Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù trong mắt người khác, Triệu Minh Khê tiến bộ nhanh đến mức khiến mọi người không dám tin, ngắn ngủi ba, bốn tháng từ hạng trung bình của lớp thường leo lên tới top hai mươi của tòa nhà này, không những thế, lần này còn khoa trương hơn, trực tiếp xếp thứ ba toàn trường, thứ ba mươi lăm toàn tỉnh!

Nhưng có lẽ, cũng chỉ có Minh Khê mới biết, mình đã bỏ ra những gì để có được kết quả này.

Không nói tới những cố gắng hơn chục năm từ nhỏ đến lớn trước khi tới thành phố này, những khó khăn phải trải qua từ con số không khi ở dưới ánh hào quang của Triệu Viên. Chỉ với hai năm trước ở lớp thường, vì muốn chuyển lớp mà cô đã ngày đêm cố gắng, chong đèn luyện đề, cũng không biết đã vất vả hơn người khác biết bao nhiêu. Mà sau khi chuyển lớp, cô có được vận khí từ Phó Dương Hi cùng với chuyên chú học hành, cũng chưa bao giờ thư giãn. Chính bởi vì luôn luôn cố gắng, luôn luôn chạy đua, cho nên khi giờ phút này cuối cùng đã được hồi báo, Minh Khê mới giống như lao ra khỏi một con hẻm tối, bao hưng phấn và ấm ức đồng loạt xuất hiện trong lòng, cuối cùng hóa thành kích động khó tả.

Ngay từ đầu, cô chấp nhận đi theo hệ thống là nghĩ đến việc còn nước còn tát, cô cũng không còn lựa chọn nào khác. Nếu như không theo, cuối cùng kết cục của cô khẳng định sẽ chết thảm giống như đời trước. Nhưng không ngờ, hệ thống không lừa cô, chỉ cần cố gắng, hết thảy đều sẽ được hồi đáp, vận mệnh cũng có thể thay đổi.

Vừa rồi, trong nháy mắt đó, hốc mắt Minh Khê thực sự đã nóng lên, cho nên cô mới nhanh chóng quay qua ôm lấy Phó Dương Hi, lau khóe mắt ướt đẫm lên quần áo cậu.

Chờ tới lúc ngẩng đầu lên, Minh Khê lại là Minh Khê 'không bao giờ khóc'.

Hệ thống nói trong đầu Minh Khê: "Tôi không lừa ký chủ mà đúng không, cô còn có thể tiếp tục cố gắng nha, chờ đến khi gom góp đủ 500 chồi non, mọi tích góp sẽ chuyển thành vận khí của nữ chính, đến lúc đó cô có thể có được hào quang của nữ chính."

Minh Khê còn không có nghĩ xa đến như vậy, tâm cũng không có lớn như vậy, bây giờ cô chỉ muốn góp nhặt được 500 chồi, thoát khỏi vận đen hoàn toàn. Cô vẫn có thể mơ hồ cảm thấy có chút vận đen bám lấy khi làm bài thi vòng loại này. Mặc dù so với trước kia đã tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn chưa phát huy hết 100% thực lực của cô.

Chỉ cần đăng nhập vào cổng thông tin thì bạn đều có thể tra được danh sách học sinh lọt vào vòng chung kết. Bởi vậy, chỉ tầm mười phút, thông tin này đã truyền khắp tòa nhà.

Hết thảy có chín người lọt vào vòng chung kết. Hơn nữa, Triệu Minh Khê của lớp quốc tế lại xếp thứ ba trong chín người này và thứ ba mươi lăm của toàn tỉnh. Đừng nói là học sinh của ba lớp đều sợ ngây người, ngay cả mấy người ở trong văn phòng như cô Diệp Băng và thầy Khương cũng vô cùng kinh ngạc!

Theo quan điểm của bọn họ, là một học sinh từ lớp thường chuyển lên, trong ba tháng đã vượt qua bao nhiêu học sinh ưu tú, từ một học sinh xếp hạng trung bình leo thẳng tới vị trí top đầu của toàn tỉnh!

Thậm chí quá trình leo lên cũng không có?! Trực tiếp xông lên?!

Thật sự không thể tưởng tượng nổi?

Nhưng làm sao mà điều không thể tưởng tượng đó lại cứ hiện ra trước mắt như vậy!

Chẳng lẽ là công lao của giáo sư Cao?

So với những người khẳng định sẽ lọt vào vòng chung kết như Thẩm Lệ Nghiêu thì loại hắc mã như Triệu Minh Khê nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người.

Trong khoảng thời gian này bàn tán rất nhiều chuyện thiên kim giả, thiên kim thật, giờ lại thêm chuyện cô thi được vị trí thứ ba toàn trường, thua Thẩm Lệ Nghiêu vẻn vẹn có năm điểm, để chủ đề của mọi người không tập trung lên người cô cũng khó!

"Đây là học bá sao?" Một bạn nữ lớp nâng cao khiếp sợ nói: "Lúc tập huấn, nhóm Bồ Sương còn náo loạn với cậu ấy, thế mà không làm hỏng tâm trạng, không những thế, kết quả ngược lại còn không ảnh hưởng tới cậu ấy chút nào cả? Chỉ ảnh hưởng tới nhóm Bồ Sương?"

Bồ Sương không lọt vào vòng chung kết, Triệu Viên cũng không lọt. Lớp nâng cao cũng chỉ có một bạn nam lọt vào vòng chung kết, cậu ấy còn đang đờ đẫn.

Nhưng không lọt vào vòng chung kết thì cũng được xếp hạng trên toàn tỉnh. Trước kia, Triệu Viên và Bồ Sương xếp hạng tương ứng là 130 và 300 trên toàn tỉnh. Nhưng lần này, thành tích của Triệu Viên chỉ xếp thứ 180, còn thành tích của Bồ Sương thì càng thảm hơn, tụt xuống hạng 800 của toàn tỉnh.

Bởi vì Triệu Viên không có ở đây, giáo viên chủ nhiệm Diệp Băng chỉ có thể nghiêm túc gọi hai học sinh có thành tích tụt dốc nhiều nhất vào văn phòng để phân tích nguyên nhân.

"Nào chỉ là học bá, phải gọi là học thần, cậu nhìn này, cậu ấy chỉ kém Thẩm Lệ Nghiêu có 5 điểm! Có lẽ một năm nữa, cậu ấy có thể vượt qua Thẩm Lệ Nghiêu đó."

"Không đến mức vượt qua được Nghiêu thần, dù sao thì Nghiêu thần cũng tham gia nhiều cuộc thi cấp quốc gia như vậy mà......"

"Dù sao cả người và ta đều mạnh."

"Khó trách sao lúc đó giáo sư Cao lại đặc biệt vì cậu ấy mà xin thêm suất. Lúc đó tớ còn không phục, bây giờ thì đã tâm phục khẩu phục."

Thời điểm mới tham gia tập huấn, nhóm hai mươi mốt người thì ngoại trừ Thẩm Lệ Nghiêu, hầu hết mọi người đều cảm thấy Triệu Minh Khê xuất hiện trong nhóm tập huấn của bọn họ là vô cùng không hài hòa. Bọn họ đều cảm thấy chẳng qua là cô vượt qua kỳ thi tháng có tốt một chút, dựa vào cửa sau để nằm trong danh sách chứ căn bản thì không có thực lực gì mấy. Nhưng mà, bây giờ danh sách lọt vào vòng chung kết đã có, sự thật lập tức bày ra trước mắt, Triệu Minh Khê lọt vào vòng chung kết mà những người từng chế giễu cô thì không lọt. Sự thật rành rành trước mắt, còn có thể nói lời ngạo mạn gì nữa đây? Tất cả mọi người không thể không thu hồi thành kiến trước đó, tâm phục khẩu phục.

Diệp Bách cũng lọt vào vòng chung kết. Lần này cậu phát huy như bình thường, xếp thứ chín toàn trường, xếp thứ tám mươi ba toàn tỉnh. Đối với cậu mà nói, thành tích này cũng đủ làm cho cậu kích động. Nhưng mà khi ngẩng lên nhìn Triệu Minh Khê, kích động của cậu lập tức bị một ngọn núi đè bẹp xuống, chỉ cảm thấy áp lực như núi.

Quá ngoài ý muốn. Diệp Bách nhìn danh sách, không cách nào tỉnh táo lại, nói với Việt Đằng: "Tại sao mỗi ngày Triệu Minh Khê lại khiến cho người ta thêm kinh ngạc?!"

Không còn thích Thẩm Lệ Nghiêu làm người ta kinh ngạc.

Xinh đẹp làm người ta kinh ngạc.

Quá khứ bi thảm không muốn người khác biết ở nhà họ Triệu cũng làm cho người ta kinh ngạc.

Như thế vẫn còn chưa đủ, thành tích của cô thế mà nhảy vọt, áp đảo hơn tất cả mọi người trong đội tuyển của trường, ngoại trừ Thẩm Lệ Nghiêu và Kha Xuyên.

Một năm qua, Diệp Bách đã chế giễu Triệu Minh Khê, phần lớn là vì tâm lý trịch thượng. Bọn cậu giống như Thẩm Lệ Nghiêu, đều là một đám 'con nhà người ta', thân thế, tướng mạo và thành tích đều ưu tú, từ nhỏ đến lớn đã thuận buồm xuôi gió, chưa từng gặp bất kỳ thất bại nào.

Trong tất cả những người theo đuổi Thẩm Lệ Nghiêu, Triệu Minh Khê là người làm cho Thẩm Lệ Nghiêu để ý nhất. Cho nên tất cả bọn cậu đều đặt cược vào cô. Trong suốt quá trình theo đuổi đó, Diệp Bách không phủ nhận mình luôn dùng ánh mắt ưu việt để bình phẩm Triệu Minh Khê từ đầu đến chân. Mà bây giờ, cậu đột nhiên phát hiện, rốt cuộc mình có cái gì ưu việt cơ chứ?

Triệu Minh Khê rất xinh đẹp, xinh đẹp đến mức không có cách nào phủ nhận, tất cả mọi người đều thừa nhận là xinh đẹp tuyệt trần. Gia thế Triệu Minh Khê cũng rất tốt, coi như từ nhỏ không lớn lên trong nhà họ Triệu, nhưng đó cũng không phải là điều cô muốn. Thành tích và chỉ số thông minh của Triệu Minh Khê cũng càng ngày được kiểm chứng, vượt qua cậu rồi.

Bạn nữ này ưu tú hơn cậu nhiều lắm.

Cậu có tư cách gì mà đi đánh giá cô?

Những hành động đùa cợt, những lời nói lỗ mãng trước kia, bây giờ xem ra vừa thiếu hiểu biết lại nông cạn. Giống như một cậu bé mập mạp vừa bối rối vừa mất tự tin và không biết xấu hổ.

Mặt Diệp Bách không hiểu vì sao lại nóng bừng.

Việt Đằng liếc nhìn Thẩm Lệ Nghiêu ở cách đó không xa, đẩy đẩy cánh tay Diệp Bách, ra hiệu cho cậu ấy nhỏ giọng một chút: "Đừng nói nữa."

Một bạn nam khác trong đội tuyển của trường lại gần nói nhỏ: "Không biết bây giờ Nghiêu thần có tâm tình gì, Triệu Minh Khê chỉ chênh lệch có 5 điểm so với cậu ấy...... Bây giờ tâm tình của tớ cũng rất phức tạp, con mẹ nó chứ thế mà tớ không được lọt vào vòng chung kết?"

Vừa nói, cậu ấy vừa liếc nhìn lớp học quốc tế bên cạnh, nói: "Triệu Minh Khê thi tốt như vậy, cậu ấy dường như không muốn qua đây để chia sẻ với Nghiêu thần. Hai người bọn họ có phải hoàn toàn đi hai đường rồi hay không?"

Diệp Bách hạ giọng: "Chủ yếu là, lúc ấy ai cũng không biết Triệu Minh Khê xinh đẹp mà thành tích lại tốt như vậy, hơn nữa có khả năng Nghiêu thần -- Tớ nói là có khả năng, có lẽ, thật ra lúc ấy cũng có thích Triệu Minh Khê, chỉ là bản thân cậu ấy không nhận ra mà thôi. Nếu sớm biết, chẳng phải chúng ta sẽ giật dây để cậu ấy ở cùng một chỗ với Triệu Minh Khê, đúng không, cũng không đến mức như bây giờ."

Diệp Bách nói lời này thì thật ra trong lòng cũng cảm thấy không chắc chắn. Gần đây cậu cũng không biết phải đối mặt với Thẩm Lệ Nghiêu như thế nào. Cậu luôn cảm giác 80% đường tình của Thẩm Lệ Nghiêu bị thất bại là bởi vì cậu ấy......

Trùng hợp lúc này, Thẩm Lệ Nghiêu ngẩng đầu lên.

Diệp Bách giật mình, nhanh chóng quay đầu sang hướng khác, sờ mũi, trong lòng thì hoảng loạn.

"Cậu còn nói." Việt Đằng nói: "Lúc tập huấn cậu còn nói Triệu Minh Khê chỉ là người nói một đằng nghĩ một nẻo, Nghiêu thần chỉ cần theo đuổi lại thì có thể thành công, mẹ nó chứ, bây giờ không phải tình hình càng ngày càng không xong đó sao. Đây rốt cuộc còn có thể theo đuổi được nữa không cơ chứ?"

Diệp Bách: "......"

Lúc tập huấn, Diệp Bách đúng là nghĩ rằng Thẩm Lệ Nghiêu có thể theo đuổi lại Triệu Minh Khê thành công, nhưng mà sau sự kiện ở sân bóng rổ kia, Diệp Bách lại không xác định. Hơn nữa, thành tích của Triệu Minh Khê càng ngày càng nhảy vọt, tất cả mọi người đều nhìn ra được cô ấy rất ưu tú -- So sánh với Thẩm Lệ Nghiêu thì cô ấy cũng không kém cạnh. Vậy này, vì sao có thể nhận định rằng Thẩm Lệ Nghiêu nhất định theo đuổi được cô ấy?

Thế là Diệp Bách càng thêm không xác định.

Đúng lúc này, Thẩm Lệ Nghiêu không biết có phải đã nghe thấy bọn cậu nói đến tên của Triệu Minh Khê hay không mà sắc mặt vô cùng lạnh lẽo, cất bước đi về phía bên này.

Diệp Bách lập tức hoảng hốt, cầm bài thi lên, nói với Việt Đằng là mình đến văn phòng giáo viên, sau đó nhanh chóng chuồn khỏi.

Để lại Việt Bằng và một bạn nam khác đối mặt với gương mặt lạnh lùng của Thẩm Lệ Nghiêu: "......"

*

Ngoài chuyện Triệu Minh Khê lọt vào vòng chung kết, lớp nâng cao còn phải đối mặt với một chuyện khác. Đó chính là chuyện cá cược của Bồ Sương với Triệu Minh Khê -- Lúc ấy, ở trong phòng tập huấn, có ít nhất bảy người tận mắt nhìn thấy trận cá cược kia. Chuyện này đã lan truyền khắp nơi, thậm chí cả tòa nhà đều biết!

Bây giờ Triệu Minh Khê đúng là đã chen chân vào được vòng chung kết, đứng ở vị trí thứ ba, mà Bồ Sương lại không có tên trong danh sách. Bây giờ có phải tới thời điểm để thực hiện cá cược???

Tâm tình của các bạn trong lớp nâng cao vô cùng phức tạp, bởi vì mặc dù Bồ Sương chơi chung nhóm với Triệu Viên, có rất nhiều người ghét Bồ Sương, nhưng mà tốt xấu gì thì Bồ Sương cũng là người của lớp nâng cao bọn họ, cứ bị vả mặt như vậy, mặt mày xám xịt nghỉ học thì chẳng phải cả lớp nâng cao của bọn họ cũng chịu nhục nhã hay sao?

Bản thân Bồ Sương càng thêm suy sụp. Từ trong văn phòng của cô Diệp Băng đi ra, tâm tình của cô như bị nhấn xuống nước, khó thở đến mức không chịu đựng được. Cô đi qua chỗ nào cũng bị mọi người chế giễu chuyện này, mỗi một câu cho dù có mang ý chế giễu hay không thì đều giống như một cái tát vào mặt cô.

-- Lúc cô cá cược, căn bản không nghĩ tới Triệu Minh Khê có thể lọt vào vòng chung kết!!!

Trên đường về lớp, bước chân mềm nhũn, trong đầu đầy câu hỏi: Làm sao bây giờ?!

Cô ngồi xuống chỗ của mình, cô cũng không thể vì một cuộc cá cược mà chủ động nghỉ học. Hơn nữa, lúc ấy cô làm chuyện kia cũng bởi vì Triệu Viên!

Nếu có cỗ máy thời gian, sau khi xuyên về lại quá khứ, chuyện đầu tiên mà Bồ Sương làm chính là thức tỉnh bản thân lúc đó, Rốt cuộc vì sao cô lại vì thứ 'bạn bè' không đáng như Triệu Viên này mà hại mình thành ra thế này cơ chứ?

Bây giờ thì tốt rồi, cô đã xong đời.

Nghỉ học, khẳng định trong nhà sẽ mắng chết cô, hơn nữa cũng không có khả năng cho phép cô tùy tiện nghỉ học năm lớp mười hai ở trường trung học A. Nhưng mà nếu không nghỉ học, nửa năm tới đây, khẳng định cô sẽ phải đối diện với ánh mắt chế giễu của tất cả mọi người.

Bây giờ trong lớp cũng không còn ai chơi với Bồ Sương. Ngay cả bạn trai cũng tránh né cô, sợ bị mọi người trong lớp cô lập.

Cách đó không xa, Ngạc Tiểu Hạ nhìn mặt Bồ sương lúc đỏ lúc trắng, cố ý cười ra tiếng: "Ngày 24 tháng 9, là ai cố tình nói tôi hại Triệu Viên bị dị ứng, không biết xấu hổ?"

Bồ Sương: "......"

Dày vò cả buổi sáng, Bồ Sương không nghe lọt tai tiết nào cả. Cô ngơ ngơ ngác ngác, chỉ cảm thấy các bạn học xung quanh đang xì xào bàn tán về mình, bạn học truyền tờ giấy nhỏ cũng như đang nói cô da mặt dày, chuyện đã xảy ra như vậy mà không chịu nghỉ học. Lúc tan học, cô đi phòng vệ sinh, giống như cũng có thể nghe được hai chữ nghỉ học. Cứ tiếp tục như vậy, đừng nói là thuận lợi vượt qua cấp ba, chỉ sợ cả người cô sẽ bị điên mất.

Không biết có được xúc động từ đâu, sau tiết học đầu tiên của buổi chiều, thầy giáo vừa mới ra khỏi lớp thì Bồ Sương đột nhiên cầm cặp sách của mình, đi lên lớp quốc tế ở trên lầu.

Một đám quần chúng ăn dưa nhao nhao kích động, nghĩ đến việc cô muốn công khai giải quyết chuyện này với Triệu Minh Khê nên cũng vội vàng đi theo xem náo nhiệt.

Chuyện này vẫn còn rất huyên náo.

Tất cả mọi người muốn nhìn một chút chuyện này sẽ giải quyết như thế nào -- Bồ Sương thật sự sẽ thực hiện lời cá cược nghỉ học sao?

*

Lúc Minh Khê bước vào cửa lớp thì bị Bồ Sương gọi lại.

Cách mấy bước không xa, Bồ Sương đầu đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, giống như vừa trải qua cơn bạo bệnh. Bồ Sương gọi cô lại nhưng vẫn cắn chặt môi, nửa ngày cũng chưa nói lời nào.

Tất cả mọi người đều đang nhìn.

Lúc đầu, Minh Khê đã quên chuyện cá cược nghỉ học lúc tập huấn, nhưng xung quanh có người nhỏ giọng nói 'nếu có khí phách thì nghỉ học, còn không thì thật xấu hổ' thì cô chợt nhớ ra.

"Làm sao?" Cô hỏi.

Mặt Bồ Sương đỏ bừng, thậm chí cả người còn phát run.

Minh Khê đợi chừng ba phút thì nghe được trong cổ họng của cô ấy nhả ra một câu.

"Ừm, thật xin lỗi."

Hành lang rất yên tĩnh, tất cả đều đang nhìn hai người.

Những lời này là bắt đầu, nói xong câu đó, cả người Bồ Sương nhẹ nhõm hơn hẳn, không còn run rẩy nữa nhưng mà mặt vẫn trắng bệch. Cô ấy không dám nhìn Triệu Minh Khê, nói một lèo: "Trước đó tớ đã làm rất nhiều chuyện, tóm lại, thật xin lỗi cậu."

Thực sự, Bồ Sương đã nhận ra mình làm sai.

Sau khi chuyện Triệu Viên là tu hú chiếm tổ chim khách sáng tỏ, cô đã đặt mình vào hoàn cảnh người khác, đặt mình là Triệu Minh Khê suy nghĩ một chút, nếu cô là Triệu Minh Khê, bị nhiều người bên cạnh Triệu Viên nhắm vào như vậy, chỉ sợ đã ra tay xé nát 'Bồ Sương' từ sớm.

Chính bởi vì đứng trên thân phận của người khác để nhìn nhận như thế này, Bồ Sương mới ý thức được mình đã quá đáng đến mức nào. Cô cực kỳ mâu thuẫn, một mặt cảm thấy mình quá đáng, nhưng một mặt lại cảm thấy xin lỗi thật mất mặt. Hơn nữa, cô sợ mình phải thực sự nghỉ học vì chuyện này.

Tất cả mọi người đều đang xem cô cầu xin Triệu Minh Khê tha thứ, để cô không phải rời khỏi trường trung học A.

"Triệu Minh Khê, tớ sai rồi, những lời chửi bới cậu trước kia đều là vấn đề của tớ, tớ không muốn nghỉ học, bố tớ sẽ đánh chết tớ." Nói xong, Bồ Sương bật khóc, cô khó chịu đưa tay lau đi.

Bồ Sương khóc nói: "Tớ --"

"Vậy thì đừng nghỉ học."

"......"

Bồ Sương nghe Triệu Minh Khê nói tiếp: "Vậy cậu cũng đừng nghỉ học, thành thật học hết nửa năm cuối cùng này, học cho thật giỏi, đừng có gây thêm rắc rối nữa."

Bồ Sương không dám tin ngẩng đầu lên: "Như vậy là cậu đã tha thứ cho tớ sao?"

Triệu Minh Khê không trả lời, trực tiếp quay người đi vào lớp.

Các bạn học xung quanh đứng nhìn, thoáng có chút thất vọng, còn tưởng rằng có thể nhìn thấy một vở kịch đặc sắc, hoặc nhìn thấy hai người thật quyết liệt, Triệu Minh Khê thực sự sẽ bảo Bồ Sương nghỉ học chứ.

Kết quả, chỉ thế này --?

Giữa ồn ào bát nháo, các bạn học thất vọng rời đi.

Bồ Sương vẫn đứng ở đó, nước mắt rơi lã chã, trên mặt vẫn nóng bừng.

Ý của Triệu Minh Khê rất rõ ràng, cô không có ý muốn tha thứ, nhưng cô cũng lười phải ép Bồ Sương nghỉ học vì chuyện lúc trước. Đối với Triệu Minh Khê mà nói, cuộc đời không phải là thế giới nhỏ của những cô gái mười bảy mười tám tuổi công khai chế nhạo nhau, tranh giành háo thắng, mà cô phải tiến về phía trước.

Bởi vì nhận ra được điểm này, Bồ Sương càng thêm tự ti, mặc cảm. Cô ấy có thể không cần thôi học, nhưng rất lâu sau này, cô ấy sẽ luôn nhớ kỹ chuyện này để làm bài học cho mình.

Phó Dương Hi đứng bên cửa sổ nhìn, thấy không có xung đột gì thì mới ngồi xuống.

Chuyện này qua đi, ở trường, Bồ Sương bỗng trở nên trầm tính hơn hẳn.

*

Sau khi Minh Khê lọt vào vòng chung kết, cả nhà Đổng Tuệ và Hạ Dạng đều gửi lời chúc mừng, nhao nhao mời Minh Khê tới nhà họ ăn cơm.

Người mà Minh Khê muốn cảm tạ nhất vẫn là giáo sư Cao. Cô đã hỏi ý kiến của thầy Lư, nhờ thầy Lư hỏi thầy Khương một chút, xem thử bình thường giáo sư Cao thích uống rượu gì, định là cuối tuần này sẽ mang một ít quà tới nhà thầy ấy để cảm ơn.

Mà bên này, Phó Dương Hi càng ngày càng cảm thấy có nguy cơ. Cậu trơ mắt nhìn cảnh tượng mỗi ngày đến lớp, những bức thư tình cậu lấy trong hộc bàn ra tăng theo cấp số nhân sau khi Minh Khê có tên trong danh sách vòng chung kết. Mặc dù trong lòng cậu cồn cào, gấp gáp nhưng ngoài mặt thì hết lần này tới lần khác giả bộ điềm nhiên như không có việc gì, chỉ liếc mắt một chút rồi thu lại ánh nhìn của mình. Đến mức liên tiếp ba ngày, rạng sáng năm giờ cậu đã tới lớp, nhảy qua cửa sổ, lục tìm thư tình trong hộc bàn của Triệu Minh Khê, sau đó lại nhảy qua cửa sổ ra ngoài. Chờ tới tám giờ, khi mọi người lục đục đến lớp thì cậu lại làm bộ lạnh lùng bước vào lớp.

Minh Khê không biết mấy ngày nay Phó Dương Hi đều đã tới phòng học trước một chuyến, sau đó làm bộ đến trễ, tỏ vẻ 'không ai lạnh lùng hơn tôi' đi vào lớp một lần nữa, càng không biết có rất nhiều thư tình mà mình chưa kịp xem đã bị Phó Dương Hi lấy hết. Cô chỉ cảm thấy hai ba ngày qua áp suất quanh người Phó Dương Hi có chút thấp.

-- Lại ăn dấm sao? Nhưng mấy ngày nay cô không hề gặp Thẩm Lệ Nghiêu, ngay cả thoáng gặp ngoài hành lang cũng không có.

Minh Khê tin tưởng mười phần rằng khẳng định nguyên nhân không phải do mình, khả năng chỉ là do cậu ấy ngủ không ngon.

Phó Dương Hi không hiểu tại sao đám con trai đó lại vô liêm sỉ như vậy! Có biết dè dặt là gì không chứ? Làm sao mà động một chút lại viết thư tình cho Triệu Minh Khê!

Suốt ba ngày liền, sau khi tan học, cậu và Kha Thành Văn lần lượt đọc những bức thư tình xanh xanh đỏ đỏ kia trong quán trà sữa. Cậu chỉ cảm thấy đầy tức giận, tức hổn hển mắng: "Một đám đầu óc yêu đương vô sỉ!"

Kha Thành Văn cảm thấy cậu ấy đang tự mắng chính mình, nhưng không có chứng cứ.

Không có Thẩm Lệ Nghiêu, thế giới này vẫn có nguy cơ bốn phía, khắp nơi đều có bạch cốt tinh muốn nạy góc tường! Mà bây giờ, vấn đề mấu chốt nhất là Triệu Minh Khê vẫn chưa thích cậu, tỷ lệ bị nạy càng lớn hơn.

Bây giờ, trên diễn đàn, số người gặm CP Triệu Minh Khê và Thẩm Lệ Nghiêu ít hơn hẳn, nhưng mà số người gặm CP cậu và Triệu Minh Khê cũng không nhiều thêm. Tất cả mọi người đều nói cậu và Triệu Minh Khê hoàn toàn không hợp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net