Chương 57. Chỉ cười với một mình ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Phong Hàn trở về phủ, Mặc Khanh Vân vẫn còn đang bận rộn xem sổ sách ở chính sảnh, vừa thấy hắn trở lại đã lập tức đứng lên.

"Vương gia".

Phong Hàn nện bước dừng một chút, lại nghĩ đến trong mơ Mặc Khanh Vân gọi hắn là Vương gia, giọng điệu ngưỡng mộ và khao khát khiến hắn không thể nào quên được.

"Khanh Vân, đang bận gì đấy".

Mặc Khanh Vân giơ giơ mấy quyển sổ trong tay: "Vương gia, đây là lần đầu tiên em phải chuẩn bị những thứ cần thiết cho ngày tết. Hóa ra việc này nhìn lặt vặt vậy mà lại không hề đơn giản".

Phong Hàn thấy Mặc Khanh Vân tuy rằng nói như vậy, nhưng tâm tình lại vô cùng vui vẻ: "Khanh Vân thông minh như vậy, chắc chắn chuyện này sẽ không làm khó được em".

Mặc Khanh Vân hơi cúi đầu giấu đi ý cười của mình, mấy ngày gần đây Vương gia có chút thay đổi, lời hay ý đẹp của trực tiếp hơn nhiều, ngược lại làm cho y không biết phải làm sao.

"Ta trên đường mua chút đồ ăn cho em, em nhìn xem có thích hay không". Phong Hàn giơ giơ túi giấy trong tay, kéo Mặc Khanh Vân ngồi xuống bên cạnh.

Mặc Khanh Vân vẫn còn đang rất khiếp sợ. Vương gia mua đồ ăn trên đường cho mình? Y cũng không phải là trẻ con. Vừa lấy lại tinh thần đã thấy Phong Hàn lấy bánh và kẹo hồ lô từ trong túi giấy ra.

Mặc Khanh Vân tuy khiếp sợ, nhưng tâm tình lại vô cùng vui vẻ, đưa tay nhận lấy kẹo hồ lô Phong Hàn đưa, mở miệng liền cắn một miếng, nhai nhóp nhép. Tuy rằng chua đến híp mắt nhưng lại cười thật tươi, gật gật đầu với Phong Hàn.

"Chua... Chua quá".

Phong Hàn thấy động tác như trẻ con của Mặc Khanh Vân cũng bị chọc cười, không tự giác cong khóe miệng, Mặc Khanh Vân ngồi đối diện vẫn luôn nhìn hắn, đương nhiên cũng không bỏ qua ý cười trên khuôn mặt lạnh lùng của Phong Hàn, ngốc ngốc mà nhìn hắn.

Phong Hàn phản ứng lại thì có chút mất tự nhiên, khụ khụ hai tiếng liền chuyển đề tài: "Ăn đi, nếu chua quá thì uống nước vào".

"Uhm". Mặc Khanh Vân cắn viên kẹo rồi khom người xuống nhìn Phong Hàn. Phong Hàn thấy y khom lưng liền nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, suýt chút nữa đã cho rằng Mặc Khanh Vân ngã xuống.

"Thành thật mà ăn đi, lỡ bị ngã thì làm sao".

Mặc Khanh Vân nuốt viên kẹo rồi cười với Phong Hàn, đó không phải là nụ cười khách sáo như lúc trước, mà rạng rỡ giống như một tia nắng mặt trời phía rạng đông.

"Vương gia, người vừa rồi mới cười".

Phong Hàn bất đắc dĩ gật đầu: "Đúng vậy, là bị Khanh Vân chọc cười".

Mặc Khanh Vân không nghĩ tới Phong Hàn lại trực tiếp khẳng định như vậy, y còn cho rằng Vương gia nhà hắn sẽ lãng tránh vấn đề này chứ. Đây cũng là lần đầu tiên Mặc Khanh Vân thấy Phong Hàn cười, y cũng mới nhớ ra bát qua Vương gia nhà y cũng chỉ lớn hơn y hai tuổi mà thôi.

"Vương gia, sau này còn có thể cười với em không?". Mặc Khanh Vân có chút chờ mong nhìn Phong Hàn.

Phong Hàn đưa tay xoa xoa tóc Mặc Khanh Vân nói: "Được".

"Vậy, chỉ cười với một mình em thôi nhé". Mặc Khanh Vân cảm thấy hôm nay hình như mình có thể được một tấc lại bước một thước.

Quả nhiên, Phong Hàn nhỏ giọng đồng ý với Mặc Khanh Vân: "Được".

Mặc Khanh Vân nghe Phong Hàn nói như vậy thì vô cùng sung sướng, vừa ăn kẹo hồ lô vừa cười, còn không quên đút cho Phong Hàn ăn một miếng. Thường ngày thì Phong Hàn sẽ không ăn những món này, nhưng Mặc Khanh Vân đã đưa tới bên miệng thì hắn cũng tự nhiên cắn.

Nhai mấy cái rồi nuốt xuống, Phong Hàn cũng là lần đầu tiên nếm loại mùi vị này, nhìn Mặc Khanh Vân, gật gật đầu nói: "Em tự ăn đi, nếu thích lần sau mua thêm cho em".

Mặc Khanh Vân gật gật đầu, trước đến giờ y cũng chưa từng ăn qua mấy món này, lúc trước y sao có tinh lực lo lắng mấy chuyện này, trong đầu đều là chuyện tìm tộc nhân và báo thù, cho đến khi gặp Phong Hàn mới có thêm một Phong Hàn đặt ở đáy lòng.

Ở chính sảnh có vài người đứng hầu, một trong số đó yên lặng lui ra sau chạy đến viện của Thôi Phàm Mộng, cúi đầu nói nhỏ với người canh cửa bên đó về tình huống trong sảnh, Châu Nhi nhanh chóng bước vào trong báo lại với Thôi Phàm Mộng đang nghiêng người tựa trên giường.

"Sao?"

Châu Nhi vội vàng hành lễ, nhìn thoáng qua tiểu thư, ấp úng nói: "Vương gia mua một ít điểm tâm trên phố cho Vương phi, hai người ở chính sảnh vừa ăn vừa nói chuyện phiếm".

Thôi Phàm Mộng đột nhiên ngồi dậy, cắn răng nhìn đỉnh đầu đang run rẩy của Châu Nhi, tức giận đến mức vung tay chọi nát một chén trà trên bàn gỗ.

"Tại sao lại như vậy. Rõ ràng hôm nay Đức phi triệu Vương gia vào chung chẳng lẽ không nói chuyện gì sao. Vì sao lại như vậy chứ!"

Châu Nhi vội vàng quỳ xuống đất khuyên giải: "Tiểu thư, xin bớt giận, có phải hai không còn chưa chắc".

"Ngươi thì biết cái gì. Chắc chắn rằng mẹ ta đã nói qua, vốn chuyện phải diễn ra theo như chúng ta suy đoán. Vương gia không chú trọng con nối dõi, chẳng lẽ Đức phi nương nương cũng tùy ý Vương gia làm loạn như vậy sao?"

Thôi Phàm Mộng đi tới đi lui, trong lòng xẹt qua các loại suy nghĩ, nhưng vẫn không hiểu vì sao Vương gia vẫn như thế.

"Đi. Nhanh lấy giấy bút tới, ta phải hỏi mẹ ta lại". Thôi Phàm Mộng nhìn Châu Nhi lui ra ngoài, lửa giận trong lòng càng lớn, xoay người lại đập vỡ một cái bình hoa trên bàn. Dù sao thì động tĩnh của ả ở An Sương viện này cũng không có ai để ý. Chẳng lẽ quyết định lúc trước của ả là sai rồi sao. Chẳng lẽ ả còn không bằng một thằng đàn ông? Mặc Khanh Vân rốt cuộc là tốt ở chỗ nào chứ, người kia nhất định là hạ cổ cho Vương gia rồi.

Động tĩnh trong An Sương viện đúng là không ai để ý. Lúc này Mặc Khanh Vân đang vừa ăn điểm tâm vừa nói chuyện phiếm với Phong Hàn, lôi kéo hắn xem những vật phẩm chuẩn bị cho ngày tết, hỏi xem hắn có cần thêm cái gì không.

#Hết chương 57


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net