Chap1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hôm nay lớp mình có học sinh mới đấyy!! " - thằng con trai có mái tóc bồm xồm ướt đẫm mồ hôi chạy xộc vào, miệng hét lớn.

"Sao mày biết?? " - cả lớp nhốn nháo hẳn lên.

"Tao vừa từ phòng cô Giang về, đang ăn chưởi tự nhiên điện thoại cô reo, nghe bảo có bạn mới sắp chuyển về! "

"Trai hay gái? Nam hay nữ? Đẹp hay xấu? Béo hay gầy? Đen hay trắng? Cao hay thấp?... " - cả ngàn cả vạn câu hỏi vang lên, ai cũng tò mò muốn biết, ồn ào và náo nhiệt như cái chợ.

"E hèm, e hèm, từ từ đã nào, t chỉ mới biết đó là một bạn nữ thôiii ahihiii!! " - càng về sau, giọng thằng này càng tí tởn dễ sợ, 2 tay phe phẩy như vịt bầu.

Bọn con trai đập bàn đập ghế điên loạn, mặt phởn không thua gì thằng đứng trên bục giảng.

Cô Giang chủ nhiệm bước vào lớp, tay cắp chiếc cặp da màu đỏ, guốc cao màu đỏ nốt trông vô cùng sành điệu.

"Yên lặng nào! " - cô cả nói cả dùng thước đập liên tiếp vào bàn làm vang lên những tiếng rất chói tai, đánh thức ai đó ở góc phía sau nằm gục trên bàn từ nãy đến giờ.

Cả lớp im phăng phắc, ai cũng sợ cô Giang bà chằn nổi tiếng này cả.

"Tôi xin thông báo, hôm nay lớp ta có một bạn học sinh mới, mời em bước vào lớp" - cô vừa nói vừa nhìn ra phía cửa lớp nơi có ai đó đang lấp ló bên ngoài.

Hàng chục con mắt dõi ra phía cửa lớp, ánh nhìn mang đầy mong chờ và hi vọng của lũ con trai như đang xem 1 trận bóng đá kịch tính, nhưng có ai đó lại thờ ơ lạnh nhạt cúi đầu cắm cụi vào điện thoại dưới hộc bàn.

Tiếng đôi giày da màu đen nhẹ nhàng chạm vào gạch lát ở cửa lớp, từng bước một tiến vào bên trong phòng học. Đồng phục của trường nữ sinh Hai Bà Trưng màu hồng phấn. Vai mang chiếc balo trơn màu hồng phấn nốt. Bạn học mới gây chấn động bởi vẻ đẹp dịu dàng chưa từng thấy: khuôn mặt hình chữ V nhưng trông vẫn rất đầy đặn đáng yêu, đôi mắt nâu to, hàng lông mi dài rũ xuống đượm nét buồn, mũi cao thon gọn, đôi môi nhỏ xinh màu hồng phớt, làn da trắng trong như thủy tinh. Mái tóc nâu thẳng dài ngang lưng bồng bềnh theo từng chuyển động của cơ thể.

Cả lớp như nín thở, bỗng có thằng lỡ miệng bật lên: "Thánh nữ cha mẹ ơi! ". Cả lớp gật đầu lia lịa, mắt không dời khỏi cô bạn đang bước vào.

" Giới thiệu em cho cô và cả lớp cùng biết nào. " - cô Giang lên tiếng.

"Em tên là Mai Mộc Miên, là học sinh cũ tại trường Trung học phổ thông Hai Bà Trưng. Mong cô và các bạn giúp đỡ em trong thời gian sắp tới" - giọng nói có vài phần run rẩy nhưng không ai nhận ra, ngoại trừ người nào đó ở bàn cuối vì có chút hiếu kì bởi giọng nói này mà ngẩng mặt lên nhìn rồi gục xuống bàn trong chốc lát.

"Mộc Miên vì lí do gia đình nên chuyển đến lớp ta vào đầu năm lớp 11 này. Cô mong các em giúp đỡ Miên vì trường lớp còn khá mới lạ với bạn ấy".

Rồi cô quay sang Mộc Miên:
"Bây giờ cô sẽ phân chỗ cho em". Cô đảo mắt một lượt, bỏ qua những ánh mắt của các nam sinh đang mong chờ phía dưới.

"À, em có thể ngồi kia, ở đó còn một chỗ trống".

Cô nói rồi chỉ tay về phía cuối lớp, nơi bàn đôi có một bạn nam đang nằm gục xuống bàn.

"Á! Không thể nào! ".
"Cô ơi, không được đâu! "
"Sao lúc trước em xin cô lại không cho đổi chứ! "
"Không đượccc, em tình nguyện đổi ạ! "
Tiếng nữ sinh trong lớp kêu gào, mang vài phần "nước mắt".

Mộc Miên đi về phía cuối lớp, kéo nhẹ ghế rồi ngồi vào chỗ phía trong cạnh cửa sổ tầng 2, bên cạnh là một bạn nam đang nằm gục xuống bàn, mặt vùi vào hai cánh tay.

"Bây giờ chúng ta bắt đầu bài mới, cả lớp mở sách ra. Còn Miên, bài trước em có thể mượn vở Trọng Quốc cùng bàn để chép".
Miên gật đầu, miệng khẽ nói dạ nhưng nghe không rõ lắm.

Suốt tiết học, Miên chăm chú nghe giảng, nghe từng nào viết từng nấy, cẩn thận và sạch sẽ. Nhưng người ngồi bên cô không những không chép bài mà còn ngủ gục mãi, đến khuôn mặt cô cũng chưa được thấy.

Reng! rengg!

Chuông kêu báo hiệu giờ ra chơi đã đến. Miên thả bút, mắt bâng quơ nhìn ra phía cửa sổ, tiết trời hửng nắng, trong veo chiếu xuống những tán cây rợp lá. Hôm nay là ngày cô chuyển đến nhà mới, mọi chuyện diễn ra nhanh chóng vô cùng. Mẹ cô được điều chuyển công tác tới đây, từ thành phố này sang thành phố kia cũng khiến cả gia đình cô khá bỡ ngỡ. Mọi việc được sắp xếp xong xuôi, chuyện tìm nhà và đăng kí trường học cho cô đã được người quen của mẹ giúp đỡ. Cô cùng ba mẹ bay chuyến bay đêm qua, sáng nay hạ cánh cũng là thời điểm cô gấp rút đến trường, chưa kịp nghỉ ngơi. Chắc giờ này bố mẹ đã đến nhà mới rồi nhỉ? Đồ đạc nhiều lắm, lát học xong cô phải về giúp bố mẹ thu xếp mới được. Miên nghĩ thầm, mặt vẫn thơ thẩn ngoài cửa sổ.

"Thánh nữ xinh quá! "
"Sao nhìn nghiêng đẹp thế nhỉ! "
"Tao chết đây! "
"Trường chúng ta sắp có hotgirl mới rồi! "
"Trường nữ sinh Hai Bà Trưng cơ đấy! "
"Bạn ấy có quen học trường có nam sinh không nhỉ? "
...
Tiếng bàn tán xì xào của bạn học xung quanh.

"Nhưng trông có vẻ ít nói nhỉ"
"Ừ, cứ thấy hai đứa nó ngồi hợp nhau lắm í! "
"Quốc của tao, ahuhu! "
...

Dưới hộc bàn có tiếng điện thoại rung lên, Mộc Miên bị kéo ra khỏi dòng suy nghĩ, quay đầu sang nhìn chằm chằm vào chiếc ip6 đang rung dưới hộc bàn. Chợt cô thấy có bàn tay với đến cầm lấy. Cậu bạn bàn bên choàng tỉnh, ngồi dựa lưng vào sau ghế, áp điện thoại vào tai.

Giọng nói trầm ổn vang lên:
"Mẹ à... "

Những thứ về sau cô không nghe rõ, chỉ biết trước mắt mình như bị che khuất bởi thứ ánh sáng kì lạ. Người ngồi bên cô, đẹp trai lắm í, đúng kiểu con trai cô từng mơ tới. Kiểu trầm ổn, rất đàn ông nhưng lại mang vẻ lạnh lùng, bất cần đời. Đôi mắt nâu thâm trầm, mang vài phần sắc lạnh, mũi cao, da trắng trông rất nam tính. Mái tóc màu nâu cắt tỉa gọn gàng, Miên không thích con trai để tóc dài quá, lại còn tạo kiểu vuốt keo các thứ. Cô như kiểu bị đánh thuốc mê, mải đến khi giọng nói anh quay trở lại len lỏi vào trong tâm trí:

"Vâng... con về liền".

Cô giật mình, khuôn mặt ngơ ngác quay ra cửa sổ, tay gác bên má che đi khuôn mặt đang đỏ như trái cà chua.

Bên cạnh có tiếng loạt xoạt, tiếng ghế đẩy cà nhẹ trên sàn lát gạch. Hình như anh nói đi đâu thì phải. 5s sau, bên cạnh yên lặng, không động tĩnh. Cô tò mò nửa muốn quay lại nửa muốn ngắm khuôn mặt ấy. Bàn tay đặt nơi má di chuyển đến mái tóc, khẽ vén mấy sợi tóc qua bên tai, Miên bẽn lẽn quay ra "thăm dò".

Ơ, anh đi mất rồi.
Mặt cô lộ rõ vẻ thất vọng, uầy chán thế, bảo đi là đi liền cơ. Miên không phải dạng mê trai đẹp, trước đến giờ cô cũng chưa bao giờ để ý đến con trai. Tính cách khá rụt rè, e dè nên bố mẹ cô từ cấp 2 đến năm lớp 10 đều gửi cô đến trường nữ sinh. Riêng năm nay do thủ tục chuyển trường gấp gáp và ở đây cũng không phân loại trường nữ sinh riêng nên bố mẹ phải an ủi cô vào học trường này. Mà cô cũng có cho mình hình mẫu con trai lí tưởng chứ. Không phải sang chảnh hay dị ứng các thứ với con trai, chỉ là vì chưa tìm được người trong mộng nên Miên vẫn thờ ơ, lạnh nhạt thôi. Cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện "yêu thử", tuổi học trò chẳng cần vội, cứ giữ đúng chừng mực và khoảng cách của tình yêu trong sáng là được!

Lúc nãy cô giáo có nói... Trọng Quốc phải không nhỉ?...

Những tiết học còn lại, Mộc Miên cố giữ cho hình ảnh anh không len lỏi vào trong tâm trí, cố gắng tập trung vào bài giảng.

Tiết cuối rốt cuộc cũng kết thúc, Miên bỏ sách vở vào balo rồi khoác trên vai, bước ra cổng trường. Cô không hiểu sao mọi người lại nhìn mình, chắc do đồng phục cô khác người. Miên thu hết can đảm, tay nắm chặt quai balo, chân bước thật nhanh. Bỗng cô nghe tiếng bố gọi:

"Miên! Miên! " - cánh tay ông vẫy vẫy, miệng cười hiền.

Nhìn thấy bố, cô chạy một mạch sang rồi nắm lấy tay ông kéo kéo, ý bảo đi nhanh lên.

"Sao phải vội thế con? " - ông Vinh khó hiểu, chân vẫn đi theo Miên.

Miên không nói gì, tay vẫn cầm cánh tay ông lôi đi.

Bố Vinh nhìn xung quanh, để ý thấy học sinh đều đổ dồn ánh mắt về phía ông, mà cụ thể hơn là cô con gái bé bỏng của mình. Lại quay sang nhìn con bé đang dùng sức lôi ông đi thật nhanh, mặt cúi gằm xuống đất. À, hiểu rồi! Tội nghiệp con bé, chắc nó sợ ánh mắt của mọi người lắm. Tính nó từ nhỏ nhút nhát, lại ít nói, lí do cũng vì hồi nhỏ hay bị bạn học trêu ghẹo bởi vẻ ngoài xinh xắn. Giờ bảo con bé học ở trường mới, chắc cũng khó với nó lắm.

Mãi đến khi lên xe buýt, ông mới hỏi:
"Trường học thế nào con? "

"Dạ cũng bình thường ạ! "- cô trả lời lí nhí.

"Ừ cố lên, kem bố mua về cất tủ lạnh, tí con lấy ăn nhé"

Miên quay sang, mắt sáng long lanh. Ông Vinh bật cười khanh khách.

Xe dừng xuống, Miên với bố men theo đường lớn một đoạn. Miên nhìn thấy trước mặt mình là một ngôi nhà mà cô đã từng mơ tới. Đó không phải là một biệt thự lớn hay trang hoàng sặc sỡ, chỉ đơn giản là sân vườn rộng rãi có thể trồng nhiều hoa, hàng rào màu trắng có cây leo xanh tươi uốn lượn, tường nhà sơn màu trắng nốt, trước cửa có bậc thang bằng gỗ.

Miên chạy thật nhanh vào nhà, mẹ thấy cô thì khẽ ôm vào lòng, cô giương mắt lên, không cần hỏi mẹ cũng hiểu ý cô.
"Phòng con hả? Trên tầng áp mái ấy, con lên xem thử đi! " - Nói rồi mẹ cô chỉ vào chiếc cầu thang gỗ ở góc trái.

Miên nghe theo lời mẹ, lòng hồi hộp muốn khám phá căn phòng tương lai của cô.

Từ nhỏ đến lớn, cô chỉ ao ước có căn phòng ở tầng áp mái, lạ đời lắm phải không? Nhưng đó là sở thích của cô, những thứ mới lạ nhưng ấm áp, mang lại cảm giác an toàn cho bản thân.

Sàn lát gỗ. Tường sơn màu hồng phấn có hình hoa chìm màu tím, màu chủ đạo của căn phòng là màu trắng và hồng phấn - 2 màu mà Miên thích nhất. Tủ đựng áo quần màu trắng không có cánh tủ đặt cạnh cầu thang lên xuống bên trái, bên phải là chiếc gương cao màu hồng phấn gắn trên tường. Giường ngủ màu trắng đặt cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chăn gối phủ một màu hồng cánh sen rất đẹp. Bên cạnh là chiếc tủ nhỏ màu trắng có đèn ngủ màu hồng phấn, bên trên đặt bức ảnh Miên chụp chung cùng gia đình, nở nụ cười tươi rói. Đối diện là chiếc bàn học màu hồng phấn cùng một giá đựng sách màu trắng. Vẫn là những vật dụng ở nhà cũ chuyển tới, nhưng khi đặt vào căn phòng áp mái trong mơ của Miên thì cô cảm thấy nó đẹp đẽ và phù hợp đến lạ. Miên xuống tầng, nặng nhọc khuân những hộp các-tong của mình lên, tháo nắp rồi sắp xếp từng thứ một vào vị trí, áo váy treo lên móc trong tủ, quần thì xếp gọn gàng cất vào ngăn dưới. Miên rất thích những chiếc tủ không có cánh như thế này, cô chỉ cần liếc mắt qua để chọn áo quần, nhìn xem hôm nay mình thích mặc màu gì, tiết kiệm thời gian. Ở giá đựng sách, cô dựng sách truyện và tiểu thuyết ở hàng thứ 2, tiếp theo là sách giáo khoa, sách tham khảo, vở học và trên cùng là gấu bông, búp bê bố mẹ tặng cô từ nhỏ đến lớn. Cô trân trọng và giữ gìn chúng rất sạch sẽ như chưa từng có dấu hiệu của thời gian.

Dọn dẹp 1 lát cũng đã hơn 12h trưa, Miên thu xếp gọn gàng rồi leo lên giường ngủ, định bụng đánh một giấc. Chợt cô để ý đến ngôi nhà đối diện mình, oàii, to thế, chắc phải 6 tầng, hình cây bút chì. Từ trên xuống dưới đều lắp kính quang màu xanh dương, nhìn hoành tráng và bề thế lắm. Đoán bâng quơ tài sản của nhà đối diện, Miên chìm vào giấc ngủ lúc nào chẳng biết...

Reng rengg!! Tiếng chuông điện thoại vang lên đánh thức Miên khỏi giấc ngủ. Với tay lấy chiếc ip6 rose, cô nghe máy, giọng còn ngái ngủ:

"Alo"

"Con gái à! Đến giờ vẫn chưa dậy hả? Mẹ có làm đồ ăn cất dưới cho con rồi nhé, bố mẹ ăn trước rồi, thấy con ngủ say quá nên không gọi. Giờ bố mẹ đang đi có việc, con hâm nóng thức ăn lại mà ăn nhé! " - bà Hồng nói một tràng dài nhắc nhở con gái.

"Dạ" - ngược lại cô đáp gỏn lọn.

"Ừ thôi dậy đi nhé, 7h rồi chứ sớm sủa gì nữa đâu".

Hả, 7h tối á? Cô giơ tay đánh đầu mình cho tỉnh, làm rối bù mái tóc nâu. Ở nhà cô cũng thường thế này lắm nên cũng không lấy làm lạ.

"Dạ con biết rồi ạ".

Cô tắt máy rồi xuống tầng, theo lời mẹ cho thức ăn vào lò vi sóng hâm nóng lại. Ăn xong rửa chén bát cũng đã 8h, Miên định lên tắm thì nghe có chuông báo tin nhắn. Là mẹ.

"Mẹ quên mất. Con mở tủ lạnh lấy thẩu kimchi mẹ ngâm trong tủ đưa sang nhà hàng xóm đối diện cho mẹ với. Bảo là mẹ làm tặng hàng xóm nhé! "

Cô lại mở tủ lạnh, lấy ra thẩu kimchi màu đỏ ngon mắt rồi ra cửa xỏ đại đôi dép tông của bố, sang nhà hàng xóm.

Đứng trước cửa, cô mỏi mắt trông lên. Ồ, to thật đấy. Cả trưa chắc cô vẫn chưa đủ tỉnh táo để ngắm nhìn căn nhà này, chỉ đơn giản là đánh giá qua. Đúng là vô cùng bề thế, chứng tỏ gia đình này không phải dạng vừa đâu.

Bước lên vài bậc thang lát đá cẩm thạch phía trước, Miên đứng trước cửa gỗ, giơ tay ấn chuông cửa ngay bên cạnh. Tay còn lại ôm chặt thẩu kimchi vào lòng.

Ding doong!
Ding doong!

Khoảng 20s sau, có tiếng lạch cạch mở cửa. Mộc Miên sững sờ, tay cầm thẩu kimchi như sắp tuột.

Oái!

Ơ!

Ôi mẹ ơi!

Đây không phải là anh sao?

Là Trọng Quốc ngồi cạnh cô đây mà!

Khuôn mặt này sao cô nhìn nhầm được chứ!

Ánh mắt lạnh lùng không lẫn vào đâu được, 2 cánh tay chắn ngay phía trước cửa, thân hình cao lớn cúi xuống nhìn Miên. Tóc vẫn còn ướt nước. Áo ba lỗ rộng màu trắng để lộ 2 cánh tay rắn chắc. Người tỏa hương bạc hà.

Miên như kiểu sắp xỉu ấy!
Quá bất ngờ, đối với cô bé thì đó là cú sốc tâm lí không hề nhỏ!

Hai đứa 4 mắt cứ nhìn chằm chằm nhau... Khuôn mặt Trọng Quốc hơi thoáng ngạc nhiên rồi lại trở về vẻ lạnh lùng ban đầu.

2 phút trôi qua...

"Nhìn chán chưa? " - Quốc mở miệng, khuôn mặt có phần bất mãn. 2 tay vẫn chặn trước cửa, đầu cúi xuống con bé cứ nhìn chằm chằm mình không chớp mắt.

"Oái, chết, mình vô duyên quá!" - Mộc Miên sực tĩnh. Nuốt nước bọt cái ực, cô đưa 2 tay cầm thẩu kimchi trước ngực giơ ra che mặt, miệng nói to:

"Tôi... mẹ tôi... ờm... à... mẹ tôi dặn tôi đưa kimchi qua nhà anh để chào hàng xóm! " - Miên nói bậy bạ, ban đầu còn suýt quên lời mẹ dặn. Lần đầu tiên cô thấy mình nói mà như hét lên như thế, lạ thật!

Quốc không nói gì, mặt vẫn chăm chăm nhìn xuống cái thẩu kimchi đang che chắn trước mặt cô.

"Nhà đâu? " - lạnh lùng và gỏn lọn không khác gì Miên, nhưng là cô của những ngày bình thường, không phải vào giây phút này.

Miên hạ thấp thẩu kimchi xuống, xoay lưng chỉ tay về phía nhà của mình ở đối diện. Quốc đưa mắt nhìn, rồi giang 1 tay cầm lấy phần trên nắp, nhẹ nhàng lôi thẩu kimchi ra khỏi 2 bàn tay cô. Quay lưng đóng cửa vào nhà, không một lời chào hỏi niềm nở thân mật như những người "hàng xóm trong mơ" do Miên tưởng tượng ra.

Cô đứng đần mặt ra trước cửa nhà anh, vẫn chưa hết sốc, kiểu chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Đến khi hoàn hồn, cô quay lưng trở về nhà. Cứ đi thẳng, đầu óc rỗng tuếch không suy nghĩ được gì.

Vào nhà đóng cửa lại, Mộc Miên ngồi đờ ra. Khoan đã nào, nếu như đó là nhà của Trọng Quốc, thì anh và cô là hàng xóm của nhau. Trùng hợp thật! Cứ như bà tiên vừa cho phép màu xuất hiện vậy. Anh đẹp trai thật đấy, lạnh lùng mà men kinh khủng, người còn thơm mùi bạc hà nữa.

Nhìn lại mình, ôi trời, tệ hại một cách kinh dị, áo quần đồng phục mặc từ sáng đến giờ chưa thay, tóc dài rối bù chưa chải, đôi dép tông rộng thùng thình của bố.

Quá sức xấu xí, Miên tưởng tượng lúc đó chắc anh nghĩ cô giống ăn mày quá! Huhuhu, khóc không ra nước. Cô ảm đảm đứng dậy, nhác nhớn đi tắm, nghĩ mãi không có lí do nào để giấu cái mặt này đi được.

Tắm xong thoải mái và sạch sẽ, Miên cảm thấy thư thái hơn nhiều. Cô mặc chiếc váy ngủ mỏng rộng thùng thình dài ngang đùi, để lộ đôi chân thon dài trắng nõn. Cổ áo có thêu hoa cúc chìm. Leo lên giường nằm, Miên cứ mãi suy nghĩ vẩn vơ, cái đầu không tự chủ được cứ nhìn sang nhà đối diện. Giây phút này cô cảm thấy hạnh phúc vô cùng, cứ bồn chồn sao ấy. Không phải Miên là người coi trọng vẻ bề ngoài, nhìn thấy Quốc đẹp trai mà đem lòng cảm mến. Chỉ là cô linh cảm được, anh có nét tính cách nào đó, rất giống cô... Từ việc học cùng lớp, ngồi cùng bàn, là hàng xóm của nhau, quá sức trùng hợp!

Nhiều chuyện xảy ra quá khiến đầu óc Miên loạn cả lên. Cô lấy tai nghe cắm vào điện thoại, lướt lướt hồi lâu rồi chọn 1 bài hát mà cô rất yêu thích. Cái đầu lắc lư theo điệu nhạc...

I really wanna stop
But I just gotta taste for it
I feel like I could fly
With the ball on the moon
So honey hold my hand
You like making me
Wait for it
I feel I could die
Walking up to the room

Late night
Watching television
But how we get in
This position
It's way too soon
I know this isn't love

But I need
To tell you something

I really really
Really really
Really really like you
And I want you
Do you want me
Do you want me, too?

I really really
Really really
Really really like you
And I want you
Do you want me
Do you want me, too?

Oh, did I say too much?
I'm so in my head
When we're out of touch

I really really
Really really
Really really like you
And I want you
Do you want me
Do you want me, too?
...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net