Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bác sĩ mở cửa phòng bệnh đúng lúc nghe thấy tiếng động bên trong.

"Chắc chưa? Tôi có dư thời gian để nói, chả biết mấy người có dư sức trả lời không thôi."

"Tôi không muốn nghe mấy câu vớ vẩn, cứ gặp nhau trước cổng Cục Lao động đi."

Người đó im lặng một lúc, rồi tặc lưỡi mỉa mai, "Sao không nói sớm đi, phí thời giờ."

Bác si vô thức ho một tiếng, người đang nghe điện thoại quay đầu nhìn sang.

Phải nói rằng đó là một thanh niên rất điển trai, da trắng như trong suốt dưới ánh mặt trời, đôi mắt hẹp dài, con ngươi đen nhánh. Như bước ra từ trong tranh. Toát lên cảm giác gọn gàng sạch sẽ, làm người ta nghĩ đến văn nhân mặc khách, mở miệng ra là chi, hồ, giả, dã*.

#GĂH: Chi, hồ, giả, dã (之乎者也) là bốn hư từ thông dụng trong Hán văn cổ để làm trợ ngữ từ để âm vận câu văn được êm tai, réo rắt hơn, hoặc tăng thêm ngữ khí

Nhưng trên thực tế thì chỉ cần nói chuyện với người này hơn 3 phút thì sẽ biết cậu ta hoàn toàn không phải "văn nhân mặc khách", mà là "đồ đội lốt" ít nói ngoan ngoãn nhưng mở mồm ra thì phải ước gì tên này không có miệng.

Đồ đội lốt Thẩm Tín cúp máy, dù mặc đồ bệnh nhân nhưng vẫn có phong thái, ngón tay thon dài, nhất là lúc cầm điện thoại còn đẹp hơn mấy mẫu tay trên mạng.

"Bác sĩ đến kiểm tra phòng hả?" Thẩm Tín hỏi.

"Đúng vậy." Bác sĩ nói, "Tôi và đồng nghiệp đã xem báo cáo kiểm tra hôm qua của cậu rồi, hôm nay cậu được xuất viện đấy."

Thẩm Tín hơi nhướng mày, "Thế còn vụ ảo giác thì sao?"

"Tôi có thảo luận với chủ nhiệm khoa thần kinh, có lẽ đây chỉ là di chứng ngắn hạn, sẽ khỏi theo thời gian, nếu không ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày thì có thể không cần quan tâm."

"Vâng." Thẩm Tín gật đầu, "Vậy bác sĩ giúp tôi viết chứng minh hậu di chứng được không?"

Bác sĩ khó hiểu nhìn cậu, "Được chứ, nhưng để làm gì?"

"Bồi thường tai nạn lao động chứ gì nữa." Thẩm Tín nói một cách thản nhiên: "Nên bác sĩ viết giúp tôi cái gì căng căng để đòi được nhiều tiền ấy."

Bác sĩ hiểu, gật đầu, "Bản chứng minh thì tôi sẽ soạn cho, nhưng chỉ dựa theo tình hình thực tế thôi chứ không như cậu muốn được, đây là vấn đề y đức đấy."

Thẩm Tín cười, "Ôi trời, tôi đùa thôi, không sao, khai theo tình hình thực tế là được."

Bác sĩ mặt mày khó hiểu rời đi, để lại một mình Thẩm Tín trong phòng bệnh, cậu không làm thủ tục xuất viện trước mà kiểm tra bản khiếu nại đã lưu vào hộp thư nháp, không đàm phán được với công ty thì bấm gửi ngay.

Căn nguyên sự việc xảy ra vào một tuần trước.

Hôm đấy dự báo thời tiết cảnh báo mưa lớn có sấm sét, Thẩm Tín nhìn ra ngoài thì chẳng muốn đi làm nữa, bèn xin nghỉ một hôm làm tổ ở nhà, ai ngờ đơn xin nghỉ không được duyệt, công ty báo lại dự án cậu phụ trách có vấn đề lớn, yêu cầu phải đi làm.

Thế là Thẩm Tín trên đường đi làm bất hạnh bị sét đánh ngất ngay tại chỗ, cũng may con đường đó có nhiều người nên xe cứu thương đã nhanh chóng đưa cậu đến bệnh viện.

Ngày hôm sau, Thẩm Tín tỉnh lại thì kinh ngạc phát hiện ra mình có thể nhìn thấy những cảnh tượng kỳ lạ một cách ngẫu nhiên, mỗi khi nhìn vào người khác cậu sẽ thấy quá khứ và hiện tại của người đó xuất hiện giống như hệ thống trong tiểu thuyết, còn đoán trước cả tương lai.

Ví dụ như nhờ thứ này mà cậu biết được bệnh nhân phòng bên cạnh đã tái hôn với một người vợ nhỏ hơn mình 15 tuổi, đêm tân hôn uống hết một lọ thuốc nhỏ để "thể hiện sự uy phong" nên ngộ độc phải nhập viện rửa ruột.

Y tá trưởng của khoa nuôi một em người yêu, không đi học đi làm, nuốt hết tiền rồi thì phủi đít đi ăn bám người khác.

Thời trẻ, bà lão ờ phòng số 1 ngược đãi con dâu, sau này già rồi thì bị con dâu giả vờ hiếu thảo âm thầm trả thù nên giờ nín thinh.

Thẩm Tín xem trò này như ảo giác, hôm nào rảnh thì coi nó như món công cụ để hóng hớt, liên tục cảm thán hoá ra mình cũng có tài viết tiểu thuyết.

Tất nhiên cậu cũng không nghiêm túc với việc này, sau khi nói với bác sĩ chuyện xuất hiện ảo giác, Thảm Tín lập tức tranh cãi với công ty về bồi thường tai nạn lao động đến tận bây giờ, cậu không chỉ đòi bồi thường mà còn đề nghị N+1.

Lúc nãy công ty đã thừa nhận đây là tai nạn lao động, bảo Thẩm Tín đến công ty ký đơn từ chức rồi mới bồi thường.

Được thôi, không lỗ, cũng đúng lúc Thẩm Tín đến quậy cái công ty đó, chuẩn bị nhảy việc.

Làm thủ tục rất nhanh vì cậu hồi phục khá tốt, đến nỗi không cần cả thuốc. Sáng cùng ngày xuất viện, Thẩm Tín không về nhà nghỉ ngơi mà đi thẳng đến công ty.

Khó lắm mới làm rõ vấn đề với công ty, để lâu nhỡ lại đổi ý, phải cầm được tiền bồi thường trong tay rồi mới tính tiếp.

Người đại diện của công ty cũng không dám trì hoãn trước mặt Thẩm Tín, họ đâu ngốc, Thẩm Tín làm trong công ty 3 năm, ai cũng biết cậu ta là loại người gì.

Khuôn mặt cực kì lừa tình, cái miệng gặp ai cũng dám chửi, tinh thần chập cheng, điên hơn cả đám 2k trở về sau.

Thậm chí còn lật bàn vì bị lãnh đạo yêu cầu uống rượu, báo án lãnh đạo cố ý mưu sát mình vì cậu ta dị ứng cồn... Thế mà vẫn được tiếp tục làm việc trong công ty này thì đúng là khá bất ngờ. 

Nên giờ cái người này đã đến tận đây rồi, nếu không bồi thường theo hợp đồng cho cậu ta thì có lẽ Thẩm Tín sẽ quậy tung cả công ty mất.

Có tiền, Thẩm Tín hài lòng, không làm khó người đại diện nữa. Mấy hôm cậu nằm viện công ty đã dọn đồ đạc sẵn, giờ chỉ cần vào lấy cái thùng đi nữa là coi như hoàn toàn thôi việc.

Thẩm Tín ôm cái thùng ra khỏi văn phòng lãnh đạo, cùng lúc đó có một người bưng ly cà phê đi ngang qua.

Hai người đối mặt, người bưng ly cà phê lập tức nhíu mày khó chịu nhưng trong mắt ê hề hả hê.

Thật ra Thẩm Tín còn ghét người này hơn.

Mạnh Chương: Con trai một phó giám đốc, không bằng cấp không năng lực và không phép tắc, nhờ ông bô móc nối quan hệ, Thẩm Tín thích gọi là "Thằng cửa sau".

Từ ngày Thẩm Tín nhậm chức hai người đã kết mối hận sâu sắc, xét cho cùng thì tài trị văn phòng của Thẩm Tín không thua gì Gen Z, mỗi mình cậu không sợ bị sa thải, cãi nhau với thằng cửa sau mỗi ngày là cách để cậu làm việc riêng trong giờ làm, nhất là tên Mạnh Chương này đã vô dụng rồi còn cực kì kiêu ngạo.

Mạnh Chương tự ái vì bị Thẩm Tín mỉa mai nên thường đi tố cáo, các đồng nghiệp khác vừa âm thầm khen ngợi Thẩm Tín vừa im lặng giả vờ không nhìn thấy.

Giờ thì hay rồi, Thẩm Tín bị đuổi việc nhưng "thằng cửa sau" vẫn yên ổn ngồi trong công ty, có khi còn được thăng chức nhờ ông bô.

"Này, thế cuối cùng cũng bị đuổi rồi hả?" Mạnh Chương không nhịn được mà mỉa mai.

3 năm nay gã chưa hề cãi thắng Thẩm Tín, lần nào cũng nghiến răng tức tưởi, bây giờ có được cơ hội hiếm hoi để cà khịa Thẩm Tín nên phải nhào thẳng lên như chó vớ được miếng thịt đầu tiên trong đời, mặt mày đắc ý vô cùng.

"Sao bằng anh, đến giờ vẫn chưa bị đuổi." Thẩm Tín cười, cười nhạo.

"Ha hả, thẹn quá thành giận hả? Tôi đâu giống cậu, ba tôi là Giám đốc Mạnh đấy!"

Thẩm Tín nhìn gã từ trên xuống dưới với ánh mắt châm chọc, "Thế hả?"

Nói thật, Thẩm Tín luôn cảm thấy ảo giác của mình rất thú vị, cậu có thể nhìn thấy quá khứ hiện tại và tương lai của người khác, nhưng cậu nghĩ đây chỉ là phán đoán vô thức từ não bộ thôi.

Như hồi trước có người trong nhóm chat công ty bảo Mạnh Chương nhìn không giống Phó giám đốc Mạnh, nên giờ ảo giác cậu nhìn thấy cũng liên quan đến chuyện đó.

Dù gì thì chuyện Mạnh Chương không phải con ruột Phó giám đốc Mạnh, thậm chí Phó giám đốc còn mọc sừng hơn 20 năm cũng chẳng có khả năng lắm.

Thẩm Tín nghỉ việc rồi nên sẽ không ngại dùng mấy câu đồn râu ria đấy để chọc tức người mình ghét.

"Đã dựa dẫm vào bố thì ráng thêm mấy hôm nữa nha, thương quá, nhận nhầm mất rồi, tới lúc đấy chắc hết nước làm kiêu." Thẩm Tín giả vờ tốt bụng vỗ vai Mạnh Chương rồi lướt qua gã, đi thẳng ra cổng công ty.

Mạnh Chương sững sờ tại chỗ, một lúc sau mới hoàn hồn quay đầu về phía Thẩm Tín chửi ỏm.

"Thẩm Tín! Mày nói cái gì đấy?!"

"Dám bảo tao không phải con ba!"

"Tao phải tố cáo mày!"

Thẩm Tín mặc kệ, phất tay tỏ vẻ 'thì cứ đi đi'.

Mạnh Chương tức đến nỗi da mặt run cả lên, gã hung tợn đập bể ly cà phê trong tay, tiếng cái ly vỡ vụn bén nhọn làm các nhân viên khác hoảng hốt nhìn sang, thấy khuôn mặt vặn vẹo của Mạnh Chương thì vội quay đầu giả vờ chưa nghe thấy gì.

Dù đa số họ đều ghét loại người vào đây nhờ quan hệ, nhưng bố của tên đấy là Phó giám đốc Mạnh, nhỡ dính vào rồi bị đuổi việc thì biết làm sao.

Nhớ Thẩm Tín quá, nhìn cậu chống đối đồ đi cửa sau đó cũng như bản thân được xả chung.

Tiếc là Thẩm Tín bị sa thải rồi.

Mạnh Chương thở phì phò, gã ổn định lại hô hấp, suy nghĩ tối tăm đang quay cuồng trong tâm trí.

Thẩm Tín chỉ là người thường, không có chỗ dựa không có tiền, nếu sai người trùm bao tải đánh nó một trận thì có khi cũng không phản kháng được...

Lúc Mạnh Chương đắm chìm trong ảo tưởng bật cười thành tiếng thì chuông điện thoại bỗng reo lên.

Mạnh Chương im lặng, mở điện thoại lên thì thấy tên người gọi: Mẹ.

Gã vội bắt máy, "Mẹ? Chuyện gì thế? Giờ này gọi con làm gì?"

Bên kia có tiếng nức nở, "Con về đi Tiểu Chương, mẹ làm sai nên ba con muốn đánh chết mẹ đây này! Về cứu mẹ đi con!"

"Cái gì?" Mạnh Chương trừng mắt, "Sao lại thế? Sao ba lại...."

Gã chưa dứt lời thì bên kia lại vang lên tiếng chửi quen thuộc, Mạnh Chương im bặt, vì đó là tiếng của Phó giám đốc Mạnh.

"Bà dám gọi cho Tiểu Chương à! Tôi cứ lạ sao mình đẻ ra thằng con ngu thế, hóa ra nó còn không phải con tôi!"

"Loại phụ nữ độc ác như bà đã cắm cho tôi mấy cặp sừng rồi!"

Bên kia đột ngột cúp máy, để lại Mạnh Chương mặt mũi tái nhợt đứng đó.

Gã trừng mắt hoảng hốt, điện thoại rớt phịch xuống sàn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net