Chương 5: Nghiệt đồ chỉ muốn được cho ăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đối với hành động ra sức bán manh, cầu làm ấm giường hết sức hèn mọn của Hoa Triều, Văn Kính Ngữ cuối cùng cũng thiện lương xách người về nhà. Nhờ vậy xương cốt Hoa Triều đã được (tạm thời) bảo toàn.

Phủ trạch của y tọa nơi thượng nguồn của Biện hà - nơi xa hoa bậc nhất của Biện Thành, theo cách nói của thời hiện đại là trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng.

Tòa trạch kia vô cùng to lớn, trông còn đồ sộ khí thế hơn cả hoàng cung. Một nơi xa hoa như thế mà Hoa Triều cậu lại bị Văn Kính Ngữ ném vào sài phòng (phòng chất củi).

Hoa Triều không dám hé tiếng nào, ngoan ngoãn chạy vào sài phòng, chọn ra vài miếng gỗ đóng thành cái giường gỗ đặt vào góc, bán đôi giày ngọc rồi nhanh chóng mua một chiếc chăn bông cùng một cái màn và vài bộ y phục thô sơ.

Cậu còn vào trù phòng, phụ việc đốt lửa nấu cơm. Chưởng quản ở đây là một đại thúc tên Tề Sơn, mỗi lần nhìn thấy cậu đều như có lời muốn nói lại thôi, ánh mắt phức tạp.

Hoa Triều đến trù phòng phụ y thêm củi lửa, Tề Sơn vừa đứng xào rau vừa thở dài.

Hoa Triều thấy lạ bèn hỏi: "Tề thúc có chuyện phiền lòng sao, có muốn tâm sự cùng con hay không?"

Tề Sơn thở dài một hơi: "Ta chỉ là nhớ tới một cố nhân từ trên trời cao ngã xuống phàm trần mà thôi. Mỗi lần ngẫm lại, đều thấy vô cùng thương tiếc."

Hoa Triều nhún vai bất lực, nói: "Vậy con không có cách nào giúp thúc an ủi được rồi, từ nhỏ con đã xui xẻo muôn phần, không làm nên cơm nên cháo gì cả. Cả ngày con đều lăn lộn trong bùn, chưa từng nếm qua cảm giác ở trên trời cao."

Dứt lời, cậu giúp Tề Sơn nấu xong canh thịt cừu và màn thầu, ngẩng đầu lên lại thấy Tề Sơn lệ rơi đầy mặt.

"Tề thúc sao lại khóc?" Hoa Triều vội vàng lấy khăn tay trong vạt áo đưa ra.

Tề Sơn đưa tay lau nước mắt, lấy ra một mâm điểm tâm từ tủ gỗ bên cạnh bếp, đưa cho Hoa Triều, nói: "Không sao, chỉ là có chút đau lòng mà thôi. Đứa nhỏ đáng thương của thúc cầm bánh mà ăn đi."

Hoa Triều nhận lấy điểm tâm, ngơ ngác nói tiếng cảm tạ rồi đút thêm vài thanh củi cuối cùng. Cậu quay về sài phòng, lấy vài cái bánh trắng trong trên mâm bỏ vào miệng.

Điểm tâm này cũng không ngọt lắm nhưng dư vị thoảng nức hương hoa, ăn xong lại thấy còn thèm, cả người cũng tỉnh táo hẳn lên.

Mấy ngày nay cậu dựa vào khuôn mặt mà lừa ăn lừa uống khắp nơi không ít, nhưng chưa từng được ăn một bữa ngon như vậy. Gần đây cũng không còn xui xẻo như trước, ngày tháng trôi quá hết sức dễ chịu.

Chỉ có duy nhất một điều không được tốt - hệ thống 1008 đã đi ngủ đông. Giờ đây cậu phải một mình đối mặt với thế giới quái ác này.

Thanh tiến trình trên bảng tác vụ vẫn hiện 100%, nhưng vẫn còn lâu mới được trở về thế giới thực.

Nhưng quay về rồi thì làm được gì?

Hoa Triều nắm tóc, ngồi tại bậc thềm ngẩng đầu ngắm trăng sáng vằng vặc trên cao.

Cậu không cha không mẹ, lại hai bàn tay trắng, lớn lên từ nhỏ ở cô nhi viện. Năm lên mười cậu được một đôi vợ chồng giàu có nhận nuôi, anh trai nuôi lại không hề thích cậu. Cậu leo lắt sống trong tạm bợ đến khi thành công thi đậu vào Học viện Điện ảnh, sau khi tốt nghiệp, trong lúc mỗi ngày cậu đều phải cầu ông này bà nọ để vào được đoàn phim thì anh trai nuôi của cậu đã thành một đại minh tinh.

Vất vả lắm mới giật được vai nam số 3 thì cậu đã xe tải đụng chết, còn chưa kịp lên hình, thật là "lam nhan bạc mệnh".

"Cuộc sống ôi bao nỗi nhọc nhằn..."

Cậu thở dài nhìn trăng sáng, quay về phòng chuẩn bị vào mộng.

Đêm đã về khuya, Hoa Triều cuộn mình trong chăn ngủ ngon lành, củi chất thành đống ngay ngắn trong phòng, sàn gạch nung cũng được quét sạch sẽ.

Ánh trăng tràn qua ô cửa sổ. Trong sài phòng, một bóng hình mờ nhạt màu trắng hiện ra giữa thinh không, khoác mình giữa trăng. Đôi mắt người ấy đen láy, ánh mắt âm u thâm sâu nhìn nam tử nằm trong màn lụa.

Lụa dài phết đất, chất lụa thô sơ chẳng bì được với tiêu sa mỏng nhẹ của Tiên vực. Cách lớp màn dày, mơ hồ thấy bóng dáng chàng thiếu niên nằm trong đó, tựa như hoa giữa mù sương, thấp thoáng khuôn mặt xinh đẹp thanh tú cùng môi châu đỏ mọng.

Văn Kính Ngữ quay đầu, nhìn chiếc bàn vuông nhỏ cạnh giường được làm hết sức thô sơ, trên bàn có một mâm điểm tâm ăn dở, là Bách hoa tô của Tiên vực Quy Vân.

Bách hoa tô, món điểm tâm được yêu thích nhất của ái đồ nhỏ tuổi nhất của Tiên vực Quy Vân Tiên Tôn.

Tim như bị đâm một cái. Văn Kính Ngữ bất giác lại thấy cõi lòng đau nhói không thôi.

Y lặng yên không nói một lời, nhìn đôi tất bằng sợi bông thô được giặt xong vẫn còn đang nhỏ nước, đầu tất có hai lỗ thủng, gót vớ cũng sờn ra thành từng sợi nhỏ.

Lại nhìn đôi giày càng thảm hơn trên đất, một đôi giày vải thô màu đen được chắp vá từng mảnh một.

Trong màn, Hoa Triều nằm ngủ thoải mái đến mặt mày ửng hồng, có thể thấy những năm tháng qua phải lưu lạc khắp nơi, đã lâu rồi chưa được ngon giấc.

Văn Kính Ngữ nhíu mi lại, chầm chậm bước đến màn lụa, vươn tay ra giở bức màn, khuôn mặt mỹ nhân không bị màn dày che đậy đã hiện ra rõ nét, chỉ thấy mặt kia tựa đóa quỳnh e ấp, tựa châu ngọc sáng bừng giữa đêm, vì người đang ngủ mà như được thoa phủ một lớp phấn mật đào.

Ánh sáng rạng ngời hiện trên khuôn mặt cậu, hệt như chàng thiếu niên thiên chi kiêu tử trong trí nhớ, nằm lên mây mềm, vắt cành hoa ngang eo mà say giấc ngủ yên.

Hoa Triều vô thức trở mình, đá chân ra khỏi chăn bông, ngón chân hồng hào tựa như nụ hoa.

Hai sợi dây tơ hồng buộc ở cổ chân quấn lấy nhau, sợi quỷ đằng chứa đựng nồng đậm sát khí xoắn chặt lên cổ chân trắng như tuyết, đầu dây gai gần như đã chạm lên đầu gối hồng nhạt.

Mối nhân duyên của các bậc tiên giả sẽ do thiên đạo định ra, trời đất chứng giám, nếu như gặp được đạo lữ là mệnh trung chú định của mình thì sẽ có sợi tơ hồng nhân duyên giao kết với nhau, nếu như có thể lưỡng tình tương duyệt và cuối cùng là tu thành chính quả thì đó chính là kết cục tốt nhất.

Song, nếu như có một bên lại phạm phải ác nghiệp, hủy đi mối nhân duyên trời định thì tình duyên sẽ biến thành ác duyên, người đó sẽ phải gánh chịu thiên địa nguyền rủa.

Nhẹ thì sẽ phải trải qua một kiếp sống tầm thường, nhàm chán, nếu nặng thì sẽ chịu kiếp hạ tiện, phải làm nô bộc dơ bẩn, làm xướng ca vô loài.

Nhìn vào sợi tơ hồng bị biến thành sợi quỷ đằng này có thể thấy lời nguyền rủa vô cùng thảm thiết, chỉ sợ sẽ phải lưu lạc trong hàng nghìn năm.

Bi thảm vô cùng.

Văn Kính Ngữ nhíu mày, tay áo vung lên, hai ngón tay chuyển động một cái.

Một đám mây cuồn cuộn sát khi bỗng chốc hiện ra, lao về phía quỷ đằng làm nó vốn dĩ đang giương nanh múa vuốt lập tức co rụt lại, từ trên đầu gối Hoa Triều trốn đi, ngoan ngoãn thu về trong tơ hồng, không dám vượt qua Lôi Trì nửa bước.

Hoa Triều không biết những gì đang xảy ra, nằm ngủ say sưa ngon lành tựa mặt lên gối đầu, ngáy nhỏ.

Bàn tay tái nhợt của Văn Kính Ngữ từ từ dời đến khuôn mặt Hoa Triều. Khuôn mặt cậu mềm mại, làn da mịn màng, khóe mắt hơi ửng đỏ vì say ngủ.

Khi các đầu ngón tay đã sắp chạm lên khuôn mặt Hoa Triều, Văn Kính Ngữ khựng lại, dường như nghĩ đến điều gì đó mà ánh mắt chợt tối đi, chậm rãi thu tay về.

Y nhẹ tay khép lại màn, lặng thinh biến mất trong lớp sương phủ dưới trời trăng, như chưa từng xuất hiện.

Phía đông chân trời dần hiện mây đỏ, mặt trời đỏ thẫm ló nửa đỉnh đầu, sương đọng trên hoa lập lòe ánh sáng, chim chóc ngoài hiên ríu rít không ngừng.

Giờ Mão buổi sáng, Hoa Triều đúng giờ thức dậy, mang vào đôi tất rồi xỏ giày, đánh răng bằng muối thô, vội vàng rửa mặt rồi đội chiếc nón quả dưa màu xám vào, ngâm nga một đoạn nhạc, bước chân vào trù phòng.

Trong trù phòng lúc này náo động không thôi, Tề Sơn đảo cái thìa to xào rau, Hoa Triều nhanh nhẹn bước đến giúp hắn thêm củi thổi lửa, nồi cháo ngao trên bếp sực nức mùi hương, mấy vị tỷ tỷ xinh đẹp đang nhặt hoa hồng, loay hoay không biết nên làm Hồng hoa tô hay là bánh Yên Chi.

Sau khi Tề Sơn nấu nướng xong xuôi thì múc một bát canh cải trắng với trứng ra đưa cho Hoa Triều, Hoa Triều ôm lấy cái chén, ngồi xổm xuống cạnh bếp lò uống canh ngon, thích đến mức híp mắt lại.

Tề Sơn nhìn cậu thở dài: "Haizzz, đứa nhỏ đáng thương này."

Hoa - đáng - thương nhưng lại không hề thấy mình đáng thương sau khi đã ăn uống no nê thì quay về sài phòng, ăn nốt mẻ bánh hôm qua, thích ý vô vàn.

Cậu lại đánh một giấc ngủ trưa, dự định sau khi dậy sẽ ra ngoài mua hai đôi tất.

Người trong gia trạch của Văn Kính Ngữ đối xử với cậu khá khách sáo, thái độ không gần cũng không xa, cũng không giao cho cậu làm việc gì cả, khi thấy cậu ra vào cũng không ngăn cản, cũng coi như là được tự do.

Cậu cầm một khối bạc vụn, cải trang lại một chút mới ra khỏi Văn phủ.

Đường xá ở Biện Thành vô cùng phồn hoa, cậu bước vào một tiệm vải, đang đứng xem một tấm lụa hồng nhạt thì đột nhiên nghe thiếu nữ áo xanh ở kế bên thấp giọng nói: "Này, cô có biết Xuân Phong Lâu hay không?"

Thiếu nữ đứng cạnh thiếu nữ áo xanh phỉ phui một tiếng, chê trách: "Xem cô kìa, tự nhiên nhắc tới cái nơi dơ bẩn đó làm gì. Chẳng lẽ gần đây phu quân của cô đột nhiên yêu thích nam phong, ngày nào cũng đến vui vầy hoa liễu hay sao?"

"Không phải, gần đây nơi đó xảy ra chuyện. Nghe nói Xuân Phong Lâu có một thiếu niên tư sắc tuyệt mỹ vô song, ngay ngày đầu tiên đã có một vị quý nhân ra giá ngàn lượng vàng mua một đêm của hắn."

Ô hô, tuyệt thế mỹ nhân trong lời các cô đang đứng kế bên các cô đây nè.

Hoa Triều im lặng nhích người lại gần các nàng, trong lòng đang bùng cháy rạo rực ham muốn buôn dưa hóng chuyện.

"Cái này thì ta cũng có nghe rồi, hắn ta sau khi đánh cho vị quý nhân kia hôn mê còn đi phóng hỏa nữa, suýt đã cháy rụi cả Xuân Phong Lâu. Nghe nói quan phủ ra lệnh bắt người cũng đã lâu rồi nhưng chưa bắt được, không biết hắn đã chạy đi đâu."

Hoa Triều rụt cổ lại, định rời đi thì nghe thiếu nữ áo xanh dáo dác nhìn quanh rồi lại nói: "Nghe nói vị quý nhân là người của Thiên gia, ta đoán không chừng chính là con cháu thế gia nào đó."

"Chưa hết đâu, gần đây có một vị đại nhân nào đó đã tới Biện thành, nghe nói chính là vị quý nhân ngày đó bị đánh, đến đây cốt tìm tiểu quan kia tính sổ."

Khóe miệng Hoa Triều giật giật, chẳng còn đoái hoài đến tấm vải hoa của mình nữa mà nhanh chân mua đôi tất, trả tiền rồi chạy biến, nhanh chóng về Văn phủ.

Cậu vọt vào nhà với hai chiếc tất cầm trên tay, thu dọn đồ đạc lỉnh kỉnh rồi chui vào bếp thó ít lương khô, đem bỏ vào giấy dầu gói lại rồi nhét vào bao quần áo.

Chuẩn bị xong xuôi hết mọi thứ, cậu mau chóng mở cửa. Ngoài cửa, Văn Kính Ngữ vận bạch y trắng tuyết đứng phẩy quạt xếp, nhếch mắt nhướng mày châm chọc, liếc nhìn cậu.

Hoa Triều sững sờ.

"Muốn chạy sao?"

"Không có..."

"Ngay lập tức rút xương chân ngươi ra làm ra hai cây sáo đi ha."

"Hì hì hì xin tha mạng, công tử à ngài muốn nghe sáo hả, tiểu nhân có thể thổi một khúc cho ngài nghe nha!"

Văn Kính Ngữ cười cười, một tay chộp lấy thắt lưng rồi nhấc bổng cả người Hoa Triều lên khỏi mặt đất.

Hoa Triều vùng vẫy, gào thét: "A a a Văn công tử, ngài nhất định sẽ không đem đôi chân vừa thẳng lại vừa dài của ta làm thành sáo xương đâu đúng không!"

Văn Kính Ngữ cười lạnh, sảy bước đi nhanh vô cùng, cảnh vật hai bên lay động nhanh như chớp nhoáng, thoắt cái đã đến bên một suối nước nóng sương khói lượn lờ, ném Hoa Triều vào trong đó.

Hoa Triều sặc hai ngụm nước, cái đầu ướt chèm nhẹp lộ ra nhìn Văn Kính Ngữ, giọng nói yếu ớt : "Văn công tử à, dù gì đi nữa ta cũng là tuyệt sắc mỹ thiếu niên đáng giá nghìn vàng, ngài có thể dịu dàng với ta hơn một chút được không?"

Văn Kính Ngữ phe phẩy quạt xếp, thờ ơ lên tiếng: "Minh châu dưới đáy nước ở chỗ này, mỗi viên đều trị giá 10 vạn lượng vàng, tùy tiện lấy ra một viên nào cũng đều có giá hơn ngươi."

Hoa Triều cúi đầu xuống nhìn vào đáy nước, yếu ớt nói: "Ta lấy một viên đem chơi được không?"

Văn Kính Ngữ cười nhạt: "Ta thấy đôi tay ngươi nhìn rất đẹp, chi bằng chặt một cái ra đem chơi được không?"

Hoa Triều nhanh lẹ chúi người sâu vào trong suối, chỉ lộ ra đỉnh đầu ẩm ướt, phun ra bong bóng ục ục ục ục.

Văn Kính Ngữ đang đứng trên bờ khẽ nhoẻn môi cười, lớp băng tuyết phủ trên mặt như tan ra một chút.

Y thầm thì trong miệng: "Càng ngày lại càng chẳng ra đâu vào đâu."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net