Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau Hứa Như Trần đến bệnh viện. 

Hôm qua Hứa Hải Thanh bị xe cứu thương mang đi, vừa vào bệnh viện đã bị chuyển sang viện tâm thần. Hứa Phong luôn nói Hứa Hải Thanh không bị bệnh, nhưng trăm nghe không bằng một thấy. Để khiến con trai im lặng, ông ta đành phải đồng ý, cuối cùng gã bị chuyển vào viện tâm thần và được tiêm một mũi an thần, sau đó mới ổn định lại.

Đứng trước cửa bệnh viện, Hứa Như Trần nhìn đồng hồ, chắc chắn đã đến giờ rồi mới gửi tin nhắn chào buổi sáng cho Thẩm Tín.

【 Hứa Như Trần: Buổi sáng tốt lành, đàn anh nhớ ăn sáng, đừng thấy phiền nên bỏ bữa đấy . 】

Y vào bệnh viện, đăng ký xong rồi mới được đi tiếp, đang đi thì cảm thấy điện thoại rung, y lấy ra xem, là tin nhắn của Thẩm Tín. 

【 Thẩm Tín: Phiền chết đi được, không ăn. 】

Chắc là mới ngủ dậy nên chưa tỉnh táo. 

Nhắn nữa sẽ bị mắng mất, Hứa Như Trần bình tĩnh cất điện thoại, đi theo y tá vào phòng bệnh, Hứa Phong và Trác Thư Lan đang trông chừng Hứa Hải Thanh, không biết gã đang ngủ thật hay chưa tỉnh lại. Hứa Như Trần vừa đẩy cửa thì Trác Thư Lan nhìn sang.  

"Con đến rồi đấy hả." Thái độ Trác Thư Lan vẫn bình thường, "Thế nào? Đêm qua xảy ra chuyện gì không?"

"Không ạ."

Hứa Phong nhịn không được xen mồm, "Vậy mà bảo không có gì? Anh mày đang nằm viện đấy!"

"Đừng có hét lên với con." Trác Thư Lan lạnh lùng liếc Hứa Phong, "Như Trần có biết nó sẽ đột nhiên lên cơn đâu? Ông cứ cuống cuồng lên với nó, Như Trần không được ở lại giải quyết hậu quả à?"

Từ đầu Trác Thư Lan đã không có thiện cảm với Hứa Phong, ông ta còn làm ra chuyện tráo con nên bà càng không thể ăn nói ôn hòa với ông ta được. 

Đến tận đây là vì bà đã nuôi Hứa Hải Thanh bao nhiêu năm, xuất hiện để tỏ ra lương thiện thánh mẫu chút.

Ngay khi Hứa Phong định đứng lên cãi vã thì đột nhiên chuông reo, ông ta lấy điện thoại ra xem, ánh mắt bỗng trở nên kỳ quái rồi quay lưng ra khỏi phòng bệnh nghe máy. 

Thấy kẻ chướng mắt đã đi, lúc này Trác Thư Lan mới nhìn sang Hứa Như Trần. 

"Như Trần." Trác Thư Lan hỏi: "Bệnh con thế nào rồi?"

"Lâu rồi không phát tác ạ." Hứa Như Trần vẫn ít nói, giọng điệu cũng bình tĩnh. 

Trác Thư Lan gật đầu, "Tiếp tục uống thuốc, nếu lâu rồi không lên cơn thì chứng tỏ thuốc có hiệu quả, Hứa Hải Thanh điên đến mức đấy thì có vẻ là vô dụng rồi, trừ phi bị điên Hứa Phong mới nâng đỡ nó tiếp ."

"Hứa Phong còn chọn, không xem lại máu mủ mình, hai đứa con đều có bệnh."

Vụ liên hôn này Trác Thư Lan cũng là nạn nhân, vốn dĩ đã có đối tượng kết hôn nhưng lại bị gia tộc ép liên hôn, bà cực kì ghét Hứa Phong mà phải sinh con cho ông ta nên thành ra chẳng có mấy tình thương với Hứa Hải Thanh, với Hứa Như Trần thì càng không. 

Tình mẫu tử trời sinh không tồn tại với Trác Thư Lan, đã không thương là không thương. 

Hứa Như Trần quen rồi, không có ý kiến với chuyện này. 

"Được rồi, con về đi." Trác Thư Lan nói: "Hứa Phong không yên tâm với thằng con cưng của ông ta, công ty có chuyện phải cần con."

"Vâng, có gì cứ gọi con."

"Có gì được chứ, con khốn đó kiểu gì cũng muốn đến gặp con trai thôi." Nhưng lời này của Trác Thư Lan có vẻ mỉa mai.

Hứa Như Trần ra khỏi phòng bệnh, cửa ra vào và cửa sổ của viện tâm thần rất quan trọng, khi y tá vắng mặt thì chắc chắn cửa cầu thang không được mở, vậy nên nơi Hứa Phong đi nghe điện thoại chỉ có thể là cửa sổ bị đóng kín cuối hành lang. 

Y nghe loáng thoáng được một hai câu. 

"Cái gì? Đừng có quá đáng."

"Lúc đấy có giấy trắng mực đen rõ ràng."

"Đừng có gọi lại nữa!"

Không xen vào chuyện của người khác, Hứa Như Trần nói với y tá, y tá trực ban cầm khóa mở cửa cho y đi, sau khi ra khỏi cửa viện rồi lên xe Hứa Như Trần mới gọi điện thoại. 

Bên kia có vẻ rất bận, gọi hai lần mới bắt máy. 

Vừa bắt máy Hứa Như Trần đã hỏi ngay: "Tình hình thế nào?"

"Không có vấn đề gì." Trong điện thoại là một giọng nói xa lạ, "Người đàn ông đấy là kẻ vô dụng, không kiếm tiền mà chỉ sống bằng vốn để dành, nhiều năm rồi nên con cái cũng sắp lên tiểu học, muốn vào trường tốt nên phải tốn nhiều tiền, trên dưới đều phải lo lót."

"Hai ngày nữa không có tiền thì phỏng chừng sẽ đến công ty làm loạn."

Hứa Như Trần gật đầu, "Rất tốt."

"Mà chứ danh dự công ty nhà cậu sẽ bị tổn thất nữa đấy, không sao  thật hả?"

"Hứa Phong sẽ đưa ra lựa chọn." Hứa Như Trần vẫn bình tĩnh, "Giữa một đứa con điên và công ty."

Đối phương im lặng vài giây, sau đó tặc lưỡi, "Được rồi được rồi, không hiểu nổi đám giàu mấy người."

Cúp máy, Hứa Như Trần khởi động xe, nhưng y không về công ty mà đến tiệm bán đồ ăn sáng gần đó mua một phần đem về, sau đó lái xe đến khu nhà Thẩm Tín rồi đỗ xe bên đường, tiểu khu không hạn chế người ra vào nên rất nhanh y đã đến trước cửa nhà Thẩm Tín. 

Ấn chuông cửa hai lần, Hứa Như Trần đứng đợi, 30 giây sau vẫn không ai mở cửa, y bèn ấn tiếp. 

Ba lần như vậy, y bỗng nghe cạch một tiếng, cánh cửa mở ra từ bên trong, Thẩm Tín đang nhìn y với ánh mắt hung hãn vì chưa ngủ đủ.

Hứa Như Trần vội vàng giơ đồ ăn sáng lên, "Bữa sáng này."

"Tôi không nhớ Tiểu Hứa tổng có làm shipper đấy, còn giao đến tận cửa." Thẩm Tín học theo cách xưng hô của Tông Tuyết Thiện, giọng điệu sặc mùi quái gở.

"Ăn sáng đã rồi ngủ tiếp." Hứa Như Trần đưa bữa sáng cho cậu, "Dạ dày anh không tốt, không ăn sáng hại sức khỏe lắm, anh cầm đi, em phải về công ty."

Thẩm Tín nhìn từ trên xuống dưới, "Em chạy đến tận đây chỉ để đưa đồ ăn sáng cho anh hả?"

"Tiện đường."

Nói xong, y nhét đồ ăn vào tay Thẩm Tín rồi quay lưng rời đi.

Thẩm Tín đứng một mình ngoài cửa, não dại ra vài giây rồi mới phản ứng lại cầm đồ ăn vào để lên bàn, vừa ngáp vừa mở bao ra. 

"Sáng bảnh mắt tới đưa đồ ăn sáng? Học tán tỉnh ở đâu thế không biết?"

Xem xong bữa sáng có gì, Thẩm Tín xoa huyệt Thái Dương, "...... Cháo rau củ, bộ không cho thêm hai thìa ớt được hả?"

lấy tương ớt trong tủ lạnh ra, múc một muỗng bỏ vào khuấy, nhìn màu cháo chuyển dần sang màu đỏ Thẩm Tín mới hài lòng. 

Ăn vội vài thìa, cuối cùng Thẩm Tín cũng tỉnh táo lại, không còn cách nào ngủ tiếp. 

Cậu tặc lưỡi, chụp tô cháo đã vơi hết nửa gửi cho Hứa Như Trần, đối phương vừa nhận tin nhắn đã trả lời ngay. 

【 Hứa Như Trần: Mua cháo cho thanh đạm mà anh vẫn bỏ ớt. 】

【 Thẩm Tín: Không thích ăn đồ thanh đạm. 】

【 Hứa Như Trần: Đau rồi uống thuốc cũng không tốt, sao anh không sửa thói sinh hoạt đi? 】

【 Thẩm Tín: Không sửa đâu. 】

【 Thẩm Tín: Sao? Định hôm nào cũng quản lí anh ăn cơm à? 】

Hứa Như Trần không trả lời, thỉnh thoảng lại xuất hiện 'đang nhập', nhưng cuối cùng vẫn không gửi. 

Có vẻ đang rối loạn ngôn ngữ, chân tay luống cuống không biết nên trả lời thế nào. 

Thẩm Tín cười xấu xa, "Đã không cãi được anh thì đừng trêu anh chứ bạn Tiểu Hứa."

......

Ngày hôm sau Hứa Như Trần không đem đồ ăn sáng cho Thẩm Tín nữa, sợ cậu lại nói gì đó rợn cả người, bạn Tiểu Hứa lớn vậy rồi mà vẫn ngây ngô trong tình yêu, chỉ là thích phải Thẩm Tín có cái mặt lừa tình, không thể đánh đồng với Thẩm Tín được.

Tình hình của Hứa Hải Thanh cũng không ổn, cứ tỉnh là sẽ khóc kêu có quỷ, giãy giụa đòi chạy, bên bệnh viện đành phải tiêm thuốc an thần trói lại để chữa.  

Lúc gã tỉnh, bác sĩ từng hỏi quỷ ở đâu, gã khóc nức nở nói có hai con quỷ nữ, một lớn một nhỏ cứ nhìn gã mãi. 

Hứa Phong nghe gã miêu tả thì giật thót, là người biết rõ sự tình, ông ta lập tức nhớ đến hai mẹ con bị Hứa Hải Thanh đâm chết năm đó, huống chi hôm qua lão chồng tham lam của người phụ nữ còn gọi cho ông ta đòi thêm tiền, nếu không sẽ công khai chuyện này.  

Không thể nào, không phải đã nói hậu quả bị chuyển đi rồi sao? 

Thật ra Hứa Phong đã từng điều tra Thẩm Tín, nhưng đều nhận được một kết quả: Thẩm Tín đúng là bạn cấp 3 của Hứa Như Trần, thuộc ban khoa học tự nhiên, tháng trước vẫn còn là lập trình viên thuộc một công ty IT, mới từ chức không lâu vì tai nạn lao động, nhìn kiểu gì cũng không giống đại sư.  

Chẳng lẽ mình bị lão thuật sĩ đó lừa?!

Lúc đang rối rắm thì có người gọi đến, là Hứa Như Trần.

Hứa Phong không tắt máy mà trực tiếp bấm nghe.

"Alo, chuyện gì?"

"Ba, ba về một chuyến được không?" Giọng điệu Hứa Như Trần vẫn như cũ, như không có chuyện gì có thể làm y kích động, giống hệt người máy vô tri, "Công ty có chút việc."

"Chuyện gì?" Hứa Phong vênh váo, "Tao đã nói là trong thời gian này mày phụ trách hết mọi việc rồi mà?"

Hứa Như Trần nhìn thoáng qua người đàn ông bị bảo vệ đè lại ở phía sau, ông ta đang gào lên đòi tố cáo họ. 

Vì tiếng bên kia khá lớn nên Hứa Phong cũng nghe thấy. 

"Có người đến công ty làm loạn, nói ba đâm chết người mà không đền tiền, đòi tố cáo ba." Hứa Như Trần nói ngắn gọn.

"Cái gì?!" Hứa Phong đột nhiên đứng lên, "Cái thằng đó thật là.... Tao về liền."

Bên kia cúp máy, Hứa Như Trần phất tay bảo bảo vệ tránh ra, sau đó nói với người đàn ông đang gào lên: "Yên lặng chút, Hứa Phong sắp về rồi."

"Đến lúc đấy có gì ông lại nói với ông ta."

Người đàn ông không cử động, ông ta ngồi dưới đất nhìn chằm chằm Hứa Như Trần, "Tôi không im đấy, nhỡ cậu lừa tôi thì sao? Tôi ngồi đây! Đợi lão về!"

"Vậy ông cứ ngồi đó đi." Hứa Như Trần cũng không thèm để ý, "Đừng làm phiền nhân viên."

"Ha, thằng nhóc này được đấy." Người đàn ông cười rộ lên, "Cậu là con lão đấy hả? Tre xấu mà mọc măng tốt, cậu nhìn giống người tốt nên tôi sẽ nói cậu biết cái này, thật ra ba cậu không đâm chết người, mà là anh trai cậu đấy."

"Sao? Không tin hả?"

Hứa Như Trần không nói gì, người đàn ông kia tự trả lời, thêm mắm thêm muối rất vui vẻ. 

Nếu y chưa điều tra thì không chừng đã tin thật rồi. 

Nghĩ đến đây, Hứa Như Trần mở điện thoại lên nhắn tin cho Thẩm Tín.

【 Hứa Như Trần: Hóng chuyện không? 】

Đây có lẽ là thứ duy nhất có thể gọi Thẩm Tín đến, gần nhau dễ tăng thiện cảm.

Thẩm Tín vừa đánh xong ván game, đang nghỉ ngơi thì thấy tin nhắn của Hứa Như Trần.

【 Thẩm Tín: Vụ gì hay? 】

【 Hứa Như Trần: Chồng hợp pháp của người chết đến làm loạn, Hứa Phong sắp tới rồi. 】

Nhóc này được đấy, trò này hay, ác đấu ác, chó cắn chó. 

【 Thẩm Tín: Vị trí. 】

【 Hứa Như Trần: Cửa công ty, em đang ở đấy, anh tới là thấy. 】

Thay áo quần đeo kính xong xuôi, Thẩm Tín gọi xe đến điểm hẹn, vừa xuống đã nhìn thấy người đàn ông ngồi bệt dưới đất và Hứa Như Trần đang ngồi trên ghế dài đọc tài liệu cách đó không xa. 

Thương quá, lúc này mà cũng phải làm việc. 

Thẩm Tín đi qua ngồi cạnh Hứa Như Trần, Hứa Như Trần cảm giác có người đến, quay đầu mới biết là Thẩm Tín đến rồi. 

Y chưa kịp chào hỏi Thẩm Tín thì một người khác đã vội vàng xuống khỏi taxi. 

Là Hứa Phong.

Hứa Phong vừa nhìn đã nhận ra ngay người đàn ông gọi tống tiền mình hôm qua, và cả hai người đang ngồi cách đó không xa, sắc mặt Hứa Phong chuyển qua chuyển lại, cuối cùng phất tay với họ, "Cả hai về văn phòng đi."

Thẩm Tín định ở lại, bèn chụp lấy tay y, sau đó vô cùng dễ dàng kéo Hứa Như Trần đi vào. 

"Không ở lại ạ?" Hứa Như Trần vào rồi mới hỏi Thẩm Tín.

"Nhìn qua kính cũng giống mà." Thẩm Tín tháo kính râm xuống, "Với lại có mình ở đó thì sao họ tung hết cỡ được?"

Thẩm Tín vui sướng khi người gặp họa, "Có người nhìn xấu hổ quá nên không đánh được thì sao!"

---------------------------------------------------------------

#GĂH: vừa dò raw vừa dò QT rồi nhưng mà vẫn còn lỗi chính tả, mn phụ check nha


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net