Chương 50: Kết thúc thế giới thứ 3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xa xa có tiếng chú ngữ Phạn âm, cùng với tiếng vang kì lạ của nhịp phách, phá tan sương hương lượn lờ, truyền đến tai Hoa Triều.

Chẳng lẽ lần này mình chưa chết, đã đến thế giới mới rồi sao?

Thế giới này có đối tượng công lược đang chờ cậu hay không, sau khi cậu chết, y có thương tâm quá hay không, cậu thật sự không thể tưởng tượng được ánh mắt buồn bã đau thương của y, cậu đã làm y buồn nhiều lần như vậy, trước kia vì để sống lại mà làm y khổ tâm, giờ lại hi sinh thân mình, kết quả vẫn để cho y đau xót.

Chỉ nghĩ một chút đã thấy tim vỡ tan ra thành từng mảnh.

Đối tượng công lược thật sự rất yêu cậu, mà cậu cũng rất yêu, rất yêu người ấy.

Hoa Triều đắm chìm trong nỗi chua chát khổ sở, nhưng nghĩ đến mình vẫn còn ý thức, lại trào lên hi vọng, chỉ một hi vọng nhỏ nhoi, dù là một phần ngàn đi nữa, cậu đều sẽ liều mạng bắt lấy.

Bên tai lại quanh quẩn tiếng Phạn phiêu diêu, dường như có đến hàng ngàn người đang đồng loạt tụng thánh kinh, chúng tụ hội lại với nhau, không nghe ra cảm giác trang nghiêm tán tụng mà lại lộ ra quỷ khí dày đặc.

Từng hồi từng hồi tiếng động rít lên như quỷ khóc sói gào rống giận.

Ý thức của Hoa Triều vừa tỉnh táo vừa nặng nề, cậu cảm giác có hai luồng sức mạnh, một cái kéo cậu đến một nơi, một cái kéo cậu đến một nơi khác, cậu giãy dụa giữa hai luồng sức mạnh đấu đá lẫ nhau, vừa sáng tỏ, vừa hỗn độn.

Sau đó, ý thức của cậu bị một luồng sức mạnh to lớn bội phần kéo đi, xung quanh bao bọc một lớp bình chướng khiến cậu chẳng cảm giác được thứ gì, bình chướng này ngăn cách một luồng sức mạnh khác nữa muốn kéo cậu đi chỗ khác, ý thức cậu thành công thoát khỏi hai luồng sức mạnh giằng co, có cơ hội để thở dốc.

Tiếng tụng kinh quỷ dị liên miên rất lâu, đột nhiên một tiếng chuông đinh tai nhức óc vang lên.

Có người lớn tiếng gọi cậu: "Hồn hề quy lai!" (Hồn quay trở về)

Lại một tiếng chuông nữa.

Vô số người đồng loạt niệm: "Hồn hề quy lai!"

"Hồn hề quy lai!"

"Hồn hề quy lai!"

"Hồn hề quy lai!"

...

Hoa Triều mở bừng mắt ra.

Trong phòng vẫn bày biện những món đồ cổ xưa, cậu đang nằm trên giường, màn giường vàng nhạt mỏng rũ xuống nền đất lát cẩm thạch.

Ánh nến le lói cách một khung cửa sổ lưu ly to lớn, một bóng người lẻ loi gầy guộc cầm nến đỏ ngồi ngoài cửa, ánh nến lay động kéo bóng y ra thật dài, thật dài, soi chiếu lên cánh cửa lưu ly hoa quý.

Hoa Triều chợt nhiên dâng trào lên một cảm giác, rằng người đó đã ngồi đó rất lâu rất lâu. Bóng hình y quá đỗi cô đơn tịch mịch, giữa hoàng cung yên tĩnh tối tăm này trông như một màn múa rối bóng đột nhiên ngừng lại, ảnh tĩnh chẳng mảy may cử động.

Hoa Triều đứng dậy. Cậu mím môi cười nhẹ, thì ra thật lòng yêu thương một người, ngay cả bóng của người đó cũng sẽ nhận ra ngay được. Cậu bước xuống giường, bỗng thấy người mình nặng hơn rất nhiều.

Cậu kinh ngạc cúi đầu, phát hiện người mình không biết từ lúc nào đã bị thay một bộ xiềng xích nặng hơn, vừa lạnh vừa cứng, cứ như hai con cự mãng đáng sợ lại nguy hiểm đang quấn quanh cả người. Lúc nhìn kỹ hơn, còn có thể nhìn thấy các phù văn kì dị được điêu khắc trên thân xích.

Thứ này là cái quái gì đây?

May mắn sống sót sau kiếp nạn, Hoa Triều cũng chẳng thèm suy nghĩ nhiều thêm, vén chăn, lê xiềng xích bước xuống giường, chậm rãi đi tới trước cửa lưu ly, vươn tay nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Quả nhiên người côi cút quỳ thụp ở đó chính là Cơ Trạm Hề, tư thái y thành kính đến lạ, trên tay cầm một cây nến màu đen, phần đỏ trên nến chỉ còn dư một đoạn ngắn, rất nhanh sẽ cháy hết.

Cơ Trạm Hề nhắm nghiền mắt lại, trên người mặc triều phục đen huyền, khuôn mặt tuấn mỹ như thần khi nhắm mặt lại không có biểu tình gì, như một pho tượng vô tri vô giác, bởi lẽ tất cả mọi thứ của y đều quá mức hoàn mỹ, một khi không có chút hồn người nào thì sẽ trông như một ảo giác không thuộc về thực tại.

Hoa Triều ôm xiềng xích nặng trịch, ngồi quỳ xuống, giơ tay vuốt ve mặt y, lông mi Cơ Trạm Hề khẽ chớp, hai hàng mày nhíu lại, cuối cùng từ từ mở ra đôi mắt đen nhánh phiếm ánh sáng u lam tăm tối.

Ánh mắt của y như vừa tỉnh lại từ cõi mộng mị, nhẹ nhàng quay mặt qua nhìn Hoa Triều.

Hoa Triều xòe năm ngón tay ra lắc qua lắc lại trước mặt y, cười nói: "Chàng* sao thế, sao lại giống vừa mới tỉnh mộng thế kia?"

* xưng hô sẽ sửa theo tuyến tình cảm phát triển.

Ánh mắt tối tăm của Cơ Trạm Hề dần tụ lại cảm giác chân thật, y lộ ra ánh mắt trầm ổn cơ trí, là ánh mắt bày mưu tính kế quyết thắng ngàn dặm.

Chỉ có điều, đáy mắt y nhìn Hoa Triều, lại có thêm một phần mờ mịt như sương.

Giống như buồn thương, cũng như oán trách.

Lòng Hoa Triều hơi lộp bộp, run rẩy hỏi: "Ta bệnh nặng, không trị được, sắp chết, có phải không?"

Cơ Trạm Hề lắc đầu, y chầm chậm đặt nến trong tay xuống, bờ môi run nhè nhẹ, nói: "Cuối cùng em cũng đã trở về."

Hoa Triều đã khởi động chương trình tự hủy, vậy mà chưa thoát khỏi thế giới này, hơn nữa còn đang yên làn đứng trước mặt Cơ Trạm Hề, việc này chính cậu cũng cảm thấy có gì đó là lạ.

Nghĩ thế nào cũng không ra, nhưng dù thế nào cậu cũng rất vui, cậu mỉm cười, kéo tay áo Cơ Trạm Hề, cười tủm tỉm hỏi: "Chàng đã phí bao nhiêu công sức mới kéo ta từ Quỷ môn quan về đây thế, có phải ta đã hôn mê một thời gian rất lâu hay không, đến nỗi chàng cũng đưa ta đến cung điện mới luôn rồi."

Cơ Trạm Hề vịn cửa lưu ly, chậm rãi đứng dậy, nhìn thật sâu vào Hoa Triều. Một cái liếc mắt của y thiên hồi bách chuyển, khiến Hoa Triều đang cợt nhả cũng phải đơ cứng lại.

Cậu ngơ ngác nhìn Cơ Trạm Hề, nghĩ thầm nhất định do mình khởi động chương trình tự hủy, muốn hi sinh bản ngày đó đã dọa sợ người này rồi.

Quả thật chuyện sinh ly tử biệt khiến ai cũng phải sợ hãi, nỗi ám ảnh đậm sâu vô cùng.

Hoa Triều đang nghĩ cách làm sao để an ủi y, Cơ Trạm Hề lại nghiêng người về trước ôm chầm lấy cậu, cơ thể y hơi lung lay, run rẩy, y vùi đầu vào cổ Hoa Triều, hít sâu.

Quả nhiên là bị dọa rồi, Hoa Triều vỗ bả vai y, lên tiếng an ủi: "Chàng xem chẳng phải giờ ta rất tốt sao, lần này may mắn chạy trốn khỏi cửa tử, ta có thể tiếp tục ở bên cạnh chàng thêm một khoảng thời gian, cho dù không thể lâu dài nhưng hai ta vẫn nên quý trọng thời khắc hiện tại, mỗi ngày đều phải vui vẻ."

Cơ Trạm Hề ngẩng đầu lên, dịu dàng vén một sợi tóc mai lên sau tai cậu, nhẹ nhàng nói: "Em nói đúng, bất luận trẫm có thể giữ em lại bao lâu, chúng ta cũng phải vui vẻ ở cạnh nhau."

Hoa Triều nhoẻn môi cười: "Như vậy mới đúng chứ."

Cậu nhìn quanh quất một vòng, nói: "Cung điện này tinh mỹ vô cùng, có điều sao lại vắng vẻ như vậy, một người hầu cũng không thấy, hai vị đại giám Phi Mệnh và Phi Dục cũng không theo hầu chàng sao?"

Cơ Trạm Hề bế Hoa Triều lên, sải bước ra ngoài cung, cung điện này hoa mỹ đến cực điểm, từng khối ngọc lưu ly chạm trổ khóe leo, hành lang dài cũng bày những ngọn đèn lưu ly cung đình, ánh nến hòa với ánh sáng lưu ly, khiến hàng lang tỏa ra ánh sáng ngũ sắc tuyệt đẹp.

Hoa Triều ngạc nhiên: "Sao ta chưa từng thấy cung này vậy?"

Cơ Trạm Hề bế cậu, từ từ bước dạo trên hành lang dài, thấp giọng nói: "Vào năm Thiên Khải phục quốc đã được xây cất, sau khi ta xưng đế thì luôn nhớ đến trước kia, khi đó trẫm và em ở điện Cam Lộ, đại thần trong triều đều nói vi phạm lễ tiết, dâng lên tấu sớ nhiều như tuyết mùa đông, em nói với trẫm muốn dọn ra khỏi điện Cam Lộ, trẫm không cho, em liền giận trẫm."

Cơ Trạm Hề kể lại mới làm Hoa Triều nhớ ra, cậu chiếu theo lời Cơ Trạm Hề nói: "Hoàng thượng không cho phép ta dọn ra khỏi điện Cam Lộ, ta đã giận Hoàng thượng suốt nửa tháng trời, cuối cùng vẫn là Hoàng thượng nhân nhượng trước, nói với ta đã bắt đầu sai người xây nên một tòa cung điện lưu ly lộng lẫy, khi sửa xong sẽ cho phép ta dọn ra khỏi điện Cam Lộ."

Nói đến đây Hoa Triều không khỏi bật cười: "Kết quả chính là ta với đám đại thần kia tả xung hữu đột mà chẳng thấy bóng dáng đâu Lưu ly điện, Hoàng thượng không hề có ý định xây Lưu ly điện gì đó đâu mà ha ha ha."

Cơ Trạm Hề khẽ mỉm cười: "Điện Cam Lộ lớn đến thế, ở với trẫm có gì không tốt đâu."

Đương nhiên không tốt, cậu bị Cơ Trạm Hề hút sạch tinh khí, mỗi ngày đều lo mình sẽ bị tinh tẫn nhân vong.

Câu này tất nhiên Hoa Triều sẽ không không biết xấu hổ mà nói ra, đại khái chắc là do làm một công quân sẽ có chút lòng kiêu hãnh. Cậu chỉ chột dạ nói một câu khác: "Vậy sao sau khi Hoàng thượng phục quốc, lại muốn tu sửa Lưu ly cung?"

Cơ Trạm Hề khựng lại, siết chặt vòng tay ôm cậu hơn.

"Bởi vì ta vẫn luôn muốn bắt em trở về, nắm chặt em trong lòng bàn tay, nhốt em trong một lồng giam vĩnh viễn, để đời đời kiếp kiếp em cũng không có cách nào thoát thân, trẫm cũng sẽ dây dưa không dứt cùng em."

Lời này nói ra nghe hơi kỳ quái, người bình thường khi nghe xong sẽ thấy hoảng sợ, song Hoa Triều cảm thấy mình chắc không phải là người bình thường, nếu không sao khi nghe câu nói muốn dây dưa không dứt đời đời kiếp kiếp với cậu, cậu lại thấy cảm động vô cùng.

Tim cậu cũng thấy ngọt ngào xiết bao, xen lẫn trong đó là vài phần bất đắc dĩ, đành phải nở nụ cười nửa là đường mật nửa là thương đau: "Cho nên chàng đã thay cho ta một bộ xiềng xích nặng hơn gấp bội đúng không? Được rồi, kỳ thật cũng không nặng lắm, xem như là tình thú phu phu."

Hoa Triều cảm thấy nên bao dung một chút với một vài thứ đam mê kì quái của người yêu mình. Hơn nữa, cũng có thể do trạng thái tinh thần của Cơ Trạm Hề (sau rất nhiều kích thích liên tiếp) có chút không ổn lắm, nếu y có vài sở thích hắc ám chắc là cũng không lạ lắm đâu.

Thế nhưng khi nhìn lại phù văn chú ngữ trên thân xích thì thấy mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy.

"Chàng muốn xích ta lại cũng không sao, nhưng sao xiềng xích này nhìn hơi quái quái, văn tự trên đó y hệt như quỷ họa phù vậy, kì dị vô cùng."

Sắc mặt Cơ Trạm Hề vẫn thản nhiên như không, giọng điệu châm chọc: "Vừa rồi ái phi còn nói là tình thú, sao giờ lại kén chọn như vậy? Đã thân mang xiềng xích còn đòi vẽ kim tú phượng san trên đó hay sao?"

Y nói chuyện cứ phải sặc mùi đao kiếm như vậy, trái lại Hoa Triều thấy thở phào nhẹ nhõm, tim treo lơ lửng nãy đến giờ cũng lắng xuống.

Tính tình vẫn nóng nảy như vậy, xem ra mình chưa bệnh nặng đến mức khiến cho ngữ điệu Cơ Trạm Hề ôn tồn nồng dịu.

Cậu nằm trong lòng Cơ Trạm Hề, ôm cổ y, nhìn đèn lưu ly ngũ quang sáng chói trên hành lang dài, cười tủm tỉm nói: "Hoàng thượng hung dữ với ta như vậy, xem ra bệnh của ta không nặng lắm, nếu ngày nào đó Hoàng thượng ngọt giọng với ta, đó cũng chính là lúc ta cách cái chết không xa."

Bước chân Cơ Trạm Hề dừng lại, y ngẩng đầu nhìn tòa cung điện nguy nga này, ánh mắt dõi theo ánh đèn quanh khuất về xa chân trời.

Ánh mắt y dần dần ảm đạm trong ánh đèn huy hoàng mỹ lệ, ẩn sâu đáy mắt là tia bi thương khó nói nên lời.

Chương 51

Một cung nữ bưng chậu đồng đẩy ra cánh cửa lưu ly nặng trịch, trời đã hửng sáng, bức màn dày che trước cửa sổ lưu ly nhưng chẳng ai dám kéo ra.

Cung nữ kia bưng chậu nước trên tay, rón rén đặt trước gương đồng, hai tay nàng run lên nhè nhẹ bên dưới lớp tay áo.

Khói hương lượn lờ bốc lên từ hương đỉnh, uốn lượn trong không khí.

Trong làn khói tỏa khắp xung quanh, cung nữ nhìn thấy bóng một nam nhân đang ngồi trước gương đồng, người nọ mặc bạch y, mái tóc đen dài xõa sau lưng, trong tay cầm lược ngọc chải xuôi suối tóc.

Người nọ bị trói chặt bởi dây xích dài nặng, cổ tay trắng bệch đến mức trong suốt, bàn tay thon dài như ngọc, đầu ngón tay đẹp như cánh hoa được cắt tỉa từng cánh gọn gàng.

Cung nữ nhìn đôi tay kia, càng thêm run rẩy kịch liệt, bởi lẽ đôi tay ấy không hề có chút huyết sắc nào, trắng nhợt như tờ giấy, khác hẳn người thường có dòng máu nóng chảy xuôi dưới lớp da.

Chậu đồng được đặt lên bàn gỗ đàn hương, người ngồi trước gương đồng từ từ xoay mặt qua.

Màu đen, đen đến cực điểm. Màu trắng, trắng đến lạ vô cùng. Chỉ có nơi đuôi mắt là ửng chút sắc đỏ nhàn nhạt, khi cậu liếc mắt nhìn quá, trần thế tựa hồ chỉ còn sót lại duy nhất hai màu đen trắng rõ ràng mà đối lập, cùng với làn thu thủy sóng sánh đào hoa khiến người ta kinh tâm động phách.

Hoa Triều nhìn cung nữ đang run rẩy đứng đó, cậu dịu dàng cười, nhẹ giọng lên tiếng: "Đặt chậu đồng ở đó đi, không cần tới đây hầu hạ."

Cung nữ kia vội đáp một tiếng rồi chạy vội ra ngoài.

Gương đồng thời cổ đại không soi ra được khí sắc trên người, Hoa Triều đưa tay ra xem, cúi đầu nhìn bàn tay ngày xưa ửng hồng mà giờ không có một chút máu, khớp xương cũng lỏng lẻo, trắng nhợt nhạt không chút sức sống, mạch máu xanh dưới lớp da cũng biến thành màu tro, ngay cả móng tay cũng trắng bạch.

Cậu lặng lẽ nhìn tay mình, thở dài.

Cậu nhìn cửa sổ lưu ly bị bức màn nặng nề che kín lẽ, ánh mắt đặt trên chiếc đèn trong điện. Ánh nến bừng sáng, xa hoa đến cực điểm, nhưng không nhìn thấy được mặt trời.

Hoa Triều ngồi dậy từ chiếc ghế gỗ, ôm lấy xiềng xích đứng lên, cúi đầu nhìn chậu đồng, mặt nước trong đó tĩnh lặng, gương mặt cậu phản chiếu trên mặt nước.

Chỉ nhìn thoáng qua đã dời mắt.

Giờ đây cậu vẫn rất đẹp, một loại xinh đẹp đến ma mị, hơn nữa càng ngắm càng khiến người ta rét căm căm đến tận xương.

Trách không được tiểu cung nữ vừa rồi sợ hãi đến thế.

Hoa Triều cầm một sợi dây buộc lại mái tóc, chải một búi tóc cao cao, rồi ôm xích, cởi giày ngồi trên giường, cầm một quyển sách từ từ đọc.

Đọc được nửa quyển, cửa lưu ly bị đẩy ra, Cơ Trạm Hề một thân triều phục huyền sắc, ôm một bó hoa đào trong ngực sải bước về phía cậu.

Vạt áo thêu gợn sóng nạm viền vàng, Hoa Triều nhìn mà thấy có chút hứng thú, trêu chọc nói: "Hoàng thượng bước đi như cưỡi gió đạp sóng, chàng vừa bước vào ta đã nghe thấy tiếng gió phần phật."

Cơ Trạm Hề đưa bó hoa đào đang ôm trong ngực ra trước mặt Hoa Triều: "Lúc ta đi ngang qua Ngự hoa viên thì tùy tay hái."

Cành hoa y hái đều rất đẹp, hoa nở vừa kịp lúc, không e ấp cũng không bừng rộ, mỗi một cành đều lộ ra ý cảnh tao nhã.

Hoa Triều có tinh thông một ít về cắm hoa, biết các cành hoa xinh đẹp như vậy nhất định là đã chọn lựa rất lâu mới hái, nhưng người như Cơ Trạm Hề từ xưa đến nay đều không biết nói phong tình, cũng sẽ không khoe mẽ kể công với ái nhân khi đang độ tình ý nồng nàn.

Lúc y yêu một người, sẽ rất thâm trầm nội liễm, nếu là người không có tâm tư tinh tế thì sẽ không phát hiện ra được tâm ý của y.

Hoa Triều cười cười, nhận lấy bó hoa kia, lòng rất vui, nói: "Cành hoa rất đẹp, đáng tiếc tuổi thọ không dài, sau khi bừng nở sẽ là điêu linh."

Cơ Trạm Hề nói: "Hà tất gì phải nói ra những lời thương cảm như vậy, một năm bốn mùa, luân hồi biến cuyển, mỗi loài hoa đều có thời gian nở hoa của nó, năm nay điêu tàn, sang năm lại nở rộ, tựa như thị tộc hưng suy, triều đại thay đổi, là những chuyện hết sức thường tình."

Hoa Triều khẽ ngửi hoa, cười nói: "Hoàng thượng nếu đã nhìn ra được đạo lí như vậy, cũng phải hiểu sinh tử của con người cũng là chuyện không thể bình thường hơn."

Thần sắc Cơ Trạm Hề hơi u buồn, Hoa Triều nắm lấy tay y, đặt bàn tay mình lên lòng bàn tay nóng rực của Cơ Trạm Hề.

Hoa Triều nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng là người đứng đầu thiên hạ, nhưng cho dù là thế, cũng có chuyện không làm được, chàng không thể để cho một bông hoa đào vĩnh viễn không héo úa, cũng không thể giữ lại một người vĩnh viễn không giữ."

Cơ Trạm Hề mỉm cười nhẹ, nhưng ý cười không lan đến đáy mắt, tuy là cười nhưng trong mắt là bi sắc đậm sâu.

Y cầm tay Hoa Triều, sâu trong con ngươi lộ ra điên cuồng khiến người kinh hồn bạt vía: "Không giữ được sao, cũng phải thử một lần mới biết được chứ."

Hoa Triều khẽ thở dài, không thể cùng y tranh cãi vô vị được nữa.

Thôi vậy, cùng y điên cuồng một lần thì có sao đâu?

Được nếm thử hương vị ái tình mà ở thế giới thực chẳng thể nào có được, ngay cả khi ngày nào đó hóa thành tro bụi, thì nơi buồng tim vẫn hạnh phúc nhường nào.

Cậu từng khiến đối tượng công lược nếm hết tư vị bị phản bôi, từng vì được hồi sinh mà cô phụ mối thâm tình của y một lần lại một lần, nếu như ở điểm cuối của sinh mệnh, có thể cùng với y điên cuồng yêu nhau thì sống bốn trăm năm qua cũng chẳng hề vô ích.

Dù sao cậu cũng đã từng khát vọng được yêu như vậy, giờ đã có được rồi.

Hoa Triều ôm bó hoa trong lòng, bước chân nhẹ nhàng đến bên cửa sổ nhỏ, cầm một bình sứ dài trắng đựng nước, nghiêm túc cẩn thận đặt bó hoa vào.

Cơ Trạm Hề đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn, ánh mắt vừa u buồn vừa thâm trầm, giống như vùng hoang dã kết đầy tuyết sương dưới ánh trăng lạnh.

"Kỳ thật, trẫm vẫn rất cô độc." Cơ Trạm Hề bỗng nhiên lên tiếng, Hoa Triều xoay người, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía y, lặng lẽ nghe y nói chuyện.

Tuy rằng Hoa Triều giờ đây trông rất kì dị, nhưng trong mắt Cơ Trạm Hề mà nói cậu vẫn đẹp như một bức tranh.

Ánh mắt thoáng nhu hòa, giọng nói cũng mềm nhẹ: "Trẫm có cảm giác tòa hoàng cung này là một lồng giam rất lớn, người ở bên trong đều là những con rối gỗ, mà trẫm là một con chim lẻ loi, côi cút đậu ở cành cây cao nhất, đó là một thứ cô độc lạnh giá bao phủ khắp mọi nơi, cho dù đang trong ngày hạ thì vẫn thấy lạnh, nhưng rồi bỗng có một ngày nọ, em đã đến.

Chất giọng Cơ Trạm Hề nhuốm ý cười: "Thật giống như trong nhát mắt mọi thứ đều bừng lên sức sống, trần thế đục ngầu trong phút chốc là hai màu đen trắng rõ ràng, lại từng chút, từng chút một, tô vẽ thêm thật nhiều màu sắc khác nữa. Cứ mỗi lần trẫm đến gần em hơn một chút, thì màu sắc trên đời lại rõ nét thêm một chút, vì thế trẫm không ngại bay xuống từ trên cành cây cao, không còn thấy cô độc nữa."

Bên cạnh cửa sổ nhỏ, Hoa Triều ôm bình sứ, đạm nhiên cười với y.

-------------------------------------

Thánh chỉ phong hậu được truyền quá đột ngột, đại thần trong triều vẫn chưa kịp hồi thần thì cửu ngũ chí tôn ngồi trên đế vị đã chém đinh chặt sắt nói: "Ý trẫm đã quyết, việc này không cần nghị luận nữa."

Đại thần trong triều lập tức láo nháo, nháo nhào quỳ xuống trước cửa Ngự thư phong, thỉnh cầu Hoàng thượng thu hồi thánh mệnh, chớ nên gây chuyện họa quốc lần nữa.

Cơ Trạm Hề là một đế vương hành xử chuyên quyền tuyệt đối, chỉ để lại một bóng lưng cao quý rồi đi mất.

Y chọn ra ngoài hoàng đạo cát tường, thích hợp thành thân rồi hôm sau cho người chuẩn bị đại điển phong hậu.

"Đại điển phong hậu sao? Nghe có vẻ rắc rối đấy."

Lúc Hoa Triều biết được tin này cũng không thấy bất ngờ là bao, cậu dựa vào lồng ngực Cơ Trạm Hề, oán giận.

Cơ Trạm Hề cúi đầu hôn lên môi cậu, thấp giọng nói: "Trước kia là yêu phi họa quốc, bây giờ chính là yêu hậu họa quốc."

Ngự tứ phường suốt đêm gấp rút làm việc, cuối cùng trong vòng nửa tháng đã làm xong Phượng bào cho Đại điển phong hậu.

Một hàng cung nữ nơm nớp lo sợ đặt Phượng bào đã thêu xong trước mặt Hoa Triều, đầu cúi thấp, ngay cả tiếng thở cũng rất nhẹ.

Từng ngày trôi qua, dung mạo Hoa Triều cũng ngày càng khác xa với người thương, tựa như một diễm quỷ bước ra từ thoại bản li kỳ, hơn nữa còn mang theo cả xiềng xích màu đen quỉ dị u ám, ở trong một cung điện Lưu ly ngày đêm chỉ có đèn đuốc không có mặt trời, khắp nơi đều tỏa ra mùi quỷ khí âm trầm.

Hoa Triều liếc mắt nhìn Phượng bào, thở phào nhẹ nhõm: "Cũng may không phải nữ trang, ta còn tưởng phải giả thành nữ tử mặc vào."

Cơ Trạm Hề ngạc nhiên: "Sao em lại nghĩ như vậy?"

Hoa Triều vuốt mũi, ngán ngẩm nói: "Bởi vì trước giờ đều là nữ Hoàng hậu, chưa từng nghe có Nam hoàng hậu."

Cơ Trạm Hề ôm lấy cậu: "Vậy bây giờ đã có rồi."

Đại điển phong hậu được diễn ra vào ban đêm, Hoa Triều ngồi trước gương đồng điểm trang, tô lên một lớp phấn mỏng, bôi lên hai má và thoa son lên cánh môi không chút màu máu.

Quỷ khí u ám trên người sau khi thoa son đỏ càng thêm nồng đậm, càng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net