Chương 36: Nhất đao lưỡng đoạn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảm giác đó chỉ xuất hiện trong vài sát na, song khiến Hoa Triều sởn cả gai ốc.

Cả ngày cậu đều mất hồn, cuối cùng vẫn nói với Tạ Văn chuyện mình muốn rời đi.

Bề ngoài Tạ Văn ậm ừ đáp ứng với thái độ không mặn không nhạt, quay đầu lập tức khóa kín cả biệt thự.

Anh chiến tranh lạnh với Hoa Triều bằng sự kiên nhẫn cứng rắn đến vô vàn, Hoa Triều cũng kiên quyết chống chọi không kém cạnh.

Rành là những ngày gần đây nhu tình mật ý, đột nhiên lại xa cách đến không quen, bầu không khí trở nên áp lực đến đông cứng, hít vào đều cảm nhận được khí lạnh bỏng rát xoáy sâu vào buồng phổi, đau đớn cùng cực.

Năm giờ sáng, Hoa Triều thức dậy, lịch trình làm việc nghỉ ngơi vẫn đâu vào đó như thế giới trước, cũng xem như là di chứng để lại.

Tạ Văn đang nấu bữa sáng, thấy Hoa Triều bước ra từ phòng ngủ, ánh mắt thốt nhiên âm trầm, rồi lại im lặng đặt lên bàn bữa sáng chiếu đúng theo khẩu vị của Hoa Triều.

Hoa Triều làm như không thấy, mở tủ lạnh ra tìm sữa uống, cậu có thể cảm nhận được hai ánh mắt như bia đạn sau lưng mình, ánh nhìn chất chứa cảm xúc mãnh liệt chẳng hay khi nào sẽ bùng phát.

Chiến tranh lạnh với người yêu vốn là điều làm Hoa Triều ghét nhất, song cậu không thể không dùng cách đó bức cho Tạ Văn phải đồng thuận.

Cậu thật sự không ngờ hệ thống chủ tìm đến mình nhanh vậy, điều này cũng biểu thị mình cách Tạ Văn càng gần thì sẽ càng gây nguy hiểm cho anh hơn. Mấy ngày nay Hoa Triều đều khóa trái mình trong phòng ngủ, vì chỉ cần không chú ý, cậu sẽ cầm vật sắc nhọn trên tay rồi suy nghĩ cách để đưa Tạ Văn vào chỗ chết.

Thứ cảm giác này không giống như lúc bị hệ thống chủ khống chế cơ thể, Hoa Triều phỏng đoán có lẽ là hệ thống chủ đã cấy một chương trình nào đó vào người mình, ngay cả Hàn Tung Dữ và Đàm Thụy Khiêm - hai chiến thần IT, cũng không phát hiện ra.

Ba ngày sau chiến tranh lạnh, đồ ăn trong nhà đã sắp hết, nhìn dáng vẻ không thèm nói lời nào của Tạ Văn, Hoa Triều đành phải đứng cách xa ba mét, chắp tay sau lưng hỏi anh: "Anh định chiến tranh lạnh với tôi mãi thế sao?"

Tạ Văn âm trầm nói: "Nếu không thì sao, vịt đưa đến miệng chả nhẽ còn để nó bay mất? Tôi có rất nhiều kiên nhẫn, sẽ chiến với cậu đến cùng, dù sao tiền của tôi có tiêu mấy đời cũng không hết."

Hoa Triều im lặng, tâm tình phức tạp.

Tối đến, Tạ Văn làm một bàn thức ăn đầy ắp, một mình một cõi ngồi ăn, chỗ đối diện đặt một bộ bát đũa, rành rọt biểu thị chờ Hoa Triều đến.

Tay anh bưng chén, rũ mi mắt xuống, lệ chí dưới mắt đỏ trên làn da tái nhợt, trong hoảng hốt khiến người ta cảm thấy sự yếu đuối của anh.

Hoa Triều sợ mình mềm lòng, dứt khoát khóa cửa nằm ạch trên giường, ngủ thay cho ăn uống. Đột nhiên tỉnh dậy lúc nửa đêm, cậu phát hiện mình đang cầm mảnh thủy tinh, tay kia thì đang vặn khóa cửa.

Hoa Triều sởn cả tóc gáy, thấy trên mặt đất đầy cả vụn thủy tinh, mảnh vỡ trong tay là mảnh sắc nhọn nhất, nếu như đủ mạnh tay thì có thể đâm thủng động mạch của một người.

Hoa Triều vung tay vứt mảnh vỡ kia, song không khống chế được mà cắt lên cổ tay mình, cơn đau đớn trôi qua, trên cổ tay là một vết thương sâu hoắm đến tận xương, máu tươi ào ào trào ra ngoài.

Cậu thét lên, vội vàng ném mảnh thủy tinh, cầm lấy khăn bao gối bên cạnh quấn cổ tay mình lại.

Hoa Triều lập tức cầm máy bấm số 120, nhưng vừa mới cầm điện thoại lên thì không còn sức lực, ngã quỵ xuống giường, ngay cả mở mắt cũng khó khăn chứ đừng nói đến cầm máy lên gọi điệ n cầu cứu.

Một vết thương sẽ không đến mức khiến cậu yếu sức thành ra như vậy, cậu đã phát giác từ trước là hệ thống chủ đã cài cắm gì đó vào cơ thể mình lúc bị thương bởi lôi kiếp.

Hoa Triều vẫn rất bình tĩnh, giữa lúc cơ thể ngày một mất sức, cậu nhanh chóng khởi động lựa chọn ngủ đông để bảo tồn thể lực, rơi vào ngủ say.

Chương trình ngủ đông này sẽ không khiến cậu nằm mơ.

Thế nhưng khi bóng tối ập đến, Hoa Triều lại nhìn thấy một bức tường rêu xanh gạch đỏ, trên đó vẽ những đường nét nguệch ngoạc lộn xộn bằng phấn, một đứa trẻ mặc áo màu xanh lam xắn nửa tay áo đang đứng trước bức tường, tay cầm phấn vẽ khuôn mặt tươi cười trên đó.

Tựa như cách một lớp thủy tinh, Hoa Triều đứng ở ngoài tấm thủy tinh đó, liếc mắt nhìn đã nhận ra đứa nhỏ kia chính là mình.

Bức tường kia ở sau Viện mồ côi Hương Sơn, ở đó còn có một cánh cửa sắt, trong trí nhớ cánh cửa chưa từng được mở ra.

Thoạt nhìn mình lúc nhỏ, cậu có chút kinh ngạc, còn có chút vui vẻ, không phải ai cũng có trải nghiệm kì diệu như vậy, có thể đứng ở một góc nhìn khác quan sát mình tuổi ấu thơ.

Đứa trẻ nọ mặc một chiếc quần ngắn màu xanh lộ ra đôi chân nhỏ xíu, có vài vết muỗi đốt đỏ ửng trên đó.

Nhóc con vẽ một con thỏ trên tường, rồi vẽ một con dao cạnh con thỏ, sau đó nó cầm phấn đỏ vẽ một đường chéo trên con thỏ.

Nếu như là người khác đứng đây thì sẽ không biết nó đang vẽ gì, song Hoa Triều lập tức hiểu ra, bé con Hoa Triều đang tưởng tượng mình cầm đao cắt phăng một con thỏ nhỏ.

Hoa Triều khi còn bé có đam mê rất mãnh liệt với việc ngược đãi động vật nhỏ, song có thể kìm chế rất tốt, thường hay cầm phấn vẽ loại graffiti trên tường.

Lúc này cậu hẳn khoảng năm tuổi, lớn vậy rồi mà vẫn còn đái dầm. Hoa Triều nhớ lại, tật xấu này đến lúc 10 tuổi mới hết.

Đứa nhỏ quay đầu, bé có một mái tóc xoăn nhẹ, khuôn mặt chỉ to cỡ bàn tay, tinh xảo xinh xắn.

Nếu bỏ qua đôi môi sứt sẹo kia, đây quả là một đứa trẻ rất đẹp.

Đứng sau lớp "thủy tinh", lặng lẽ quan sát, Hoa Triều theo bản năng xoa môi mình một cái, đôi môi hoàn mỹ này của cậu đã trải qua không biết bao cuộc phẫu thuật, song bóng ma thời thơ ấu vẫn còn nơi đó, in sâu trong cõi lòng.

Không giống các tin tức báo chí truyền hình, trẻ em trong Viện mồ côi chủ yếu đều bị khuyết tật, một vài em câm điếc, một vài em thiểu năng trí tuệ, một vài đứa bệnh bẩm sinh, và một số bị dị tật ngay lúc em lọt lòng.

Một đứa trẻ khỏe mạnh bình thường luôn được săn đón, đã được các gia đình tốt dẫn về nuôi từ rất sớm. Các dì lớn tuổi làm việc ở Viện mồ côi thì lúc nào cũng lạnh nhạt.

Thi thoảng sẽ có một nhóm các cô cậu thanh niên đến đây thăm, mang theo các loại bánh kẹo phân phát cho tụi trẻ, rồi lấy máy ảnh ra chụp vài bức và vội vã rời đi.

Hoa Triều được nhận nuôi năm cậu lên 10, người nhận nuôi cậu có rất nhiều tiền, không phải là "tiền" theo nghĩa thường mà chính là tài sản tư nhân - biệt thự siêu lớn, gara siêu nhiều xe.

Gia đình nọ đã có cậu con trai, lần này đến Viện mồ côi vốn muốn nhận nuôi một bé gái, không biết vì cớ gì lại "ưng"Hoa Triều.

Hoa Triều nhìn ngắm mình lúc nhỏ, đứa nhỏ kia đã cầm viên phấn đi xa, chỏm tóc nhỏ sau gáy vểnh lên.

Dấm đài, phá phách, ngược đãi động vật nhỏ, đây hầu như là thuở thơ ấu của những tay giết người liên hoàn khi lớn lên.

Chuyện ngược đãi động vật nhỏ Hoa Triều chưa từng làm, ý nghĩ này chỉ đi hoang trong thâm tâm cậu. Sự giáo dục kịp lúc và cuộc sống xa hoa ở một mức độ nào đó đã xoa dịu nên phần nào cơn bệnh tâm lý này của cậu.

Hoa Triều cười cười, thấy mình hồi còn nhỏ có vẻ thú vị hơn mình lúc lớn nhiều.

Cậu kề sát mặt vào lớp thủy tinh, hà ra hơi nóng làm tụ một tầng sương trắng đọng lên đó, bóng dáng đứa nhỏ thoảng nhiên biến mất trong sương mù.

Sương trắng bỗng phai nhạt, lớp thủy tinh kia cũng biến mất, bức tường gạch phủ đầy rêu xnah cũng đâu không thấy.

Mưa phùn rơi, khói biếc bao phủ tứ bề, một con đường nhỏ kéo dài tít tắp dưới chân.

Hoa Triều men theo đường mòn, sau một lúc, một hòn đảo cô độc mơ hồ ẩn hiện giữa muôn trùng mưa tuôn.

Cảnh tượng này quen thuộc đến lạ.

Hoa Triều chớp mắt, bỗng nhớ đến lần mua chiếc mũ trò chơi thực tế ảo đắt tiền mà mình đã mua trong dịp thực tế ảo quang não mới phát hành.

Cậu nheo mắt nhìn hòn đảo trôi nổi kia, cảnh tượng từ từ trùng khớp với cảnh tượng từng thấy khi chơi trò chơi.

Sẽ có một ngôi nhà con con trên đảo lẻ nho nhỏ này.

Một người đàn ông bị giam cầm trong đó, và rồi người ấy sẽ đứng sau lớp cửa kính mỗi độ mưa rơi, lấp ló trong mù sương hoang vắng.

Hoa Triều dọm bước về phía trước, đột nhiên lại bị ai đó xô ngã, cậu mở mắt ra, thấy trần nhà trắng trong bệnh viện.

Quanh quẩn trong khoang mũi toàn là mùi nước khử trùng. Tạ Văn đỏ hốc mắt ngồi bên giường, sắc mặt tái nhợt nhìn cậu.

Thấy Hoa Triều tỉnh lại, môi anh khẽ giật giật, đôi ngươi hằn tia máu đỏ, lệ chí dưới khóe mi nom đỏ thẫm, trông vô cùng động lòng người.

Anh giống như một con rối cử động các khớp nối cứng ngắc, nặn ra một nụ cười nhạt, khàn khàn cất tiếng: "Anh sẽ không bức ép em nữa đâu, chúng ta nhất đao lưỡng đoạn." 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net