Chapter 3: Mẹ và Con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tuyên bố tan họp, Soo Ryeon đứng ngay dậy và bước ra cửa chuẩn bị rời khỏi sở cảnh sát.

Bỗng có một tiếng cười trong trẻo của trẻ con vang lên “Trong sở cảnh sát cũng có trẻ con sao” Soo Ryeon nghĩ thầm trong đầu vậy.

Kế đó một cậu bé chừng 3 tuổi trắng trẻo, mũm mĩm chạy vào phòng họp, với dáng vẻ này chắc là đang chơi trò trốn tìm với một nữ đồng nghiệp nào đó. Cô mỉm cười nhìn cậu bé ấy. Theo lẽ thường một vị Trưởng phòng nghiêm túc trong công việc sẽ không thích có trẻ con tại nơi làm việc, vì như vậy thật sự rất ảnh hưởng đến công việc, đặc biệt là một ngành đòi hỏi sự nghiêm túc và tập trung cao độ như ngành cảnh sát.

Nhưng Soo Ryeon lại khác, cô cảm thấy khá thú vị khi mà một nơi đáng lẽ phải nghiêm trang, và tràn đầy không khí của điều tra, của tội phạm thì một tiếng cười của cậu bé ấy làm dịu đi áp lực, mang lại không khí nhẹ nhàng, dễ chịu cho mọi người.

Thật bất ngờ, cậu bé ấy lại ngã ngay vào người mình, Soo Ryeon vội vàng cúi xuống đỡ “Con có sao không? Có đau không? Có bị thương ở đâu không?” cô ân cần hỏi bé.

“Đau quá!” Cậu bé vừa nhăn nhó vừa nũng nịu ngước mắt lên nhìn Soo Ryeon.

Cô nhìn kỹ lại cậu bé hơn một chút, cậu bé có đôi mắt to tròn, đôi má bầu bĩnh hồng hào, cái miệng nũng nịu rất đáng yêu... Gương mặt này cô đã gặp ở đâu rồi? Thật sự cô đã gặp ở đâu rồi? Hơn nữa cảm giác này, tại sao lại thân thiết đến thế? Ấm áp đến thế? Chỉ một cái nhìn của cậu bé ấy thôi giống như một dòng nước suối ấm nóng chạy qua trái tim của Soo Ryeon, chạy đến cả phần vết thương tưởng chừng đã bị đóng băng lại từ cách đây rất lâu rồi.

Cậu bé ấy cũng nhìn Soo Ryeon một cách rất ngạc nhiên và tràn đầy yêu thương, giống như cậu bé biết Soo Ryeon vậy. Rồi bất ngờ quàng tay ôm lấy cổ cô phòng “Mẹ ơi! Tại sao bây giờ mẹ mới về thăm con? Mẹ đừng bỏ con đi nữa nha.”

Những người khác trong căn phòng họp ngoại trừ Logan Lee và Yoon Hye Jin thì bắt đầu xì xầm và kinh ngạc. Trong khi bốn người Man Kyu, Gyu Jin, Dong Lim, Tae Young xì xào rằng tại sao con trai Trưởng phòng Lee lại gọi Trưởng phòng Shim là mẹ, thì Phòng Điều tra ngoại vụ cũng thắc mắc Trưởng phòng của họ xưa nay người yêu còn chưa có, tại sao mọc ở đâu ra một đứa nhỏ gọi là mẹ thế này?

Nhưng những tiếng bàn luận to nhỏ ấy chẳng hề làm Soo Ryeon bận tâm. Tiếng gọi "Mẹ ơi" kèm theo cái ôm ghì chặt của cậu bé bất chợt làm hiện lên trong đầu Soo Ryeon cảnh tượng đã để lại một vết sẹo mãi mãi không bao giờ lành trong trái tim của cô “Tôi xin lỗi, do lực va đập quá mạnh mà thai nhi đã không còn.”

Ngày ấy giá như.... thì bây giờ cô cũng có một đứa nhỏ gọi bằng mẹ, một đứa nhỏ suốt ngày đeo bám cô, một gia đình để cô chăm sóc. Mỗi khi nhớ tới chuyện này, vết sẹo vô hình ấy lại toác ra, trái tim cô lại rỉ máu nhưng hôm nay thì khác, cái ôm của cậu bé ấy đã xoa dịu vết thương của cô, nó vẫn còn đó nhưng đã vơi nhẹ đi rất nhiều. Không còn cảm giác chua xót, cay đắng mà thay vào đó là một cảm giác được an ủi, được vỗ về, ấm áp một cách kỳ lạ. Bất giác, cô vòng tay ôm cậu bé ấy vào vòng, như tận hưởng cảm giác của một người mẹ ôm lấy đứa con của mình sau thời gian dài xa cách.

“Ba ơi! Tại sao mẹ về mà ba không nói với con? Có phải ba muốn làm con bất ngờ nên hôm nay mới đưa con đến gặp mẹ phải không?” Seok Hoon vẫn tiếp tục ôm chặt lấy Soo Ryeon nhưng đã quay sang nói chuyện với Logan.

Câu hỏi này của Seok Hoon, hướng sự chú ý của Soo Ryeon vào Logan, không còn chìm đắm trong ảo tưởng nữa.

Logan không bất ngờ trước phản ứng của Seok Hoon nếu gặp Trưởng phòng Shim, vì bé biết mặt mẹ mà, dù là tấm ảnh chụp cách đây đã lâu nhưng Shim Soo Ryeon giống người con gái anh yêu như hai giot nước. Điều anh không ngờ là việc đó lại sớm đến như vậy, anh không có sự chuẩn bị, bất giác chưa kiếm được lời giải thích thích hợp với bé.

“Seok Hoon ah, thực ra đây .....” Logan Lee ngập ngừng trả lời Seok Hoon.

Thấy Logan ấp úng không biết trả lời thế nào, Hye Jin vội đến gần Seok Hoon và Shim Soo Ryeon dỗ dành “Seok Hoon ngoan, các cô chú đang làm việc con ra chơi với cô Na Hee nhé, chút nữa cô sẽ đưa Seok Hoon đi ăn kem có chịu không?”

“Không chịu, con ở đây chơi với mẹ cơ.”

Nãy giờ quan sát phản ứng của ba con Seok Hoon cộng với thái độ kỳ lạ của vị Trưởng phòng Phòng điều tra tội phạm khi mới gặp mình, Soo Ryeon với khả năng phán đoán cùng trực giác mách bảo chắc chắn cô rất giống một người quan trọng đối với ba con họ.

“Seok Hoon ah, bây giờ mẹ phải làm việc, con ngoan đi chơi với cô Na Hee đi nhé.” Soo Ryeon dỗ dành bé với giọng nói dịu dàng, nhỏ nhẹ không giống như khi đang làm việc chút nào.

“Nhưng mà lâu lắm rồi mẹ mới về thăm con, con muốn chơi với mẹ cơ!” Seok Hoon nhất định không chịu buông Soo Ryeon ra. Cũng phải thôi, bé đã mong ngóng mẹ bao lâu rồi, những đứa trẻ khác đều có mẹ chăm sóc, bé chỉ có ba thôi, hôm nay mẹ đã về rồi làm sao có thể dễ dàng buông ra như vậy.

“Con ngoan đi mà! Nếu con ngoan vài hôm nữa mẹ giải quyết hết công việc sẽ dắt con đi chơi có chịu không?”

“Vậy ngéo tay đi.” Vừa nói vừa chìa ngón tay út mũm mĩm ra trước mặt Soo Ryeon.

“Được rồi! Mẹ hứa.” ngoéo tay với Seok Hoon “Bây giờ con đi chơi nha.”

“Dạ, vâng ạ! Bye bye mẹ!” Seok Hoon hôn lên má Soo Ryeon rồi theo Na Hee ra ngoài chơi tiếp.

Tất cả mọi người trong phòng đặc biệt là Logan Lee đều bất ngờ trước phản ứng của Soo Ryeon. Họ đã nghĩ thế nào Soo Ryeon cũng từ chối Seok Hoon một cách lịch sự. Hơn nữa Soo Ryeon luôn tạo cho mọi người cảm giác khá lạnh nhạt và xa cách, vì vậy khả năng cô là người không thích trẻ con là rất cao. Nhưng không ngờ trước mặt Seok Hoon, cô lại trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng, ân cần đến thế.

Logan cảm thấy, nếu Woo Hye còn sống nhất định sẽ ôm Seok Hoon như vậy, dịu dàng với Seok Hoon như vậy, yêu thương Seok Hoon như vậy. Nếu ai không biết nhất định họ sẽ nghĩ Shim Soo Ryeon và Seok Hoon là mẹ con, vì xét cho cùng Seok Hoon thực sự nhìn rất giống mẹ.

“Trưởng phòng Lee! Có phải anh có chuyện muốn nói với tôi không?” Soo Ryeon cất tiếng hỏi Logan.

“Chúng ta lên sân thượng rồi nói.”

Nói rồi hai người cùng bước ra khỏi phòng họp của Phòng điều tra tội phạm bỏ lại sau lưng bao thắc mắc của các đồng nghiệp về mối quan hệ của ba người Logan Lee, Shim Soo Ryeon và Lee Seok Hoon.

***

“Bây giờ ở đây không có ai, anh có thể giải thích cho tôi chuyện về Seok Hoon được không?” Soo Ryeon mở lời.

Logan bất giác đưa tay ra sau gáy, ngập ngừng nói “Thật là tôi cũng không biết nói chuyện này ra sao với cô”

Cũng đúng thôi, làm sao anh có thể nói cho rõ chuyện này được, vì đến chính anh cũng đang rất mông lung, rất rối bời. Cảm xúc của anh có thể được kìm nén lại khi điều tra vụ án, nhưng hiện tại bây giờ, đứng trước mặt người con gái có gương mặt giống hệt tình yêu đầu của đời anh, anh khó có thể điều chỉnh những tình cảm đang dậy sóng trong lòng.

Chẳng lẽ anh lại kể với cô ấy, cô ấy rất giống người anh yêu, là mẹ của con trai anh, là người đã bỏ anh ra đi mãi mãi, là người đã cho anh biết thế nào là tình yêu, cho anh biết thế nào là đau khổ khi không thể ở bên nhau ư? Làm sao anh có thể làm thế, nó là bí mật của anh, là nỗi đau của anh, anh không muốn kể cho ai biết hết.

Thấy thái độ do dự, khó xử của Logan Lee, Soo Ryeon nói tiếp “Vậy để tôi đoán nhé. Bạn gái anh, tức là mẹ của Seok Hoon, có gương mặt rất giống tôi, cô ấy đã mất lâu rồi, nhưng anh không muốn làm tổn thương bé nên nói dối là mẹ bận công việc nên không về thăm bé  được có phải không?” 

Soo Ryeon khá tự tin vào suy đoán của mình, nhưng Logan Lee lại cảm thấy, giọng của cô ấy đã trầm xuống khi nhắc tới Seok Hoon, như thể hiện một tình cảm quý mến, yêu thương rất rõ ràng.

Nhưng điều quan trọng là tại sao cô ấy có thể hiểu rõ gia đình anh như thế, Họ mới gặp mặt cách đây chưa đầy ba tiếng đồng hồ, ngoài các vấn đề về vụ án ra cũng không nói với nhau quá mười câu, cô ấy gặp Seok Hoon không quá 10 phút mà có thể hiểu tình cảnh của cha con họ. Thậm chí xưng mẹ với Seok Hoon một cách ngọt ngào dịu dàng như thế. Chẳng lẽ cô ấy đã xem hồ sơ của anh trước khi hợp tác, nhưng trong hồ sơ cũng đâu có nhắc tới Seok Hoon.

“Làm sao cô có thể đoán được như vậy? Những chuyện này tôi không kể cho ai bao giờ. Mà sao cô lại đoán là bạn gái? Chứ không phải vợ tôi? Và cô ấy đã mất chứ không phải bỏ đi?”

“Trưởng phòng Lee, chỉ cần người tinh ý là có thể đoán ra ngay mà” Soo Ryeon nhìn thẳng vào Logan Lee, đó là thói quen của cô, luôn luôn nhìn thẳng người đối diện khi nói chuyện “Anh không đeo nhẫn, tức là chưa kết hôn.”

“Tôi có thể tháo ra mà, nếu vợ tôi mất hoặc đã bỏ đi thì tôi có thể tháo ra.”

“Anh sẽ không làm vậy đâu. Nhìn thái độ của anh với tôi lúc chúng ta gặp mặt thì tôi biết cô ấy đã mất, vì nếu cô ấy còn sống, anh nhất định sẽ nhận nhầm người. Nhưng không, ngay từ đầu anh đã biết là hai người nên anh đã bỏ đi, chứng tỏ anh không kiềm chế được cảm xúc của mình, anh chưa chuẩn bị tâm lý để đối mặt với tôi.”

“Hơn nữa anh nói với Seok Hoon là mẹ đã đi vắng rồi, bề ngoài là không muốn bé đau lòng, nhưng kỳ thực anh vẫn chưa chấp nhận được sự thật là cô ấy đã ra đi, anh chưa quên được, chứng tỏ anh là người rất chung tình, một người không dễ buông tay. Vì vậy tôi mới đoán anh chưa kết hôn, nếu đã kết hôn nhất định anh sẽ đeo nhẫn dù vợ anh đã mất.”

Logan Lee nhìn Shim Soo Ryeon với anh mắt ngạc nhiên pha chút ngưỡng mộ, cô ấy thực sự rất giỏi, chỉ những chi tiết nhỏ nhặt như vậy mà có thể đoán ra tình cảm của anh, hoàn cảnh của của bố con anh. Thật không hổ danh là Trưởng phòng Phòng Điều tra ngoại vụ, không có gì ngạc nhiên khi cô ấy có thể trong vòng 3 năm đã lên được chức này, trong khi anh cố gắng gần chục năm trời, và có rất nhiều người cả đời phấn đấu cũng không được.

“Cô nói tất cả đều đúng hết. Tôi cho cô xem cái này.” Nói rồi Logan rút ví ra đưa cho Soo Ryeon xem một tấm hình.

Soo Ryeon quan sát tấm hình một cách cẩn thận, nó mới được chụp cách đây không lâu, Logan Lee và Seok Hoon đang ở trong vườn hoa cúc, nhìn họ rất vui vẻ, cùng nhau tưới hoa. Nhưng điều thu hút sự chú ý của Soo Ryeon là cô gái bên cạnh hai cha con. Cô ấy giống cô như hai giọt nước, từ nụ cười, ánh mắt, dù cô ấy đang ngồi nhưng cũng đủ để thấy đến dáng người cũng giống

“Đây là bạn gái anh sao, giống tôi thiệt đó, nếu ai không biết nhìn tấm ảnh này còn tưởng là tôi nữa chứ.”

“Cô ấy tên là Woo Hye. Seok Hoon nói, gia đình chúng tôi không có hình chụp chung nên tôi đã ghép lại để cho thằng bé mang đi khoe với bạn.”

Logan vừa nói vừa cầm lại tấm ảnh “Cô ấy rất dũng cảm, vừa mới có thai hơn 1 tháng đã hôn mê rồi, bác sỹ nói cô ấy rất khó có thể sinh ra Seok Hoon. Nhưng mà Woo Hye! Cô ấy đã cố gắng đủ 8 tháng, cô ấy gắng gượng đủ thời gian để con có thể chào đời khoẻ mạnh, cô ấy mới yên tâm ra đi.”

“Seok Hoon rất giống mẹ phải không?”

Lúc này hai người chuyển vị trí đứng không còn đứng đối mặt nữa mà dựa vào lan can sân thượng sở cảnh sát.

“Sao cô biết hay vậy? Seok Hoon nhìn không giống tôi chút nào sao?” Logan Lee quay sang hỏi Soo Ryeon.

“Trưởng phòng Lee! Không phải Seok Hoon không giống anh mà Seok Hoon rất giống tôi, nên tôi đoán vậy. Tôi cho anh xem cái này”

Soo Ryeon lấy điện thoại di động trong túi ra, tìm một tấm hình cho Logan xem “Anh nhìn xem có đúng là Seok Hoon rất giống tôi không? Lúc đầu nhìn Seok Hoon tôi thấy hình như tôi đã gặp ở đâu rồi? Mãi mới nhớ đó là giống tôi lúc nhỏ mà.”

Logan nhìn chăm chú bức ảnh được chụp lại trong điện thoại của Soo Ryeon. Cô bé trong hình thật sự rất giống Seok Hoon, cô bé có đôi mắt to tròn, làn da trắng, hai má ửng hồng, phúng phính, cô bé đang ăn dở cây kẹo mút mà vẫn chăm chú nhìn vào camera

“Phải! Thật sự là rất giống.” Anh chưa từng nhìn thấy một tấm ảnh nào của Woo Hye lúc còn nhỏ, nhưng nếu cô ấy và Soo Ryeon giống nhau như vậy thì lúc nhỏ chắc cũng giống thôi. Woo Hye lúc nhỏ đáng yêu thế này, trong sáng thế này, vậy mà số phận lại đẩy cô ấy vào con đường không có lối thoát. Nghĩ đến đây đôi mắt Logan Lee như ươn ướt, cảm xúc của tình yêu, xem lẫn tình thương anh dành cho Woo Hye lại trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng.

Soo Ryeon chú ý cử chỉ của Logan, chợt nhận ra mình vừa gợi lại nỗi đau của anh “Tôi xin lỗi, đã gợi lại chuyện đau lòng của anh.”

“Không sao! Tôi xin lỗi cô mới phải, trước mặt cô lại để cô thấy tôi thế này”

“Còn chuyện về Seok Hoon, cô không cần bận tâm đâu, tôi sẽ lựa lời giải thích với thằng bé, chúng tôi sẽ không làm phiền cô.”  Logan đổi chủ đề của câu chuyện, không muốn đào sâu thêm vào nỗi đau của mình nữa.

“Tôi không để bụng đâu, tôi rất thích trẻ con, hôm nào rảnh tôi sẽ dắt bé đi chơi, tôi đã hứa rồi mà. Tất nhiên nếu anh thấy Ok với việc đó.” Soo Ryeon lưỡng lự, cô rất thích Seok Hoon, cô muốn gần gũi với cậu bé một chút, nhưng lại sợ Logan sẽ không thích vì cô có thể gây đau lòng cho anh.

“Tôi không sao. Dù sao Seok Hoon cũng nghĩ cô là mẹ mà. Phải rồi, nếu cô cảm thấy không tiện tôi sẽ giải thích với bé, sẽ không gọi cô là mẹ nữa đâu.”

“Tôi không ngại!” Soo Ryeon vội nói như sợ nếu không nói nhanh sẽ ko kip.

“Thật không?” – Logan hơi nghi hoặc, có người muốn con của người khác gọi mình là mẹ sao?

Soo Ryeon quay sang phía Logan, mà lúc này cũng đã quay sang nói chuyện với cô “Thật mà! Tôi không ngại đâu. Cảm giác được làm cha mẹ thật sự rất hạnh phúc. Trước đây tôi không biết, nhưng hôm nay chỉ một tiếng mẹ của Seok Hoon tôi đã cảm nhận được rồi.”

“Phải rồi, cảm giác làm cha mẹ rất hạnh phúc. Nếu không có Seok Hoon tôi không biết mình sẽ sống trên thế gian này thế nào? Khi mà người tôi yêu thương nhất không còn.” Logan tự hỏi, sao một cô gái trẻ, thành đạt như Soo Ryeon lại có thể cảm nhận được cảm giác làm cha mẹ này, phải chăng cô ấy đã từng trải qua, hay đã từng có mà đã mất rồi.

Hai con người đứng trên sân thượng của sở cảnh sát, giữa không khí của buổi chiều tà, họ đứng đối mặt lặng lẽ, không ai nói thêm lời nào, nhưng khoảng lặng ấy không hề khó chịu mà nó rất thoải mải, rất dịu nhẹ. Đã lâu rồi họ đều không có được cái cảm giác có người nào đó hiểu mình như thế, có người nào đó để mình trải lòng như thế.

Shim Soo Ryeon, Logan Lee hai con người hoàn toàn khác nhau, xuất thân khác nhau, hoàn cảnh sống khác nhau, tính cách hoàn toàn trái ngược một người cao lãnh, nguyên tắc, một người thoải mái, bốc đồng. Một người có con, mà không thể sinh ra, không thể nuôi lớn, không thể tận hưởng hạnh phúc của bậc làm cha mẹ, một người không sinh con ra nhưng yêu thương, chăm sóc, hạnh phúc khi biết đứa trẻ sống khoẻ mạnh, vui vẻ. Họ khác nhau, nhưng lúc này đây, họ lại đồng điệu về tâm hồn yêu thương dành cho cùng một đứa trẻ - Lee Seok Hoon – họ không biết rằng một sợi dây vô hình giữa họ đã bắt đầu hình thành từ đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net