#1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Công viên*

- Này! Làm người yêu anh nhá

- Để em luyện trái tim trơ với nỗi đau đã nha anh

- Anh sẽ bảo vệ không cho ai làm tổn thương trái tim em đâu

- Thôi trễ rồi với em mệt, mình về đi anh

Đây là lần thứ n anh nói với cô như vậy và cũng là lần thứ n cô lãng tránh câu hỏi cuả anh bằng cách này

«««»»»

Vừa mới bước vào nhà cô đã thấy đôi mắt xăm soi cuả chị Mai và Chi

- Vừa đi với Khang về hả nhóc (Mai)

- Vâng. Hai chị chưa ngủ ạ- cô ngồi xuống ghế

- Chờ nhóc về để kể cho tụi chị chuyện cuả hai người nữa chứ- Chi nói rồi lém lĩnh nhìn cô

- Có chuyện gì đâu chị. Em lên phòng trước đây. Hai chị ngủ ngon- Cô lơ đãng trả lời rồi đứng lên đi vào phía nhà bếp. Hai chị nhìn cô mà thấy buồn thay

- Chắc thằng Khang lại không thành công rồi- chị Mai lắc đầu ngán ngẩm

- Chị lên phòng trước đi, em nói chuyện với con bé 1 chút

«««»»»

- Em không nên uống cafe về đêm?

- Em phải hoàn thành bài luận để mai nộp chị ạ- cô vừa trả lời vừa khuấy sữa trong ly cafe

- Em vẫn chưa nhận lời anh Khang?- chị Chi nhìn sâu vào đôi mắt nâu buồn cuả cô

- Vẫn chưa chị ạ- cô cúi gằm mặt, xoay tròn ly cafe trong lòng bàn tay

- Vy này, em...- Chi với tay nắm lấy tay cô

- Chị à, em lên phòng hoàn thành bài luận đây. Khuya rồi chị nên ngủ sớm đi- cô thừa biết chị muốn nói gì và cô chưa sẵn sàng cho điều ấy, nên cô lựa chọn cách lãng tránh

Cô cầm ly cafe bước lên những bậc thang từng bước nặng nhọc. Chi nhìn cô bước đi từng bước cô độc, chị chỉ khẽ lắc đầu thương cho đứa em kết nghĩa mà chị thương như em ruột

Cô quen biết chị bốn năm, cô hiểu chị lo lắng cho cô nhiều lắm. Cô cũng biết chị muốn cô đến với Khang. Giá như anh là 1 anh chàng đa tình lãng tử, giá mà anh đừng quá tốt với cô thì cô đã ngã vào vòng tay anh lâu rồi. Nhưng đó chỉ là giá như, đằng này anh lại quá tốt, tốt đến mức cô sợ, sợ cô sẽ làm tổn thương anh. Chỉ vì cô không chắc cô sẽ yêu anh nhiều như anh yêu cô. Nên cô cứ ích kỷ để anh cạnh mình. Đang miên man trong mớ suy nghĩ bòng bong thì tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ cái không gian tĩnh mịch về đêm

Là số của anh, cô hơi nhíu mày khẽ quay người vén bức màn nhìn sang căn nhà đối diện. Phòng anh còn sáng đèn, anh còn thức. Cô hạ màn, nhìn màn hình hồi lâu cô mới lướt nhẹ để mở tin nhắn: "Anh biết em muốn thức cùng anh, nhưng con gái thức khuya không tốt đâu. Em ngủ đi.G9"
(G9: goodnight)

Cô khẽ cười rồi trả lời anh: " Anh tự tin quá nhỉ, ai muốn thức với anh chứ em thì không quan tâm rồi. Anh cũng ngủ sớm đi. G9"

"Em ngủ đi"- Anh rep ngay tức lặm

"Em ngủ đây"

"Ngủ đi em lì nhỉ"

"Anh có vấn đề à. Muốn em ngủ thì đừng rep nữa" (rep: trả lời)

"A! Sorry baby! Không rep nữa. Em ngủ đi"

"Vâng!"

Sau khi yên tâm rằng điện thoại đã yên lặng cô mới với tay tắt đèn đi ngủ. Không biết cô đang thấy gì mà trên môi cô nở một nụ cười. Và chắc cô cũng không biết ở căn nhà đối diện cũng đang có một kẻ ngây ngốc ngồi cười một mình rồi lại vùi đầu vào đống công việc ngổn ngang vì bị ứ đọng bởi đi dạo cùng cô...

-------------------------------------------------------------

"Mùa thu lại sang héo hắt gieo trong lòng nước mắt, dường như mùa thu cũng biết chờ đợi rồi sẽ đến.Ngày anh và em đến bên nhau, ngày ấy ta gần bên nhau như đôi bạn thân.Tưởng như tình yêu vẫn muôn đời không rời...

Tại vì anh biết yêu em nhưng ngại chẳng nói nên câm nín thôi.Từng ngày anh vẫn bên em hy vọng một mai em sẽ đến với anh.Để rồi một ngày một cơn Gió thoáng qua Gió khẽ mang theo chiếc Lá là em mãi xa lìa CâyVì anh lặng thầm như Cây chưa kịp nói lời yêu Lá bao giờ." (http://www.keeng.vn/audio/Cay-La-Va-Gio-Hamlet-Truong-320Kbps/4ZYOOXR9.html)

Tiếng rung rè rè hoà với tiếng chuông cuả điện thoại làm phá vỡ giấc say nồng cuả cô. Mắt nhắm mắt mở với cái điện thoại bấm nút nghe rồi đưa lên tai trả lời với giọg ngái ngủ: Alô...

"Vy à, tao đây, xe mày tao mượn nhưng bị thủng lốp rồi. Chắc sáng nay không sang đón mày được đâu. Mày chịu khó nhờ anh đẹp trai hôm qua chở đến trường đi..."

Nghe đến đây như có luồng điện chạy qua người, cô vùng dậy hét toáng: MÀY NÓI GÌ CƠ? NHỜ ANH KHANG Á? KHÔNG. TAO KHÔNG BIẾT BẰNG CÁCH NÀO NHƯNG MÀY PHẢI SANG ĐÓN TAO

"Xe thủng rồi sang đón mày bằng niềm tin à? Nếu mày không đi với anh ấy thì chịu khó lết hai tuyến xe bus đi"

- Trời ơi! Tao giết mày- cô gằn giọng

"À mà quên. Mày xin tao nghỉ tiết đầu để tao đi sửa xe cho mày nghe"

Nói đến đây, không để cô nói thêm tiếng nào Ly đã tắt máy. Ly là người bạn ở lớp đại học duy nhất của cô quen biết từ khi mới vào giảng đường đến nay cũng được hai năm. Cô nhìn vào đồng hồ rồi thở dài thườn thượt. Nói là đi xe bus nhưng đoạn đường đi bộ dài hơn đi xe. Tính hết thảy thời gian đi bộ và chờ xe cũg ngót nghét hai tiếng đồg hồ. Mà bảy giờ đã vào tiết rồi, cô lại là người tuân thủ giờ giấc nên đành chấp nhận đi sớm còn hơn. Cô đứng dậy vươn vai rồi bước xuống vén màn mở cửa để lấy không khí. Nhưng lạ chưa? Phòng anh vẫn mở đèn, nhưng anh mở đèn sẽ không ngủ được cơ mà, hay anh lại thức khuya làm việc nhỉ? Đứng ngẩn nhìn về căn phòng ấy một lúc lâu cô mới quay vào nhà wc để làm vscn chuẩn bị đi học.

###$$$

- Vy đi đâu mà sớm vậy

Đang lê từng bước mệt mỏi ra trạm xe thì có tiếng người đằng sau làm cô giật nảy mình quay ngoắt lại. Thì là Khải, cô chỉ khẽ gật đầu nói: Ừ. Vy ra trạm xe bus

- Xe Vy đâu sao Vy không đi

- Xe bạn mượn rồi

- Thôi Vy lên xe. Khải chở đến trường cho

- Nhưng bị ngược đường mà

- Không sao đâu, còn sớm mà. Chứ đi xe bus nguy hiểm lắm

Cô cũng không biết từ chối thế nào nên chỉ "Ừ" 1 tiếng rồi leo lên sau xe. Khải kéo gas chạy đi. Khải bằng tuổi cô, ở cùng nhà với anh Khang và Khánh

- Vy chắc chưa ăn sáng hả. Mình đi ăn ság rồi đến trườg sau nha

- Có bị trễ giờ học cuả Khải không?

- Không sao đâu, Khải học tiết hai cơ

- Học tiết hai sao Khải đi sớm vậy

-À...Khải phải ghé đón bạn- Khải trả lời ấp úng rồi lãng chuyện khác- Vy muốn ăn gì?

- Vy thì gì cũng được- vẫn là câu trả lời vô tội thường gặp khi ai đó bắt cô phải lựa chọn

- Lâu rồi Khải không ăn bún riêu, mình ăn cái đó nha

- Ừ. Gần trường Vy có quán ngon lắm mình đến đó ăn nha- cô gợi ý

- Ok. Vậy đi- Khải hí hửng trả lời như trẻ con được nhận wà

«««»»»

Ăn xong cô tạm biệt Khải ngay ở wán rồi tiến bước về phía giảng đường. Còn quá sớm để giảg đương có người. Bình thường cô ngồi bàn đầu. Nhưng hôm nay Cô lựa cho mình dãy bàn giữa vì theo các tiền bối thì vị trí này đắc đạo và giảm sự chú ý cuả giảng viên nhất. Thường thì giảng đường chia làm ba vị trí. Vị trí các bàn đầu cho các sinh viên ngoan, chăm nghe giảng, vị trí các bàn cuối cho các sinh viên muốn hồn phiêu lên chín tầng mây, còn lại dành cho các sinh viên mắt nhắm mắt mở theo cấp độ tăng dần sẽ lựa vị trí thích hợp. Cô ngồi xuống ghế nằm dài ra bàn, như nhớ ra gì đó cô lấy điện thoại ra mở danh bạ tìm tên ai đó rồi bấm gọi. Tiếg nhạc chờ "Biển Khát" nghe đến nao lòng, cuối cùng người bên kia cũng bắt máy: Alô, anh nghe đây Vy

- Anh Khánh ạ, anh Khang đã dậy chưa anh?

"Ơ, cứ tưởng em gọi vì lo cho anh chứ"- anh nói với giọng trêu ghẹo

-Em...tại hôm qua anh ấy thức khuya, em sợ- cô ấp úng

"Em sợ nó ngủ ̀ quên không đi làm được chứ gì"- anh vẫn giữ nguyên giọg trêu ghẹo lúc nảy

- Em...- như bị nói trúng tim đen cô càng thêm ấp úng

"Thôi được rồi, anh vừa đi trực về, để anh xem thằng ôn dịch chết chưa rồi báo cho em nha"

- Vâng. em cảm ơn. em tắt máy đây

"ừ. bye cưng"

Vừa mới tắt, máy điện thoại lại reo lên mà dù có không cần xem cô cũng biết người đó là ai vì chỉ có anh cô mới cài bài này- bài "Người thương". Nhìn vào cái tên đang nhấp nháy trên màn hình, cô lưỡng lự hồi lâu rồi mới bắt máy: Em nghe...

"Anh gọi để báo với em là anh sống lại trước khi em gọi cho thằng điên kia rồi"

- Vâng...

"Sao em không gọi trực tiếp cho anh mà phải nhờ Khánh"

- Em sợ phá giấc ngủ cuả anh

"Vậy em nghĩ thằng kia sẽ không phá à"

- Thôi anh đi làm đi trễ rồi- không biết trả lời thế nào cô lãng sang chuyện khác

"Ừ, nhưng em nở một nụ cười đi rồi anh tắt máy"

- Anh chưa uống thuốc phải không

"anh uống rồi nhưng được em quan tâm thuốc phản tác dụng rồi"

- thôi em tắt máy đây- vừa dứt lời cô liền tắt máy mà không để anh 1 lời trăn trối. Vì cô biết càng dây dưa với anh cô sẽ càng bị áp đảo nên cô chọn cách kết thúc như vậy.

Sau khi tắt máy môi cô bất giác nở một nụ cười. May sao nụ cười vừa tắt cũng là lúc mọi người bước vào không thì cái mặt nạ lạnh lùng bao lâu cô tạo sẽ bị vỡ tan mất.

Tiết một rồi tiết hai đến tiết ba sang tiết bốn chẳng thấy Ly đến lớp, cô như ngồi trên đốg lửa. Lo xe thì ít mà lo bạn thì nhiều cô quyết gọi cho Ly

- Mày đang ở đâu

"Tao đang ở quán cafe đối diện trường, tí học xong mày ra đây luôn nha"

- Ừ. Tí xong tao ra. Giảng viên vào rồi. Tao cúp máy đây

"Ừ. gặp lại sau"

«««»»»

Tiết này trôi qua nhanh hơn cô tưởng. Cuối cùng cũng được về, cô nhanh chóg thu dọn đồ vô cặp rồi tiến bước về phía quán cafe- nơi con bạn cô đang chờ

«««Cafe Nhớ»»»

- Vy, tao ở đây- cô vừa bước vào Ly đã ngồi ở góc bàn quen thuộc vẫy tay gọi cô

Cô tiến đến, kéo ghế ngồi yên vị cô mới lên tiếng: Mày đi đâu sao không đi học

Vừa nghịch ly nước Ly vừa trả lời: Tao sửa xe xong đang tính đến trường thì gặp thăǹg người yêu đag chở con nào đi ngang qua, tao đi theo xem sao

- Chắc em gái nó- như hiểu vấn đề, cô trấn an nhỏ bạn

- Em gái mà đến công ty lại tay trong tay, mắt đắm đuối trái tim bước vào à- nhỏ nói giọng mỉa mai

Cô im lặng, cô biết giờ nói gì nhỏ cũng sẽ bật lại theo kiểu ấy, huống hồ cô lại chẳng phải là đứa biết an ủi người khác. Không gian giờ chỉ là những giai điệu da diết cuả Hamlet. Cô thích nghe Hamlet vì những gì anh viết như kiểu viết riêng cho cô, dành tặng cô. Đang chìm vào những kí ức xa xôi cô bị kéo về hiện tại bởi tiếng chuông điện thoại

"Em ơi trời sắp mưa rồi, nhớ mang áo mưa nha"

Cô ngước nhìn ra ngoài rồi cúi xuống rep tin nhắn của anh: Anh lo cho anh đi đừg lo cho em

"Anh không lo cho em, anh đang lo cho anh đấy chứ"

"Hờ. câu nào cho thấy anh đang lo cho anh vậy"

"Thì em không mặc là em bị ướt, mà ướt thì bệnh, mà em bệnh thì anh lo, lo thì anh mất ăn mất ngủ, mà như vậy thì anh sẽ bị suy giảm nhan sắc lẫn phong độ cuả anh đấy, em biết không"

"Ý anh như vậy là tốt cho em cũng là tốt cho anh đó hả"

"Ừ. Vì chúng ta là một mà. hihi"

- Về thôi Vy, trời sắp mưa rồi

Đang không biết trả lời anh thế nào thì Ly đứng dậy kéo áo cô. Cô vội đứng dậy nhét máy vô túi rồi đi theo Ly

- Để tao đưa mày về- trong thời gian chờ người ta đưa xe ra cô nói với Ly

- Thôi nhà mày xa. Về đi kẻo mắc mưa, tao đi xe bus về- Ly từ chối

- Dù gì cũng thuận đường tao đưa mày về cũng được mà- cô cố nài nỉ
- ừ vậy cho tao quá giang

Vừa lúc đó xe được đưa ra. Quãng đường đi chỉ im lặng và im lặng cho đến khi đến trước phòng trọ cuả Ly

- Cảm ơn mày đã đưa tao về

- Bạn bè mà mày khách sáo quá

- Thôi mày về đi kẻo trời mưa to đấy, tao vào đây

- Ừ. Tao về. À mà mày nên gặp nó nói chuyện cho rõ nha. Buồn thì phone tao đừg giữ trong lòng nha

- Cảm ơn mày nhiều tao vào đây
Ly quay lưng bước đi, cô đứng nhìn Ly khuất bóng mới kéo gas chạy đi. Cô cố gắng chạy thật nhanh về nhà để không phải mắc mưa nhưng vẫn không kịp, về đến nhà người cô cũng ướt sũng. Cô vội vào nhà wc làm khô người. Lấy trong túi điện thoại ra kiểm tra thì suýt bật ngửa bởi đến cả 30 cuộc gọi nhỡ, chỉ hai cuộc gọi nhỡ cuả chị Chi còn lại đều là cuả anh. Cô mở hộp thoại nhắn tin cho anh: "Em về nhà an toàn rồi". Rồi cô lại bấm số gọi chị Chi

"Alô, em làm gì mà chị gọi mãi không được"

- Em đi trên đường không nghe được. Chị gọi em có gì không

"À đêm nay chị thực tập ở bệnh viện, còn chị Mai đi công tác rồi em ở nhà một mình ổn chứ"

- Vâng. chắc được chị ạ

"Nghe giọng e không ổn?"

- À em bị mắc mưa xíu thôi không sao đâu chị

"Em rất dễ ốm khi mắc mưa mà"- giọng chị lo lắng

- Không sao đâu chị

"Ừ, có gì em gọi anh Khang nghe không"
- Em biết rồi, chị đừng lo nha

"Ừ, giao em cho anh Khang thì chị không lo rồi, chị đi thăm bệnh đây, bye em"

-Vâng, bye chị

Cô thấy hơi lạnh nên tính lên giường ngủ 1 chút rồi dậy đi ăn cũng không muộn, dù gì cũng chỉ có 1 mìh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net