Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Tín không hẳn là người tốt, ít nhất là trên phương diện tình cảm.

Không sửa được cái tật thích trêu người khác, còn giới hạn với người thích mình, vậy là sau khi dứt lời, Thẩm Tín mới nhận ra mình hơi quá đáng.

Chưa kịp nói thêm thì Hứa Như Trần đã nhắn một câu 'tối em qua' chặn hết đường lui.

"Được thôi." Thẩm Tín lẩm bẩm, "Ăn một bữa cơm với nhau thôi mà."

"......Không biết sẽ phát triển thế nào."

Thẩm Tín không thấy được bạn đời tương lai của Hứa Như Trần thật, bàn tay vàng ảo giác không phải vạn năng, chuyện Hứa Như Trần thích mình là do cậu tự phát hiện, mà thật ra Thẩm Tín cũng không chê bai gì, nếu không thì đâu đến mức dồn sức vào cái trò mập mờ trẻ con này.

Nói trắng ra là cậu có thiện cảm với Hứa Như Trần.

Lấy vài tờ giấy với bút mực từ trong phòng sách, Thẩm Tín bắt đầu viết chữ.

Đây là thói quen của cậu, lúc bực bội sẽ viết hai chữ để thư giãn.

Viết ' tâm như nước lặng ' trước, Thẩm Tín nhíu mày cảm thấy bốn chữ này rất xấu, vậy là đổi giấy viết câu mới ' tinh thần ất ổn '.

Nhìn bốn chữ mới, Thẩm Tín thấy tâm trạng tệ hơn.

Tức thật, tâm trạng không ổn thì đừng có viết nữa!

Quá nửa đêm, Hứa Như Trần đem đồ ăn đến cửa thì thấy Thẩm Tín bực dọc cùng với khẩu hiệu đã viết xong để trên cái bàn phía sau.

' địt mẹ viết chữ! '

Hứa Như Trần:......

Hắn chưa kịp nghĩ gì thì cảm giác tay mình trống không, quay đầu đã thấy Thẩm Tín lấy thức ăn mở ra xem.

"Đồ sống hả?"

"Vâng, sống đấy." Hứa Như Trần vội đi vào, "Nhà anh có đủ đồ làm bếp không? Để em nấu cho."

Thẩm Tín có chút ngoài ý muốn, "Em biết nấu ăn hả?"

"Sau khi lên cấp 3 em dọn ra khỏi trại mồ côi, để tiết kiệm tiền nên tự nấu ăn, sau này đi du học cũng không quen ăn đồ nước ngoài." Hứa Như Trần cầm thức ăn, "Anh ăn rau thơm không? Có kiêng gì không?"

"Không ăn hành chín, mùi lạ lắm, còn lại ăn được hết."

Hứa Như Trần nhìn quanh, sau khi biết bếp ở đâu thì xách đồ ăn đi vào, Thẩm Tín đứng ngoài cửa nhìn y tất bật.

Nghĩ thầm: Có vẻ lời đấy.

Thẩm Tín là sát thủ bếp núc, phân biệt được mọi màu giấy và độ dày, mọi loại chất lượng mực, nhưng mãi không phân biệt được muối và đường, nấu ăn không nhạt như nước ốc thì cũng mặn chát. Thứ hoạt động nhiều nhất trong bếp cậu là lò vi sóng dùng để hâm nóng, bình thường chỉ sống đồ ăn ngoài và tiệm cơm.

Nhìn Hứa Như Trần thành thạo đeo tạp dề sơ chế rau thịt, Thẩm Tín không nhịn được mà nói một câu.

"Em có vẻ hợp để sống chung đấy."

"Phải không?" Không biết Hứa Như Trần quá tập trung hay không nhận ra ý Thẩm Tín, y thái khoai tây, nói tiếp: "Từ hồi cấp 3 em đã nghĩ vầy, anh thích ăn cay có thể vì đồ ăn dở quá, vị cay át được hết mùi dở."

Cấp 3 Hứa Như Trần từng ăn đồ Thẩm Tín nấu, khi đó y vẫn còn là một đứa mồ côi nghèo, lấy tiền làm thêm đi nộp phí đồng phục, không còn tiền ăn cơm nữa, được Thẩm Tín đem về nhà.

Chỉ có thể nói là nếu y không thích Thẩm Tín thì đã nhổ ra rồi chỉ trích Thẩm Tín mưu sát ngay lúc đó.

Sau khi ăn xong đồ Thẩm Tín nấu, Hứa Như Trần liền bắt đầu nghiên cứu thực đơn vào giờ ra chơi để đề phòng Thẩm Tín chết vì ăn đồ tự nấu.

"Dở đến thế luôn hả?" Thẩm Tín nhíu mày.

"Dạ." Hứa Như Trần nhấn mạnh, "Em ăn một lần vẫn không quên, đại khái là luộc không cũng chẳng ra cái vị đó."

Thẩm Tín không hề quan tâm, "Nghệ sĩ nào chẳng có chuyên môn riêng, anh không biết nấu ăn cũng bình thường, có đồ ăn ngoài với quán cơm đấy? Không chết đói được."

"Nhưng dạ dày anh không tốt." Hứa Như Trần nhấn mạnh, "Em sắp xong rồi, anh ra ngoài đợi đi, chốc nữa có mùi khói dầu đấy."

Bảo là nhanh nhưng cũng mất nửa tiếng, đợi Hứa Như Trần xong xuôi thì đã tối muộn, kim đồng hồ đang chỉ 8 giờ.

Thẩm Tín nhìn đồ ăn trên bàn, 3 mặn một canh, thuần một màu trắng.

Thấy cậu quan sát màu sắc món ăn, Hứa Như Trần tưởng cậu không thích, "Không có ớt, nhưng anh nếm thử đi, đôi khi không có ớt vị vẫn ngon."

"Anh rất mong đợi."

"Dạ?"

"Đồ ăn em nấu." Thẩm Tín nhìn chăm chú vào đồ ăn: "Ngoài quán cơm ra chưa có ai từng nấu cơm cho anh."

Hứa Như Trần chớp mắt, "....Mẹ của anh?"

"Bà ấy cũng vụng bếp núc như anh, không dám cho vào bếp." Thẩm Tín cười cười, cậu nhìn Hứa Như Trần, "Càng cảm thấy em là một người rất tốt, cảm ơn em."

Hứa Như Trần yên lặng bưng bát cơm.

Dù được cảm ơn, nhưng mục đích của y thật sự không đơn thuần, nên lúc vui vẻ cũng thoáng thoáng chột dạ.

Y có thói xấu là thường nghĩ về mọi thứ theo hướng tiêu cực, bây giờ lại không kiềm chế được: Nếu Thẩm Tín biết tình cảm của mình thì sao đây? Có lật bàn luôn không nhỉ?

Thẩm Tín là người dám yêu dám ghét, không bao giờ giấu diếm, bị cậu ghét có lẽ cũng là thái độ này.

Cứ vậy cùng ăn xong cơm tối, Thẩm Tín tất nhiên sẽ không để Hứa Như Trần rửa chén, lúc cậu xong xuôi bước ra thì thấy Hứa Như Trần đang đứng trước cửa sổ, đi sang lại nghe tiếng mưa rơi ào ào, nhìn là biết không nhỏ.

Dự báo thời tiết bảo hôm nay không mưa nên Hứa Như Trần cũng không cầm theo dù.

"Mưa rồi." Thẩm Tín nhìn bên ngoài hỏi: "Em cầm dù không?"

"Không, nhưng....."

Y định hỏi mượn dù Thẩm Tín, không ngờ cậu đột nhiên nói: "Hay em ngủ lại một đêm đi."

Lời chưa nói ra đã bốc hơi mất tăm mất dạng.

"Nhưng nhà anh có 1 phòng ngủ thôi, trong phòng chỉ có 1 giường nhưng mà là giường đôi." Thẩm Tín nhìn về phía y, Hứa Như Trần vô thức chạm mắt với cậu.

"Muốn ngủ chung với anh không?"

.....Đây là mời gọi hả?

Nếu không phải đã biết Thẩm Tín không thích đàn ông thì Hứa Như Trần đã coi đây là mời gọi thật rồi.

Y hít một hơi thật sâu, cảm thấy tâm lý vững vàng rồi mới mở miệng, "Em không quen ngủ chung ạ, em xin lỗi, mưa cũng không lớn lắm nên em về trước đây."

Dứt lời liền chạy ra ngoài, lúc mở cửa còn không quên nhắc nhở Thẩm Tín, "Đúng rồi, không được ăn cay hoài đấy."

"Thế thôi."

Cạch, cửa đóng, trong căn phòng chỉ còn lại mỗi Thẩm Tín.

Thẩm Tín không nhịn được mà bật cười, nhưng lần này không có ý trêu chọc gì, chỉ là bỗng dưng muốn cười thôi.

"Chạy nhanh thế làm gì, ai ăn thịt đâu."

Hôm sau Thẩm Tín hiếm khi dậy sớm, mới 7 giờ hơn đã kéo màn nhìn ra ngoài đường, các nô lệ tư bản đã dậy hết rồi.

Thời gian trước Thẩm Tín vẫn là một trong số đó.

Ngáp một hơi, Thẩm Tín cầm điện thoại thay đồ xuống lầu, kính râm cũng đeo ngay ngắn, cậu đi tới quán mì tính ăn cho qua bữa sáng.

"Tiểu Thẩm đến đấy hả." Chủ quán liếc một cái đã thấy cậu, cười hớn hở đi đến, "Mấy hôm không gặp mà nay sáng sớm đã đến ăn mì rồi."

"Chứng tỏ hôm nay cháu điều chỉnh công việc và nghỉ ngơi thành công rồi." Thẩm Tín trả lời.

"Chúc mừng chúc mừng." Chủ quán lớn tuổi nhưng tính hướng ngoại, trẻ hay già đều hợp cạ, nghe Thẩm Tín nói vậy liền cười chúc mừng, cực kì hòa hợp.

Thẩm Tín miệng lưỡi độc địa xua đuổi người ta xa ngàn dặm, nhưng khó mà chống lại được kiểu người thân thiện thế này tiếp cận mình.

Chủ quán cũng vậy mà Hứa Như Trần cũng vậy.

"Đúng rồi, cái bùa may lần trước cháu thỉnh từ đâu thế?" Chủ quán nhỏ giọng hỏi Thẩm Tín, "Thần kì lắm, sau đó đúng là có chuyện tốt thật."

"Vậy ạ?" Thẩm Tín trả lời: "Chuyện tốt gì ạ?"

"Không nói được đâu." Chủ quán bảo: "Nếu kể chuyện tốt đã xảy ra cho người khác thì sẽ bị ông trời lấy lại mất."

Thẩm Tín cười cười, "Bác mà cũng mê tín thế?"

"Mê với chả không mê, xin điềm lành thôi." Chủ quán cười tủm tỉm nói: "Thế cháu xin cái bùa may đấy ở đâu? Bác định xin thêm 2 cái."

"Bác muốn thì đổi mì cho cháu đi." Thẩm Tín giơ ngón tay, cậu đeo kính vào nhìn như đang nói thật.

"Một tô mì lấy một tờ, giới hạn mỗi ngày một tờ."

Chủ quán lại cười vui vẻ, "Có kiểu buôn bán đấy nữa hả, được được, bác đổi."

"Vậy còn tô mì hôm nay?"

"Bác bao!"

Chủ quán bảo nhà bếp đi nấu mì, thật ra ông đã biết đại khái đó là bùa may Thẩm Tín tự vẽ rồi.

Làm gì có chỗ nào giới hạn một ngày một tờ bùa chứ, với lại bùa mua ở đền hay đạo quán đều không rẻ, ít nhất là một tô mì vài tệ không thể đổi được, Thẩm Tín vốn không phải người mua bán thua lỗ.

Hóa ra hồi trước đại sư mà cô gái xin số Thẩm Tín đang tìm đúng là cậu thật.

Không ngờ Tiểu Thẩm luôn đến quán mình lại là cao nhân lĩnh vực này!

"Chủ quán, đừng nấu cho anh ấy."

Chủ quán sửng sốt một lúc, ông quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Chỉ thấy một người đàn ông trẻ đi từ cửa vào, y mặc áo vest thắt cà vạt, tóc đen rũ bên tai, khóe mắt có nốt ruồi, toàn bộ khuôn mặt mang chút cảm giác bệnh tật, từ trong ra ngoài toát ra một vẻ đẹp yếu ớt.

Trong tay y là bữa sáng đã gói gọn gàng.

"Dạ dày anh ấy không tốt, bác đừng cho anh ăn cay."

"Hả?" Lần đầu chủ quán nghe được chuyện đó, khá kinh ngạc nhìn sang Thẩm Tín, "Dạ dày Tiểu Thẩm không tốt hả?"

Thẩm Tín liếc Hứa Như Trần , "Sao em tới đây?"

"Tới đưa bữa sáng cho anh." Hứa Như Trần ngồi xuống bên cạnh, đẩy bữa sáng sang cho cậu, "Lần này có món anh thích đấy, ít gì cũng đối xử tốt với mình chút."

Nói xong y lại nhìn chủ quán, "Chủ quán, lần sau bác đừng cho anh ấy ăn cay quá, anh ấy sẽ bị đau dạ dày đấy ạ, cháu cảm ơn."

Chủ quán ngờ vực nhìn Thẩm Tín và Hứa Như Trần đang ngồi cạnh cậu.

Ngạc nhiên là Thẩm Tín không nổi điên, chỉ ngáp một hơi rồi nhận bữa sáng Hứa Như Trần đem đến.

Một bát cháo hải sản và một cái bánh bao, có vẻ khá thanh đạm, ít nhất là so với mì cay tê.

Sự ngờ vực này nhanh chóng bị chủ quán bỏ qua, ông vui vẻ bảo nhà bếp đừng bỏ cay, sau đó bưng tô mì cay tê không cay sang.

"Nếu Tiểu Thẩm ăn cái đấy thì cháu ăn tô mì này đi." Nói xong, chủ quán đặt tô mì xuống trước mặt Hứa Như Trần.

Hứa Như Trần sửng sốt, "Cháu ăn ạ?"

Y nhìn tô mì nóng hổi, thử ăn một gắp, thấy không cay mới thở phào.

Lại có khách vào, chủ quán vội đi tiếp khách, lúc chào hỏi còn nghe thấy hai người đang nói gì đó về ' mua thức ăn để nấu cơm '.

Ôi trời, tự nấu cơm ăn, đúng là hai đứa trẻ ngoan.

Cứ thế, sau khi hai người đi rồi chủ quán mới hoàn hồn.

Hình như có gì sai sai? Hai đứa trẻ này sao lại mua đồ nấu ăn? Thẩm Tín sống một mình mà? Cái đứa mới đến cũng không giống người bình thường?

Chủ quán lập tức nhớ lại, Thẩm Tín luôn nói mình thích nam khi từ chối người khác.

Chẳng lẽ là thật?!

......

Khi Thẩm Tín đang thảnh thơi hưởng thụ cuộc sống, trong Cục Cảnh sát xa xa có vài người sắp bạc cả đầu.

"Thầy ơi, không xử lý được thật sao? Không một tuần thì nửa tháng vậy?" Người mặc đồng phục cảnh sát nôn nóng đi tới đi lui, "Chuyện này dính tới cả trăm mạng người đấy!"

"Không ai muốn chuyện thành ra thế này hết, nhưng chúng tôi cần thời gian." Người được gọi là thầy sầu não nhíu mày.

"Bùa xui là đạo cụ dùng một lần, dù gây xui xẻo nhưng không đến mức chết người, tạm thời để đấy được, nhưng búp bê xui xẻo thì khác, thứ đó sẽ làm người bị ếm xui đến chết, để phá một con phải cần vài ngày chứ huống chi là hơn 100 người."

"Thế cứ để vậy sao?"

Ông cụ bình tĩnh lắc đầu, "Không, tôi tính rồi, chuyện này chưa chấm dứt ở đây, nhất định còn cách khác."

Cảnh sát nhìn thầy, anh muốn nói gì đó nhưng không thể nói nên lời, cuối cùng chỉ có thể thở dài.

Bộ Huyền học, một bộ phận không biết được thành lập từ khi nào, tên đầy đủ là【 Bộ phận Khẩn cấp Đặc biệt về Huyền học】, nghe nói là bộ phận ứng phó khẩn cấp được thành lập vào thời kì ngăn chặn tuyệt đối mê tín dị đoan phong kiến, chuyên xử lí các sự việc mê tín dị đoan.

Nhưng chỉ có nhân viên nội bộ mới biết huyền học thật sự tồn tại, và mê tín cũng vậy, quốc gia cần xử lí những kẻ độc ác mê tín lạm dụng huyền học.

Ví dụ như sự việc búp bê nguyền rủa xuất hiện bất ngờ lần này.

Ai mà ngờ có người livestream bán búp bê nguyền rủa, còn bán hơn 100 con! Một con số quá khủng bố!

Vì chuyện này nên Bộ Huyền Học đã gửi 4 người đến đây, nhưng họ khó mà xử lí hết từng đó búp bê nguyền rủa, nhất là người mua ở bốn phương tám hướng, rất khó để tìm được hết trong thời gian ngắn.

"Bây giờ có khá nhiều người còn sống, không thể tiếp tục thế này được, tôi sẽ đi tìm họ để đưa vào chương trình bảo vệ." Cảnh sát không muốn bị động, đứng lên tập hợp đội tìm kiếm nạn nhân bị ếm bùa.

Ngay lúc anh chuẩn bị đi thì có một học trò của ông cụ đột nhiên đứng bật dậy.

"Không đúng! Ở đây không đúng!" Đó là một cô gái, đeo kính có vẻ nhút nhát,  tuổi không quá 20, nhìn giống một sinh viên bình thường, "Thầy! Ở đây có người không khớp!"

Cô gái nói rất nhanh, "Phạm Hiểu! Không tìm thấy đơn hàng tên Phạm Hiểu! Nhưng có một bưu phẩm được chuyển đi thật!"

"Thầy! Búp bê xui xẻo của người này bị phá!"

Ông cụ nghe vậy, mắt trợn trừng, "Đúng, đúng rồi......"

"Bước ngoặt của vụ án nằm ở đây."

Ông cụ nói: "Lập tức tìm người này, hỏi cho ra ai đã phá con búp bê nguyền rủa."

"Thiên mệnh đã nói, chuyện này thiếu cậu ta, không thể giải quyết!"

----------------------------------------------------------------

#GĂH: t đọc đoạn tả em Trần nó cứ sao sao :))) nma nguyên văn tác giả là thế, hông biếc nữa, hông có nhớ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net