Chương 44: Hoàng thượng chẳng thể chuyên tâm quốc sự.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời vẫn chưa sáng hẳn, đã có một đội quân mã chậm rãi rời khỏi Thanh Vân trấn.

Hoa Triều ngồi trong một chiếc kiệu được lót bông mềm mại, mặc bạch y trắng muốt, cậu bị khóa chặt cả người, cổ tay và cổ chân bị khóa bởi xiềng xích dài nặng, tựa như một bông hoa quỳnh tơi tả bị hai con mãng xà đen quấn chặt, trông khá là đáng sợ.

Hoa Triều (với xiềng xích dài nặng trên người) tựa vào vách xe mê man, má cậu đỏ ửng, đuôi mắt cũng hồng hồng, diễm lệ đến lạ.

Đêm qua bị giày vò quá mức tàn nhẫn, tố chất cơ thể cậu vốn đã không tốt (sau lần tự hủy), sớm ngày ra đã lên cơn sốt nhẹ, không xuống nổi giường, cả người vô lực, chỉ có thể mơ màng mặc người ta muốn làm gì thì làm.

Lớp dịch dung trên mặt đã bị Cơ Trạm Hề thúc ép lột bỏ, giờ mặt cậu đã trở về như cũ, không khỏi khiến Cơ Trạm Hề hốt hoảng trong lòng mỗi lần nhìn thấy.

Thời gian trôi qua sáu năm, cho dù có võ học cường thân kiện thể, Cơ Trạm Hề cũng đã có dấu vết do năm tháng để lại, mà Hoa Triều vẫn mang dung mạo như hoa thắng tuyết ngày nào.

Cơ Trạm Hề ngắm khuôn mặt hồng hồng của cậu, nhất thời ngổn ngang trăm mối tơ lòng, cả đời y đã trải qua bao kinh biến, song giờ khắc này chẳng rõ lòng mình là tư vị gì.

Mấy năm nay, y dốc sức phục quốc, chinh chiến lang bạt, vừa nhắm mắt đã nhìn thấy máu thịt be bét nơi chiến trường, này là những mảnh xác thịt nát vụn, này là những cái đầu bị giẫm dưới chân, này là những tháng ngày khoác trên mình chiến bào dày nặng, bị mồ hôi thấm ướt đến bệch bạc, mỗi ngày khi mở mắt ra chỉ có chinh chiến, không biết đến khi nào mới có thể thôi cơn sát phạt.

Khi đó, y thấy mình như đi trên một con đường dài, rất dài, không thấy hi vọng, mỗi đêm khuya ngồi trong doanh địa, nhìn đất đai mênh mông, nhìn sơn hà cương thổ đã bị mất, y biết rõ lắm chứ, rằng nơi đáy lòng mình là bao phẫn hận lẫn với tuyệt vọng khôn cùng.

Cũng may, y đã đạp lên núi xương, biển máu, trở về với ngai vàng.

Tim y đã lạnh lẽo cứng rắn từ lâu, hận ý với Hoa Triều còn sâu hơn so bề tưởng tượng, hận khôn thể lóc xương, bằm thịt, đem tất thảy cực hình tàn nhẫn đến cùng cực trên thế gian lên người cậu.

Song trong lòng nghĩ một đằng, đến khi ra tay thì lại một nẻo.

Hôm nay vốn muốn quất Hoa Triều chết tươi, đến khi da tróc thịt bong mới thỏa lòng, song cũng chính y là người nương tay ngay từ lần đầu tiên quật xuống.

Cơ Trạm Hề càng nghĩ, sắc mặt càng thêm u ám, y phiền não mà nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Hoa Triều, cầm khăn thấm ướt lên đắp trên trán cậu (mặt vẫn u ám như cũ).

Trán Hoa Triều lành lạnh, ráng sức nâng mí mắt lên nhìn y một cái rồi nhắm mắt lại lần nữa.

Lần này lên đường xóc nảy gần một tháng, Hoa Triều liên tục bị sốt, cơ thể lúc tốt lúc xấu, gần một nửa thời gian đều nằm trong xe ngựa, một thời gian dài không phơi nắng nền là da trắng đến không giống ai, liếc mắt nhìn cứ như linh mị bước ra từ chốn rừng sâu, chứ chẳng phải người phàm.

Khi xe ngựa chạy vào Thành đô của Thiên Khải, Hoa Triều vẫn còn sốt nhẹ, mấy hôm nay cậu cùng ăn cùng ở với Cơ Trạm Hề trên xe ngựa, không có thời gian để chạy chương trình tu bổ cơ thể mình, nên cứ bệnh lại hết lại bệnh, tựa như sắp phế đến nơi.

Ánh mặt trời từ ngoài rèm chiếu vào, Hoa Triều mệt mỏi tựa vào cách xe, nhấc rèm lên nhìn vương cung Thiên Khải quen thuộc.

Sau khi Thiên Khải vương cung được xây lại lần nữa, đã có vài phần xa lạ, Hoa Triều nhìn từng ngọn cỏ nhành cây trong vương cung, trong lòng khó nén cơn buồn rầu khó tả.

Cơ Trạm Hề ngồi đối diện nhìn sắc mặt cậu, nhịn không được cất lời trào phúng: "Năm đó ngươi là quý phi được sủng ái bậc nhất hậu cung, lần này trở về Thiên Khải vương cung, trẫm nên phong ngươi chức vị gì đây?"

Hoa Triều cầm dây xích để lên đùi, đạm nhiên nói: "Thần không dám trèo cao, Hoàng thượng cho thần làm Hoàng hậu là được rồi."

Cơ Trạm Hề: "..."

Hoa Triều nhìn biểu tình cứng đờ của Cơ Trạm Hề, ra vẻ nghiêm túc nói: "Năm đó thần là nam phi họa quốc hại dân, giờ đây làm một hoàng hậu hại quốc hại dân, nghe lẫm liệt hơn nhiều."

Cơ Trạm Hề cười lạnh nói: "Sáu năm không gặp, tính khí của Triều nhi vẫn hệt như cũ, nhưng tham lam quá sẽ không tốt, chi bằng làm một tính nô cho trẫm tiết dục trước cái đã, ban ngày quỳ dưới án thư tùy thời hầu hạ trẫm, tối đến quỳ trên long sàng, chờ trẫm sủng hạnh."

Hoa Triều: "..."

Cậu thật sự đờ đẫn cả người vì mấy câu này của Cơ Trạm Hề.

Cơ Trạm Hề nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cậu, nhịn không được nghiêng người đặt ngón tay lên môi Hoa Triều, bàn tay vì dùng kiếm nhiều năm nên đầy vết chai thô ráp, nhẹ nhàng mân mê ve vuốt cánh môi Hoa Triều.

Cơ Trạm Hề khẽ cười nói: "Môi Triều nhi rất đẹp, điều giáo một phen chắc hẳn có thể hầu hạ trẫm thật tốt."

Hoa Triều: "..."

Cậu bày vẻ cao thâm khó dò nói: "Thần hầu hạ người tốt hay không, chẳng phải Hoàng thượng biết rõ nhất sao?"

Cơ Trạm Hề nói: "Đó là trước kia trẫm yêu ngươi, thương tiếc chẳng nỡ nên sủng ái ngươi vô vàn, trên giường đã khắc chế rất nhiều, song giờ ngươi chẳng là cái thá gì đối với trẫm, trẫm chỉ muốn làm nhục ngươi mà thôi."

Những lời này của y khiến Hoa Triều đau đớn, một tháng nay cậu ốm yếu, mỗi ngày vật vờ nằm trong xe ngựa, Cơ Trạm Hề lại vội vã chạy đi, trên đường còn phê duyệt tấu chương, nên Cơ Trạm Hề chỉ nhính chút thời gian nhỏ ra trêu chọc cậu, giờ trở về Thiên Khải cung, nơi đây gợi nên nhiều kí ức đau thương cho y, thời gian rỗi rãi nhiều hơn nên Hoa Triều biết chắc chắn mình sẽ chịu nhiều lần giày vò từ Cơ Trạm Hề.

Tuy lòng ấm ức thân tủi, nhưng cũng không oán thán gì Cơ Trạm Hề, bởi lẽ tuy khi đó do hệ thống chủ thao túng nhưng cậu vì để được sống lại cũng đã không nương tay.

Mà Cơ Trạm Hề lại lòng dạ nhỏ nhen, có thù tất báo, ai đắc tội với y đều bị trả thù tàn bạo.

Một đế vương bị người mình yêu phản bội dẫn đến họa diệt quốc, dù trả thù thế nào cũng không quá đáng.

Hoa Triều yên lặng cúi đầu, nhìn xiềng xích trói buộc người mình.

Xe ngựa chạy thẳng vào ngự thư phòng, Cơ Trạm Hề tiêu sái xuống xe, Hoa Triều rụt vào trong, ôm suy nghĩ có thể trốn được một giây thì hay một giây, nên ngồi im bất động.

Cơ Trạm Hề đợi hồi lâu cũng không thấy Hoa Triều xuống xe, nhịn không được thúc giục: "Nếu chân Triều nhi vô dụng, chi bằng trẫm chặt ra cho chó ăn vậy."

Hoa Triều run lẩy bẩy, đành phải kéo xiềng xích thô nặng, động tác lề mề kéo lê cơ thể thò ra xe.

Nhưng cổ chân cậu đang bị khóa chặt, đi lại có chút bất tiện, không thể nhấc chân bước xuống.

Hoa Triều nhìn khắp nơi một lượt, hi vọng có Thái giám nào lại đây giúp đỡ, đáng tiếc đám người hầu nhất mực cúi đầu, còn ước gì được chuồn xa.

Hoa Triều đành nhìn về phía Cơ Trạm Hề, không dám nói lời cầu khẩn, bèn giương đôi mắt hoa đào ướt sũng nhìn Cơ Trạm Hề, mày dài như núi xa khẽ nhíu lại, dáng vẻ người thấy người thương.

Cơ Trạm Hề đối mắt với cậu ba giây đã thấy phiền, giận dữ nói: "Ngươi còn rề rà gì nữa, chẳng lẽ còn muốn trẫm bế xuống xe nữa sao?"

Đã đến lúc phô bày kỹ nghệ diễn xuất rồi đây.

Vành mắt Hoa Triều đỏ lên trong một nốt nhạc, rơi nước mắt tí tách, giọng nói nghẹn ngào, nức nở: "Nhưng lỡ thần nhảy xuống xe, bị ngã gãy chân, thì sao còn quỳ xuống án thư hầu hạ Hoàng thượng được nữa."

Cơ Trạm Hề: "..."

Tề Phi Mệnh và Tề Phi Dục đứng phía sau: "..."

Các cung nữ, hộ vệ: "..."

Sắc mặt Cơ Trạm Hề tối sầm, trừng mắt nhìn Hoa Triều, Hoa Triều giương đôi mắt ướt sũng nước nhìn y, nước mắt đọng trên khóa mi chực trào rơi xuống, khiến lòng ai cũng thương xót.

Cơ Trạm Hề hít sâu một hơi, sải bước chân tiến đến vác Hoa Triều trên vai, đá văng cửa Ngự thư phòng.

Tề Phi Mệnh và Tề Phi Dục trao đổi ánh mắt, ngoan ngoãn đứng canh ngoài cửa, ai cũng đừng hòng quấy rầy chuyện tốt của Hoàng thượng đêm nay.

Thật ra là không, có, gì, tốt, cả.

Tuy nói Cơ Trạm Hề đã xử lý tấu chương suốt đường đi, song vẫn còn dư lại một chồng chất cao trên án.

Cơ Trạm Hề chưa kịp thay y bào đã vội ngồi vào án kỹ phê duyệt tấu sớ, còn Hoa Triều thì...

Hoa Triều làm một nhóc đáng thượng vác theo xiềng xích bị Cơ Trạm Hề ép cho phải quỳ dưới án thư, ngẩng đầu là có thể thấy hai chân và thắt lưng của Cơ Trạm Hề.

Hoa Triều có chút xấu hổ, ngoan ngoãn quỳ dưới đât.

Cơ Trạm Hề phê duyệt xong một vài quyển sớ, liếc cậu một cái, bớt chút thời gian trêu chọc cậu.

"Xem Triều Nhi kìa, có phải muốn chui vào y phục của trẫm đúng không?"

Hoa Triều khàn khàn nói: "Không có, không có mà Hoàng thượng, ngài đừng nói bậy."

Cơ Trạm Hề cười nhạo một tiếng, tiếp tục phê duyệt tấu chương.

Hoa Triều nhàm chán quỳ dưới gầm án thư, tuy án thư đủ cao để cậu quỳ ở dưới nhưng búi tóc cao cộng thêm phát quan trên đầu cậu khiến cậu phải rụt cổ xuống.

Cúi thấp đầu lâu quá sẽ bị mỏi cổ, Hoa Triều giuỗi lưng, đưa tay rút phát quan ra, mái tóc dài như thác nước đen bung xõa, khuôn mặt minh châu sáng ngời vốn đã rất đẹp giờ càng thêm muôn phần quyến rũ, từng cử chỉ như đang mê hoặc hồn người ta, một phần cũng là do cậu có học qua diễn xuất nên theo thói quen bày ra tư thế xinh đẹp hướng về ống kính, nhất cử nhất động đều được luyện tập cả trăm lần.

Bởi vì thế cho nên khi cậu tùy ý phô ra cử chỉ thế nào thì đều như đang cố ý câu dẫn ai đó.

Cơ Trạm Hề phê xong tấu chương, theo bản năng cúi xuống nhìn Hoa Triều xem sao, nào ngờ đập vào tầm mắt là một Hoa Triều đang lấy tay làm lược chải tóc.

Cậu cúi đầu, làn da trắng mịn như ngọc sứ, trắng đến phát sáng, lông mi cong vểnh như quạt nhỏ, mỗi một chớp mắt đều như gãi nhẹ vào tim Cơ Trạm Hề.

Môi cậu hơi tái nhợt song vẫn đậm màu đỏ tươi mê người, phảng phất như ai đó điểm tô son hồng lên đó.

Cơ Trạm Hề nhìn mà nóng hết cả người, y ném phăng bút lông, giơ tay nhấc cằm Hoa Triều lên.

Hoa Triều đang chuyên chú chiến đấu với mái tóc dài hơi rối của mình, bất thình lình bị bóp cằm, không khỏi giật mình thảng thốt, đôi mắt hoa đào trợn tròn, con ngươi đen nhánh ướt sũng.

Yết hầu Cơ Trạm Hề trượt lên xuống.

Giọng nói y mang vài phần tức giận, mắng nhiếc Hoa Triều: "Ngươi quả nhiên là bản lĩnh tày trời, quỳ gối dưới án thư của trẫm cũng không quên mê hoặc quân tâm, khiến trẫm không chuyên tâm quốc sự, thôi thì cứ để ngươi quỳ gối dưới lớp y phục của trẫm luôn đi!"

Hoa Triều: ???

Tác giả có điều muốn nói: Hoa Triều: Tui đang chải đầu thôi mà! Người này nổi sùng gì vậy?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net