Chương 9: Nghiệt đồ bị bắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiên hạc kéo xe ngựa bay lướt qua hai con trăn khổng lồ được biến ra từ hai bên vách núi, tốc độ chớp nhoáng.

Nam nhân có khuôn mặt tuấn mỹ đầy yêu dị đạp lên ánh huyết nguyệt đuổi theo sau.

Mái tóc hắn ánh lên màu vàng kim giữa màn đêm, giữa mi tâm là một ấn ký kim sắc sáng chói.

Gương mặt này không lạ lẫm gì, chính là vị khách nhân ngày đó bị cậu đánh đến bất tỉnh ở Xuân Phong Lâu.

Đã nhiều ngày không gặp, hắn tựa hồ như đã mở ra công năng thay đổi diện mạo, giữa mi tâm có thêm cái ấn ký vàng kim hoa văn phức tạp thì thôi, tóc cũng đổi màu luôn, hoàn toàn không còn là người phàm nữa.

Xem tình huống lúc này, vị Thái tử này không phải người phàm, vậy sao hôm ấy cậu chỉ dùng một viên gạch mà đánh hắn được vậy?

Chênh lệch sức mạnh lúc cao lúc thấp của mình thật là khó hiểu!

Tiêu Tử Kha ngồi trong xe vung tay lên, cảnh tượng xung quanh lại thay đổi, từng bụi trúc tím đột ngột mọc lên từ dưới đất, xe ngựa chạy nhanh ẩn vào Tử Trúc lâm.

Cậu nhìn Tiêu Tử Kha, có chút bất an nói: "Đây chính là vị khách mà ngày đó ta đánh ở Xuân Phong Lâu, nhưng ta cảm thấy hắn bây giờ khác xa so với khi ấy."

Tiêu Tử Kha đè vai Hoa Triều lại, sắc mặt nghiêm túc nói: "Hắn đã giải phong ấn, từ người phàm trở thành tiên, bây giờ hơi nan giải rồi đây."

Hoa Triều hơi sốt ruột: "Tử Kha ca ca cũng không đánh lại hắn hay sao?"

Tiêu Tử Kha cười khổ: "Nói ra xấu hổ quá, tiểu sư đệ của ta - nhân tài thuộc hàng kiệt xuất nhất ở Tiên vực - ta nghe nói người tu luyện một ngàn năm còn không bằng cậu ngộ đạo trong một đêm, may ra còn thể đánh ngang tài ngang sức với hắn."

Hoa Triều khẩn trương túm chặt tay áo Tiêu Tử Kha: "Vậy tiểu sư đệ của ngươi ở đâu?"

Tiêu Tử Kha im lặng một lúc lâu mới nói: "Tiểu sư đệ của ta đã đi lịch kiếp, trong chốc lát không đến kịp."

Hoa Triều: "Văn công tử thì sao?"

Tiêu Tử Kha lắc đầu: "Người như sư tôn của ta một khi ra tay sẽ ảnh hưởng đến thiên địa, vô số lôi kiếp sẽ giáng xuống."

Xe ngựa vào Trúc Tử lâm, vị Thái tử kia vẫn đạp lên huyết nguyệt đuổi theo không rời.

Trong đêm đen sâu thẳm, muôn ngàn sợi tóc ánh kim của hắn tán loạn theo gió, ấn ký sáng chói giữa mi tâm, gương mặt kiệt ngạo pha chút yêu dị, kim sắc mãng bào tung bay trong gió, phong thái quả thật là xuất chúng vô cùng.

Hoa Triều hỏi: "Người này có quan hệ gì với ngươi không?"

Giọng điệu của Tiêu Tử Kha có chút hổ thẹn: "Không có quan hệ gì cho mấy, người này tên là Sư Đạc, năm đó ta luôn tranh đoạt thanh danh đệ nhất thiên chi kiêu tử với hắn, không phân thắng bại trong suốt mấy ngàn năm. Sau đó tiểu sư đệ của ta tới, chỉ tu đạo vỏn vẹn mười ba năm đã ngộ đạo trong một đêm khiến cho Sư Đạc phải chịu vô vàn giễu cợt vì liên tiếp chịu thảm bại từ cậu."

Hoa Triều nói: "Vậy tiểu sư đệ của ngươi đã gây thù chuốc oán rồi đấy phỏng."

"Đúng thế, người mà Sư Đạc căm thù nhất chính là tiểu sư đệ của ta, hận không thể đào gân tróc xương của cậu ra ghiền thành tro tàn, hơn nữa hắn còn luôn ẩn nấp trong rừng liễu bên cạnh Quy Vân sơn để tùy cơ trả thù."

Giọng điệu Tiêu Tử Kha chất chứa nỗi tự hào trong đó, gương mặt lãnh ngạo cũng ẩn chứa ý cười, lúc nói đến quá khứ không nén nỗi mà nhớ lại tiểu sư đệ ngập tràn khí phách hăng hái ngày xưa.

Khi Hoa Triều mười lăm tuổi, đúng vào dịp thịnh hội mười năm tổ chức một lần của Tiên vực. Đầu tiên là các bậc đại tiên ngồi vào bàn luận, sau đó mới là cuộc tỷ thí luận bàn của các đệ tử kiệt xuất nhất của tiên môn.

Năm đó, Hoa Triều trong buổi thịnh hội đã tỏa sáng vô cùng, cậu chỉ mới mười lăm tuổi, khoác lên bạch y trắng như tuyết, trên tay chỉ cầm một nhành hoa mà bước lên đài tỉ thí, nở nụ cười ngọt ngào trên môi.

Đối chiến với cậu chính là đại đệ tử Sư Đạc của phái Hoài Hư, Sư Đạc tuổi trẻ thành danh, thiên tư xuất chúng, kiếm pháp của hắn xuất thần nhập hóa đánh đâu thắng đó, được cho là tông chủ kế nhiệm của Hoài Hư tông.

Thịnh hội lần trước, Tiêu Tử Quỳnh thua dưới kiếm của hắn, bị nội thương không nhẹ, phải điều dưỡng tận một tháng mới có thể bình phục.

Khi đó, Sư Đạc bước lên đài, thấy người nghênh chiến với mình là một thiếu niên nhỏ tuổi đến thế, không khỏi sửng sốt một chút.

Sau đó, hắn thu hồi bội kiếm, lạnh mặt nói: "Một tiểu tử miệng còn hồi sữa thì lên đây làm cái gì, đao kiếm vô tình, cầm nhanh hòa lên đây chơi đùa gì vậy."

Nghe Sư Đạc nói thế, Hoa Triều cũng không tức giận, trên mặt vẫn giữ nụ cười tươi roi rói, cánh tay thon dài trắng tuyết cầm nhánh hoa, dáng vẻ mỹ lệ đứng trên đài cao.

Cậu chớp chớp đôi mắt đào hoa lấp lánh, giọng nói giòn giã: "Vị ca ca này, ta không đùa nghịch đâu nha, nhánh hoa này của ta cũng không có mắt, nếu làm ca ca bị thương thì sau này cũng không được ghi thù đâu đó.."

Giọng nói thiếu niên như châu như ngọc tuôn rơi, ngữ khí vừa giòn giã lại vừa mềm ngọt, đôi mắt đào hoa như phủ một tầng mưa bụi vì mỉm cười mà khẽ cong lên, khoe mắt cong thành độ cong làm mê mẩn lòng người.

Sư Đạc sửng sốt, lạnh lùng nói: "Trẻ nít ngông cuồng!"

Sau đó sắc mặt lập tức sa sầm, rút kiếm xuất chiêu, kiếm thế tựa như vạn trượng kinh lôi, cuốn theo một vòng huyết nguyệt, mang theo khí thế như lôi đình cuồn cuộn đánh úp về phía Hoa Triều.

Đối mặt với kiếm thế dọa người, thiếu niên mười lăm tuổi kia chẳng lấy làm mảy may hoảng hốt, nụ cười ngọt trên môi vẫn còn đó, không chút hoang mang cầm lên nhanh hoa nhẹ nhàng khảy một cái, đệ tử tiên môn dưới đài còn chưa nhìn kịp đây là loại đạo pháp nào đã thấy kiếm thế dọa người kia đã bị hủy diệt trong chớp động.

Thủ pháp bốn lạng chọi ngàn cân này đã lấy được sự reo hò phấn khích của toàn bộ mọi người ở đây, âm thanh reo hò vẫn còn chưa dứt mà thân pháp Hoa Triều trong chốc lát đã biến ảo trở nên nhanh cực kỳ, chỉ còn có thể thấy được bóng dáng trắng nhòa chớp nhóang tựa như hư ảo.

Gió thổi mạnh từng cơn trên đài, khi thì thấy huyết nguyệt ẩn hiện, lúc lại thấy nhành hoa nghiêng nghiêng, mỗi đợt gió thốc lên lại có một đạo huyết quang chớp lóe, tiếng máu thịt bị xé rách vang lên không ngừng, chẳng mấy chốc mà máu đã nhuộm đỏ cả đài cao.

Tỷ thí tiên môn trước giờ đều là đến lúc thì sẽ dừng lại, nào có tình huống thảm thiết như thế xảy ra bao giờ, các đệ tử xem chiến đều thấy chấn động mạnh, tông chủ Hoài Hư tông đột nhiên kêu lên một tiếng rồi bay lên đài tỉ thí.

Cùng lúc đó, một người huyết nhục mơ hồ bị đánh rớt xuống đài, bóng trắng mờ ảo trên đài lập tức đứng im trở lại.

Đài cao chảy tràn đầy máu, thiếu niên một thân bạch y thắng tuyết, trong tay cầm nhành hoa nhiễm máu, vẫn là bộ dáng cười tươi rói kia.

Trận chiến ấy, trên người Sư Đạc bị Hoa Triều đâm cho chín trăm bảy mươi hai lỗ.

Tông chủ Hoài Hư tông giận dữ, Hoa Triều lại cười với hắn, giũ giũ máu trên nhành hoa xuống nói: "Ai ya, Hoài Hư tông chủ chớ nên tức giận, đồ đệ không biết nỗ lực thì người lại tức giận với ta, sao mà được chứ. Trứng gà không nên đặt hết vào một rổ, ngươi thu thêm đệ tử vào dưới trướng chả phải là được rồi sao?"

Giọng điệu nhẹ nhàng pha với tiếng cười kia khiến tông chủ Hoài Hư tông tức đến muốn bật ngửa, Sư Đạc còn phun ra một búng máu lớn, ngất xỉu ra đất luôn.

"Ái chà, còn sức phun máu ra nữa, ta vốn còn không biết máu chảy từ đâu ra, thật sự là hù dọa người ta giật cả mình mà."

Vẻ mặt Hoa Triều hoảng hốt không thôi, vỗ vỗ ngực, vẩy vẩy cành hoa lẻn ra phía sau sư tôn mình.

Cậu cười tủm tỉm kéo kéo ống tay áo trắng như tuyết của sư tôn, thò nửa cái đầu nhỏ lấp ló sau lưng sư tôn, đôi mắt hoa đào cười đến cong lên, ánh nước lay động trong mắt, tựa như rượu ngọt làm say lòng người.

Tông chủ Hoài Hư tông luôn muốn nói một câu.

Tiểu sư đệ gây họa phá phách giống y hệt một tiểu cô nương trốn sau lưng sư tôn mình, nắm tay áo sư tôn.

Sư tôn vốn luôn nghiêm khắc cũng không trách cứ hay trừng phạt gì cậu, chỉ trách móc vài câu , bảo cậu đi diện bích hối lỗi.

Tiểu tử này đứng hối lỗi chưa đến một canh giờ đã lẻn ra đi tìm các sư huynh đòi mứt, Tiêu Tử Kha nói với cậu vài câu rằng cậu đã ra tay hơi quá.

Còn chưa nói câu nào quá nặng thì con hàng này đã làm nũng: "Là do ta quá sợ hãi, kiếm pháp của tên Sư Đạc kia quá đáng sợ, lần đầu ta tham gia đại hội nữa chứ, trong lòng quá sốt ruột nên ra tay không biết kiêng dè, ai mà ngờ tên Sư Đạc đó vô dụng như vậy."

Các sư huynh lâm vào trầm mặc, chỉ cho rằng cậu quá nhỏ tuổi mà đạo pháp lại thâm sâu nên ra tay không biết nặng nhẹ.

Chỉ có Tiêu Tử Quỳnh là hừ một tiếng, lớn giọng nói: "Hoa Triều do hổ sói nuôi lớn, lòng tựa như lang sài, ắt không hề lương thiện!"

Lúc ấy mọi người ngẩn cả ra, ngay cả Hoa Triều cũng sửng sốt một chút.

Lời này truyền đến tai sư tôn, đêm đó Tiêu Tử Quỳnh bị phạt diện bích suy nghĩ suốt bảy mươi hai ngày.

Vị đệ tử đứng hàng thập nhất này là biểu đệ của Tiêu Tử Kha, đối xử khá nghiêm khắc với Hoa Triều, từ trước đến nay luôn cho rằng tính cách của Hoa Triều là do được nuông chiều mà ra, hẳn nên nghiêm khắc quản giáo mới đúng.

Đáng tiếc thay mười vị sư huynh còn lại luôn cảm thấy hắn chuyện bé xé ra to, dù sao một con mèo nhỏ ở hậu sơn của Quy  cũng lớn hơn Hoa Triều cả mấy trăm tuổi, tiểu sư đệ còn nhỏ như vậy thì nên được sủng ái cũng phải.

Tuổi thọ của tiên nhân dài đến thế, cần gì phải nóng vội nhất thời.

Không ngờ cuối cùng cũng thành đại họa.

Tiên hạc kéo chiếc xe ngựa chạy như điên trong Tử Trúc lâm, Sư Đạc đạp lên huyết nguyệt nối gót phía sau như hình với bóng.

Tử Trúc bị vầng sáng của huyết nguyệt làm cho tan biến không ngừng, thậm chí còn có ánh sáng màu đỏ xuyên qua xe ngựa.

Một giọng nói lạnh lùng vô cùng vang giữa không trung: "Tuy rằng hai chúng ta không phân cao thấp nhưng thuật pháp tạo ảo cảnh của ngươi không bằng ta, hoặc là bước ra đây quang minh chính đại đánh với ta một trận, hoặc là giao người trong xe ra."

Giọng Tiêu Tử Kha lạnh thấu xương: "Đánh một trận với ngươi thì được lợi gì, chung quy cũng là hàng bại tướng dưới tay sư đệ ta mà thôi."

Hắn quay đầu lại, nhẹ nhàng vỗ lên vai Hoa Triều, giọng nói trầm thấp, dịu dàng dặn dò: "Sư Đạc rất khó nhằn, ta giao đấu với y cũng tốn không ít thời gian, xe ngựa đã bị ta thi pháp, ngươi ngoan ngoãn ở yên trong xe, đói bụng thì ăn điểm tâm, không cần phải lo, ở đây đợi ta về."

Hoa Triều ngoan ngoãn gật đầu.

Tay áo Tiêu Tử Kha vung lên, một thanh trường kiếm phiếm ánh sáng lạnh lập tức phá gió mà lao ra, hắn cầm kiếm bay lên, đạp trúc mà đi, trúc tím không ngừng phá thiên diệt địa mà trồi lên, ngăn cản ánh sáng đỏ như tơ lụa của huyết nguyệt.

Đấu pháp bên ngoài gây ra thanh thế vô cùng to lớn, Hoa Triều rụt vào một góc xe ngựa, âm thầm cầu nguyện cho Tiêu Tử Kha thắng lợi.

Không biết có phải do quá nôn nóng hay không mà Hoa Triều luôn cảm thấy cổ chân mình hơi nhoi nhói.

Cậu cúi đầu nhìn sợi tơ hồng dưới chân, nghi ngờ mà kéo một cái.

Nếu cậu mở ra pháp nhãn ắt sẽ thấy sợi tơ hồng kia không ngừng xổ ra chú pháp dày đặc.

Nơi chú ngôn bay vút qua, ảo cảnh Tử Trúc sẽ lập tức bị ăn mòn thành vết nứt, ánh sán đỏ như máu từ trong khe hở chui vào, quấn riết lên cổ tay Hoa Triều.

Hoa Triều thốt nhiên cảm thấy cổ tay nhức nhối, cậu nhíu mày chớp mắt, ai ngờ cảnh vật xung quang lại biến chuyển nhanh trong một cái chớp mắt đến như vậy.

Cậu đã bị bao phủ trong huyết nguyệt. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net