục tư thế nhàn nhã như trước.

Giọng anh khàn khàn, trầm thấp nói: "Tất nhiên là ca ca dỗ em rồi."

Hoa Triều sải đôi chân dài, gan to bằng trời mà ngồi bẹp lên đùi Tạ Văn, hai tay kiêu ngạo ngắt véo mặt Tạ Văn.

Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Tạ Văn bị cậu bóp đến biến dạng.

Hoa Triều cười khoái trá, vẻ mặt ngạo kiều nói: "Làm em trai cũng phải có giá, bây giờ anh xin lỗi em, hứa sẽ không phái người theo dõi em nữa đi."

Tạ Văn trảm đinh chặt sắt nói: "Không được!"

Hoa Triều véo lấy hai má anh kéo ra hai bên, cười lạnh: "Đàn ông không thể nói không được!"

Tạ Văn: "..."

Bị thằng nhóc vắt mũi chưa sạch này lên mặt, Tạ Văn anh đã từng bị ai nắm trong lòng bàn tay như vậy bao giờ.

Tạ Văn có chút tức giận: "Em trai tốt nhất là không nên ỷ vào anh thích em mà không kiêng nể gì."

Hoa Triều cũng nở nụ cười, vẻ mặt tiểu nhân đắc chí, rất thiếu đòn nói: "Em không thích kiêng nể, có bản lĩnh thì anh đuổi em đi đi, chỉ cần anh lên tiếng thì em sẽ lập tức thu dọn đồ đạc, cam đoan sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa."

Tạ Văn giận dữ nói: "Em dám!"

Hoa Triều cười lạnh: "Có bản lĩnh thì anh đừng ngáng chân em, đừng lấy quyền thế ra áp bức em chứ! Anh xem coi em có đi hay không!"

Hai mắt Tạ Văn tức tối nhìn Hoa Triều, môi khép mở mấy lần cũng không thốt nổi chữ nào.

Hai người nhìn nhau, không ai nhường ai.

Đối mắt với nhau một hồi, cuối cùng Tạ Văn cũng là người dời mắt (nhân nhượng) trước.

Hoa Triều véo tai Tạ Văn, hung dữ dọa người: "Nói anh cam đoan sẽ không phái người giám sát em! Xin lỗi em lẹ lên!"

Tạ Văn thở ra một hơi, ôm eo Hoa Triều chịu thua: "Xin lỗi thì được, những thứ khác không được."

Hoa Triều cười lạnh: "Vậy em không chấp nhận lời xin lỗi của anh, hơn nữa giờ em còn giận lắm, anh dỗ dành không thành rồi!"

Hoa Triều nâng cằm lên: "Tối nay anh ngủ sofa đi!" 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net