Chương 60: Chuyện xưa ở núi Trì Ngu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phong Hàn ngẩng đầu lên nhìn Mặc Khanh Vân: "Vương gia, người có biết núi Trì Ngu ở Thương Thành không?"

"Biết"

Mặc Khanh Vân có thể đoán được Phong Hàn biết ngọn núi này: "Mẹ của ta từng nói, trên núi Trì Ngu có sách cổ do người trong tộc lưu lại, liên quan đến dị năng".

Phong Hàn kinh ngạc, cái tòa núi quanh năm phủ tuyết kia sao? Hằng năm, tuyết đọng trên núi Trì Ngu đều không hề thay đổi, rất ít người lui tới, nghe nói rằng trong năm chỉ có 10 ngày tuyết mới ngừng rơi trên núi.

"Lần trước em đi Thương Thành là vì chuyện này sao?" Phong Hàn nhớ tới Mặc Khanh Vân từng nói qua chuyện năm đó được cứu ở Thương Thành, chẳng lẽ có liên quan đến chuyện này? Nghĩ đến đây, Phong Hàn cố gắng nhớ lại những chuyện trong kỹ ức. Năm đó hắn vừa mới lên chiến trường không lâu, Thương Thành và Hắc Cửu Thành đều ở nơi biên cảnh, cũng là nơi phòng thủ quan trọng. khi đó hắn luôn trong tình trạng liều mạng, mỗi ngày ngoại trừ luyện võ thì là lên chiến trường.

Luyện võ, đúng rồi, lúc đó hình như hắn có đi qua vùng núi Trì Ngu, lúc đó công lực của hắn hình như đang ở điểm đột phá cho nên toàn bộ tâm tư đều dồn vào chuyện này, hình như đúng là có cứu một người.

"Khanh Vân, ta nhìn như nhớ ra chuyện cứu em, là ở núi Trì Ngu đúng không?"

Ánh mắt Mặc Khanh Vân sáng lên: "Đúng vậy, Vương gia người đã nhớ lại sao?"

Phong Hàn không muốn lừa gạt Mặc Khanh Vân, hắn còn chưa nhớ ra toàn bộ sự việc. "Khi đó ta đang luyện công, vừa vặn đến lúc đột phá cho nên mới tìm một nơi thanh tĩnh để chờ đợi. Có lẽ sự chú ý của ta đặt ở việc này quá nhiều nên không nhớ rõ từng chi tiết, chỉ nhớ rằng đúng là có cứu một người".

"Chính là em". Mặc Khanh Vân nghe vậy tuy rằng có chút thất vọng nhưng y cũng không thèm để ý. Hắn có thể nhớ ra chuyện này là tốt rồi. Lúc đó bản thân y bị nhốt trên núi tuyết, là Phong Hàn cứu y mới có thể không chết trong nuối tiếc.

"Vương gia, không sao, người nói vật ngược lại giúp Khanh Vân nhẹ nhõm một chút. Đúng là lần đó người cứu ta, mà ta cuối cùng cũng không tìm được nơi kia của tộc nhân".

Phong Hàn ôm ôm Mặc Khanh Vân, trong lòng đầy áy náy. Vì sao hắn lại quên một chuyện quan trọng như vậy, làm cho Khanh Vân đau lòng. "Khanh Vân, là ta không tốt".

"Vương gia, Khanh Vân không trách người". Mặc Khanh Vân rúc trong ngực Phong Hàn, ôm chặt người kia. Bây giờ y đã có được hắn, những chuyện khác cũng không cần để ý nữa.

Phong Hàn thở dài: "Ta sẽ đưa em đi đến đó một lần nữa, nhất định có thể tìm được sách cổ do người trong tộc lưu lại. Nói không chừng dạo thăm chốn cũ cũng có thể khiến ta nhớ lại chuyện năm đó".

"Vâng". Mặc Khanh Vân cong khóe miệng thành một nụ cười tuyệt mỹ. Y thật sự không thèm để ý, tình huống lúc đó cũng có nguyên nhân của nó. Hơn nữa đối với Phong Hàn mà nói, hắn đã cứu nhiều người như vậy, sao có thể nhớ kỹ mỗi người được. Nhưng hứa hẹn của Phong Hàn làm cho y vô cùng vui vẻ, y cũng muốn đến đó một lần nữa.

"Khanh Vân, quên nói với em, tấu chương tĩnh dưỡng ta đệ trình cho Hoàng Thượng đã được phê chuẩn, mấy hôm nay chuẩn bị vài thứ, chúng ta đến ở thôn trang".

Mặc Khanh Vân kinh ngạc nhảy dựng lên: "Vậy, thái y kia tới ý là..."

"Đúng vậy". Phong Hàn đã quen với việc Mặc Khanh Vân rất thông minh thế này.

Mặc Khanh Vân lúc này mới hiểu rõ gật đầu: "Nhưng mà Khanh Vân còn chưa sắp xếp xong chuyện đón năm mới, chúng ta còn phải về đây ăn tết có đúng không".

"Đúng vậy, có thể đến tháng chạp rồi trở về. Chuyện sắp xếp cũng không cần nóng vội. Còn hơn một tháng, sau khi đến thôn trang rồi sắp xếp cũng được. Em cứ viết những việc cần làm ra rồi giao cho quản gia An Hoài đi làm".

Mặc Khanh Vân nghĩ nghĩ lại thấy cũng đúng. Dù sao ở Vương phủ cũng là dặn dò người khác đi làm, y chỉ có việc trông chừng mọi chuyện là được. Quản gia An Hoài đã làm ngần ấy năm, có rất nhiều chuyện kỳ thật không cần y phải quản.

"Vâng, Khanh Vân đã biết".

Hôm nay khi dùng bữa tối, Mặc Khanh Vân nói với Dịch Tư Nguyên việc bọn họ muốn đến biệt viện. Dịch Tư Nguyên vẫn còn tâm tính trẻ con, lần trước ở biệt viện bên kia vui vẻ hơn ở Vương phủ nhiều, cũng rộng rãi hơn, còn có thể lên núi săn thỏ.

Mặc Khanh Vân dặn dò Dịch Tư Nguyên tự thu dọn hành lý của mình và những gì muốn mang theo, Dịch Tư Nguyên vội vàng đồng ý.

Ngày thứ hai, Mặc Khanh Vân đưa cho quản gia vài thử muốn chuẩn bị, rồi cũng tự thu dọn quần áo của mình. Những việc này y vẫn quen tự mình làm, đương nhiên cũng bao gồm chuẩn bị cho Phong Hàn.

Nguyên Thanh và Nguyên Tân cũng giúp đỡ thu dọn những vật linh tinh khác, Mặc Khanh Vân cũng đã nói với An Hoài về chuyện sắp xếp ngày tết, cứ theo như lời Phong Hàn chờ lúc nghĩ kỹ cần phải làm gì thì sẽ giao cho quản gia đi làm.

Chuyện trong nhà đã có Mặc Khanh Vân lo liệu, Phong Hàn liền vào cung.

Hôm trước tấu thỉnh tĩnh dưỡng hắn vẫn chưa nói qua với mẫu phi, lúc này đã định ngày mai rời thành, theo lý nên thỉnh an mẫu phi một tiếng.

Đức phi nhìn con trai cũng chỉ thở dài một tiếng, nói: "Đi đi".

"Mẫu phi, hôm nay con đến muốn nói với người, ngày mai con trai đưa Khanh Vân đến biệt viện ngoài thành ở vài hôm. Nếu người có việc nhất định phải phái người thông tri cho con".

Đức phi tuy thân ở hậu cung, nhưng tin tức cũng coi như là thông suốt. Bà đương nhiên biết chuyện Phong Hàn tấu thỉnh tĩnh dưỡng với Hoàng thượng.

"Thái y nói thương thế như thế sao?"

"Tôn Thái Y khai một phương thuốc, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là được. Mẫu phi không cần phải lo lắng quá mức, nếu vì con mà bị thương thân mình thì chẳng phải mất nhiều hơn được sao".

Đức phi vẫy tay bảo Phong Hàn ngồi xuống bên cạnh bà, Phong Hàn dừng một chút vẫn đi qua. Đức phi đau lòng lôi kéo Phong Hàn, đứa con trai này của bà bây giờ đã lớn, chuyện gì cũng không còn thương lượng với bà nữa. Nhưng như vậy thì thế nào, làm mẹ còn có thể so đo cùng con trai sao.

"Chính con cũng phải chú ý thân thể nhé".

Phong Hàn gật gật đầu: "Khanh Vân rất chú ý những chuyện này, tất cả mọi chuyện trong phủ cũng sắp xếp rất thỏa đáng".

Đức phi làm sao không nhìn ra Phong Hàn đang nói tốt cho Mặc Khanh Vân trước mặt bà, quả nhiên chuyện bảo Phong Hàn nạp phi lần trước đã làm hắn đau lòng.

"Nó là một đứa bé hiểu chuyện. Nếu con thích thì phải đối xử với nó cho tốt, lúc đó Khanh Vân cũng sẽ càng đối với con tri kỷ hơn. Có người biết nóng biết lạnh cũng là một điều tốt". Chuyện sau này ai có thể biết trước, bây giờ bà cũng không nghĩ được có thể đi đến lâu dài như vậy, chỉ có thể đi một bước xem một bước, không thể vì việc này mà kéo dài khoảng cách giữa mình với con trai.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net