địa đàng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

đối với raiden ei, vĩnh hằng, là vô giá.

vốn đối với ei, nó không thể được so sánh theo bất kì cách nào. cô từ bỏ cơ thể mình, từ bỏ đi hết, để rồi sống, với năm trăm năm gần như cô độc.

ngày ấy, inazuma sấm chớp rền vang cả thiên hạ. chốn địa đàng của vĩnh hằng mà lôi thần xây nên, không kẻ nào không khuất phục.

cũng là ngày ấy, đền chủ narukami nhìn về quãng trời đêm, trong lòng còn khúc mắc khó gỡ nhưng tự gạt đi thuở bao giờ.

yae miko vẫn cứ sống, trong năm trăm năm vẫn chờ ngày người bước ra ngắm nhìn thiên hạ hiện tại đã đổi thay thế nào. ngắm nhìn inazuma tuyệt đẹp đã tiến bước ra sao, nhìn về nàng đã trưởng thành hơn đến đâu. yae miko vẫn cứ đợi, và nàng tin, ngày ấy rồi sẽ đến.

ngày nhà lữ hành đến, tựa cơn gió thoảng, tựa đám mây ngang qua khóe mắt chẳng rõ nơi đâu để về. ngày ei gặp lại miko, hôm ấy trời không mưa.

ngày họ lại về như tháng ngày đầu, cũng không có cơn mưa nào cả.

từng giọt mưa qua hiên nhà ấy, ngày raiden ei buông bỏ đã nhẹ rơi như lời từ biệt, ngày yae miko gợi lòng đợi chờ đã đổ ào xuống. như tiếng gầm rú của chiến tranh, như tiếng gào thét của nỗi tuyệt vọng, cơn mưa như thác chảy, sóng vỗ và sấm sét giáng xuống nơi địa đàng.

raiden ei đứng bên thềm ngôi đền thần, ngước mắt nhìn trời mây xanh thắm. trên tay vẫn cầm que dango đang ăn dở, rồi lại ngó vào phía yae miko đang thưởng trà. tĩnh lặng, một buổi chiều, có nắng, có trời xanh và có một điều hạnh phúc nhỏ nhoi vừa nở rộ tựa đóa hoa hồng.

lôi thần uy nghiêm, cũng chỉ là raiden shogun, còn ei, cô yêu thương rất nhiều.

cô yêu, và trao đi tình yêu cho toàn thể inazuma, rồi dành phần đặc biệt nhất, cất tại góc nhỏ trong trái tim mình, chỉ dành tặng cho nàng.

nàng chờ người trở về năm trăm năm đằng đẵng, và người trao nàng thứ tình cảm không phai, tựa vĩnh hằng người theo đuổi, tựa sự vô giá người mang.

ngày ấy, inazuma đổ mưa, nhưng không còn sấm sét đánh ngang qua trời cao nơi địa đàng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC