chap 5:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là ngày nghỉ lễ tôi đi lòng vòng xung quanh thành phố , tôi ngồi ở 1 công viên thẩn thờ suy nghĩ rồi cầm chiếc điện thoại và lướt facebook một chút đến tối muộn tôi vì quên mất thời gian mà về trễ nghĩ rằng ba và mẹ tôi sẽ nổi giận và đánh tôi nhưng không thể ngờ rằng khi đang về đến nhà tôi thấy 1 ngọn lửa lớn bao phủ khắp ngôi nhà của tôi , tôi ngỡ ngàng trước tiếng la ó xung quanh của đám đông 1 người trong số đó đã gọi xe cứu hoả nhưng khi họ đến thì đã quá muộn mất khoảng nửa tiếng thì họ mới dập được lửa , họ xác định có 3 người cháy trong vụ chết này là ba , mẹ và cả Hana tôi sợ hãi theo cảnh sát về đồn để khai báo thông tin về ba và mẹ lẫn em gái tôi ngồi viết giấy cho họ hiểu vì thật sự tôi cũng chẳng muốn trả lời sau vụ cháy tôi chỉ còn 1 mình và chưa biết sẽ phải làm sao thì trên báo lại đăng về vụ hoả hoạn
"Vào 20 giờ ngày 8 tháng 6 năm 2021 tại khu xxx đã xảy ra 1 vụ cháy tổng cộng có 3 người tử vong là Ông .... Bà .... Và Hana người duy nhất còn xót lại trong gia đình là Y/n người nhà của 3 nạn nhân trên nguyên nhân là do khí ga bị rò rĩ gây hoả hoạn"
Bình luận:
....: huhu tại sao Hana phải chết chứ...
....: tại sao mỗi con Y/n còn sống
...: ngủ ngon nhé công chúa của tôi
...: Con Y/n không nên sống trên đời!
Bao nhiêu bình luận đều chỉ trích tôi ... Tôi khôbg biết phải làm thế nào , tôi đi lang thang trên con phố chưa biết phải về đâu nên tôi coi trong ví mình còn được bao nhiêu tiền đủ để thuê 1 căn phòng trọ để ở không , tôi đi đến 1 khu trọ nhỏ và thuê tạm 1 căn phòng để sống trong ví tôi giờ chỉ còn vỏn vẹn 50k không đủ sống trong 1 ngày tôi ra ngoài đi kiếm 1 công việc để làm thì may mắn thay tôi được nhận vào làm ở 1 quán cà phê nhỏ lương thì đủ sống , trong vụ cháy nhà 1 ít đồ của tôi cũng còn sót lại vẫn có thể sử dụng gồm : đồng phục , đèn ngủ, bàn học ( loại xếp), và thêm 1 ít đồ cá nhân . Tôi thở phào nhẹ nhõm về nhà trọ tắm rửa rồi ăn 1 bát mì , 2 ngày nữa tôi sẽ đến để thấp nhang cho bố mẹ và em gái để họ có thể ra đi an nhàn
Tối đến , tôi nằm trên chiếc giường nhỏ lướt điện thoại thì bỗng từ 2 khoé mi tôi 1 dòng nước nhỏ chảy ra... Tôi đã khóc , dù có họ có đánh đập, có chửi bới tôi thế nào thì...họ cũng là ba mẹ tôi , họ cũng là người đã nuôi nấng tôi khôn lớn , là người đã luôn chăm sóc tôi... Dù sao tôi vẫn rất yêu họ , tôi không có bao giờ cảm thấy hận thù ba mẹ của mình dù họ có đối xử tệ bạc với tôi thế nào thì...ít nhất họ cũng là người tôi yêu quý...
Tôi nằm trên giường úp chiếc điện thoại xuống rồi chìm vào giấc ngủ...tôi ước gì người chết là tôi chứ không phải ba mẹ và Hana...
Sáng hôm sau tôi đến trường trong tâm trạng tệ hại , tôi thấy Kita senpai rất buồn . Mà cũng đúng thôi bỗng người mình yêu đột ngột ra đi ai mà chả buồn cơ chứ... Sáng hôm đó bao nhiêu người nghe tin Hana chết đều khóc và buồn , bao gồm cả Kita senpai họ luôn một mực bảo rằng tất cả là do tôi , do tôi dở trò để giết ba mẹ và Hana vì tôi ghen tị với em ấy . Tôi cũng chỉ nhắm mắt làm ngơ , sau khi tan học tôi liền chạy đến quán cà phê để làm việc công việc rất nhiều nên tôi phải làm tới 9 giờ mới xong xuôi , tôi mệt mỏi đi vào cửa hàng tiện lợi mua 1 chiếc bánh mì và ngồi ăn ở công viên.
Từ đằng sau tôi có 1 cánh tay vương tới làm tôi giật mình quay ra sau thì ra là Atsumu
Atsumu: Sao cậu ngồi ngẩn người ở đây thế?

Tôi chỉ lắc đầu nhẹ nhàng và cũng không nói gì cậu ấy đưa cho tôi 1 lon nước dưa lưới mà tôi thích
Atsumu: Cậu uống đi , tớ mua cho cậu định ngày mai mới đưa nhưng không ngờ gặp được cậu ở đây
Y/n : Cảm ơn cậu Atsumu...
Atsumu: tôi cũng khá sốc vì biết nhà cậu bị cháy... Giờ cậu sống ở đâu?
Y/n: tôi thuê tạm căn phòng đi làm phục vụ kiếm tiền...
Atsumu: nếu có việc gì khó khăn nói với tớ nhé tớ sẽ cố gắng giúp cậu hết mình
Y/n: Atsumu...
Vào khoảng khắc đó tôi dường như cảm nhận được 1 thứ gì đó khiến tôi cảm thấy an lòng ...là những lời nói của cậu ấy sao...
Y/n: Cậu làm tớ...cảm thấy nhẹ nhõm đó "Tsumu".
Atsumu: hả?! Cậu gọi tớ là Tsumu sao!!!!
Y/n: Lạ lắm hả...?
Atsumu: À không có gì tại bình thường cậu sẽ chỉ gọi Atsumu hoặc Miya san thôi chứ không gọi giống như Samu
Y/n: Tớ nghĩ mình thích cách gọi này...
Sau khi nói chuyện với Atsumu tôi trở về nhà , tâm trạng cực kỳ thoải mái , tôi chuẩn bị 1 bộ quần áo lịch sự để đến thắp nhang cho gia đình tôi , tôi ngước nhìn qua tủ đồ của mình chợt tìm thấy 1 bức ảnh nhỏ , đó là bức ảnh mà cả gia đình đã chụp cùng nhau vào năm tôi 6 tuổi tôi thì thầm:
" cảm ơn ba mẹ vì đã ở bên con.."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net